Thần Y Xuất Chúng

Chương 95: “Cục phó Khưu, anh vẫn thế nhỉ!”



“Anh ơi, thuốc của anh đã được gói lại rồi, chỗ thuốc còn lại chúng tôi sẽ cố gắng đem về cho anh nhanh nhất ạ”, Cốc đưa cho Hoàng Hách tớ hóa đơn viết toàn những tên nguyên liệu thuốc: “Phiền anh thanh toán giúp tôi ạ!”.  

Hoàng Hách gật đầu, cầm tờ hóa đơn nhìn một cái, rồi bất giác nhíu mày.  

Chỉ thấy tổng giá trên hóa đơn thế mà lại gần hai trăm nghìn tệ, đây còn chưa bao gồm giá của những nguyên liệu thuốc quý nhất kia nữa, nếu cộng chỗ thuốc đó cộng lại, chắc ít nhất cũng phải bốn trăm đến năm trăm nghìn tệ.  

“Đúng là đốt tiền, đây lại chỉ là Cường Thân Thang loại cấp thấp nhất. Nếu sau này mình điều chế loại thuốc tắm cao cấp hơn, thì riêng tiền nguyên vật liệu đã là một con số trên trời rồi”, nghĩ đến đây, Hoàng Hách bất giác cười khổ: “Xem ra con đường tu luyện của mình cần một lượng tiền lớn để dải đường đây”.  

Thấy gương mặt Hoàng Hách lộ vẻ cười khổ, tên mập như thể phát hiện ra chuyện gì vô cùng hay ho, hắn lớn tiếng cười mỉa mai: “Ha ha, cười chết mất, mày không có tiền để trả đúng không hả thằng nghèo kiết xác kia, lại còn ra oai làm cái gì!”.  

Hoàng Hách lạnh lùng nhìn tên mập một cái, rồi không để ý đến hắn nữa. Cãi nhau với loại người như vậy chỉ khiến thân phận mình bị hạ thấp hơn. Anh phóng khoáng đi đến quầy thu ngân, đưa hóa đơn cho nhân viên thu ngân rồi mỉm cười nói: “Phiền cô một chút, tôi muốn thanh toán”.  

Nhân viên thu nhân đón lấy hóa đơn, sau đó ngẩng mặt lên nhìn Hoàng Hách với ánh mắt kinh hoàng: “Hơn hai trăm ba mươi nghìn”.  

“Đúng thế, có thể quẹt thẻ chứ?”, Hoàng Hách lấy chiếc thẻ ngân hàng ra đưa cho nhân viên, ôn hòa nói.  

“Được ạ, được ạ!”, nhân viên vội vàng đồng ý, rồi nhanh tay đón lấy chiếc thẻ và cẩn thận thao tác. Một hóa đơn hơn hai trăm nghìn tệ, cho dù Dưỡng Hư Đường là một hiệu thuốc lớn như vậy, nhưng cũng rất ít gặp, nên cô ấy không thể không tiếp đón cẩn thận.  

Tên mập cười khẩy nhìn Hoàng Hách, cố gắng quan sát mỗi một biểu cảm trên khuôn mặt Hoàng Hách. Nhìn từ cách ăn mặc, Hoàng Hách chắc không phải người có tiền gì cả. Kể cả bản thân hắn, một lúc phải chi trả hơn hai trăm nghìn tệ, khuôn mặt chắc chắn sẽ lộ ra một chút biểu cảm không nỡ, chứ đừng nói là Hoàng Hách.  

Hắn muốn bắt được biểu cảm đó trên mặt Hoàng Hách, sau đó mỉa mai một phen.  

Nhưng hắn lại thất vọng. Khuôn mặt Hoàng Hách từ đầu đến cuối đều là bộ dạng thản nhiên, như thể không hề quan tâm đến con số hai trăm nghìn vậy.  

“Anh ơi, xong rồi ạ!”, rất nhanh sau đó, nhân viên thu nhân làm thủ tục xong, và đưa cho Hoàng Hách biên lai.  

“Tức chết đi được!”, thấy Hoàng Hách cầm tờ biên lai đi ngang qua người hắn, trong lòng tên mập càng tức tối hơn, nhất là Hoàng Hách còn giơ tờ biên lai lên khua ra vẻ thị uy, điều này càng khiến khuôn mặt tên mập như thể bị ai tát cho một cái thật mạnh, tâm trạng vô cùng khó chịu.  

“Không thể nào, chỗ thuốc này chắc chắn là mua giúp người khác!”, tên mập chỉ có thể tự an ủi hắn như vậy: “Nếu không một người mặc đồ vỉa hè sao có thể một lúc mua tận hơn hai trăm nghìn tệ tiền thuốc chứ?”.  

Thấy Hoàng Hách cầm túi thuốc đã được đóng gói cẩn thận chuẩn bị rời đi, tên mập cuối cùng không nhịn được nữa.  

“Đứng lại!”, tên mập dang hai tay ra, cơ thể như một núi thịt đứng chặn trước đường đi của Hoàng Hách: “Mày chờ đã!”  

“Sao thế?”, trong mắt Hoàng Hách lộ ra một vẻ thiết kiên nhẫn. Tên mập này nếu còn được đằng chân lân đằng đầu, anh sẽ dạy cho hắn bài học luôn.  

Từ lúc đầu đến giờ, Hoàng Hách luôn không để ý quá nhiều đến người này, không phải vì sợ tên mập này, mà không muốn dây dưa với loại người như tên mập. Trong mắt Hoàng Hách, loại người như tên mập giống như con chó dại ngoài đường, bị cắn một phát sẽ chẳng nhẽ lại cắn lại.  

Nhưng, nếu con chó dại này còn được đằng chân lân đằng đầu, không biết điều, Hoàng Hách sẽ sẵn sàng xử con chó dại này một trận nên thân, để hắn sau này cụp đuôi làm người, à không, cụp đuôi làm chó.  

Tên mập đang định nói gì đó, bên ngoài đột nhiên vọng lên dồn dập tiếng bước chân, hắn im lặng nhìn ra ngoài, chỉ thấy một đám người đang đi nhanh tới. Đám người này phải có đến mười người, ai nấy đều mặc áo đồng phục, vừa vào đến cửa, tên cầm đầu trông có tướng lãnh đạo lập tức nhìn xung quanh.  

Khi ánh mắt của anh ta nhìn đến tên mập, khuôn mặt không khỏi lộ niềm vui mừng, sau đó khúm núm chạy tới.  

“Phó tổng Hồ, chào anh!”, người này hồ hởi mỉm cười nhìn tên mập, trong giọng nói đầy vẻ nịnh hót.  

“Cục phó Khưu, anh vẫn thế nhỉ!”, tên mập nhìn tư thế khúm núm của cục phó Khưu cảm thấy rất hài lòng, hắn liền ưỡn ngực, nói với giọng quan chức: “Đến nhanh đấy, tốt, tốt lắm!”.  

Giọng nói của tên mập vô cùng ngạo mạn, đầy vẻ hách dịch, nếu người nào không biết lại tưởng tên mập này là một viên quan lớn ấy chứ.  

Nhưng Hoàng Hách lại nghe ra, cục phó Khưu vừa xuất hiện này lại gọi tên mập là phó tổng Hồ, rõ ràng không phải là quan chức gì cả. Còn cục phó Khưu này tuy không biết là cục phó của cục gì, nhưng dù sao cũng là người ở cấp cục phó rồi, gặp tên mập lại như gặp bố đẻ mình vậy, chỉ thiếu nước nằm xuống liếm chân hắn thôi.  

“Phó tổng Hồ gọi, anh em đương nhiên phải đến ngay lập tức rồi!”, cục phó Khưu ha ha cười lên, trong giọng nói từ đầu đến giờ đều lộ ra một vẻ thấp kém hơn: “Không biết phó tổng Hồ gọi tôi đến có chuyện gì?”.  

“Là thế này, tôi vừa ở Dưỡng Hư Đường này mua thuốc, đột nhiên phát hiện ra Dưỡng Hư Đường này không những có hiện tượng lừa dối người tiêu dùng, còn có hiện tượng bán thuốc giả nữa. Tôi bảo anh đến đây, là để anh điều tra hiệu thuốc này thật rõ, tránh để người dân bị lừa thì khổ.  

“Hi, phó tổng Hồ nói phải! Kiểm tra, giờ kiểm tra luôn!”, vừa nói, sắc mặt cục phó Khưu nghiêm nghị, quay đầu lại lập tức trở nên vô cùng nghiêm túc: “Mấy người đều nghe thấy rồi chứ, có người dân tố cáo ở đây bán thuốc giả, mọi người đều nghe cho rõ đây, Cục quản lý dược chúng ta không thể vu oan cho một người tốt, cũng không được bỏ qua bất kỳ một thương nhân bất lương nào!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.