Thần Yêu Lục

Chương 13: Cửu Gia thiên – Chiến cấp



Edit: Tiểu Khánh

Ba ngày sau, Phó Lan Quân xuất chinh.

Chiến loạn biên giới lại không mảy may ảnh hưởng đến sự phồn hoa của kinh thành. Vân Thiều phường ngày ngày vẫn ca múa thăng bình, người đến kẻ đi. Cửu Gia phiền muộn trong lòng, ngay cả giáo phường cũng lười đến xem. Y muốn biết tin tức của Phó Lan Quân, cũng chỉ đành đợi Tiểu Nê Thu tới báo. Nhưng chiến sự khẩn cấp, thư truyền về cũng rất ít ỏi. Trong thư Phó Lan Quân luôn nói chuyện tốt, không nhắc chuyện xấu, càng khiến Cửu Gia ăn không ngon ngủ không yên.

Hôm đó y thật sự không ở nổi trong Vân Thiều phường nữa, giờ tý bèn nhờ pháp lực khôi phục chạy xuống cõi âm tìm Hắc Vô Thường uống rượu. Hắc Vô Thường thấy y chỉ một mực nâng chén, không kể khổ như bình thường, có phần kinh ngạc, thấp giọng hỏi: “Thiên tôn đại nhân có tâm sự à?”

Nuốt xuống một ngụm, Cửu Gia nhìn về phía Hắc Vô Thường, y bây giờ mang thân thể phàm nhân, uống nhiều rượu như vậy thần chí đã sớm không rõ, đầu váng mắt hoa nói với Hắc Vô Thường không có gì.

“… Bộ dạng của ngài chẳng hề giống như không có gì.” Bất đắc dĩ lắc đầu, Hắc Vô Thường đoạt lấy chén rượu trong tay Cửu Gia.

Cửu Gia đưa tay bắt hụt, đang buồn bực gì đâu, chợt nghe Hắc Vô Thường nói, Thiên Tôn uống ít thôi.

“Tiểu Hắc! Bản tôn không có uống rượu mà!”

“Thiên Tôn thân phận tôn quý, nếu xảy ra chuyện gì, Thiên đế cũng sẽ lo lắng.”

“Cái lão Thiên đế chết tiệt kia! Ngày ngày chỉ biết sai bảo người phía dưới!”

Vội vàng bịt miệng Cửu Gia lại, Hắc Vô Thường nói, Thiên Tôn không được nói bậy nói bạ.

Tuy Thiên Tôn là do huyết khí hỗn độn biến thành, Thiên đế cũng kính trọng ngài, nhưng dù sao thiên giới cũng do Thiên đế định đoạt.

Bị Hắc Vô Thường bịt miệng, Cửu Gia chỉ có thể ậm ờ phát ra tiếng, nói lão định đoạt thì có gì đặc biệt hơn người! Nhân gian chiến loạn, người làm Thiên đế như lão có bản lĩnh thì quản đi!

Còn làm hại… Làm hại tên ngốc Phó Lan Quân kia… tên ngốc kia phải ra chiến trường…

“…Thiên Tôn, có mấy lời Hắc Vô Thường tuy nói hơi quá, nhưng từ trước đến nay Thiên Tôn với ta qua lại thân thiết, ta coi Thiên Tôn như tri kỉ.” Hắn đỡ thân thể Cửu Gia dậy, vẻ mặt nghiêm túc khác thường: “Thời gian trước, Mệnh Cách Tinh Quân tới cõi âm tìm Diêm Vương đại nhân giao phó mệnh lệnh của Thiên Đế, ta vô tình nghe được, ngài ấy nói mệnh kiếp của Thiên Tôn sắp đến, ngài vẫn nên cẩn thận thì hơn.”

Đầu Cửu Gia còn mơ hồ, không nghe rõ những gì Hắc Vô Thường nói. Y chỉ nở nụ cười, nói không sao, cũng không phải lịch kiếp mà!

Bản tôn còn sợ lão sao?

“Tuy nói là vậy, nhưng ngài bây giờ mang thân thể phàm nhân, nếu có quá nhiều vướng bận với con người, đối với ngài là trăm hại không lợi. Thiên Tôn vẫn nên chú ý một chút, đỡ phải chịu khổ… Thiên Tôn, Thiên Tôn?”

“…Ờ… Tên ngốc…”

Nhìn Thiên Tôn Ti Mậu ngã vào ngực mình, Hắc Vô Thường cảm thấy vô lực – tuy nói thần tiên pháp lực cao cường, trường sinh bất lão, tâm trí tại thượng nhưng chung quy không khôn khéo bằng phàm nhân. Thiên Tôn cao quý, tri kỉ của hắn, nhưng cũng rơi vào đạo trần thế mất rồi.

Chỉ mong ngài có thể nhìn thấu chuyện cũ cõi hồng trần này.

Ngày thứ hai tỉnh lại, Cửu Gia cảm thấy đầu rất đau — hôm quá uống nhiều quá…

Về đến phòng rồi à? Tiểu Hắc đưa ta về thì phải.

Y chuẩn bị xuống giường, lại nghe thấy Tiểu Tước Nhi gõ cửa, giọng nói cũng vội vội vàng vàng. Trong lòng y sốt ruột, nhưng vẫn đi mở cửa.

“Tiểu Tước Nhi, ngươi muốn đòi mạng à? Cái lỗ tai này của chủ tử ngươi sớm muộn gì cũng bị ngươi hét điếc.”

Tiểu Tước Nhi thở hổn hển: “Chủ… chủ nhân, chuyện lớn… chuyện lớn không xong rồi!”

“Làm sao?”

“Tôi… tôi vừa gặp Tiểu Nê Thu trên phố. Hắn nói biên giới truyền chiến báo về, quân đội bị Đột Quyết tập kích, kho lương bị đốt, tổn thất vô cùng nghiêm trọng!”

“Cái gì?!!” Y lập tức cuống cuồng, túm vai Tiểu Tước Nhi: “Phó Lan Quân đâu? Hắn thì sao?!!”

“Phó vương gia bị trọng thương, có người nói giờ vẫn đang hôn mê bất tỉnh!”

Lúc này, biên cảnh phía tây đang hỗn loạn. Kho lương của quân đội bị thiêu hủy, các tướng sĩ ăn không no bụng, sĩ khí giảm mạnh. Bản thân Phó Lan Quân bị trọng thương, quân y đem hết dược liệu tốt ra, mới coi như giữ được mạng hắn. Hắn ngủ mê man năm ngày mới tỉnh lại.

“Vương gia, ngài vừa mới tỉnh chưa được mấy hôm, không cần tới doanh địa thị sát đâu.”

“Quân ta bị thiệt hại nặng như thế, trong lòng bản vương bất an.” Hắn hỏi phó tướng, lương thảo của chúng ta còn có thể kiên trì được bao lâu.

“Bẩm vương gia, đã đến bách tính lân cận trưng thu lương thực, nhưng cũng chỉ có thể cố gắng được năm ngày.”

“Năm ngày…” Phó Lan Quân nhíu mày — hiện giờ dù rút quân về kinh, lương thực năm ngày cũng không đủ, huống chi là đánh Đột Quyết chứ?

Hắn lại hỏi, mệnh lệnh bên kinh thành đâu?

“Hoàng thượng đã phái người vận chuyển lương thảo cho chúng ta, nhưng nhanh nhất cũng phải mười ngày.”

Thở dài một hơi, Phó Lan Quân phất tay, nói lui ra đi.

Sau khi phó tướng ra ngoài, một mình hắn xem bản đồ trên bàn, tràn đầy khổ não và lo lắng. Người Đột Quyết từ trước đến nay hoành hành ngang ngược, nếu lần này không thắng, về sau bọn chúng sẽ càng thêm càn rỡ. Nhưng nếu muốn đánh một thắng một trận, quả thực khó càng thêm khó.

Lẽ nào ta thực sự bỏ mạng ở nơi này?

“Nếu ta có thể chiến thắng trở về, ngươi có thể nhận tấm chân tình của ta không? Khi đó, ta nguyện cùng ngươi quy ẩn giữa núi non. Tuy tài nghệ ta không tinh, nhưng chỉ cần ngươi không ngại, ta nguyện ôm Lục Khởi, đánh đàn cho ngươi cả cuộc đời này…”… Xem ra ta phải nuốt lời rồi.

Có tướng sĩ vào lều thông báo có một nam tử cầu kiến, nói là vội tới tặng lương thảo cho vương gia.

Phó Lan Quân nghi hoặc trong lòng, lại nghĩ nếu có lương thảo, các tướng sĩ còn có thể chống chọi thêm chút thời gian, liền nói, mời người nọ vào.

Ai tới tặng lương thảo vào thời khắc mấu chốt này chứ?

Hắn nhìn chằm chằm màn cửa, đợi người nọ tiến vào. Chỉ thấy màn cửa nhấc lên, tuy mặc áo gai vải thô màu xám tro, nhưng Phó Lan Quân chỉ cần liếc mắt liền nhận ra y, trong mắt ngoài sửng sốt còn có ngơ ngẩn.

Nam tử kia diện mạo tuấn tú, thấy bộ dạng hắn như vậy liền nở nụ cười: “Nhìn đủ chưa?”

Phó Lan Quân phục hồi lại tinh thần, tươi tỉnh mỉm cười: “Tất nhiên là nguyện ý ngắm mỹ nhân thêm vài lần.”

Lập tức ra lệnh cho thuộc hạ chuyển lương thảo vào kho, Phó Lan Quân không kìm được ý cười trên mặt — hắn có thế nào cũng không nghĩ ra Cửu Gia lại mang theo lương thảo đến doanh trại biên cảnh.

“Ta nghe nói ngươi gặp khó khăn, nên lập tức ra roi thúc ngựa chạy tới.” Y nói tiếp: “Vân Thiều cũng có lui tới với các hào phú lộ thương ở kinh thành, ta liền mời mấy nhà, mua lương thảo tới.”

“Khổ cực cho ngươi, vì ta mà phải nhờ vả người khác.”

“Ta… ta không phải vì ngươi đâu! Ta là vì bách tính!” Nhất thời mắc cỡ, Cửu Gia liền nói những lời kỳ quặc như thế. Phó Lan Quân cũng không vạch trần, chỉ cầm lấy tay y, mỉm cười nhìn y.

Con ngươi đen nhánh như một đầm nước trong veo, khiến người ta hãm sâu vào trong đó, Cửu Gia thấy tim mình đập thình thịch: “Chuyện kia… ta nghe nói ngươi bị thương hôn mê mấy ngày, giờ thế nào rồi?”

“Không sao.”

“Không sao à?” Suy nghĩ một lát, Cửu Gia lắc đầu, nói ngươi cứ để ta xem một chút đi.

Phó Lan Quân chần chừ giây lát, bất đắc dĩ cười một tiếng. Hắn cởi vạt áo, để lộ ra khuôn ngực — mũi tên do kẻ địch bắn lén vừa vặn trúng ngay ngực hắn, thoạt nhìn vô cùng dữ tợn trên cơ thịt đường nét rõ ràng.

Cửu Gia nhíu mày, đưa tay đặt lên chỗ da đã kết vảy kia, y muốn mở miệng hỏi gì đó, nhưng lại không dám lên tiếng.

Nhìn ra tâm tư của Cửu Gia, Phó Lan Quân ấn tay y lên ngực, nói đã hết đau rồi.

“… Ngươi đúng là một tên ngốc.” Cửu Gia cúi đầu, khóe miệng tuy cười, nhưng trong lời nói lại tràn đầy đau lòng: “Vết thương sâu thế này, sao có thể không đau chứ?”

Phó Lan Quân thấy y như vậy, không khỏi động lòng: “Ta nói không đau, vốn là muốn ngươi không lo lắng, ai ngờ vẫn khiến ngươi khó chịu.”

Cửu Gia không nói gì, mặc lại y phục giúp hắn. Hai tay họ nắm chặt, giữ tư thế ấy đứng một hồi, Cửu Gia đột nhiên hỏi hắn, cuộc chiến này lúc nào có thể đánh xong.

“Việc này…” Phó Lan Quân bối rối: “Mặc dù bây giờ đã giải quyết được vấn đề lương thảo, nhưng kỵ binh Đột Quyết quá mạnh, nơi đây đều là núi non, bọn chúng am hiểu địa hình. Bây giờ giống như đang chơi trốn tìm vậy, bọn chúng cắm doanh trại trong khe núi, trốn sâu hơn cả chúng ta, sợ là trong thời gian ngắn không thắng được.”

Cửu Gia gật đầu: “Dãy núi tây cảnh địa hình phức tạp, chúng ta không am hiểu, lại chỉ có thể trấn thủ ở bình nguyên phía xa, quả thực bất lợi.”

Phó Lan Quân thở dài một tiếng, nói nếu có thể mưa một trận thì tốt rồi.

“Mưa?”

“Đúng, tốt nhất là mưa xối xả một trận, ba ngày ba đêm, chỉ ở dãy núi. Đập chứa nước trên sườn núi sụp đổ, là có thể tấn công quân đội Đột Quyết không còn mảnh giáp.” Phó Lan Quân vừa dứt lời lại tự cảm thấy dốt nát, lẩm bẩm hiện tại đang mùa này, lấy đâu ra trời mưa chứ.

Xem ra thần tiên trên trời cũng không chịu giúp ta.

Lực nắm tay mạnh thêm, trong lòng Cửu Gia nảy sinh một ý tưởng.

Nếu thần tiên chịu giúp ngươi thì sao?

Trên thiên giới, các lộ thần tiên đều có một bộ bản lĩnh. Thiên Tôn Ty Mậu do âm huyết của hỗn độn biến thành, có pháp thuật chuyển thế đổi mệnh. Chỉ giáng một trận mưa, đối với Cửu Gia vốn không phải việc gì khó. Nhưng bây giờ y là phàm nhân, chỉ có thể chờ đến giờ tý khôi phục ba phần pháp lực.

Ba phần pháp lực, nếu muốn thôi thúc hàn khí trong cơ thể hạ mưa xuống, nhất định sẽ tổn thương đến nguyên khí. Nhưng…

Ôi… Tên ngốc nhà ngươi.

Đợi đêm khuya, Cửu Gia khoác áo choàng màu đen, một thân một mình lén ra khỏi quân doanh. Y đi tới một khu vực trống trải, bấm ngón tay tính toán canh giờ —— cũng sắp đến giờ rồi.

Đầu ngón tay trái của y ngưng thành một thanh đao khí, lại đưa tay phải ra, cắt một đường vào bàn tay. Máu tươi tuôn ra, Cửu Gia niệm mấy câu tiên quyết trong miệng, máu liền tỏa ra kim quang, giống như sương mù lờ mờ bay lên. Nhất thời cuồng phong nổi dậy, mưa gió giăng đầy.

Áo bào đen bị thổi bay, Cửu Gia nhất thời có phần đứng không vứng, bàn tay bị cứa rách đau buốt như bị lửa thiêu. Y ổn định tâm thần, cắt sâu thêm vào miệng vết thương kia. Máu chảy ra nhiều hơn, hóa thành từng điểm nhỏ trên không trung.

Chỉ chốc lát, sấm chớp rền vang, mưa to tầm tã.

Phó Lan Quân vội vã thức dậy, ra lệnh thủ hạ phòng bị cho tốt. Hắn lo lắng cho Cửu Gia, liền vào trong lều vải xem y.

Cửu Gia đang nằm trên tháp, đắp chăn gấm, ngủ rất yên tĩnh. Phó Lan Quân ngồi bên giường, thấy y không bị giật mình tỉnh giấc, liền yên lòng, đưa tay vén lại lọn tóc trên trán y: “Thấy ngươi bình an, ta an tâm rồi.”

Hắn ghé vào tai y, nhẹ giọng nói một câu ngủ ngon.

Lông mi của người đang nhắm hai mắt khẽ run, Cửu Gia không lên tiếng, cũng không mở mắt.

Phó Lan Quân không nhìn thấy dưới chăn bông, y siết chặt tay phải của mình, đau đớn khó mà chịu đựng nổi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.