Việc cãi vã mâu thuẫn thế này Vãng Sinh chưa bao giờ gặp ở kiếp trước, lần này gặp phải, y không biết phải làm gì. Ngày ngày Chung Dục đúng giờ thức dậy ăn ngủ nghỉ, qua qua lại lại rập khuôn trước mắt y, nhưng không chịu mở miệng nói chuyện.
Thiên Xu khuyên Vãng Sinh đừng lo: “Giận dỗi thôi, qua ít thời gian nữa hắn tự cảm thấy không thú vị, sẽ tốt lên.”
“Không phải ta lo hắn giận dỗi, chỉ là hắn cứ như thế, ta còn làm thế nào độ hắn nhập Phật?”
“Ta thì chẳng lo chuyện Chung Dục có nhập Phật được hay không.” Hắn nhìn về phía Vãng Sinh, ánh mắt vừa thâm tình vừa nghiêm túc: “Ta sợ hắn làm lỡ việc ngươi thành Phật.”
“Việc đó…” Chợt có một khoảnh khắc ngập ngừng, Vãng Sinh nghĩ đến lời Chung Dục nói.
Ngươi không thành Phật được.
“… Thành Phật là tùy duyên, không liên quan đến hắn.” Bưng trà xanh lên, Vãng Sinh nhấp một ngụm.
Biết Vãng Sinh không muốn nhắc đến chuyện đó, Thiên Xu đổi đề tài, hắn nói: “Việc ngươi nhờ ta điều tra lúc trước, có manh mối rồi.”
“Vậy à?”
“Ta từng tới hỏi chỗ Bạch Trạch, hắn nói quỷ mị này là một con họa bì quỷ. Bởi vì ăn vụng nội đan của Minh Cơ, pháp lực tăng lên rất nhiều, trốn ra khỏi âm phủ tác quái.”
Vãng Sinh bừng tình ngộ ra, chẳng trách hôm đó ả có thể trốn thoát.
“Lần trước ả bị ngươi làm trọng thương, hiện giờ nhất định đang muốn đi tìm một cái xác khác.” Thiên Xu nói tiếp: “Tuy quỷ mị kia lợi hại, nhưng còn lâu mới là đối thủ của ngươi.”
“Ừm.” Vãng Sinh gật đầu: “Lần trước do ta sơ ý, để cho ả chạy.”
“Ta cũng không có ý trách ngươi.”
“Ta biết.”
Lần nào cũng thế, đối thoại không có gì mới, Thiên Xu muốn quan tâm Vãng Sinh, đáng tiếc Vãng Sinh tâm như nước lặng, chỉ có thể nhàn nhạt đáp lại hắn. Nhưng Thiên Xu cũng không hề để ý, gặp nhau tức là có duyên, hiểu nhau càng đáng quý, không thể yêu nhau, thì ở gần nhau.
Ta nguyện bầu bạn cùng ngươi, vĩnh viễn canh giữ bên cạnh ngươi.
Vãng Sinh không biết tâm ý của Thiên Xu. Người y vướng mắc là Chung Dục, mà lúc này, Chung Dục lại đang ngồi lì trong một quán trà ở thôn nhỏ dưới núi, không muốn quay về.
Từng đi cùng Vãng Sinh đến nơi này, người trong thôn đều cho rằng Chung Dục là bằng hữu của cao tăng đắc đạo. Tiểu nhị quán trà thấy hắn đến một mình, thuận miệng hỏi: “Hôm nay đại sư không đi cùng công tử sao?”
Vừa nhắc đến Vãng Sinh, Chung Dục liền giận không có chỗ trút, hung dữ nói với tiểu nhị kia: “Không!”
Tiểu nhị chẳng biết vì sao mình lại chọc đến vị này, lúng túng cười cười, vội vàng đi mất.
Cái tên não hỏng Vãng Sinh kia, bản tọa hiếm khi quan tâm đến y, y lại không biết tốt xấu!
Uống một ngụm trà, Chung Dục chỉ cảm thấy cả miệng đắng ngắt. Hắn hét lên với tiểu nhị: “Chủ quán, trà của ngươi bị mốc rồi phải không? Sao khó uống thế?”
“Công tử, đây đều là trà mới năm nay.” Cảm thấy đây là vị khách không dễ chọc, tiểu nhị nói chuyện cũng phải khúm núm: “Ngài đừng làm khó dễ tiểu nhân.”
“Ngươi…”
“Công tử tội gì phải tức giận với một tiểu nhị.”
Tiếng quát bị người khác cắt ngang, Chung Dục quay đầu lại. Trước mắt là một nữ tử kiều mị, da thịt nhẵn mịn như ôn ngọc, một đôi mày hàm xuân, khuôn miệng anh đào không son mà đỏ, hai lọn tóc mai bị gió thổi bay, càng tăng thêm vài phần phong tình. Giọng nàng cực ngọt cực thanh, những người có mặt đều bị nàng mê hoặc thần trí.
“Trà này không đắng, thứ đắng là lòng công tử phải không? Ha ha…”
Chung Dục nhìn đến ngây ra, nghe nữ tử nói mới vừa cười vừa nói: “Xem ra cô nương rất giỏi hiểu ý người đấy nhỉ.”
“Giỏi hiểu ý người cũng cần phải xem là ai.” Nàng nắm lấy ống tay áo Chung Dục: “Công tử có đồng ý uống với ta một chén không?”
“Đương nhiên là được.”
Ban đêm, trong đình viện vùng ngoại ô có trận gió mát thổi qua, lẫn cả mùi hoa quế, dịu dàng thanh nhã. Chung Dục dặn dò tiểu nhị mấy câu, liền theo nàng kia đến nơi này. Họ lại ngồi xuống đình, rượu đầy chén. Tư thái nữ tử rót rượu vô cùng thướt tha, Chung Dục nhìn nàng không chớp mắt.
Nữ tử nở nụ cười: “Ánh trăng đêm nay rất đẹp, công tử không ngắm trăng, nhìn chằm chằm thiếp làm gì?”
“Cô nương chim sa cá lặn, chỉ sợ Hằng Nga tiên tử trên cung trăng thấy dung mạo như hoa của cô nương cũng phải hổ thẹn ba phần.” Hắn cười nói: “Ta vừa gặp đã ái mộ cô nương, đương nhiên là muốn nhìn cô nương.”
“Công tử thật biết nói chuyện.”
Xin hỏi quý tính của cô nương?
“Thiếp tên Thanh Hà.”
“Thanh Hà.” Chung Dục gật đầu tán thưởng: “Quả là một cái tên hay. Hoa sen yêu kiều muốn nói, giọng nói của cô nương thực sự động lòng người.”
“Ôi, công tử thực biết nói đùa.” Nàng bưng chén rượu lên, nói: “Đây là rượu hoa quế do thiếp tự mình cất, công tử mau nếm thử đi.”
Một khắc đêm xuân đáng giá ngàn vàng, uống xong thiếp sẽ hầu hạ ngài thật chu đáo.
Chung Dục nắm tay nàng, cười nói: “Rượu mỹ nhân cất, nhất định là mỹ vị nhân gian.”
Nhưng tiếc quá, Vãng Sinh nhà ta không cho ta uống rượu, ta không dám không nghe đâu.
Đột nhiên lật đổ cái chén, Thanh Hà bị đẩy xuống đất, nàng kêu lên sợ hãi: “Công tử, sao ngài lại làm thế?”
“Lễ gặp mặt cho ngươi đấy.” Hắn ghét bỏ liếc mắt nhìn Thanh Hà, nói: “Trong rượu này của ngươi hạ mê hồn tán, ta chỉ đành trả hết lại cho ngươi.”
Ánh mắt của Thanh Hà lóe lên: “Làm sao ngươi biết?”
Cười khinh miệt một tiếng, Chung Dục vỗ vỗ cánh tay mình: “Chỉ là một con họa bì quỷ thôi, chút tài vặt này của ngươi mà cũng dám lừa gạt bản tọa.”
“Quả thực ta chỉ là một con quỷ nhỏ, nhưng ngươi thì sao, không có ma căn lại còn là nhục thể phàm thai.” Đứng dậy khỏi đất, sắc mặt Thanh Hà trở nên trắng bệch: “Giờ ta giết chết ngươi, ngươi chạy được sao?”
Có điều ngươi yên tâm, ta sẽ không giết chết ngươi dễ dàng như vậy, thân thể này của ngươi rất quý giá, nếu ta được dùng thân thể của ngươi, pháp lực chắc chắn sẽ tăng lên rất nhiều.
Hai tay mọc ra móng tay rất dài, Thanh Hà xông về phía Chung Dục. Chung Dục đưa tay trái vào ống tay áo, móc một túi gì đó hất vào mắt Thanh Hà.
Đường nhìn trong nháy mắt trở nên mơ hồ, Thanh Hà mất một lúc lâu mới nhìn rõ Chung Dục. Hắn bình tĩnh cười.
Thanh Hà khinh thường nói: “Ngươi cho rằng chỉ dựa vào một bọc hạt cải trắng này là có thể hại ta được sao? Ha, ta cũng đâu phải quỷ mị bình thường, đồ chơi này vô dụng với ta!”
“Hạt cải bình thường vô dụng với ngươi.”
“Nhưng mà, đây là hạt cải đã được Vãng Sinh làm phép.”
“Cái gì?” Mắt truyền đến đau đớn, Thanh Hà kêu to ngã xuống đất. Cảm giác bỏng rát nhanh chóng truyền từ mắt ra khắp toàn thân, ả chỉ cảm thấy cả người như thiêu như đốt: “Ngươi… đồ ma vật, lại đi giúp đỡ hòa thượng kia, thật nực cười!”
“Nực cười cũng còn hơn bị con quỷ mị không biết tự lượng sức như ngươi hại.” Hắn thở dài nói: “Ngươi nói ngươi xem, tu vi không đủ thì đừng ra ngoài làm mưa làm gió, đáng đời người vĩnh viễn phải sống dựa vào vẻ ngoài của người khác.”
Một đống xương trắng, đóng giả người làm gì?
Thanh Hà hận nhất là người khác lôi chuyện bề ngoài của ả ra nói, lúc này lửa giận trong lòng ả khó mà dập được, chỉ hận không thể băm vằm Chung Dục: “Ta phải giết ngươi.”
Sát khí trên người ả nặng hơn, mấy đường ánh sáng lạnh ập về phía Chung Dục. Chung Dục dựa vào sự linh hoạt của bản thân để né tránh, nhưng vẫn bị trúng một đường.
Khốn kiếp, thân thể phàm nhân này yếu bỏ mẹ!
Qua mấy chiêu, Chung Dục đã hết lực, hắn bị Thanh Hà ép vào một góc tường. Thanh Hà đang muốn móc mắt hắn, liền cảm thấy hai tay bốc lửa. Ả kinh hãi dùng pháp thuật muốn dập, nhưng lửa kia càng lúc càng lớn.
Chung Dục thấy thế, ngẩng đầu nhìn lên bầu trời. Vãng Sinh đang bay trên không trung, trong tay y có một cụm linh hỏa, đốt quả nửa tấm da người của con quỷ mị kia, lộ ra xương trắng.
Thanh Hà đau đớn ngã xuống đất, chửi ầm lên: “Tên hòa thượng chết tiệt! Sao lại xen vào việc của người khác?”
“Hắn không phải là người khác.” Dập tắt linh hỏa trong tay, Vãng Sinh nhìn về phía Chung Dục: “Ngươi bị thương.”
Nhìn thấy Vãng Sinh, Chung Dục cười hết sức rạng rỡ: “Thương nhẹ thôi, không có gì đáng ngại.”
“Hừ, không ngờ đường đường là Tôn Giả Phật giáo, thế mà lại quan tâm đến một ma vật!” Thanh Hà châm chọc Vãng Sinh: “Tôn Giả như ngươi thật đúng là thêm thể diện cho Phật Tổ!”
Vãng Sinh nhíu mày, giọng nói lạnh đi ba phần: “Hắn là đồ đệ của ta, ta đương nhiên phải quan tâm hắn.”
Ngươi làm hại người vô tội, dùng cách thức trái với lẽ trời để tăng tu vi, tội ác tày trời. Lần trước để ngươi chạy thoát, lần này không thể nhân nhượng ngươi.
Thanh Hà cười ha hả: “Ta tội ác tày trời, con ma vật kia của ngươi cũng chẳng phải thứ gì tốt, sao ngươi không giết hắn!”
“Ê! Con quỷ mị này đúng là đến chết không chừa! Đừng hòng chia rẽ ly gián!” Chung Dục nói: “Vãng Sinh, đừng nhiều lời với ả nữa, đánh ả tan thành mây khói đi, xem ả còn dám lớn lối như thế không!”
Liếc Chung Dục, Vãng Sinh nhìn về phía Thanh Hà: “Ta sẽ cho ngươi một cơ hội, nếu ngươi có tâm hối cả, sau này không hại người nữa, làm việc thiện tích đức, ta sẽ tha cho ngươi.”
“Tâm hối cải?” Thanh Hà cười lạnh một tiếng, nói: “Ta có lỗi gì?”
Khi còn sống tướng mạo ta xấu xí, bị chồng vu cáo thông dâm, bị sơ tẩy mà chết, hóa thành một đống xương trắng. Kẻ phụ tình kia lại ung dung sung sướng với nữ nhân khác, ta không cam lòng!
Nam tử thế gian này, đều bạc tình, ta muốn hại bọn chúng, để bọn chúng không được chết tử tế!
“Dù vậy cũng không được làm hại người vô tội.” Từ trước đến nay Vãng Sinh xử sự không nói tình cảm: “Nếu ngươi không chịu hối cải, vậy thì đành bắt ngươi.” Y đặt ngón cái tay trái lên đầu ngón áp út, sau đó bốn ngón tay nắm chặt ngón cái thành quyền, đánh về phía Thanh Hà. Thanh Hà né tránh, muốn từ bờ tường chạy trốn, lại bị một thanh kiếm gỗ đào đâm trúng ngực.
“A!” Ánh sáng phát ra từ kiếm kia chia thân thể ả ra làm mấy mảnh, nhất thời tấm da người hóa thành tro bụi, xương trắng rụng rời thành một đống. Lâm Tử Tu xuất hiện, lấy ra ra hồ lô màu tím thu quỷ mị kia vào trong.
Chung Dục bĩu môi: “Tiểu đạo sĩ này chỉ giỏi cướp công, chờ đến lúc quỷ mị này không còn sức phản kháng mới đến.”
Lâm Tử Tu không muốn để ý đến Chung Dục, y nói với Vãng Sinh: “Quỷ mị này tiểu đạo bắt đi, xin Tôn Giả lượng thứ.”
“Đạo trưởng cực khổ rồi.” Y xoay người nhìn về phía Chung Dục: “Theo ta trở về.”
“Ừm.”
Quay lại rừng trúc, Vãng Sinh chữa vết thương cho Chung Dục, y bảo Chung Dục cởi áo ra. Vết thương ở nơi bả vai, sâu đến mức da cũng bị nứt ra. Vãng Sinh ngắt một ít tiên hạc thảo, vò nát trong bàn tay, sau đó đặt lên miệng vết thương của Chung Dục. Đau đớn do vết thương khép miệng truyền đến khiến Chung Dục nhíu mày.
Vãng Sinh nhìn hắn: “Đau à?”
“Đau.” Hắn nghiến răng: “Nhưng nhẹ hơn nhiều so với nỗi đau họa bì quỷ kia phải chịu do trùy tâm gây ra.”
“Họa bì quỷ kia bị mê muội đầu óc.”
Còn ngươi tâm tư sáng suốt, vẫn biết cầm theo hạt cải trắng phòng thân.
Chung Dục cười, nói: “Hôm đó ta thấy ngươi bảo người Tần phủ lấy hạt rau cải để làm phép, liền lấy một nắm để chuẩn bị khi cần.”
Nhưng Vãng Sinh ngươi cũng thật là, không đến cứu ta sớm một chút.
“Ta đến quán trà ở cổng thôn, tiểu nhị kia nói với ta là ngươi ra đình viện ở ngoại ô.”
Ngươi cũng biết ta sẽ xuống núi tìm ngươi, cho nên dặn riêng hắn đợi ta đúng không?
“A, vậy là ngươi cũng hiểu ta, không uổng kiếp trước chúng ta từng giao thủ.” Nhấc ấm trà lên tự rót cho mình một chén, Chung Dục uống một hớp: “Trà của Vãng Sinh pha vẫn ngon hơn.”
“Nhưng nước trà này nguội rồi.”
“Không sao đâu.” Chung Dục cười nói: “Sau này còn cả đống cơ hội uống trà ngươi pha mà.”
Vãng Sinh nhìn hắn một lát: “Ngươi không giận nữa?”
“Vốn cũng đâu có giận, bản tọa nào hẹp hòi thế.” Chung Dục ngược lại rất thản nhiên, nói: “Ngươi ấy, thời khắc quan trọng vẫn rất che chở cho ta mà!”
“Sai!” Chung Dục gằn từng chữ nói với Vãng Sinh: “Trong lòng ngươi nhất định là quan tâm đến ta!”
Vãng Sinh không hiểu: “Phật vốn vô tâm, đâu nói được chuyện quan tâm?”
“Không phải ngươi còn chưa thành Phật sao?”
Lời này khiến y nhớ lại câu nói kia của Chung Dục.
Ngươi không thành Phật được.
“… Ngươi ngủ đi, ta tới Đào Hoa Nham tĩnh tọa.”
“Ê! Giữa đêm rồi ngươi còn tới Đào Hoa Nham làm gì? Ê!” Không đợi Chung Dục cản y, Vãng Sinh đã đáp mây bay đi.
Hòa thượng này, sao đột nhiên lại đi chứ?
Có điều tâm trạng Chung Dục vô cùng sảng khoái – Tôn Giả Vãng Sinh này rất chi là thú vị…
Không biết, y tâm tư hỗn loạn sẽ như thế nào.
Chung Dục đi tới trước cửa sổ, trên bầu trời có mấy con bồ câu trắng bay qua.
Tiếng địch vừa vang lên, một con bồ câu trong đó liền ngoan ngoãn đậu lên tay Chung Dục, nhìn kỹ thì thấy trên cánh bồ câu có màu, là một bông hoa sen màu đen.
Khóe miệng không tự chủ được cong lên, Chung Dục thả bồ câu đi.