Đỉnh Linh Sơn Tựu, Phật quang chiếu rọi, tiên khí lượn lờ. Các lộ thần tiên đều đạp tường vân ngũ sắc tới tham gia đại hội luận đạo Tây Thiên.
Cửu Gia vốn không muốn tham gia, con người y quen tự tại, bảo y nghe đám thần tiên mặt không biểu cảm này thao thao bất tuyệt, y thà bắt cá ở Thiên Nhai Hải Giác còn hơn.
Thế nhưng Hạ Lan muốn đi.
Y biết Hạ Lan là muốn tới xem Sùng Diệc, y cũng muốn tới nhìn một chút.
Trên đại hội luận đạo, Sùng Diệc đấu khẩu với mấy thượng thần. Hắn miệng lưỡi lưu loát nói không ngừng, làm cho mấy vị thượng thần kia á khẩu không trả lời được, cuối cùng chiếc quạt đen nhánh phẩy một cái, vô cùng đắc ý.
Sau khi đại hội luận đạo kết thúc, Cửu Gia ôm bạch hồ ly cùng Hạ Lan đứng bên ngoài. Y đang do dự có nên bắt chuyện với Sùng Diệc không, đã thấy Sùng Diệc đi về phía mình.
“Thiên Tôn đại nhân.”
“A… à, Tiểu Sùng Diệc, sao ngươi lại xa cách với ta…”
“Đây là Tây Thiên, vẫn nên xưng là ngài Thiên Tôn thì tốt hơn.” Sùng Diệc như cười như không, nhìn Hạ Lan bên cạnh Cửu Gia, khẽ gật đầu.
Hạ Lan sửng sốt, cũng chỉ cười gật đầu.
“Không ngờ Thiên Tôn lại tới tham gia đại hội luận đạo.”
“À, lâu rồi không hỏi chuyện của thiên giới, quay về tham gia náo nhiệt.”
“Thiên Tôn đừng nói vậy, Thiên Tôn có thể tới, là may mắn của tam giới.”
“Về luận đạo thật ra bản tôn một chữ cũng không biết. Ngược lại Thần Quân học thức uyên bác, một phen tranh luận vừa rồi khiến người ta bội phục.”
Sùng Diệc khách sáo với y, y cũng khách sáo với Sùng Diệc, lời khách sáo nói nhiều, đương nhiên là nhạt nhẽo. Hai người hai mặt nhìn nhau, hết lời đối đáp, chẳng biết còn có thể nói được gì nữa.
Cửu Gia đột nhiên có phần thương cảm — vui buồn hợp tan của thế gian, không phải y chưa từng trải qua, tu vi của y còn dài hơn Sùng Diệc, đương nhiên cũng nhìn thấu đáo hơn hắn. Thế nhưng chuyện của Sùng Diệc và Nam Phong thật sự khiến y thương xót.
Một người là sợ không trả nổi, cho nên không dám yêu. Một người là sợ không có được, cho nên không dám cầu.
Người này, một khi cố chấp, chết cũng không thay đổi.
Y thở dài, vuốt đầu tiểu bạch hồ ly trong lòng.
Đột nhiên Sùng Diệc nói, ta có thể sờ hồ ly một chút không?
Cửu Gia hơi hoang mang, nhưng rồi bỗng nhiên hiểu ra, y cười đồng ý.
Sùng Diệc nhìn chằm chằm hồ ly một hồi, vươn tay, nhưng khi sắp chạm đến thì lại dừng.
Hạ Lan bên cạnh không rõ nguyên cớ.
“… Mà thôi.” Hắn thu tay về, cười nói với Cửu Gia, tiểu đệ còn có việc phải xử lý, về trước.
Sùng Diệc vừa đi, Hạ Lan liền đến bên tai Cửu Gia: “Vì sao Xích Diễm Thần Quân lại cảm thấy hứng thú với tiểu bạch hồ ly?”
“Có lẽ do lúc trước ta bảo bạch hồ ly tới câu hồn phách của huyễn quỷ, nên nhiễm chút khí tức của Nam Phong, khiến hắn cảm giác được.”
Cửu Gia thở dài — vốn định để bạch hồ ly câu tam hồn lục phách của Tiểu Phong về, sau đó nghĩ thêm cách, ai ngờ sức mạnh của tâm tỏa quá lớn, cuối cùng bạch hồ ly chỉ câu được nửa sợi hồn phách về, căn bản không cứu được Nam Phong.
Thiên ý là vậy.
Hạ Lan cũng thở dài, nói ái tình, thật sự khiến người ta khó hiểu.
“Không sao, bản tôn hiểu ngươi.” Ôm vai Hạ Lan, Cửu Gia nói bản tôn toàn tâm toàn ý với ngươi.
Hạ Lan cười, nói đã biết, đa tạ Thiên Tôn đại nhân xem trọng.
Chân trời dâng lên một đường hồng quang, thật là đẹp.
Cửu Gia nhìn chằm chằm hồng quang một lát, cảm thấy vô cùng quen thuộc, trong lòng tính toán — hồng quang kia chói mắt khác thường, hơn nữa còn ở hướng hồ tộc, xem ra là tân hồ vương của hồ tộc kế vị.
… Có điều hình như chẳng liên quan nửa cái lông gì đến bản tôn.
Y ngáp một cái, vừa rồi nghe mấy người đó luận đạo phát mệt.
Hạ Lan nói, vậy thì về nhà nhé.
Được.
“Hôm khác chúng ta tới chỗ Đông Hoa Thần Quân xem thử đi, ta nghe nói linh thứu* nhà hắn đã có thể hóa thành hình người rồi.”
(*Thứu: chim đại bàng.)
“Vậy à? Linh thứu nhà hắn còn nhỏ hơn tiểu bạch hồ ly nhà ta nữa mà, thế mà hóa được thành hình người rồi! Không được không được, tiểu bạch hồ ly, ngươi cũng phải phấn đấu một chút cho chủ nhân ngươi và ta, mau mau hóa thành hình người đi.”
“Ngươi dọa bạch hồ ly sợ rồi.”
Mây mù bao phủ, một con sông từ gốc cây ngô đồng uốn lượn thẳng đến phủ đệ. Bên cạnh cây ngô đồng là cây đào tán rộng đang nở hoa. Gió mát thổi tới, hoa rơi lả tả.
Dưới tàng cây có một bóng người, hắn cầm bút trong tay, suy nghĩ cả buổi vẫn không biết nên viết gì lên giấy.
Hắn trầm tư hồi lâu, hạ quyết tâm, rốt cuộc đặt bút.
Cho dù mấy chữ khiến ngực hắn âm ỷ đau, hắn cũng muốn viết ra những tình ý miên man này.
Tương lai của hắn còn dài đằng đẵng — nếu người kia không trả hắn, hắn sẽ dùng tất cả năm tháng sau này để hoài niệm y.
Quân lai thí vấn quyển liêm nhân, bán câu minh nguyệt điếu thanh khê.
Tham tâm.
Tác giả có lời muốn nói:
Phần huyễn quỷ đã kết thúc.
Linh cảm về chuyện huyễn quỷ đến từ Thiến Nữ U Hồn, Tiểu Thiến cho người ta ảo mộng, tôi liền viết chuyện về huyễn quỷ.
Có lẽ, Nam Phong là đứa con khiến tôi đau lòng nhất.