Thăng Chức Toàn Diện

Chương 12: Mỗi Boss đều có một giấc mộng công chúa 11



Vào lúc này, điện thoại di động của Viên Thiển nhận được một Wechat từ thư ký: Thưa sếp, tài khoản Weibo của ngài có cần follow thành viên và nhóm Dark Fringe không?

Chân mày Viên Thiển nhướn lên, chính trị nơi công sở, tuy anh không am hiểu, nhưng không có nghĩa là anh không biết.

Anh lập tức gọi điện cho thư ký của mình: “Amanda, cô nghe cho kỹ đây, không được follow Weibo của ba người này”.

“Tôi tưởng ngài sẽ muốn duy trì quan hệ hữu hảo với Lâm Thâm”

“Nếu tôi mà follow Lâm Thâm, Hoàng Thế Hoành chắc chắn sẽ nghĩ nhiều, cho rằng tôi có ý định cạy góc tường của gã. Cứ vậy đi, về sau giữ một khoảng cách với nhóm họ”

“Tôi biết rồi thưa sếp”

Viên Thiển ném điện thoại, nghĩ bụng còn quan tâm Dark Fringe cái gì!

Là ca hậu Hạ Ny tìm soái tỷ yêu đương không đủ đau đầu, hay tranh chấp nội bộ của Thời Đại Vàng Châm chưa đủ đặc sắc?

Nghệ sĩ trọng điểm nhà mình chưa quản lý xong mà còn đi quan tâm nhà người khác?

Ngay sau đó, Hoàng Thế Hoành gọi điện mời Viên Thiển ăn cơm, dạ dày Viên Thiển liền đau sắp chết.

Người đại diện của Dark Fringe hỏi thư ký của Viên Thiển xem anh có muốn tới coi buổi ghi hình đầu tiên của nhóm không. Thư ký bảo họ rằng, “Sếp Viên đau dạ dày không đứng lên nổi, nên không đi được”.

Sau khi chương trình kỳ đầu tiên được phát sóng, nhóm Dark Fringe một lần thành danh. Fan Weibo từ mấy trăm ngàn chỉ mất một tuần đã đột phá năm triệu, tốc độ kinh người.

Mà Lâm Thâm dùng thời gian một ca khúc, chứng minh cho tất cả anti fan mình không chỉ có nhan sắc biết đánh nhau. Trong chất giọng lạnh lẽo của hắn tiềm ẩn sức bật nhiệt liệt, giọng trầm nhưng tràn đầy từ tính, rất thâm tình.

#Lâm Thâm khiến lỗ tai của bạn mang thai# nháy mắt gây sốt mạng xã hội.

Đúng lúc Viên Thiển phải đi bàn một hợp đồng đại diện của một nhãn hiệu xa xỉ Châu Á cho Thời Đại Vàng Châm. Lúc đi ngang qua trung tâm mua sắm lớn ở quảng trường trung tâm thì thấy hình ảnh Lâm Thâm cúi đầu, tay cầm mic xuất hiện trên màn hình led. Không ít người đi đường đều dừng chân, nhìn về phía chàng trai đó.

“Nhóm của Lâm Thâm, chỉ một kỳ ‘Kỷ sáng thế’ đã nổi. Nghe bảo fan Weibo trong một tuần đột phá năm triệu, không biết Hoàng Thế Hoành mua bao nhiêu cho họ”

Viên Thiển nhìn hình ảnh đó một lúc lâu, nhớ tới dáng vẻ Lâm Thâm mình thấy ban đầu. Chàng thanh niên đó hoàn toàn không hợp với chung quanh, sống vì bản thân, lại tùy tính.

“Sếp Viên, có phải ngài hối hận vì đã đưa hạt giống tốt như vậy cho Hoàng Thế Hoành không?” Thư ký hỏi.

Viên Thiển lắc đầu: “Thằng nhóc đó còn ngoan cường hơn cỏ dại. Dù là ở chỗ ai, cũng không ngăn nổi bước chân hướng về phía trước của cậu ta. Có điều…Con chồn này cứ tục tĩu mãi thế hả? Gì mà “khiến lỗ tai của bạn mang thai’, cách nói này có từ mấy năm trước rồi”.

“Theo tôi được biết thì ngài cũng không lên mạng mấy”

“Nếu chúng ta không theo kịp được suy nghĩ của fan, vậy hãy để fan đoán suy nghĩ của chúng ta”

Thư ký rất tò mò nói: “Vậy nếu là ngài, thì ngài sẽ mua tiêu đề hot search gì cho đám Lâm Thâm?”

“Ví dụ như…’Lòng có dã thú, phong mang tất lộ’. Đủ ngầu chưa?” Viên Thiển thuận miệng nói.

“Có cái nào tục chút không?”

Viên Thiển trò chuyện với Amanda cũng khá hăng say.

“Tục chút à? Ừm… ‘Dằn lại hoặc hôn’”

Đúng lúc đó, điện thoại của Viên Thiển vang lên, tên hiển thị “Hoàng Thế Hoành”.

Viên Thiển thở một hơi thật sâu: “Gã tới khoe khoang với tôi, Dark Fringe thắng trận đầu đấy”.

“Vậy thì…Tôi lấy cớ gì để từ chối khéo thay ngài đây?”

“Còn cớ gì nữa. Đau dạ dày”

“Lại đau dạ dày ạ? Liệu có giả quá không?”

“Thế thì ‘tức đến đau dạ dày’?”

Amanda bất đắc dĩ cầm điện thoại của Viên Thiển, nói bằng giọng điềm tĩnh và chuyên nghiệp, “Giám đốc Hoàng ạ, chào ngài, tôi là Amanda”.

“Amanda? Sao lại là cô? Giám đốc Viên đâu?”

“Sếp Viên…”

“Đừng bảo với tôi cái tên này lại đau dạ dày nữa nhé? Cậu ta chơi tôi đấy hả?”

Trận đầu của Dark Fringe đã thu hút được một lượng fan đông đảo, có người nói chương trình của họ đã được biên tập phát lại trăm triệu lần trên trang web của Diệu Tinh Video. Lúc này Hoàng Thế Hoành bước đi đều có gió.

“Ngài ấy không chơi ngài. Thật ra là…Haizz, tức giận”. Amanda nói bằng âm điệu muôn phần tiếc nuối, giống như tham gia tang lễ của Viên Thiển.

Hoàng Thế Hoành nghe cái là đắc ý hẳn.

“Ôi, tôi đã bảo giám đốc Viên của mấy người không phải mệnh bớt lo mà! Thời Đại Vàng Châm gì đấy tuy kiếm được tiền đấy, nhưng cũng bay nhảy cố tình gây sự nhiều…Chờ thân thể giám đốc Viên khá hơn thì bảo cậu ta gọi điện cho tôi! Tôi chờ!”

“Dạ được, giám đốc Hoàng”

Cúp điện thoại, Hoàng Thế Hoành quay đầu nói với nhóm Lâm Thâm và các nhân viên khác: “Bây giờ giám đốc Viên là một đóa kiều hoa bị tàn phá, chắc hắn ta cũng bị Thời Đại Vàng Châm chọc tức đến đau dạ dày rồi! Mấy người các cậu đừng có bắt chước Thời Đại Vàng Châm đấy!”

“Vâng! Vâng!” Người đại diện Tony lập tức gật đầu đáp, bày tỏ mình nhất định sẽ giám sát ba người Lâm Thâm.

“Được rồi! Hôm nay đủ rượu! Đủ cả gái! Chúng ta sẽ chơi đến sáng!”

Hoàng Thế Hoành vừa nói, cả phòng KTV đều hò reo.

Trong bầu không khí sôi nổi vui mừng như này, trên mặt Lâm Thâm lại chẳng có tí biểu cảm nào. Ngay cả lúc trợ lý chuyển bia tới, đối diện với gò má lạnh lùng của hắn, cũng cảm thấy chai bia ướp lạnh này thật ra rất ấm áp.

Trương Tử Thiên đang định nhận mic, hát song ca với Hoàng Thế Hoành, Lâm Thâm nói nhỏ bên tai cậu ta: “Tao về trước đây”.

“Đừng mà…Không có ai ở đây cho mày đi đâu, quy củ nơi làm việc có hiểu không, mày biết điều tí đi. Bây giờ Hoàng Thế Hoành mới là ông chủ của chúng ta, mày phải thích nghi chứ”

Lâm Thâm liếc Hoàng Thế Hoành trái ôm phải ấp, “Gã mà hỏi tao đi đâu, thì bảo tao ra ngoài hút thuốc”.

Nói xong, Lâm Thâm liền đi ra ngoài.

Trương Tử Thiên há mồm, rất muốn nói mày hút thuốc trong phòng cũng chả có ai để bụng…

Đối với Viên Thiển, nay lại là một ngày vất vả bôn ba.

Đầu tiên là bàn hợp đồng đại diện của Thời Đại Vàng Châm không thuận lợi, tiếp đó là concert lưu động của Hạ Ny lại xảy ra chuyện, rồi Tiêu Hà tự sát chưa thành sau khi xuất viện lại ầm ĩ tự sát lần nữa. Viên Thiển cũng chẳng biết có phải hắn nghiện tự sát không.

Đến khi Viên Thiển xem xong hợp đồng đại diện được bộ phận pháp lý sửa chữa, thì đã mười một giờ đêm.

Khôi Khoát Entertainment là một tòa thành không đêm, giờ này vẫn còn rất nhiều người vật lộn với truyền thông, chạy đua với thời gian. Lúc Viên Thiển rời phòng làm việc, vẫn có không ít nhân viên chào anh.

Viên Thiển đi vào thang máy, ngửa đầu nhắm mắt lại thở một hơi thật sâu.

Đây không phải là game ư?

Nhưng anh chẳng có tí niềm vui khi chơi game gì hết!

Gợi ý của hệ thống vang lên:

Thuận lợi lấy được hợp đồng đại diện cho Thời Đại Vàng Châm, đổi 50 điểm.

Có đổi không?

Viên Thiển cười khẩy nhếch khóe miệng, anh hiểu cái tính đái rắt (1) của game quá mà. Đấy là dùng một đống chuyện vớ vẩn ép người chơi dùng hết điểm, đến khi gặp vấn đề khó thật sự, cũng chỉ có thể chờ chết.

“Không đổi”

Có thể tự giải quyết được thì đừng dựa vào hệ thống hút máu này.

Khi thang máy đến tầng hầm để xe, chỉ nghe tinh một tiếng, cửa thang máy mở ra, Viên Thiển lại tỉnh táo, cất bước ra ngoài.

Còn chưa kịp đi tới chỗ để xe của mình, có thứ gì đó đột nhiên giữ lấy eo anh. Viên Thiển hoàn toàn không kịp la lên, miệng đã bị bịt lại, mũi cũng bị đè cho không thở nổi.

Viên Thiển choáng váng tại chỗ, trong đầu lướt qua vô số khả năng——Cướp? Bắt cóc? Giết người?

Anh hoàn toàn bị đối phương khống chế, như thể bản thân là vật sở hữu thuộc về đối phương.

Anh cũng không phải loại đàn ông yếu ớt, trái lại gần đây trong game vẫn kiên trì tập thể hình, dáng người cũng càng ngày càng tốt, nhưng trước mặt kẻ đánh lén này lại không có chỗ đánh trả!

Giá trị vũ lực không đủ?

Khi khuỷu tay của anh húc mạnh ra sau, đối phương vô cùng nhanh nhẹn né được, thậm chí còn bật ra một tiếng cười nhẹ, lạnh buốt khiến thần kinh của Viên Thiển cũng muốn nứt ra. Tên kia lại cứ như cố tình muốn Viên Thiển nghe thấy, dựa vào cực sát, gần đến nỗi hơi thở ấm áp của hắn sượt qua lỗ tai Viên Thiển, trong nháy mắt sôi sục nóng lên.

Viên Thiển bị đối phương kéo vào trong bóng tối, nằm ở góc chết của camera.

Dù biết đây chỉ là game thực tế ảo, sâu trong nội tâm Viên Thiển vẫn hoảng sợ.

Anh sắp bị giết? Hay là sắp xong đời?

Hệ thống——đổi điểm! Giải quyết tên này!

Hệ thống: Vượt quá quyền hạn hệ thống, không thể xử lý.

Cái hệ thống súc sinh này!

Mãi đến khi lưng Viên Thiển bị áp mạnh lên vách tường, giọng nói khàn khàn vang lên bên tai anh: “Ngoan nào. Nếu dám kêu, tôi sẽ…”

Giọng nói này rất quen thuộc, trong lạnh lẽo mang theo một chút bỡn cợt và uy thế.

Yết hầu Viên Thiển phát ra tiếng “Ừng ực”, tim cũng sắp bật ra khỏi lồng ngực.

Cảm giác được toàn thân Viên Thiển đều cứng đờ, đối phương chầm chậm buông miệng anh ra. Cuối cùng Viên Thiển cũng có thể ngửi thấy mùi thuốc lá 555 từ trên người đối phương.

Bởi vì không có ánh sáng, Viên Thiển không xác định được trên người đối phương có hung khí hại người nào không. Mà một tay đối phương chầm chậm lần theo vai Viên Thiển xuống dưới, men theo cánh tay anh, như đang lục lọi cái gì đó, rất dùng sức…

Dù là cách áo vest, Viên Thiển vẫn có thể cảm giác được nhiệt độ lòng bàn tay của đối phương.

Cho đến khi cổ tay Viên Thiển hoàn toàn bị đối phương giữ chặt, đè lên không thể nhúc nhích.

“Giám đốc Viên này, dạ dày của anh còn đau không?”

Ngữ điệu trêu tức, hơi cao, vuốt nhẹ một cái lên thần kinh Viên Thiển, trông thì dịu dàng, nhưng kiến huyết phong hầu (2).

Viên Thiển ngẩn người tại chỗ, đột nhiên nhớ ra Lâm Thâm đã từng hỏi anh hút thuốc gì, và giọng của hắn cũng lạnh lẽo như thế.

“Lâm…Lâm Thâm…Sao cậu lại ở đây?”

Viên Thiển vô thức nhúc nhích, đôi tay giữ lấy cổ tay anh càng kìm chặt hơn.

“Tôi đã bảo rồi…Đừng nói to quá, không tôi lại phải bịt miệng anh”

Bởi vì biết đó là Lâm Thâm, Viên Thiển cảm giác nguy hiểm được giải trừ hơn nửa.

Thằng nhóc này 90% là bất mãn anh không tới xem buổi ghi hình đầu tiên, kế đó là giận anh không tham gia tiệc khánh công, cho nên tới đùa dai.

Có khi Hoàng Thế Hoành còn đang ở đâu đấy chờ xem kịch vui cũng nên.

“Xin lỗi, gần đây nhiều việc quá, tôi đảm bảo qua khoảng thời gian này, tôi sẽ mời cậu ăn cơm, có được không?”

Bởi vì biết Lâm Thâm còn chưa tới hai mươi tuổi, Viên Thiển vô thức coi hắn thành đứa nhóc quật cường hiếu thắng, ngay cả giọng nói cũng mang theo ý khuyên bảo.

Nhưng mà, tên nhóc này không dễ dụ.

“Không được”. Lâm Thâm đáp.

Hắn ở rất gần, hơi thở đều phả lên khe môi Viên Thiển.

Tác giả: diễn đàn công nhân viên Khôi Khoát Thiên Hạ

(o^^o): Tui biết bộ phận nhân sự bắt ổng ký gì rồi

^o^: Là cái gì? Nói mau nói mau!

(o^^o):《Cam kết ngăn chặn hành vi bất lương của công nhân viên》

= =: Còn có thứ này hả? Cái nào bị coi là hành vi bất lương?

(o^^o): Cấm giả bệnh, cấm lấy từ chức uy hiếp hội đồng quản trị, cấm nói xấu chủ tịch trong đầu và lén lút, cấm lãng phí giấy vệ sinh, cấm lấy đủ loại lý do từ chối khi chủ tịch yêu cầu gặp mặt nói chuyện, cấm ra ngoài một mình khi chưa báo cho hội đồng quản trị, cấm xem mắt khi chưa được hội đồng quản trị phê duyệt, cấm…

(^^): Dù sao cũng chả liên quan đến tụi mình…

^-^: … Hẳn là không liên quan

= =: Rõ ràng không liên quan.

Chú thích:

(1) Nguyên văn Niệu tính “尿性”:

1. Cách nói của vùng Đông Bắc, dùng để hình dung một người làm việc dây dưa lề mề, thái độ làm người ưỡn ẹo

2. Dùng giọng điệu hài hước để hình dung một người rất giỏi trên phương diện nào đó

(2) Kiến huyết phong hầu “见血封喉”: hình dung một loại độc cực mạnh, một khi tiếp xúc có thể khiến trái tim người trúng độc tê liệt, mất cảm giác, mạch máu khép kín, máu đọng lại cho đến khi hít thở không thông dẫn đến tử vong

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.