Thăng Chức Toàn Diện

Chương 20: Mỗi Boss đều có một giấc mộng công chúa 18



Lâm Thâm xoay người, xuống giường, ngoan ngoãn cởi quần áo ngủ của Viên Thiển ra.

“Bộ…đồ ngủ này tôi đã mặc rồi. Thôi để tôi mang đi, đền anh bộ mới”

“Không…không sao”

Đồ vật trong game, cũng không phải thật sự mặc dán sát lên người.

Lâm Thâm không lên tiếng, hắn đi tới, nhấc cái váy màu đen kia lên, định mặc vào người.

“Chờ đã! Sao cậu lại mặc vào?” Viên Thiển thấy cái váy đó, huyệt thái dương lại đau.

“Nhưng tôi mặc nó tới mà”. Lâm Thâm lại khôi phục dáng vẻ trước đây.

Dáng vẻ người sống chớ lại gần, cực kỳ lạnh nhạt.

Điều này làm cho Viên Thiển cảm thấy cái thằng nhãi giả gái tiếp cận mình, là một người khác.

“Tôi hỏi cậu, rốt cuộc có phải là cậu tự nguyện giả gái không?”

Trong mắt Viên Thiển, mỗi người đều có quyền lựa chọn con đường tương lai của mình, cũng bao gồm quyền lợi chơi game như thế nào.

Nếu như Lâm Thâm cảm thấy giả gái làm vui lòng Hoàng Thế Hoành không có gì ghê gớm, vậy Viên Thiển sẽ không áp đặt giá trị quan của bản thân lên người hắn, anh sẽ chúc đứa nhóc này qua màn.

“Lần đầu tiên tôi không muốn. Hoàng Thế Hoành và Trang Chu đều nói gì mà ‘nam giả gái’ rất thịnh hành, thật ra…là bởi tôi không nghe lời, muốn nhục nhã tôi một trận thôi”

Lâm Thâm nở nụ cười nhạt.

“Như vậy, tối qua thì sao?” Viên Thiển lại hỏi.

Lâm Thâm hít sâu một hơi, cầm váy ngồi đối diện với Viên Thiển, cúi đầu: “Tối qua là bởi…đám Hoàng Thế Hoành nói anh rất thích chơi bời, thích gái trẻ xinh đẹp…”

“Cái gì?” Lông mày của Viên Thiển muốn hếch tới trần nhà, “Bọn họ bảo tôi thích gì, là tôi thích cái đó? Lui vạn bước (1), coi như tôi có thói hư tật xấu trên phương diện kia, cậu cần phải…giả gái ư? Giờ cậu đã có chút tiếng tăm, nếu như bị truyền thông chộp được, nói cậu lấy sắc hầu người, nói cậu ôm đùi ông chủ, nói cậu để nổi tiếng mà không từ thủ đoạn nào, fan của cậu nền tảng bất ổn, rất có khả năng chuyển đầu súng cấu xé cậu! Đầu cậu bị lừa đá à!”

Đờ mờ, Hoàng Thử Lang chết tiệt, bố đây băng thanh ngọc khiết, mày còn muốn lôi kéo bố thông đồng làm bậy!

“Bọn họ bảo lần trước anh dẫn tôi đi, chính là thích kiểu như tôi. Giờ tôi càng ngày càng cao, tháng trước thêm 3cm…nên rất nhanh sẽ không giả gái được, lần cuối cùng này tôi muốn cho anh nhìn”

Giọng Lâm Thâm là kiểu lạnh giá tựa băng, nhưng mà bây giờ nghe vào lại như đứa bé bị người lớn mắng làm sai, lại rất tủi thân.

Hắn dùng sức kìm nén sự tủi thân của mình, nhưng trong lòng hắn khó chịu lắm.

Viên Thiển biết cày qua cửa cái game phí tiền này không dễ dàng, nguyên tắc và niềm kiêu hãnh còn chẳng bằng giấy vệ sinh.

Thế nhưng đứa nhóc như Lâm Thâm, Viên Thiển luôn cảm thấy không nên như vậy.

“Cậu ném cái váy rách kia đi. Hôm qua tôi đã muốn hỏi, cậu bị làm sao thế? Cậu có biết tình huống hôm qua là thế nào không mà còn mặc cổ áo thấp như vậy?”

“Tôi lại chẳng có ngực, không sợ người khác nhìn”. Lâm Thâm vẫn cầm cái váy, bỗng nhiên phản ứng lại, “Sếp Viên, anh không trách tôi à?”

“Dù sao cũng đúng, giờ cậu 1m76 nhỉ? Lượng vận động nhảy mỗi ngày nhiều, ăn cũng khá khỏe, trông kiểu này là phải hơn 1m85. Sau này đúng là không giả gái được”

“1m78”

“Cái gì? Cao bằng tôi?”

Viên Thiển vừa nói, vừa lấy quần jean và áo phông ở nhà từ trong tủ quần áo của mình, ném tới trước mặt Lâm Thâm.

“Thay thay lẹ đi! Lát nữa có thím tới nấu cơm!”

“Tôi còn có thể ở đây ăn cơm trưa?” Lâm Thâm ngẩng đầu lên hỏi.

“Đúng thế, ăn nhiều chút cho cao!”

Sau đấy sẽ không thể mặc đồ nữ lừa gạt người ta nữa!

Viên Thiển xoay người vào phòng tắm, bắt đầu đánh răng rửa mặt.

Anh ngẩng đầu, cổ thật mỏi.

“Bị sái cổ?” Viên Thiển nghiêng trái nghiêng phải, nghĩ về sau không được uống rượu.

Viên Thiển vừa ra khỏi phòng tắm đã thấy Lâm Thâm mặc xong đồ, quần áo thường ngày từ đầu tới chân, chàng trai sạch sẽ gọn gàng khoan khoái.

“Ồ…nếu tôi mà là Hoàng Thế Hoành, sẽ đưa cậu đi bồi dưỡng biểu diễn”

“Gã muốn bọn tôi tham gia đủ loại chương trình vơ vét tiền, đi bồi dưỡng biểu diễn quá lãng phí thời gian”

Viên Thiển sờ cằm, phỏng chừng Hoàng Thế Hoành sốt ruột lợi dụng nhóm Lâm Thâm kiếm tiền, kiếm càng nhiều tiền càng cày được nhiều điểm game từ chỗ Tần Lão Tà.

“Cậu mới mười tám, mười chín tuổi, còn có rất nhiều thời gian. Nếu như không trang bị cho mình tận răng, sẽ lỗi thời nhanh hơn người khác. Trước ba mươi tuổi cậu có thể dựa vào nhan sắc, mà sau ba mươi thì phải dựa vào khí chất”. Viên Thiển cầm điện thoại, thấy Amanda đăng Wechat.

“Ồ…tôi còn nói lão đàn ông như anh, lấy gì để hấp dẫn người khác. Hóa ra là nhìn xa trông rộng…” Lâm Thâm cúi đầu lẩm bẩm lầu bầu ở đó.

Viên Thiển lắc đầu, nín cười đi lên ban công.

Anh dựa vào lan can, gọi điện thoại, trò chuyện với giám đốc quan hệ công chúng của thương hiệu xa xỉ nước Anh hơn hai mươi phút.

Lâm Thâm không lại gần, đứng ở ngoài ban công, nhìn bóng lưng Viên Thiển.

Viên Thiển nói tiếng Anh rất trôi chảy, thi thoảng xoay người lại cúi đầu, rất kiên nhẫn nghe đối phương nói cái gì, gật đầu, sợi tóc trên trán nhẹ hất lên lại hạ xuống, sau đó anh lại xoay người trò chuyện tiếp.

Bác gái nấu xong bữa trưa, Viên Thiển bấy giờ mới cúp điện thoại, quay người lại thấy Lâm Thâm đã đứng ở đó nhìn mình, cảm thấy buồn cười, đi tới sờ gáy Lâm Thâm.

“Đi, xuống ăn cơm thôi”

“Giám đốc Viên này, đầu đàn ông, eo đàn bà, không thể sờ bừa bãi”. Lâm Thâm nói,

“Ô…Vậy hả?”

“Bỏ đi, dù sao eo anh tôi cũng sờ quá nhiều lần rồi”

Nói xong, Lâm Thâm xuống tầng.

Viên Thiển sững sờ một lúc, suýt nữa ho ra cả nước mắt.

Lúc ăn cơm, có vẻ Lâm Thâm ăn không ngon miệng lắm, cơm thì vẫn ăn nhưng thức ăn thì không động một miếng.

“Sao thế? Gà hầm nấm hương không ngon à? Tôm nõn xào này ăn cũng được mà. À, khẩu vị của người trẻ tuổi các cậu khá là nặng, ăn không quen đúng không?” Viên Thiển hỏi.

Game này làm vị đồ ăn rất chân thực, đây là điểm Viên Thiển hài lòng nhất, khiến anh nghi ngờ người làm game nhất định là kẻ tham ăn.

“Không ngon bằng anh làm”. Lâm Thâm cúi đầu nói.

“Hả?” Viên Thiển vui vẻ, “Cậu nịnh tôi chứ gì? Tôi không trách cậu nữa rồi”.

Thế nhưng Lâm Thâm ăn mấy miếng nấm hương, có vẻ không thích cơm do bác gái nấu thật.

“Các cậu luôn ghi hình, tập luyện bên ngoài, ăn hẳn là đồ ăn ngoài. Đồ ăn ngoài nhiều mì chính, đồ nhà ăn khá là vệ sinh lành mạnh”

Viên Thiển gắp cho Lâm Thâm cái đùi gà, Lâm Thâm ỉu xìu chọc thịt đùi gà ra, ăn từ từ.

“Được rồi, được rồi, cậu muốn ăn món gì? Tôi xem đồ trữ trong tủ lạnh, làm cho cậu?”

“Đậu phụ khô xào thịt băm”. Lâm Thâm đáp.

“Chỉ vậy?”

“Anh xào cái gì cũng ngon”

“…”

Viên Thiển nghĩ, các bà mẹ thiên hạ đúng là chẳng dễ dàng. Con nhỏ kén ăn không ăn cơm, sợ nó lớn lên không cao, đều hao hết tâm tư bày trò dỗ con ăn. Thật sự là không dễ dàng mà!

Mở tủ lạnh ra nhìn, không có đậu phụ khô.

Viên Thiển suy nghĩ, xào thịt băm nấm hương.

“Tôi không cảm thấy đồ mình xào ngon hơn thím là bao. Cậu mà còn kén ăn, tôi sẽ đuổi cổ cậu ra ngoài”. Lúc Viên Thiển đặt đĩa xuống thì nói.

“Ừm”

Sau đó Viên Thiển choáng váng, chỉ có thịt băm nấm hương, Lâm Thâm ăn được ba bát cơm.

Cơm nước xong xuôi, Lâm Thâm rất tự giác thu dọn bát đĩa, rửa sạch sẽ đặt vào tủ khử trùng.

Vừa quay đầu lại thì thấy Viên Thiển tiếp tục ngồi trên ghế sa lông gọi điện, hình như là bàn chuyện về đại diện thương hiệu.

Tiếng Anh của Viên Thiển là phát âm kiểu Anh, mới đầu nghe không êm dịu nhẹ nhàng lắm, nhưng cẩn thận thưởng thức, nghiêm cẩn tao nhã có nhịp điệu, hơn nữa không hề nghe ra sự nôn nóng, cực kỳ kiên nhẫn.

Lâm Thâm an vị bên cạnh Viên Thiển, ôm đầu gối nghiêng đầu nhìn anh mê mẩn.

Viên Thiển thấy cậu bạn nhỏ buồn chán, bèn cầm một quyển sách ở sô pha cho hắn.

Lâm Thâm nhìn, thở dài ——《Tự tu dưỡng của diễn viên》.

Tu dưỡng lớn nhất của tôi, chính là giả vờ làm anh bạn nhỏ ở trước mặt anh, còn làm không biết mệt.

Lâm Thâm nở nụ cười xấu xa, gõ vài chữ trên điện thoại, đưa tới trước mặt Viên Thiển.

Viên Thiển vừa nhìn, đột ngột bắt đầu ho khan.

Trên màn hình di động viết: Biến thành người khác là có thể nói chuyện tiếp. Giọng anh hay quá, đối phương nghe được lỗ tai cũng muốn mang thai.

Lỗ tai Viên Thiển lập tức đỏ lựng, ấn mở điện thoại của Lâm Thâm, Lâm Thâm lại tiếp tục gõ trên điện thoại: Anh nói thêm nữa là đối phương đòi yêu đương với anh đấy.

Viên Thiển không nói gì mà dùng khẩu hình ra hiệu cho Lâm Thâm: Đó là nam.

Lâm Thâm tiếp tục ấn trên điện thoại: Tôi cá, gã muốn tán anh.

Viên Thiển không chịu nổi, trực tiếp ấn đầu Lâm Thâm, đẩy hắn ra, lườm hắn, ra hiệu hắn không được quấy rối.

Lúc này Tony gọi điện tới, Lâm Thâm cầm di động đi qua một bên.

Tony quái gở hỏi Lâm Thâm: “Ờ thì, A Thâm này…Cậu có khỏe không?”

“Tôi khỏe lắm”

“Giám đốc Viên đâu? Tối qua giám đốc Viên có vui không?”

“Vui lắm. Vui đến nỗi eo sắp gãy luôn”

Viên Thiển đang xem bản kế hoạch, không nghe thấy lời Lâm Thâm nói.

“Vậy thì tốt! Vậy thì tốt! Tối nay cậu còn muốn ngủ tiếp ở bên đó không?”

“À không, tôi về ngủ. Tối nay mà còn ở đây, chịu không thấu”. Lâm Thâm cười gằn.

“Haizz…Giám đốc Viên thích chơi bời, đành chịu thôi. Dù sao anh ta mà thích cậu, thì sẽ không giận sếp Hoàng vì cái top hot search kia nữa. Tôi tới đón cậu nhé?”

“Không cần, cứ để Tử Thiên tới đón tôi đi”

Buổi chiều hôm ấy, Trương Tử Thiên vừa ngáp vừa lái xe, chở Lâm Thâm về nhà.

Đón ánh chiều tà, Trương Tử Thiên rầu rĩ không vui nói: “Không gì đẹp bằng tà dương đỏ, cảm giác hai ta sóng vai ngắm hoàng hôn, quá đau thương”.

Lâm Thâm chống cằm, dường như chẳng nghe thấy gì.

Trương Tử Thiên cảm giác mình bị coi thường, lúc Lâm Thâm nói chuyện cậu nhút nhát, lúc Lâm Thâm đờ ra cậu lại thấy cô đơn.

“A Thâm này, mày sao thế…” Trương Tử Thiên dùng cùi chỏ đụng hắn.

“Có phải đàn ông…nghiêm túc nói tiếng Anh, đều trông rất có sức hấp dẫn không?”

“Hả? Tao cũng thường xuyên rất nghiêm túc nói tiếng Anh đây”. Trương Tử Thiên sờ mặt mình, có phải cũng có cô bé cảm thấy cậu rất đẹp trai không ta?

Tác giả: diễn đàn công nhân viên Khôi Khoát Thiên Hạ

(o^^o): Bộ phận kỹ thuật đang ầm ĩ đòi tự sát tập thể đấy

= =: Sao thế?

(o^^o): Chủ tịch bảo nếu là phó bản yêu đương tại sao không có chức năng lăn giường!

^_^: Cái này... đâu có phù hợp với quy định từ cổ trở lên của game?

(o^^o): Đấy không phải trọng điểm! Trọng điểm là nếu như bộ phận kỹ thuật thực hiện chức năng này, lão Viên nói ổng sẽ tự sát ngay!

= =: Là nhảy lầu? Hay là tự sát ID game?

Chú thích:

(1) Nguyên văn Thối nhất vạn bộ “退一万步”: đặt một giả thiết nào đó ở giới hạn dưới, chuyện không xảy ra thì sẽ không xảy ra, chuyện không nên xảy ra sẽ không thể xảy ra

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.