Gia đình tôi sau bao năm tích góp đã chuyển từ khu nhà trọ xập xệ vào căn hộ cũ kĩ mới mua.
Năm đó tôi lên lớp 1, da tôi rất trắng, nhưng nhìn bộ đồ trên người tôi bọn trẻ đều tránh xa.
Buổi sáng hôm sau lúc tôi mới chuyển vào nhà mới, nhà tôi 2 tầng, ban công sát nhà cạnh bên. Tôi đứng trên ban công bỡ ngỡ ngước lên, phải 5 tầng.
Tôi chỉ biết đứng đó nhìn ngó cho đến khi một chị gì đó ra đứng bên kia nhà. Da trắng trẻo tóc tai gọn gàng, khuôn mặt thanh tú ngây thơ không kém phần tinh nghịch
-”Chào em – Chị ta chào tôi
-”Chào chị...”
Hai đứa làm quen nhau. Chị tên Hoàng học lớp 5... Chị có vẻ không khinh thường gì tôi
Chiều hôm sau lúc tôi đi khai giảng về, thấy bọn trẻ trong xóm chơi tạt long, nhảy dây đủ cả trong đó có cả chị Hoàng, bọn này được xe đưa đón nên về sớm hơn tôi nửa tiếng, trong khi tôi đi chiếc xe cũ kĩ mua ngoài phế liệu giá chưa tới 300 ngàn...
-”Mấy anh chị cho em chơi với nhé”
-”Mày là ai mà đòi chơi...”
Cả bọn nó hét to nhảy vào đánh hội đồng tôi, bọn này không như bọn ở xóm trọ của tôi, chúng tôi đều nghèo nhưng tình thương ấm áp, đi học luôn giúp đỡ lẫn nhau.. Vậy mà giờ đây tôi nằm yên chịu trận...
-Mấy bạn dừng lại đi – Tiếng một con bé vang lên, không ai khác chính là chị Hoàng – tôi về mách ba mẹ mấy cậu đấy...
Bọn chúng cũng buông tha tôi, chị ấy chạy tới đỡ tôi dậy. Bộ áo quần mới mua đã rách vài chỗ, về nhà chắc tôi ăn mắng chết...
-”Em không sao..hức.. Áo quần như vậy em bị ăn đòn chết”
-”Không sao”
Chị đỡ tôi về nhà chị, trong nhà là một phụ nữ ngoài ba mươi hiền hậu..
-”Cháu chào cô”
-”Ngoan” - Cô nhìn tôi cười
-”Mẹ ơi, em ấy bị đánh..”
Nghe như vậy người phụ nữ ấy vào trong nhà lấy dụng cụ y tế ra sát trùng và dán vết thương cho tôi. Nhìn bà ấy làm cho tôi, tôi cảm thấy ấm áp không khác gì mẹ ruột vậy...
-”Cháu cảm ơn ạ” - Tôi vòng tay cảm ơn cô
Về nhà mẹ biết chuyện cũng không thèm mắng tôi mà chỉ khóc. Tôi biết đêm đó bà đã thức sửa lại hết bộ áo quần lại cho tôi...
Chị Hoàng từ đó không chơi với bọn trẻ trong xóm nữa mà qua chơi với tôi, tôi thương chị lắm, tôi ngỡ như đã thích chị cơ. Tôi muốn chị ở bên tôi suốt đời, tôi đỡ phải cô đơn...
Chị hay trèo qua phòng chơi với tôi, chỉ tôi học mỗi buổi tối rồi ngủ quên. Quan hệ nhà tôi với nhà chị rất tốt nên cũng không nói gì, chỉ khuyên hai đứa gắng học vào. Nhờ được chị chỉ bảo dạy dỗ tận tình, tôi trở thành con ngoan trò giỏi của cô giáo trong ánh mắt ganh tức
Những lần tôi bị đánh, chị lại xuất hiện chở che cho tôi
Lên lớp 2, chị không còn học chung với tôi nữa. Chị bắt đầu đi xe đạp, và mỗi buổi sáng có một anh lạ mặt nào đi với chị. Tôi chỉ nghĩ là bạn bè thôi. Chị vẫn thường qua nhà tôi ngủ lại bình thường
Lên lớp 3, cảm giác lo sợ bắt đầu xâm lấn tôi, chị không còn chơi với tôi nhiều như trước nữa, tôi thường hay thấy chị đi đâu đó với anh ta. Tôi hay đứng nép trong gốc cây gần đó quan sát, chị cười đùa vui vẻ làm ngực tôi như khó thơt
Anh ta là Tịnh Vũ, học giỏi và nhà lại giàu, đẹp trai nhất khối 7 cấp II, còn tôi tiền một ngày 2000 không đủ ăn xôi chỉ đủ ăn một ổ mì chan nước, lỡ có mắc nghẹn cũng chả có nước mà uống huống hồ gì là rủ chị đi ăn chơi khắp ngõ như anh ta.
Bộ đồ sờn vai cũ kĩ của tôi mặc cũng 3 năm, không phải vì ba mẹ không qua tâm hay keo kiệt, mà vì tôi biết nếu tôi mà sắm đồ như bọn họ thì nhà tôi sẽ túng thiếu, tiền học đã quá nhiều rồi huống hồ. Nhìn bạn bè lên lớp năm nào cũng có áo quần mới sách mới còn tôi bộ đồ cũ bộ sách cũ mua ven đường thiếu lên thiếu xuống, chiếc xe lúc nào cũng cót két trật xích liên tục, tay tôi lúc nào cũng dầu mỡ đen thui, nhìn bạn bè tôi cũg tủi thân lắm chứ, nhưng tôi chỉ biết co ro trong góc khóc không ra tiếng hàng đêm. Khiên bao bạn bè có ai chơi với tôi, chỉ có chị, mà giờ đây chị không còn qua nhà tôi, tôi buồn đau sầu thảm.
Lên lớp 4, lên lớp 5 nhìn chị tôi chỉ muốn khóc, tôi thường trốn ở gốc cây gần đó mặc muỗi cắn mưa rơi ngắm chị từ xa, anh ấy vẫn hay đưa chị về, cười đua vui vẻ. “THẮT LẠI”
Rồi chị cũng học hết cấp 2, nhà chị chuyển lên thành phố và từ đó tôi lại càng buồn thêm. Nhìn vào khoảng ban công cạnh nhà, tôi luôn mong ước chị sẽ trở về và đứng nhìn tôi cười ở đó, nhưng những mơ ước đó chỉ là viễn vông bởi vì căn nhà đó luôn bao trùm bóng tối u buồn không tiếng người...
Tôi luôn tự hỏi “Sao ngày đó chị lại làm như vậy”
”Em nhớ chị, cô bé hàng xóm, chị mãi ở trong tim em”