Thang Máy Nghi Vấn

Chương 10



Thạch Lỗi nằm trên cái ghế màu trắng với gương mặt điềm tĩnh và thanh thản. Ánh mặt trời xuyên qua kính cửa sổ, chiếu xuống sàn nhà và hắt lên mặt anh ta khiến gương mặt phờ phạc như thể bừng lên vẻ rực rỡ của cuộc sống.

Anh ta chầm chậm mở mắt, ánh nhìn bình yên: “Cảm ơn bác sĩ Lí, tôi đã mơ thấy Dao.”

Lí Lập Lam mặc áo blouse trắng, ngồi trên cái ghế cao bên cạnh, nhìn Thạch Lỗi bằng ánh mắt nhẹ nhõm, giống như đang nhìn một kẻ xấu xa đã được cứu rỗi linh hồn: “Vậy, hiện tại anh cảm thấy thế nào?”

“Tốt lắm, tôi chưa bao giờ thấy tốt như này. Ngay cả khi đang bị bệnh ung thư gan giết dần giết mòn, tôi cũng không hối tiếc gì.”

“Đúng vậy, sự phiền muộn của anh là do nội tâm hèn nhát. Nếu ban đầu anh dũng cảm ra mặt, Tô Dao đã không chết.”

Trên mặt Thạch Lỗi lộ rõ vẻ rối bời, hoang mang: “Còn, còn kịp sao? Tôi đã giết người làm hại Tô Dao rồi.”

“Vẫn còn kịp.” Bác sĩ Lí nở nụ cười ấm áp và nói: “Chỉ có anh mới cảm nhận được ma chướng của mình, bây giờ anh đang cảm thấy rất thoải mái, phải không?”

“Phải.”

“Thế là được rồi.  Mọi người tới với cuộc đời này đều vì hưởng thụ vật chất, sắc dục, quyền lực, sau đó thì tìm cách giải phóng và giải thoát cho chính mình, khiến bản thân được hạnh phúc từ trong ra ngoài. Bây giờ, anh có thấy hạnh phúc không?”

“Rất hạnh phúc, rất thoải mái.”

“Vậy là anh đã đạt được mục đích khi tới với thế giới này rồi.”

“Đúng, đúng vậy. Thay vì tiếp tục chịu đựng diễn tiến của bệnh ung thư gan, chi bằng ngay lúc này, tự tôi giải thoát cho chính mình. Khi tôi chết đi, vừa khéo chuyện của Triển Khang Dụ cũng đi theo tôi luôn. Thế thì sẽ không còn ai nghi ngờ anh nữa. Dạo gần đây, tôi luôn lo lắng rằng anh đã vì tôi mà tính toán trước sau, đến cuối cùng lại bị cảnh sát bắt đi. Nhưng bây giờ, mọi chuyện đều tốt cả rồi.”

Bác sĩ Lí chân thành mỉm cười: “Không, tôi phải cảm ơn anh mới đúng. Tôi đã và đang nghiên cứu về tính cách con người, anh là người đầu tiên chứng minh cho tôi thấy, một khi phá vỡ giới hạn của bản thân, ai cũng có thể trở thành một người khác. Anh đã giúp tôi hoàn thành nghiên cứu của mình. Tôi nên cảm ơn anh mới phải.”

“Thật sao? Tôi là người đầu tiên tham gia nghiên cứu này sao?” Đôi mắt Thạch Lỗi đầy vẻ ngạc nhiên.

“… À, là người đầu tiên thành công.”

Một nụ cười mãn nguyện nở rộ trên mặt Thạch Lỗi, anh ta nhìn ra cửa sổ, cuộc sống tự do tự tại (*) kia là thứ mà anh chưa bao giờ cảm thấy tươi sáng và mênh mông đến thế. 

Lí Lập Lam rời phòng, nhẹ nhàng đóng cửa lại.

Anh ta đi vào phòng làm việc, mở tủ sách để lộ ra hai bìa hồ sơ nằm cạnh nhau.

Lí Lập Lam mở một bìa ra, trên đó là giấy chẩn đoán của Thạch Lỗi: ung thư gan, giai đoạn cuối.

Bìa hồ sơ còn lại cũng là giấy chẩn đoán của Thạch Lỗi: xơ gan.

Ba ngày sau, cảnh sát tìm thấy thi thể của Thạch Lỗi ở trước mộ phần của Tô Dao, anh ta chết vì sử dụng kali xyanua.

Trên tay Thạch Lỗi là một bức thư tuyệt mệnh, có nội dung thẳng thắn thừa nhận toàn bộ quá trình mình đã ra tay với Triển Khang Dụ. Nội dung và chi tiết căn bản phù hợp với những gì cảnh sát đã xác minh.

Vậy là, vụ án của Triển Khang Dụ chính thức khép lại.

Thể theo nguyện vọng trong thư tuyệt mệnh, mộ của Thạch Lỗi được xây cạnh Tô Dao. Cả ba ngôi mộ nằm kế nhau, chẳng rõ khi xuống cõi âm, có phải vẫn tiếp tục dây dưa với nhau không nữa.

Ngày an táng Thạch Lỗi là ngày có gió thổi nhè nhẹ. Trời không có nắng, mà chỉ có những áng mây trắng sáng rực cả bầu trời.

Sau buổi sáng an táng, người thân, bạn bè cũng ra về, nghĩa trang lại vắng tanh.

Lúc xế chiều, một người đàn ông đi một mình đến nghĩa trang. Anh ta đứng trước mộ phần rất lâu nhưng không nói lời nào, khi định rời đi thì bỗng nhìn thấy một gương mặt quen thuộc nơi cuối con đường trong nghĩa trang.

Thi Dịch đừng đằng xa, nhìn người đàn ông trong khu nghĩa trang, trong lòng chậm rãi thở hắt một hơi, vừa như nhẹ nhõm vừa như cảm thán: “Đúng là anh thật rồi.” Anh ta lên tiếng.

Lí Lập Lam đứng trước bia mộ, nở nụ cười ấm áp: “Anh biết em sống ở thành phố này. Làm sao em đoán được anh sẽ tới đây?”

“Vì anh đã thắng, chỉ tiếc không có ai vỗ tay tán thưởng.”

Lí Lập Lam mỉm cười hạnh phúc, đáng tiếc người duy nhất yêu thích nụ cười chân thành của anh ta lại không hề thấy nó đẹp đẽ, mà còn cảm thấy bực bội.

Thi Dịch không thể không thắc mắc: “Việc Thạch Lỗi giết người có liên quan gì đến anh không?”

“Em nói xem?” Lí Lập Lam tự tin nở nụ cười, so với trực tiếp thừa nhận còn mang tính khẳng định cao hơn.

“Tối hôm đó… khi đi ngang qua cổng chung cư Tinh Uyển, tôi đã nhìn thấy anh. Lúc đó tôi không hề nghi ngờ gì cả, mãi cho tới khi tôi xếp Thạch Lỗi vào diện tình nghi, tôi mới cảm thấy có gì đó không đúng lắm.”

Lí Lập Lam cười đến rạng rỡ: “Em trai yêu quý à, không phải đi ngang qua, mà là em sống ở tầng 17, lô B trong chung cư đó. Tại sao em lại thấy không đúng lắm, em cũng nghĩ rằng với những giới hạn trong tính cách của hắn sẽ không thể nào có thủ pháp giết người tinh vi như vậy ư? Tới tận hôm nay, em vẫn tin vào lý thuyết của thầy à?”

“Đó là những gì các người học tập, không phải tôi.” Thi Dịch lạnh lùng phủ nhận. “Tôi chưa từng học tâm lý học, nên không hiểu lý thuyết của mấy người. Tất cả những gì tôi biết là, hôm đó khi thi thể của Triển Khang Dụ được đưa đi, tôi đã ngửi thấy mùi axit axetic nhàn nhạt trong thang máy. Cửa sổ cuối hành lang, gần thang máy bị vỡ và tôi thấy trên đó có một vũng giấm.”

“Ngoài ra, tôi dùng giấy vệ sinh lau qua những cái cây xanh trước cửa thang máy tầng 1, rồi đưa cho giáo viên dạy hoá ở trường kiểm tra thì thấy có dấu vết của kali xyanua trên đó.”

Lí Lập Lam thình lình lên tiếng: “Thực ra, phản ứng hoá học giữa axit axetic và kali xyanua sinh ra khí hydro xyanua và nó mới là chất độc thực sự. Thế em đã báo cho cảnh sát phát hiện quan trọng này chưa?”

Thi Dịch nghiến răng nghiến lợi, quay mặt đi.

“Vì sao không báo với cảnh sát?” Lí Lập Lam tỏ ra lo lắng. “Nếu em nói với cảnh sát, vụ này sẽ từ một người gây án biến thành một nhóm tội phạm đấy.”

Thi Dịch thờ ơ nhìn anh ta: “Dù có nói cũng đâu bắt được anh. Huống hồ gì, toàn bộ chuyện này cũng chẳng liên quan gì tới tôi.”

“Không, không, không.” Lí Lập Lam lên tiếng: “Đây đâu phải lý do chính, mà lý do chính yếu là bản thân em cũng thấy Triển Khang Dụ chết cũng chưa hết tội. Vậy nên em mới biến mình thành kẻ vô tâm, làm ngơ trước tất cả mọi việc, không khác gì đang giảm bớt tội lỗi trong lòng mình cả.”

Không để Thi Dịch mở lời, Lí Lập Lam dừng một chút rồi nói tiếp: “Không phải, hẳn là em cũng giống anh, từ lâu đã không còn tin tưởng vào pháp luật và công lý rồi.”

“Tôi không giống như anh.” Thi Dịch nhấn mạnh, vốn định bỏ đi, nhưng không thể không hỏi: “Rốt cuộc anh là người bỏ lại tờ báo trong thang máy, hay là người đổ giấm bên ngoài?”

“Mọi chuyện đều do Thạch Lỗi làm.” Lí Lập Lam tỏ ra vô can.

Thi Dịch nhíu mày, nếu không phải người trong thang máy giả trang quá kỹ khiến anh ta không thể nhận diện rõ, thì anh ta đã không ở đây lãng phí thời gian với người này như vậy.

Nghĩ tới đây, Thi Dịch bỗng nhớ lại, nếu suy nghĩ của một người thay đổi từ trong ra ngoài, thì biểu cảm lẫn tính tình cũng sẽ khác hẳn. Trong trường hợp này, dù không thay đổi vóc dáng và trang phục, thì cũng không cách nào phân biệt được nếu chỉ nhìn vào dáng dấp.

Thi Dịch ngỡ ngàng, gặng hỏi: “Anh thôi miên Thạch Lỗi à?”

Lí Lập Lam càng tỏ vẻ vô tội: “Bác sĩ tâm lý mà không thôi miên thì sao có thể làm trị liệu tâm lý?” Dứt lời, anh ta liền nở nụ cười ác ý.

Thi Dịch biết rõ, dù mình có hỏi gì thêm nữa cũng không nhận được câu trả lời thật lòng, nên đã quay lưng, bỏ đi.

Băng qua con đường nhỏ hẹp, Thi Dịch chui vào một chiếc xe Buick màu đen.

Ngồi ở ghế lái chính là Lâm Canh.

Thi Dịch lấy bút ghi âm ra khỏi túi và đưa cho Lâm Canh: “Không hỏi được gì hết.”

Lâm Canh cười nói: “Nếu hỏi được thì đã không phải là anh ta rồi. Anh còn không biết hung thủ trong video giám sát có phải anh ta hay không mà, thì sao có thể để lại chứng cứ thông qua lời nói được.”

Nói xong, Lâm Canh khởi động xe, từ từ rời khỏi nghĩa trang.

Thi Dịch ngồi bên ghế phụ, thắc mắc: “Sao anh lại nghi ngờ không chỉ có một người gây án?”

“Tôi đã nhờ đồng nghiệp bí mật khám nghiệm tử thi của Thạch Lỗi mà không cho người nhà biết.” Lâm Canh nói: “Kết quả nghiệm thi cho thấy, Thạch Lỗi không bị ung thư gan.”

Thi Dịch giật mình: “Thạch Lỗi bị lừa à.”

Lâm Canh lách xe qua hai tảng đá gác cổng, để Lí Lập Lam không phát hiện ra, anh phải vất vả lắm mới tìm được địa điểm như thế này: “Đừng lo, tên Lí Lập Lam này đã nằm trong diện theo dõi chặt chẽ của cảnh sát rồi, sau này nhất định có cơ hội bắt hắn. ”

Dứt câu, anh liền quay sang hỏi: “Rốt cuộc anh và hắn có quan hệ gì hả?”

“Anh ta là học trò của cha nuôi tôi, là học trò cuối cùng của ông ấy.”

Lâm Canh giễu cợt: “Nuôi dạy được hai người các anh, xem chừng cha nuôi anh cũng là một người đáng gờm đấy, có thể cho tôi biết tên tuổi không?”

Lần này, Thi Dịch im lặng rất lâu.

Ngoài cửa sổ xe, những nhành cây khô héo đang xa dần, nhường chỗ cho trời cao vời vợi và mây trắng lững lờ trôi.

Như thể suy nghĩ của ai đó cũng đang trôi xa dần.

==========Tác giả có điều muốn nói:

Truyện dài kỳ thể loại trinh thám [Tác phẩm không hoàn hảo] đã được cập nhật, nội dung nguyên bản khác với phần này, nếu các bạn yêu thích có thể xem qua và ủng hộ. Xin cảm ơn~~

Chú thích:

(*) 碧海蓝天 = Bích hải lam thiên: biển biếc trời xanh, ý chỉ cuộc sống tự do tự tại, không còn vướng bận gì.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.