Thùng giấy chỉ khép hờ chứ không được dán kín, bên trong tối om, không biết thứ gì được đặt trong đó ah?
Hướng Văn Hạo đi vào thang máy, nhíu nhíu mày. Cái thùng này đặt ở đây cũng hai ngày rồi, sao chưa có ai đến xử lý.
Càng kỳ cục hơn, rõ ràng buổi sáng lúc đi làm, chiếc thùng đã bị ai đó bê đi. Nhưng rạng sáng hôm sau, khi mình đi làm về, nó lại xuất hiện.
Mà cái thùng này, nhìn thế nào lại có chút quen mắt. Nhưng cụ thể đã từng nhìn thấy ở đâu thì bản thân Hướng Văn Hạo nghĩ mãi mà cũng nghĩ không ra.
Y là một DJ của đài phát thanh về khuya của Thành phố, là biên tập viên chính của mục “Trò chuyện đêm khuya”.
Kỳ thật công việc cũng chỉ là phát mấy bài hát, tiếp chuyện điện thoại, an ủi một người nào đó bị mất ngủ giữa đêm đô thị đầy tịch mịch.
Tiền lương cũng không phải cao cho lắm, nhưng được cái thoải mái về giờ giấc sinh hoạt, an nhiên tự tại.
Hướng Văn Hạo vốn là một người sợ sự trói buộc, thế nên công việc và cuộc sống bây giờ khiến y vô cùng vừa ý, cũng chẳng có ý định thay đổi nó làm gì.
Mỗi đêm khi xong việc về đến nhà cũng đã là ba giờ sáng.
Loại thời gian muộn thế này, mọi người trong cao ốc cũng đã yên giấc trong chăn, vậy nên hành lang cũng không có một bóng người. Thang máy trong cao ốc cũng có mấy cái, nhưng giờ này cũng chỉ còn một cái hoạt động.
*
*
*
Tối hôm đó, Hướng Văn Hạo cứ theo lẽ thường một mình ngồi trong phòng phát thanh tiếp điện thoại.
Nhìn ra bên ngoài, cũng sắp đến lúc tan ca rồi, có thể thoải mái rồi, tiếp xem cuộc gọi cuối cùng nữa là được.
Điều chỉnh âm thanh chuyển sang cỡ cực đại, bỏ xuống tai nghe đang đội. Hướng Văn Hạo lập tức như một người bị rút đi xương cốt, xụi lơ mà ngã xuống ghế.
Xương sống nổi lên một trận da gà, mồ hôi lạnh đã ướt đẫm sau lưng, lông tơ toàn thân đều dựng hết lên, cả người run lẩy bẩy.
Xa xa truyền đến tiếng máy móc oanh minh, càng lúc càng lớn, dường như muốn đập nát đầu y, xuyên thẳng vào não.