Lên tới tầng 8, Hướng Văn Hạo liền phải dừng lại thở
hổn hển. Y thấy có chút buồn cười, nhưng không sao mà cười
nổi.
Sự việc xảy ra mấy ngày nay với y thật như một giấc mơ, nhưng so với giấc mơ lại càng chân thật đến đáng sợ.
Loại chuyện này nói ra chỉ sợ cũng sẽ không có ai tin tưởng.
Lại nói, coi như ngày nào cũng leo 17 tầng lầu thế này cũng coi như là một dạng rèn luyện thân thể rất tốt.
Đèn trên trần đột nhiên phụt tắt.
Hướng Văn Hạo giật mình, liền theo phản xạ mà hung hăng dậm chân thật mạnh xuống bậc thang.
“Đông!”
Tiếng vang cực đại đập vào vách tường, phản xạ trong không khí thành tầng tầng lớp lớp âm hưởng.
Đèn sáng.
Hướng Văn Hạo dãn hơi thở dài, lấy lại bình tĩnh, tiếp tục bước từng bước đi lên.
Tiếng bước chân trong không gian hẹp hòi tĩnh lặng, có vẻ
hết sức chói tai, mang lại cho người nghe một cảm giác run rẩy
gai ốc nổi đầy mình.
── Bịch….
── Bịch….
Hướng Văn Hạo bước mỗi bước thật cẩn thận, hận không thể mọc cánh mà bay thẳng lên tầng 17.
Từng bậc từng bậc, khiến y cảm thấy cầu thang đang kéo dài ra vô tận không cách nào dừng lại.
Leo lên tầng thứ 14, Hướng Văn Hạo phát hiện đèn trên trần bị hư, không chiếu sáng được.
Ánh sáng từ tầng 15 hắt xuống lờ mờ yếu ớt, khiến cho không gian càng thêm âm trầm khủng bố.
Bức tường trắng loang lổ, giờ thành một màu ám lục,
lồi lồi lõm lõm, không khỏi làm người ta liên tưởng đến con
quỷ mặt xanh nanh vàng.
Hướng Văn Hạo hít sâu một hơi, vùi đầu chạy vọt lên tầng trên.
Khi vừa đến chỗ quẹo, y bị trượt chân, nhanh tay bám vào lan can cầu thang.
── Thế nhưng thứ y nắm được lại là một mảnh có cảm giác lông lông xù xù!
Hướng Văn Hạo ngẩn người, bối rối bò dậy.
Hướng về phía hắt ra ánh sáng lờ mờ, giơ tay lên nhìn, một lúc sau y liền phát ra tiếng kêu thảm thiết.