Tay y lẩy bẩy run rẩy vươn ra, định mở thùng giấy.
Nhưng mà lại do dự trong giây lát.
── y mở thùng giấy ra, nhưng lại phát hiện bên trong, chỉ là một túi nhựa rỗng tuếch, còn có một thân cây đen sì một đầu mọc ra mững sợi tóc đen sì, trên mặt còn dính nhớp nháp những mảng thịt hồng hồng.
── Y mở thùng giấy ra, phát hiện đầu của Chu Tử Mặc đang lẳng lặng nhìn y, con mắt có thể chuyển động. Trên cần cổ bị cắt nát vô số thi trùng đang lúc nhúc tụ tập, dần dần như tạo thành một nhánh sông, chảy xuống sàn nhà, bao phủ lên người y.
── Y mở thùng giấy ra, bên trong túi nilon lại là một đống tóc dài ngắn hỗn độn. Những… sợi tóc kia không ngừng dài ra, chậm rãi lan ra khỏi thùng giấy, bò lên vách tường bao trùm trần nhà.
── Y mở thùng giấy ra, bắt đầu cẩn thận từng chút một lấy từng phần xác ra trải trên mặt đất. Vừa trải vừa lẩm bẩm đếm: “Một khối… hai khối…” Nhưng mãi đến khi đếm xong mới phát hiện: Trên sàn nhà trải đầy những khối thi thể, lại rõ ràng thiếu mất một ngón tay!
── Y mở thùng giấy ra, từ trong tủ lấy ra một cây kim vừa to vừa dài, cùng một cuộn chỉ to đen sì sì, bắt đẩu vá lại từng phần thi thể Chu Tử Mặc.
Sau khi vá, do quá sợ hãi mà y may nhầm cánh tay vào vị trí của chân, mang bắp đùi vá vào chỗ của cánh tay!
…
Hướng Văn Hạo khẽ rùng mình.
Vô tình, y lại để cho bản thân mình chìm vào loại ảo tưởng vô cùng điên cuồng như thế này.
Lắc lắc đầu, y cắn răng mở thùng giấy ra, để lộ túi nilon màu đen ra bên ngoài.
Từ trong túi nhựa, phát ra một mùi vô cùng quỷ dị.
Hướng Văn Hạo vươn tay, muốn mở rộng miệng túi nilon đang khép hờ ra.
Nhưng trong nháy mắt, túi nilon bỗng nhiên nhúc nhích cử động.
Hướng Văn Hạo nhanh chóng rụt tay lại, hai mắt trừng lớn nhìn chằm chằm vào nó.
Lông tơ toàn thân dựng đứng, trái tim dường như bị nghẹn lại, không cách nào hít thở thoải mái được.
Năm giây trôi qua, túi nhựa vẫn không co chút động tĩnh nào.