Sự thật chứng minh, thanh niên thật không phải là đang giỡn Quản Lăng, hắn là cảnh sát hàng thật giá thật.
Đương nhiên, hàng thật giá thật đến tột cùng có miêu nị hay không chúng ta tạm thời không đề cập tới, tối thiểu thanh niên tự xưng là Lý cảnh quan này sau khi lấy □□ của hắn ra, Quản Lăng mặc dù là không thể tưởng được lại cũng không khỏi không tin.
Huống hồ sau khi tỉnh táo lại, Quản Lăng cũng đích xác phát hiện, thanh niên này tuy rằng bộ dạng giống hệt bạn cùng phòng của mình, nhưng thực rõ ràng, hai người bọn họ dù cho là màu mắt hay là khí chất, đều khác nhau.
Mặt không đổi sắc nhìn thanh niên, Quản Lăng chậm rãi dời tầm mắt, chống lại đôi con ngươi đen trắng rõ ràng của thanh niên, cùng khuôn mặt nghiêm túc đứng đắn kia.
Thanh niên khẽ cúi đầu, không động đậy nhìn cậu, hai gò má lạnh lùng giống như khắc băng, cau mày, trong hai mắt đen như mực mang theo một chút trầm tư.
Trong đầu đột nhiên hiện lên đôi mắt màu trạm lạm vừa mới trong thoáng chốc nhìn thấy, cái tên này, Quản Lăng có thể hoàn toàn xác nhận, vị Lý cảnh quan trước mặt này chỉ sợ không có chút nào quan hệ với người vừa ấy ấy cậu.
Tâm tình nháy mắt xuống tới khe, hai mắt Quản Lăng lộ ra một tia bi phẫn, chậm rãi buông lỏng ra tay cầm lấy Lý cảnh quan.
Quả thực vô cùng nhục nhã a, ca tung hoành game ba ba ba 18+ mười mấy năm, mấy loại play rõ như lòng bàn tay cũng chưa từng thực hành qua, không nghĩ tới hôm nay cư nhiên bị người súng thật đạn thật chơi play giao thông công cộng, còn ngay cả hung thủ cũng không bắt được?!
Hơn nữa chuyện cậu một thằng con trai bị si hán ở trên xe giao thông công cộng ấy ấy vốn cũng đã đủ dọa người, hiện tại cư nhiên còn bị cảnh sát biết.
Đờ mờ đây quả thực là nét bút hỏng lớn trong kiếp sống game cùng với con đường nhân sinh của ca!
Sớm biết thì đã ấy ấy ngược lại tên kia cho rồi, tối thiểu cũng coi như đạt thành thành tựu si hán giao thông công cộng…
Quản Lăng sai trọng điểm vả lại từ từ lệch khỏi quỹ đạo chính trực càng trở nên u buồn, ngay cả hưng trí mua game cũng bị đánh mất.
Mà Lý cảnh quan nhìn, thì lại biến thành tình huống khác.
Ánh mắt thản nhiên hướng về Quản Lăng đứng ở góc xe có chút khó chịu, sau khi nhìn thấy mất mát không thể che dấu trong mắt Quản Lăng, màu mắt Lý cảnh quan chợt lóe, trên mặt hiện lên vài phần lo lắng cùng áy náy rất nhỏ.
Đúng vậy, áy náy, bởi vì tuy rằng đối với Lý cảnh quan mà nói hắn không có ấy ấy Quản Lăng, nhưng không thể phủ nhận, khối thân thể này đã làm ra chuyện như vậy.
Lý cảnh quan có thể nói là người chính trực nhất trong mọi nhân cách, đồng thời, cũng là tên não động nhất.
Hắn bình thường bởi vì không nguyện ý trộn lẫn với chuyện của mấy nhân cách kia cho nên cũng không đi ra, nhưng không có nghĩa là hắn không có cảm giác với bên ngoài.
Tương phản, bởi vì hắn chính trực cho nên hắn học tập tri thức tương quan với nghề cảnh sát, cũng trước khi lên đại học lấy giấy chứng nhận tư cách tương quan, khi những nhân cách khác bắt đầu làm chuyện quá mức nguy hiểm, thì tiến hành ngăn cản.
Cũng chính bởi vì vậy, mấy nhân cách này mới có thể ổn định ở chung, mà không bị đưa đến bệnh viện tiến hành trị liệu sớm, đơn giản là mỗi khi gặp được tình hình nguy hiểm, đã bị hắn che lấp đi.
Liền giống như hôm nay.
Lý cảnh quan biết thanh niên này xuất hiện đã khiến cho những nhân cách khác nhìn chăm chú, nhưng hắn lại không nghĩ rằng bọn họ sẽ có gan lớn như vậy, mà còn có động tác trên trường hợp công cộng.
Mà hiện tại, thanh niên rõ ràng là kinh hách với loại tình huống đột nhiên xảy ra này, trên mặt kia biểu lộ ra mê mang bất lực (?), làm hắn không cách nào ngồi xem mặc kệ.
Hắn tuy rằng bởi vì tình huống đặc biệt mà không thể không lừa gạt thanh niên, nhưng cũng có thể đủ khả năng cung cấp trợ giúp cậu.
Không chút nào biết sóng điện não của Quản Lăng cùng căn cứ của mình không ở trên cùng một tần suất, Lý não động hít sâu, ngay sau khi xe bus dừng, lập tức kéo Quản Lăng còn đang tự hỏi nhân sinh ra khỏi giao thông công cộng.
Nhất thời, Quản Lăng cả người đều quay vòng.
Từ từ cảnh quan này muốn làm cái gì? Sẽ không thật sự bởi vì phỉ báng mà muốn tạm giam cậu đi, vừa nãy đã giải thích rõ ràng rồi không phải sao?
Hay là nói, ngài cảnh sát nhìn thấu nội tâm muốn phản si hán của cậu, nên tiến hành bắt cậu trước.
Nghĩ vậy, Quản Lăng sắc mặt nhất thời liền thay đổi.
Vì thế, nhìn Quản Lăng mặt trắng bệch, Lý cảnh quan nhíu mày, dưới con mắt hoảng loạn của Quản Lăng, mở miệng nói: “Cậu tên là gì.”
Mãnh liệt chấn động, trực giác Lý cảnh quan là muốn bắt đầu tiến hành kiểm tra cậu, Quản Lăng thật cẩn thận nói: “Quản, Quản Quyển.”
Kinh ngạc nhìn liếc Quản Lăng, Lý cảnh quan im lặng không lên tiếng đánh giá cậu, nhưng không tính toán vạch trần lời nói dối của Quản Lăng.
Hắn đương nhiên biết tên Quản Lăng, nhưng nếu hai người lần đầu tiên gặp mặt, họ tên cái gì, tất nhiên là không có khả năng biết được, hắn vạch trần, ngược lại liền có vấn đề.
Gật gật đầu, Lý cảnh quan không chút để ý: “A, ở trường nào.”
Xong rồi, đã bắt đầu hỏi trường học, nhất định là muốn mang tui đến trường tiến hành báo cáo.
Vẻ mặt tuyệt vọng nhìn Lý cảnh quan, Quản Lăng run run rẩy rẩy nói: “Ba, ba ba đại học.”
Hơi hơi dừng lại, Lý cảnh quan thản nhiên lên tiếng, “Ân, nghe nói qua.”
Thanh âm Lý cảnh quan tuy rằng lạnh lùng, nội tâm cũng vô cùng nhiệt tình, thậm chí còn có chút bi thương nhỏ, cư nhiên ngay cả tên trường học cũng không nói ra, hắn thoạt nhìn đáng sợ như vậy sao?
Mà Quản Lăng không chút nào có từ trên mặt than của Lý cảnh quan nhìn ra bất kì hoạt động tâm lý nào, cậu phát huy diễn xuất đến cực hạn, vẻ mặt tuyệt vọng nói hưu nói vượn.
Cậu thậm chí đã bày tốt đường chạy trốn rồi, tính toán ở trên đường Lý cảnh quan đưa cậu tới trường lấy lý do đi WC mà nhân cơ hội chuồng, cứ như vậy, cho dù Lý cảnh quan muốn tìm cậu, cũng không thể nghi ngờ là mò kim đáy biển, không thể tìm được.
Yên lặng tán thưởng sự thông minh của mình, Quản Lăng cố gắng điều chỉnh biểu tình trên mặt mình, ý đồ làm cho mình thoạt nhìn càng thêm sợ hãi.
Lý cảnh quan quả thực bất đắc dĩ.
Hắn vốn là muốn đưa Quản Lăng về trường học, nhưng hiện tại Quản Lăng hai vấn đề liên tiếp đều trả lời sai, ngược lại làm Lý cảnh quan đau đầu không thôi.
Đưa cũng không được, không tiễn cũng không xong, thanh niên tính cảnh giác cao làm hắn có chút bó tay không có biện pháp.
Cứ như vậy, mặc dù là hắn muốn trấn an cảm xúc Quản Lăng một chút, cũng không có cách nào.
Trong lòng thoáng dâng lên một tia mất mát, nghĩ nghĩ, Lý cảnh quan phất tay ở trên đường vẫy gọi một chiếc xe bay, sau khi đưa tài xế đủ tiền, phân phó nói: “Đưa cậu ấy về trường.”
Dứt lời, Lý cảnh quan lui một bước, sau đó nhếch môi với Quản Lăng, xoay người rời đi.
Quản Lăng: “…”
Trợn mắt há hốc mồm nhìn Lý cảnh quan biến mất ở góc đường, tâm lý hoạt động của Quản Lăng lúc này, chỉ có thể dùng hỗn độn trong gió để hình dung.
Cho nên nói cảnh quan này hỏi cậu nhiều như vậy thì ra chỉ là muốn đưa cậu về trường học thôi sao? Vậy cậu vừa nãy đến tột cùng vì sao lại dốc sức biểu diễn như vậy? Tâm đều mệt được chứ!
Nói ngài cảnh quan anh muốn làm chuyện tốt vì sao không nói sớm tí đi, nếu anh nói ra thì tui là rất thích ý giúp đỡ anh a.
Bất quá như vậy xem ra Lý cảnh quan nhất định là bị diễn xuất vừa nãy của cậu đả động mới muốn an ủi tâm linh bị thương của cậu, nhất định là đúng vậy!
Loại cảnh quan nhiệt tình như thế hiện tại cũng không gặp nhiều a!
Quản Lăng cảm thấy hết sức vui mừng.
Bị hành vi của Lý cảnh quan làm cho cảm động hai mắt đẫm lệ rưng rưng, Quản Lăng vui mừng không thôi vươn tay lau mặt, mặt không đổi sắc lấy lại tiền Lý cảnh quan lúc nãy đưa tài xế, dưới ánh nhìn chăm chú vẻ mặt đầy máu của tài xế xe bay mà chậm rãi đi xa.
Góc đường bên kia, thanh niên hơi hơi thẳng thân từ chỗ tối đi ra, khuôn mặt trắng nõn dưới ánh mặt trời phảng phất trong suốt, vẻ ra một nụ cười mềm nhẹ.
Khóe môi hắn ý cười ôn nhu, giống như là nhìn tình nhân đi xa mà nhìn hướng Quản Lăng rời đi, trong con ngươi đen ám trầm không hề sáng, như nổi lên tầng tầng gợn sóng, từ chỗ sâu nhất lộ ra một tia hứng thú.