Lý cảnh quan tỉnh, Lý cảnh quan tỉnh lại cùng Quản Lăng lần thứ hai bị ba nhìn nhau một lúc lâu, yên lặng cúi đầu mặc quần áo nhăn nhúm của mình, bên tai đỏ bừng rồi lại cố gắng làm bộ nghiêm túc, có chút run rẩy giúp Quản Lăng mặc quần áo, rút ra khăn giấy để ở cạnh bắt đầu chà lau một đống chất lỏng trên bồn rửa tay.
Trước lạ sau quen, thực hiển nhiên Lý cảnh quan đã từ từ thích ứng tình huống mình mà phát bệnh sẽ biến thân cuồng ma ba ba, mà còn đầy đủ phát huy tác phong của cảnh quan, học được dọn dẹp hiện trường phạm tội.
Vẻ mặt dại ra nhìn người vừa nãy còn tà mị quyến cuồng thế muốn ba bạn bất tỉnh ở WC, hiện tại lại mang theo một chút ngượng ngùng yên lặng chà lau dịch bíp nào đó mình lưu lại, Quản Lăng tỏ vẻ, trái tim bé nhỏ của cậu đều có chút chịu không nổi.
Vì thế, Quản Lăng chịu không nổi quyết định, cậu vẫn mau chóng mang Lý cảnh quan về nhà thì tốt hơn, ở nơi công cộng mà tùy chỗ ba ba ba cái gì thật sự là rất mất thể diện!
Ném một nhúm khăn giấy vào thùng rác, đỏ ửng trên mặt Lý cảnh quan từ từ rút đi, cả người thoáng trấn định một ít, nắm tay đặt bên môi khụ khụ, đôi con ngươi đen nhìn như lãnh tĩnh lại lộ ra một chút ngượng ngùng, ôn nhu mà nhìn chăm chú vào Quản Lăng, “Không sao, tôi đã nói rồi, tôi sẽ chịu trách nhiệm.”
Quản Lăng: “…”
Dưới ánh mắt hơi vui sướng của Lý cảnh quan kéo tay hắn lại, Quản Lăng mặt không đổi sắc nhìn trên mặt lạnh như băng của Lý cảnh quan lộ ra vẻ mặt kiên định tuy rằng tôi thực thẹn thùng nhưng cậu yên tâm tôi nhất định sẽ không buông bỏ cậu, chà chà tâm mang hắn đi ra nhà hàng.
Dọc theo đường đi thường thường liếc hai tay nắm chặt của hai người, Lý cảnh quan nhấp nhếch cánh môi, trong lòng nổi lên một tia lo lắng.
Chịu khổ bạn trai một ngày hai lần biến thân bệnh xà tinh đánh lén, Quản Lăng đã không dám đi bất kì đâu kích thích Lý cảnh quan, chỉ muốn chạy nhanh mang người về, mà dưới Quản Lăng thật cẩn thận tránh đi, dọc theo đường này cũng cơ bản không xảy ra ngoài ý muốn quá mức mất thể diện gì, chỉ trừ bỏ thời tiết có chút không tốt lắm mà thôi.
Đúng vậy, thời tiết không tốt lắm, bởi vì trời mưa.
Giọt mưa tí tách tí tách xuyên thấu qua tầng mây âm u rơi xuống, làm hai người rời nhà không xa trở tay không kịp.
Quyết định thật nhanh cởi áo khoác trên người khoát lên đỉnh đầu Quản Lăng, Lý cảnh quan hai tay giơ lên cao đỡ áo khoác ra một không gian, kín không kẽ hở che mưa chung quanh.
Nao nao, Quản Lăng quay đầu nhìn về phía Lý cảnh quan hoàn toàn lộ trong mưa, dại ra nói: “Anh…”
Áo sơmi đơn bạc bị giọt mưa hoàn toàn ướt sũng, tinh tế bó bó kề sát trên người, buộc quanh hình dáng hoàn mỹ, mái tóc đen của Lý cảnh quan bị ướt nhẹp dính trên trán, hắn vươn tay đẩy ra sợi tóc che lại mắt, mày nhíu chặt, lại nhếch khóe môi với Quản Lăng, “Không có việc gì, lập tức đến nhà, đến, đi mau.”
Nói xong, Lý cảnh quan kéo Quản Lăng, bước chạy đến nhà lầu phía trước.
Mặt không đổi sắc lui trong lòng Lý cảnh quan, cái mặt già nua của Quản Lăng ửng đỏ.
Mẹ ơi loại tình tiết trong phim thần tượng này, trải qua thật còn có chút kích động nhỏ đâu?!
Mưa càng rơi càng lớn, sau khi hai người về đến nhà, trận mưa to này cơ hồ đã thành mưa tầm tã.
Giày trên chân đã bị ngâm đến chảy nước, sau khi thay dép lê, Quản Lăng đem áo khoác ướt sũng vắt nước, giúp Lý cảnh quan đến phòng tắm.
Nhìn trong mắt Quản Lăng lo lắng, Lý cảnh quan trấn an cười cười, đưa tay sờ sờ hai gò má Quản Lăng, “Tôi không sao, cậu đi tắm trước đi, ở trong mưa lâu như vậy, dễ cảm cúm.”
Lý cảnh quan tui vì phẩm cách cao thượng của anh mà cảm động!
“Tôi chỉ bị ướt một chút, thay quần áo là có thể, anh tắm trước, tôi đi lấy quần áo cho anh.” Mặt không đổi sắc lắc lắc đầu, Quản Lăng vừa nói vừa muốn đẩy mạnh Lý cảnh quan vào phòng tắm.
Nắm chặt cổ tay có chút lạnh của Quản Lăng, Lý cảnh quan nhíu mày, mới vừa muốn nói gì, lời nói lại đột nhiên dừng lại, ngược lại trên mặt biến thành thản nhiên đỏ ửng.
“Bằng không.” Chân tay luống cuống buông cổ tay Quản Lăng ra, cổ họng Lý cảnh quan khô nóng như bị hun khói, khàn giọng nhìn về phía Quản Lăng, “Chúng ta, chúng ta cùng tắm.”
Vừa dứt lời, hai má Lý cảnh quan mặc dù đỏ nóng, lại vẫn hít một hơi thật sâu, không nhẹ không nặng rồi lại ngầm có lực đạo kéo lấy Quản Lăng, đôi mắt sáng lên.
Quản Lăng trực tiếp sợ ngây người.
Lý cảnh quan có phải là ám chỉ cậu cái gì hay không?
Từ từ có phải là cậu hiểu lầm kỳ thật Lý cảnh quan chỉ là muốn tìm người tắm cho mà thôi?
Lý cảnh quan tuy rằng anh bây giờ là một bệnh xà tinh nhưng anh không phải gay a, anh không thể trộm đổi khái niệm a được hông!
Quản Lăng cảm thấy Lý cảnh quan nhất định là bị mình tẩy não nên mới có thể quật cường cho là mình là một gay có bệnh xà tinh như vầy, sau khi tiến hành khắc sâu kiểm điểm, Quản Lăng mặt than nhìn về phía Lý cảnh quan, sau đó, tàn nhẫn cự tuyệt hắn!
“Tôi đi nấu chút canh gừng cho anh ha ha ha ha.” Mười ngón không dính nước mùa xuân Quản Lăng yên lặng từ trên giá áo kéo cái tạp dề, sau đó ôm áo khoác ướt sũng dịch bước nhỏ về phòng bếp.
Buồn bã thất vọng nhìn Quản Lăng nháy mắt không còn thân ảnh, Lý cảnh quan nhấp nhếch môi, trong lòng cư nhiên sinh ra một chút cảm giác đáng tiếc.
Rốt cuộc đang đáng tiếc cái gì đây? Trong đầu đột nhiên hiện lên Quản Lăng một thân trần trụi, suy yếu tựa vào lòng mình, Lý cảnh quan thần tình khô nóng cắn chặt răng, nhanh chóng mở vòi sen ra, vọt mặt đầu của mình vào một phen.
Nhưng mà khi tắm đến một nửa, Lý cảnh quan đột nhiên ý thức được một vấn đề cực kỳ nghiêm trọng, hắn không lấy quần áo vào tắm rửa.
Vì thế, nghe thấy trong phòng tắm Lý cảnh quan ngượng ngùng xin giúp đỡ, Quản Lăng cũng đột nhiên ý thức được một vấn đề cực kỳ nghiêm trọng, cậu không biết quần áo bệnh xà tinh kia để ở đâu.
Bởi vì trong ngày thường, Quản Lăng căn bản không có cơ hội nhìn bệnh xà tinh bệnh mặc quần áo, chỉ cần cậu coi trọng liếc mắt một cái, vậy cả ngày cũng chỉ có thể làm bạn với giường.
Cầm cái thìa yên lặng chuyển dời đến phòng ngủ, Quản Lăng mở ra cái tủ quần áo thoạt nhìn thần bí vô cùng kia, sau đó nháy mắt bị chói mù mắt.
Bởi vì toàn bộ tủ quần áo sắp hàng chỉnh chỉnh tề tề tất cả đều là các loại trang phục để trần, trang phục trói buộc, trang phục SM mấy thứ thoạt nhìn đã cảm thấy mất thể diện ( quả thực là rất hoàn mỹ)!
Cho nên nói ở nơi cậu không biết đã xảy ra chuyện gì?
Thì ra sinh hoạt của cậu mỗi ngày đều ở trong trạng thái nguy hiểm như vậy sao đờ mờ!
Run run rẩy rẩy quét mắt trong tủ quần áo, rốt cục ở trong góc thấy một cái quần coi như bình thường, Quản Lăng như nhặt được đại xá chọn nó ra, cũng không thèm nhìn liền trực tiếp xuyên qua khe cửa đưa cho Lý cảnh quan.
Tiếp nhận quần Quản Lăng đưa vào, Lý cảnh quan đang chuẩn bị nói lời cảm ơn, sau khi nhìn thấy trên vật có một thứ lông xù thật dài, lâm vào trầm mặc quỷ dị.
Đem canh đường đỏ (gừng?) tình yêu ấm dạ dày mà mình nấu bưng lên bàn ăn, Quản Lăng vừa lòng nhìn trong chén một mảnh đen thui, đang chuẩn ném áo khoác đặt ở cạnh vào máy giặt, trên tay run lên, một nhúm ảnh chụp bị mưa lây dính có chút tổn hại rơi xuống.
Nhíu mày, Quản Lăng nhặt ảnh chụp lên nhìn thoáng qua, cả người nhất thời liền không tốt.
Bởi vì ảnh chụp này không phải gì khác, mà là ảnh chụp ba ba ba không biết cầm thú kia chụp được lúc nào, đương nhiên, nhân vật chính là cậu.
Từ từ, trong túi áo Lý cảnh quan vì sao lại có thứ này…
Liên tưởng đến buổi sáng hôm nay đột nhiên xuất hiện trứng nhỏ phấn hồng, Quản Lăng khóe miệng nhất thời có chút run rẩy.
Mà ngay khi tư tưởng của Quản Lăng bắt đầu nhịn không được quỷ dị, cửa phòng tắm “rầm” vang lên, một người trần nửa người trên chậm rãi đi tới phòng bếp, hơi hơi nghiêng dựa vào vách tường, đôi mắt phỉ thúy lộ ra ánh sáng lạnh băng, giống như một con mãnh thú đi săn, tính xâm lược mười phần mà nhìn thẳng Quản Lăng.
“Anh trai.” Trong tầm mắt dại ra của Quản Lăng thử nhe răng, ánh mắt Celd dừng ảnh chụp trên tay Quản Lăng một chút, nửa nheo lại đôi mắt, “Em không phải đã nói, không được nhìn ảnh chụp nào ngoại trừ em ra sao?!”
Mịa nó loại phong cách tổng tài bá đạo này, quả nhiên là Celd đi ra!
Nhưng chỉ là tắm rửa mà thôi a, tắm rửa cũng sẽ kích thích bệnh xà tinh tái phát sao?!
Không dám tin nhìn Celd biếng nhác như hùng sư tới gần mình, Quản Lăng lui ba bước, ánh mắt dời xuống dưới, bắt giữ được một tia không đúng.
Mặt không đổi sắc nhìn trên đùi Celd vây kín quần màu đen bó sát người, cùng với lông xù đuôi mèo buông xuống sau mông, ánh mắt Quản Lăng từ từ chua sót.
Theo ánh mắt Quản Lăng nhìn về phía đuôi của mình, Celd lộ ra tươi cười ý tứ hàm xúc không rõ, “Anh trai, anh quả nhiên thích khẩu vị này.”
Hiện tại giải thích còn kịp không?
“Đây vốn chuẩn bị cho anh.” Liếm liếm môi, Ced chợt đánh về phía Quản Lăng, giống như làm nũng đến tựa đầu vào bên cổ Quản Lăng, nhẹ nhàng cọ xát, “Nhưng nếu anh thích như vậy, em cũng không phản đối.”
Từ từ thiếu niên cậu hiểu lầm, tui thật không có thích...thứ...này…
“Xoẹt” một tiếng quần áo xé rách vang ở bên tai, Quản Lăng vẻ mặt cứng ngắc nhìn áo mình bị Ced trực tiếp kéo từ trong tạp dề ra, vẻ mặt cứng ngắc nhìn Ced thuận thế kéo quần cậu xuống, vẻ mặt cứng ngắc nhìn Ced khiêng cậu đến bàn đồ làm bếp vừa mới nấu canh, vẻ mặt cứng ngắc bị ba ba ba.
“Em đã sớm muốn nhìn bộ dáng anh mặc tạp dề, quả nhiên, thực mê người.” Vẻ mặt mê say nhìn Quản Lăng bị mình đặt ở dưới thân, Celd vươn tay đưa tới sau lưng Quản Lăng, hung hăng kéo chặt tạp dề mang trên lưng, lại theo đường thắt lưng thong thả trượt xuống, bàn tay đặt trên cái mông lộ bên ngoài của Quản Lăng, nhẹ nhàng xoa nắn.
Vì thế, trong vòng một ngày đã trải qua đủ play, sau khi play WC, Quản Lăng rốt cục như nguyện toàn bộ kích thích ba nhân cách tỉnh lại, cũng trải qua nhân thú váy phòng bếp play.
Đương nhiên, phòng bếp play qua đi, Quản Lăng lại bị ôm vào phòng ngủ, đã trải qua một hồi thay đồ play, cũng đem bộ quần áo thoạt nhìn đã cảm thấy mất thể diện ( hoàn mỹ) đổi một lần.
Thực hiển nhiên, mặc dù mình mặc cũng không vấn đề gì, nhưng trang phục trói buộc cái gì, Celd vẫn càng thích để anh trai mặc.
Một trận ba ba ba long trời lỡ đất qua đi, Quản Lăng duy trì biểu tình cứng ngắc, yên lặng mà nhìn Lý cảnh quan tay cầm quần bíp.
Trầm mặc một lát, Lý cảnh quan chậm rãi đứng dậy ôm Quản Lăng đến phòng tắm rửa sạch một phen, sau đó trở lại phòng ngủ cúi đầu ấn lên trán Quản Lăng một nụ hôn, đứng dậy đi ra ngoài.
Rõ ràng nhận thấy được Lý cảnh quan có cái gì không đúng, Quản Lăng giãy dụa từ trên giường ngồi dậy, thật cẩn thận mở ra cửa phòng.
Trong phòng bếp, Lý cảnh quan vừa uống canh gừng đen thui trong chén, vừa lăn qua lộn lại nhìn ảnh chụp trên tay, chờ nghe được tiếng cửa phòng mở ra, lúc này mới quay đầu lại nhìn về phía Quản Lăng đi ra, trên mặt căng chặt lộ ra một chút nhu hòa.
Đứng dậy đi đến trước người Quản Lăng, Lý cảnh quan đưa tay xoa xoa tóc Quản Lăng, đem ảnh chụp để trước mặt Quản Lăng, “Người trong ảnh không phải là tôi, đúng không?”
Nhếch khóe môi, rốt cục xác nhận suy đoán của mình, Lý cảnh quan chậm rãi nhẹ nhàng thở ra, “Kỳ thật tôi sớm nên ý thức được, không, phải nói, tôi sớm nên thừa nhận.”
Buổi sáng hôm nay khi nhìn thấy tấm ảnh này, Lý cảnh quan trong lòng cũng đã nổi lên một tia nghi hoặc, người trong ảnh cùng Quản Lăng quá mức thân mật, mặc cho ai nhìn thấy cũng sẽ không hoài nghi quan hệ của bọn họ, nhưng mà trong nháy mắt khi mình nhìn thấy, lại từ trong lòng dâng lên một thanh âm phản bác, đây không phải là hắn.
Ánh mắt không giống, động tác không giống, thậm chí ngay cả khí chất quanh thân cũng không có một tia giống nhau.
Hắn ngay từ đầu chỉ là hoài nghi, nhưng mà sau khi trải qua cả ngày này, hắn đã xác nhận mà còn nhớ tới một vài thứ.
Hít sâu, Lý cảnh quan thản nhiên nở nụ cười, “Quản Lăng, tôi thích cậu, nhưng thực đáng tiếc, tôi cũng không làm cậu yêu tôi.”
“Lý, Lý cảnh quan.” Hiểu được Lý cảnh quan có thể đã nhớ tới mình là một phần nhân cách, nhếch môi, Quản Lăng trong lòng lần đầu sinh ra cảm giác áy náy nồng đậm, “Tôi thực thích anh, Lý cảnh quan.”
“Nhưng cậu cũng không có yêu tôi, đúng không?” Trong mắt kiên nghị mang theo ý cười ôn hòa, Lý cảnh quan hiểu rõ nói.
“Kỳ thật tôi vốn sớm hẳn nên biến mất, nhưng có lẽ là chấp niệm trong game, giữ tôi lại, còn có thể trông thấy cậu, ở cùng cậu một ngày, nhưng mặc kệ như thế nào, biến mất chung quy là cũng phải biến mất, tôi chỉ cần biết rằng, cậu an toàn là tốt rồi.”
Trên mặt nghiêm túc mang theo một chút ửng đỏ, Lý cảnh quan buông mắt nhìn nhìn dấu vết Quản Lăng cảnh biên dấu vết, ho khan nói: “Hơn nữa tôi biết, lần này tôi có thể đi ra, kỳ thật cũng là bởi vì cậu.”
“Cậu không quên tôi, bởi vậy tôi mới có thể vẫn luôn tồn tại.” Lộ ra tươi cười không ý tốt, Lý cảnh quan nhếch môi nói: “Tôi hy vọng, cậu có thể vĩnh viễn đừng quên tôi.”
“Tôi sẽ nhớ anh Lý cảnh quan, anh vừa đi tôi liền treo ảnh anh lên, mỗi ngày thắp hương cho anh!” Hai mắt đẫm lệ rưng rưng nhìn Lý cảnh quan, Quản Lăng quả thực cảm động vô lấy thêm phục.
Như vậy mà còn không nhớ rõ, đó quả thực chính là tàn khốc vô tình cố tình gây sự a!
Thần sắc cứng đờ, Lý cảnh quan cố gắng lãnh tĩnh một chút, lúc này mới đi một bước về trước, quyết tâm quyết định, híp hai mắt, nhỏ giọng nói: “Quản Lăng, vậy cuối cùng, cậu, cậu có thể hôn tôi không?”
Nói xong, Lý cảnh quan co quắp sờ sờ hai gò má nóng lên, lại thêm một câu, “Hôn, hôn môi.”
Yên lặng nhìn nhau với Lý cảnh quan hai phút, khi hai mắt Lý cảnh quan từ từ ảm đạm xuống, Quản Lăng hơi hơi tiến lên, hôn lên môi Lý cảnh quan.
Năm phút đồng hồ sau, Quản Lăng choáng váng lui một bước về phía sau, chớp chớp mắt, nhìn người trước mặt dại ra, “Lý cảnh quan, anh sao rồi?”
Đôi mắt hơi hơi chuyển, người trước mặt nhướn mày, trong con ngươi đen nhánh lộ ra ý cười nguy hiểm, “Lý cảnh quan? A, anh hình như nhớ rõ tên này.”