Tháng Năm Ngọt Ngào

Chương 30



Cao Tân lẽo đẽo theo bên người Cát Vi Dân hai ngày, sau khi chắc chắn rằng Cát Vi Dân quyết định học cao đẳng cũng không phải là nhất thời nổi hứng, cuối cùng mới yên lòng, thừa dịp trước khi huấn luyện quân sự bắt đầu mà cùng Cát Vi Dân hai người chơi bời quanh trường.

Sau khi báo danh không tới mấy ngày, Cát Vi Dân đã nhanh chóng thích nghi với ngôi trường này, hoàn cảnh tốt, thoáng mát, yên tĩnh, bạn học cũng tốt, bạn cùng phòng mới đều là những người nhiệt tình cởi mở, tính tình cũng khá hợp nhau. Cát Vi Dân nhìn cái tên bên cạnh sắp trở thành bạn học cùng khoa của mình, ừm, cái này, phải xem xét lại ý kiến này.

Đã vinh quang trở thành một sinh viên nhưng Cao Tân chẳng hề tiến bộ, vẫn cứ lâu lâu nổi hứng khiến người khác dở khóc dở cười. Mới vào năm học, Cát Vi Dân cũng bởi vì Cao Tân lần thứ hai quên mang ví mà trở thành chủ nợ lớn nhất của cậu. Tuy rằng trên người Cao Tân có mang theo thẻ ngân hàng tài khoản hơn sáu con số, nhưng với tân sinh viên thì mấy ngày nay là thời kì cao điểm phải chiêu đãi tiệc tùng, hai người nhiều lần lâm vào tình trạng phải tự móc tiền ra mời nhưng hầu bao trống rỗng, đụng phải chuyện đi siêu thị mua đồ và nộp phí cho lớp, trên cơ bản đều chỉ có thể dựa vào ví của Cát Vi Dân. Cao Tân gãi gãi đầu ngượng ngùng cười.

“Tiểu Cát, tớ mời cậu đi ăn cơm nhé.”

“Tớ không đi mấy chỗ đốt tiền sa đọa đó, hai ngày này tớ bao dưỡng cậu.”

“Tiểu Cát…”

“Cái gì?”

“Thật ra khoa mà cậu đăng kí ở trường đại học kia là khoa ngữ văn mà hả.”

“Chết tiệt! Người cậu lại ngứa ngáy có phải không!”

“A! Phản đối bạo lực! Đừng đá… Ui da…”

Đã lâu rồi chưa được trải qua những giây phút thế này, Cát Vi Dân cảm thấy thỏa mãn mà thu hồi nắm đấm, đè trên người Cao Tân, cúi đầu nhìn gương mặt điển trai của cậu ta, ánh mắt Cao Tân dịu dàng lạ thường, nhẹ nhàng nói.

“Tiểu Cát, tớ xin đổi kí túc xá được không?”

“Cậu đang yên đang lành lại đổi kí túc xá làm gì?”

“Tớ muốn đổi đến phòng của cậu.” Phòng của Cao Tân và phòng Cát Vi Dân cách nhau không xa, cùng tầng, ở giữa là ba phòng khác.

Cát Vi Dân “bùm” một tiếng đỏ bừng mặt, đang định mắng cậu ta “Cậu toàn nghĩ mấy chuyện đen tối”, Cao Tân lại thành thật nói tiếp.

“Tính tình của cậu thế này, cúi người một chút cũng không chịu, hễ nổi nóng là động thủ. Tuy rằng tớ thấy không sao, nhưng người khác lại không nghĩ thế đâu. Sau này lỡ cậu và bạn cùng phòng phát sinh xung đột, với cơ thể này của cậu, chịu thiệt nhất định là cậu. Tớ muốn chuyển đến, nếu can không được cũng có thể đánh hỗ trợ, nhiều lắm thì hai chọi hai, ít nhất cũng không bị thiệt thòi.”

Không được rồi, hình như lại không cẩn thận bị cậu ta làm cho cảm động rồi. Cát Vi Dân giả vờ khụ một tiếng, đứng lên khỏi người cậu ta, lỗ mũi hừ một tiếng.

“Chết đi, lão tử đánh nhau còn cần cậu giúp? Vừa đúng lúc, tớ lấy gà sốt chanh, hai ta đổi nhau.”

“… Tớ không thích ăn gà sốt chanh.”

“Được rồi, quyết định thế đi, cậu lấy cá nấu cải bẹ, tớ đi mua gà sốt chanh.”

“Này!”

Sau thời gian ngắn ngủi bận rộn cho tân sinh viên nhập học là đến thời gian huấn luyện quân sự đầy đau khổ. Một đội hình 60 người, Cát Vi Dân đứng giữa đội, bị ánh mặt trời thiêu đốt đến nỗi da cứ một tầng lại một tầng bong ra, để lộ phần thịt mới màu phấn hồng, Cao Tân đứng đầu hàng, bị phơi nắng còn dữ hơn, nhưng da lại không tróc, cả người bị phơi nắng từ trên xuống dưới mà đen đi một lớp, da thịt màu mạch ánh lên màu đen sáng bóng.

Trải qua một tháng trời đằng đẵng, bọn tân sinh viên cuối cùng mới thoát khỏi sự tra tấn của huấn luyện viên ma quỷ, chính thức bắt đầu cuộc đời sinh viên. Cuộc sống ở trường cao đẳng đối với Cát Vi Dân chính là trải nghiệm mới lạ nhất, đã không còn tập thể dục buổi sáng, đối với người vừa trải qua năm 12 khốc liệt thì không còn nghi ngờ gì nữa, đây chính là thiên đường. Điểm đổi mới chính là học tập.

Thành tích học tập của Cát Vi Dân ở trung học vốn chỉ tầm tầm, là người bất cứ lúc nào cũng có thể bị thầy cô sơ ý cho qua, hiện tại lại ngay lập tức trở thành người khổng lồ giữa những người lùn, không chỉ là lúc vừa vào học đã bị người hướng dẫn giao trọng trách làm ủy viên học tập, mà còn bởi ánh mắt tán dương của thầy cô lẫn những con “A+” của bài tập các môn khác mà tìm thấy cảm giác của một sinh viên ưu tú. Đây là chuyện trước kia muốn mơ tưởng cũng không dám.

Tất cả mọi thứ đều tiến triển theo chiều hướng khiến người ta hài lòng, chỉ ngoại trừ một chuyện, làm cho Cát Vi Dân cảm thấy có chút bối rối.

~*~*~*~


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.