Tháng Năm Ngọt Ngào

Chương 52



Bệnh của Cao Tân dằng dai hết một tuần, lúc cậu hồi phục về trạng thái sinh long hoạt hổ rồi thì Cát Vi Dân từ thay áo đút cơm đến tắm rửa cho bệnh nhân đều được rèn luyện tới mức hoàn hảo. Thật ra bệnh cảm mạo của Cao Tân cũng không nghiêm trọng đến mức nằm liệt giường, Cát Vi Dân cũng biết mình chăm cậu ấy đến mức như hầu hạ hoàng đế lão gia vậy, nhưng mỗi lần nhìn thấy cậu ấy cứ định làm gì đó thì lại hít hít mũi, đôi mắt đầy nước thì lại nhịn không được mà giật lấy, Cao Tân cũng phải cười cậu.

“Tiểu Cát, cậu thật giống mẹ cậu.”

Cát Vi Dân nghe thấy lại có cảm giác không được tự nhiên, trọng điểm câu chuyện cũng chuyển từ nội dung thành hình thức.

“Đúng ra phải khen tớ giống mẹ cậu chứ, không phải sao?”

Cao Tân gãi đầu.

“Mẹ tớ bận công việc, thường thì ngay cả khi tớ đổ bệnh mẹ cũng không ở bên chăm sóc tớ, cho nên tớ thấy đổi thành mẹ cậu thì có vẻ đúng hơn.”

Động tác đắp chăn cho cậu ấy nhẹ nhàng hơn, ngoài miệng vẫn không chịu thua.

“Con trai, mau ngủ thôi, muốn ba hát ru con không?”

Khóe miệng Cao Tân cong cong. “Không cần.”

Sau đó lại nghiêng đầu. “Tiểu Cát, sao ba lại là ba của con chứ? Chúng ta như vậy không phải là loạn luân sao?”

Gương mặt Cát Vi Dân nhất thời từ nhu tình vạn phần chuyển thành hung thần ác sát.

“Mau khỏe lại cho tớ, thật muốn đập bẹp cậu mà!”

Một ngày sau khi khỏi bệnh, chuyện đầu tiên Cao Tân làm là kéo Cát Vi Dân lên giường ăn một bữa thịnh soạn. Cát Vi Dân bị cậu ta lăn tới lăn lui tra tấn đến chết đi sống lại, lại không dám mắng “Cậu đi chết đi”, đành dùng bộ phận duy nhất trên người còn có thể cử động là đôi mắt, phóng điện giết người về phía Cao Tân, đáng tiếc hoàn toàn phản tác dụng, trong mắt Cao Tân ánh mắt đó giống như thêm dầu vào lửa mà thôi.

Cát Vi Dân cả người nhuyễn nhừ nằm bẹp trên giường, trong cổ họng lầm bầm than thở, bạn cùng phòng lo lắng chạy đến hỏi thăm.

“Tiểu Cát, không phải là bị Cao Tân lây bệnh rồi đó chứ.”

Cát Vi Dân chửi thề một tiếng, nhìn bóng Cao Tân đặt cà men xuống rời đi mà giơ ngón giữa.

Một khi thích ứng với cuộc sống đại học rồi, thời gian sẽ trôi qua rất nhanh, mùa xuân lúc nóng lúc lạnh bất thường vừa qua đi, đàn muỗi vo ve của mùa hè đã kéo tới.

Tháng 6, Cát Vi Dân tâm huyến dâng trào lấy chi phiếu giải thưởng của cuộc thi lần trước ra xem, phát hiện trên màn hình hiện lên con số không nhỏ, cậu cảm thấy vô cùng kì quái mà nhìn chằm chằm màn hình máy ATM.

“Lạ thật, thế này thì cũng quá nhiều đi?”

Cao Tân đứng kế bên liếc nhìn một cái, nhẹ nàng đáp.

“À, tớ bỏ tiền làm thêm hàng tháng của tớ vào nữa.” Cao Tân giải thích, “Cậu cứ nghĩ xem, sau khi tốt nghiệp rồi, chúng ta còn phải thuê phòng, phải an cư, phải bắt đầu cuộc sống chung, nhất định tốn không ít tiền đâu, đến lúc đó mới bắt đầu tính toán thì quá bị động, cho nên bắt đầu tiết kiệm dần từ bây giờ là vừa.”

Cát Vi Dân đột nhiên hiểu, thì ra Cao Tân vẫn đeo bám kế hoạch cho một tương lai của hai người bọn họ, người này, thật sự quyết tâm sẽ đi cùng mình cả đời, nhưng cậu ấy vẫn chưa biết, mình lại chỉ có thể cho cậu ấy hai năm nữa mà thôi. Kế hoạch cố gắng của cậu ấy, cuối cùng sẽ chỉ là bọt nước. Cái cảm giác này thật không dễ chịu, Cát Vi Dân cứ mở miệng rồi lại thôi, cuối cùng nói.

“Nói vậy thì tớ cũng đi làm thêm bên quán cafe, chúng ta cùng kiếm tiền.”

Ít nhất là lúc này đây, trước khi giấc mộng tan vỡ thì hãy khiến nó trở nên ngọt ngào và chân thật hơn, để người ấy ngày sau có nhớ lại, những điều đã qua đều là ngọt ngào.

“Đừng đi, thiếu gia à, cậu mà đi làm thêm thì tiền công chưa chắc bù nổi tiền phạm lỗi đó.”

“Cái gì!”

“Đừng, đừng đánh tớ mà, Tiểu Cát… Ui da… Chuyện đó, tớ nói thật mà…”

“Sao?”

Cao Tân vẫn còn thành thật nhìn cậu. “Tớ thấy cậu chỉ cần tập trung vào bài vở cho thật tốt, hiện giờ thành tích của cậu xuất sắc như vậy, tương lai nhất định tiền đồ xán lạn. Chuyện tiền bạc, cậu không cần quan tâm.”

Cát Vi Dân cúi đầu rút thẻ khỏi máy, tấm thẻ màu bạc vẫn còn cảm giác ấm nóng của máy móc, giống như trái tim của ai kia đang bị cậu nắm chặt trong lòng bàn tay. Cát Vi Dân nói.

“Này, đêm nay chúng ta ăn ngoài đi, tớ bao.”

“A?”

“A cái gì, không phải cậu phải đi kiếm tiền sao, tớ cho cậu cơ hội tiết kiệm tiền cơm.”



“Có đi hay không, không đi thì tớ đi một mình đó.”



“Này, chờ tớ một chút, đừng đi nhanh thế chứ, Tiểu Cát, đợi tớ—-“

~*~*~*~


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.