Tháng Năm Ngọt Ngào

Chương 60



Cũng không phải không có những lúc cãi nhau, nhưng chỉ cần một câu “Tiểu Cát, cậu đánh tớ đi” của Cao Tân, một câu “Cao Tân, cậu kể chuyện cười cho tớ nghe coi” của Cát Vi Dân, thì mọi chuyện lại yên ổn, ngay cả những chuyện gây nhau vặt vãnh đều không có. Rất nhiều năm sau này, mỗi khi nhớ lại những ngày tháng ngọt ngào trong sáng yên lành như mật ấy, Cát Vi Dân cũng tự thấy ngạc nhiên sao mình lại không bị chết chìm trong bình mật ngày đó.

Tài khoản ngân hàng nhờ sự nỗ lực của cả hai mà không ngừng tăng lên. Cát Vi Dân học nhiều môn, sau giờ học cũng tốn nhiều thời gian đọc sách, hơn nữa còn làm việc trong văn phòng trường, ngày ngày bận rộn hơn hồi năm nhất rất nhiều, chỉ thiếu nước phân thân ra mà làm. Bình thường ở nhà, ngoại trừ việc học thì Cát Vi Dân cũng không cần làm gi khác, cha Cát mẹ Cát chỉ thiếu nước lấy cái bàn thờ cúng cậu như tiên như phật, sợ cậu mệt, đôi khi có cảm giác như cả thế giới quay quanh mình.

Lúc đầu làm việc chưa quen, nhiều khi mệt mỏi lắm cậu cũng không dám nháy mắt, chỉ sợ mí trên vừa chạm mí dưới thì dính chặt lấy nhau không chịu rời ra nữa. Nhưng mệt thì mệt, lại không cảm thấy khổ, mỗi khi bước ra khỏi phòng làm việc, nhận được ly trà sữa nóng hôi hổi từ Cao Tân, cả người lại như tràn trề sinh lực. Thật giống như hồi năm nhất lúc tham gia cúp Sáng tạo, ngày ngày bận vắt chân lên cổ, nhưng biết rằng có người luôn kề vai mình sát cánh chiến đấu nên những mệt mỏi trong người đều tan thành mây khói.

Được mãi thành quen, Cát Vi Dân trường kì hưởng thụ dịch vụ đưa cơm đón rước miễn phí của Cao Tân, cuối cùng cảm thấy áy náy, quyết định phải làm gì đó. Thế nên cứ tối tối, đối diện quán cà phê Cao Tân làm thêm đôi khi sẽ xuất hiện một bóng người theo ánh đèn đổ dài trên mặt đất. Cao Tân vừa tan ca xong, đẩy cửa bước ra, liếc mắt một cái liền nhìn thấy cậu trai có gương mặt thon đôi mắt to tròn, hai chân bắt chéo, vẻ mặt không kiên nhẫn dựa vào cột đèn, ánh mắt không được tự nhiên mà nhìn sang chỗ khác.

“Tớ tiện đường ghé qua thôi.”

Giờ là nửa đêm rồi, cậu đi đâu mà thuận đường qua đây hả.

Sau đó, trên người Cao Tân lại có thêm một cái áo khoác, Cát Vi Dân rũ mắt nghiêng mặt sang nói.

“Đầu thu rồi, cẩn thận kẻo cảm lạnh.”

Cao Tân thì cong cong khóe miệng cười đến hạnh phúc. Cát Vi Dân phát hiện mình thật thích nhìn vẻ mặt Cao Tân giật mình đến ngây người, sau đó vui vẻ mỉm cười. Khoảnh khắc đó, Cao Tân đầu tiên là trợn tròn mắt, lông mày xếch lên, miệng há hốc thành một chữ O to đùng, sau đó ánh mắt bình tĩnh lại, khóe mắt bắt đầu cong lên, khóe miệng giãn ra hai bên, không giống nụ cười nhếch mép đầy gian xảo bình thường của cậu ấy, nụ cười này có chút ngu ngốc, lại chân thật vô cùng.

Thế là Cát Vi Dân bắt đầu thường xuyên xuất hiện bên ngoài những chỗ làm thêm của Cao Tân, cuối cùng có một lần Cát Vi Dân cầm một hộp gà nướng đứng đối diện tiệm ăn Cao Tân làm việc, Cao Tân vô cùng lo lắng mà xoa xoa đầu cậu.

“Tiểu Cát, chẳng lẽ gần đây cậu bận đến nỗi đầu óc bị hỏng ở đâu rồi?”

“Chết đi!”

Bình thường Cao Tân làm việc từ 8 giờ đến 11 giờ, khi tan ca về thì trên đường cũng tối đen như mực không một bóng người. Lúc này hai người liền nắm tay nhau chậm rãi đi về trường, giống những đôi tình nhân vẫn thường thấy ban ngày, mười ngón siết lấy nhau thật chặt. Có đôi khi chắc chắn không có ai trên đường rồi, liền nghịch ngợm hôn môi, cũng không hẳn là một nụ hôn say đắm nhưng vẫn khiến lòng người cảm thấy ấm áp khôn cùng.

Người ta vẫn nói ngày vui chẳng đầy tay, Cát Vi Dân lại cảm thấy thời gian dường như đã dừng lại ở nơi hạnh phúc, mỗi ngày thức dậy đều là một ngày rực rỡ ánh nắng chan hòa.

~*~*~*~


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.