Tháng Năm Ngọt Ngào

Chương 67



Mãi đến học kì cuối cùng này, mọi chuyện mới bắt đầu trầm ổn lại. Cát Vi Dân đã thực tập xong, cũng không còn tiết phải lên lớp, những ngày này ngoài việc chờ kết quả thực tập chỉ chỉ ngồi trong thư viện đọc tài liệu để viết luận văn tốt nghiệp. Cát Vi Dân ngồi ở một góc sáng sủa trong thư viện, miệng hút trà chanh mật ong Cao Tân mua về, vừa nhìn hai ba quyển sách tham khảo đang mở trước mặt vừa chăm chú viết lên giấy A4, thuận tay gạt bỏ móng vuốt của tên trộm Cao Tân.

“Đi đi đi, luận văn của cậu với của tớ khác nhau, làm sao học chung được?”

Cao Tân cố gắng mở to mắt, làm ra bộ dáng vô tội đáng thương.

“Tiểu Cát…”

Cát Vi Dân hít một hơi, kéo đống giấy bản thảo tới trưa cũng chưa được mấy chữ cùng một đống số liệu thực nghiệm lộn xộn của Cao Tân sang, chỉ.

“Đưa đây tớ xem xem, cậu tại sao lại không viết được gì hết hả?”

Cao Tân cầm lấy cây quạt quạt quạt cho cậu, cười nịnh nọt.

“Tiểu Cát nha, cậu thật là tốt.”

“Chết tiệt, cút sang một bên, cậu viết tùm lum báo cáo thực nghiệm rồi.”

Giữa tháng ba, không khí ấm áp của mùa xuân đã bắt đầu len lỏi về, trên sườn núi phía sau trường nở đầy hoa dại vàng rực không biết tên, từng cụm từng cụm trên thảm cỏ xanh mướt, đem đến cảm giác tươi mát nhẹ nhàng. Hai người vốn xem núi là cõi riêng dĩ nhiên sẽ không cô phụ cảnh xuân tươi đẹp, ngồi mãi trong thư viện cũng chán liền chuyển đến sau núi ngồi, vừa viết luận văn vừa tâm sự hôm nay ăn gì, hưởng thụ khoảng thời gian vui vẻ cuối cùng trước khi tốt nghiệp.

Cao Tân bị Cát Vi Dân cưỡng bức cuối cùng cũng thành thật khai ra chuyện mấy tháng nay của cậu. Cha Cao Tân buôn bán lợi nhuận cao, nhưng cũng là kinh doanh phạm pháp, luồn lách kẽ hở pháp luật mà làm. Cũng may là chuyến nào cũng có một nhóm canh giữ cẩn thận, lại có người lo lót sẵn, cho tới nay vẫn bình an vô sự. Nhưng khoảng ba năm nay cha cậu không biết tại sao lại đắc tội tiểu nhân, bị xem xét nghiêm ngặt, lập tức cả xí nghiệp lâm vào cục diện bất ổn. Vợ của cha cậu vừa thấy tình cảnh thế đã phát hoảng, trong nhà có gì cầm đi được đều vơ vét mang về quê.

Ngay lúc đó, mẹ Cao Tân đứng ra dứt khoát thay cha Cao Tân dàn xếp cục diện rối rắm, vừa nói giúp, vừa lo lót, chỗ nào cần tu sửa lại thì bỏ công tu sửa, tóm lại đem tất cả thủ đoạn trong thương trường ra sử dụng hết, một lòng một dạ ứng cứu, chuyện kinh doanh của bản thân xem như mặc kệ. Lúc này Cao Tân không thể không tự mình đứng lên giúp mẹ mình chống đỡ, có vài trường hợp không thích hợp để phụ nữ ra mặt, cậu phải tự mình xử lý, thay người đàn ông chưa từng nuôi dưỡng mình một ngày kia đi cầu cứu ông nội bà nội. Đến lúc mọi chuyện ổn định xong thì hai bên cũng nguyên khí đại thương, khiến Cao Tân bị liên lụy cũng gầy đi một vòng.

Vốn Cát Vi Dân cứ tưởng câu chuyện kịch tính như phim truyền hình giờ vàng mỗi tối đến đây là hết, không ngờ đây mới chỉ là bắt đầu cho một chuyện còn cẩu huyết hơn. Cha Cao Tân trải qua chuyện này mới nhìn thấy sự bạc tình của thê tử, lại nhớ đến nhân tình cũ, trong đầu có ý định nối lại tình xưa, bắt đầu tìm mọi cách đóng đô trước cửa nhà Cao Tân. Cát Vi Dân nghe vậy vô cùng sửng sốt.

“Rốt cuộc sao mọi chuyện lại thành như thế?”

Cao Tân dĩ nhiên hoàn toàn không muốn nhắc tới chuyện này, bĩu môi miễn cưỡng trả lời.

“Ai biết đâu, tớ vốn tưởng mẹ tớ hận ông ta tận xương tủy, không ngờ…”

Cát Vi Dân nhìn ánh mắt Cao Tân dần ảm đạm, lạnh lùng nói.

“Tiểu Cát, tớ không hiểu. Nếu yêu, tại sao lại phải chia tay? Tại sao đã chia tay rồi, hận nhau nhiều năm như vậy, đột nhiên lại nảy sinh tình yêu?”

Cậu nắm tay Cát Vi Dân trong tay mình, dè dặt hỏi như muốn xác định.

“Tiểu Cát, vô luận là có chuyện gì, chúng ta sẽ cùng một chỗ, đúng không?”

Cát Vi Dân trong lòng đau đớn như bị cào xé, nhưng trên mặt vẫn là bộ dáng hung thần ác sát, nhướng mắt nói.

“Đó là đương nhiên, cậu thử bội tình bạc nghĩa xem?”

“Tiểu Cát…”

“Sao?”

“Tớ cũng đâu phải dạng chơi bời.”

“Chết tiệt, cậu cái tên *** loạn cầm thú, còn dám nói sao!”

“A, *** loạn là chi? Là cái lần chúng ta làm trong xe hơi hả? Hay cái lần làm trong phòng tắm? A, không lẽ là lúc làm ngoài ban công nhà tớ…”

Cát Vi Dân nghiến răng phun từng chữ.

“Cao.Tân.Cậu.Chết.Đi!!!”

“A ui ui… Tha mạng a… Ui da… Cha mẹ ơi…”

Cả người đều bám đầy những cánh hoa dại vừa chớm nở… Cát Vi Dân áp lên người Cao Tân, nhặt một chiếc lé trên vai cậu xuống, nhìn vào mắt cậu, nói.

“Cậu yên tâm, chúng ta không giống với bọn họ.”

Gương mặt Cao Tân sáng lên, khóe miệng nhếch thành nụ cười còn rực rỡ hơn cả những triền hoa dại nở khắp núi.

~*~*~*~


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.