Tháng Năm Ngọt Ngào

Chương 73



Là một người bạn cùng phòng thời trung học, chính là cái cậu bị ném dao hồi biểu diễn ảo thuật, sau khi tốt nghiệp thì vào một trường đại học ở tây bắc, 5 năm rồi không gặp, bộ dáng không khác với ấn tượng trong Cát Vi Dân là bao, chính là có thêm vài phần tang thương. Cát Vi Dân cứ tưởng lần này họp lớp chỉ có lớp mình tham gia, không nghĩ đến lại gặp cả người của lớp kế bên, trong lòng thoáng có dự cảm không tốt, quả nhiên chợt nghe thấy cậu bạn kia vui vẻ nói.

“Lớp tụi tớ hôm nay cũng họp lớp đó! Cao Tân cũng tới, mau qua đây, phòng của tụi mình cuối cùng cũng họp mặt được!”

Cát Vi Dân vẫn còn đang bị câu “Cao Tân cũng tới” làm ngây ngẩn, đã bị cậu bạn kia kéo đi, mãi đến lúc cậu hồi thần ra sức phản kháng thì đã quá muộn. Người kia đứng cách cậu chỉ có vài bước, vóc người cao cao quay lưng về phía cậu, đang tán chuyện cùng bạn bè. Cậu bạn cao giọng gọi.

“Này, nhìn xem ai tới nè!”

Sau đó Cao Tân quay người lại. Cao Tân vẫn là Cao Tân Cát Vi Dân đã quen đến mức không thể quen hơn nữa, tóc cắt hơi ngắn, gương mặt đẹp trai sóng mũi cao, khóe miệng vẫn còn vương lại nụ cười sáng lạn, Cát Vi Dân cơ hồ có ảo giác rằng, dường như mới hôm qua cậu ấy đi mua bánh bao đem về cho mình, dường như hai năm nay chưa từng có. Cao Tân nhìn thấy Cát Vi Dân thì nụ cười cứng lại, hai người nhìn nhau một hồi, vẫn là Cát Vi Dân phá vỡ cục diện bế tắc, tiến lên từng bước, bày ra bộ dáng khách sáo, vươn tay mỉm cười.

“Đã lâu không gặp.”

Cao Tân cũng cười với cậu.

“Đã lâu không gặp, cậu vẫn khỏe chứ?”

Cát Vi Dân bất động thanh sắc rút tay mình về, vẫn mỉm cười.

“Tớ tốt lắm.”

Cao Tân vẫn còn muốn nói gì đó, mấy tên bạn cùng phòng đã nhào tới.

“Oa, không thể tin được, không ngờ là Tiểu Cát a!”

“Không ngờ là ý gì hả?”

Cát Vi Dân quay đầu cùng mấy cậu bạn đùa giỡn, không để ý đến Cao Tân nữa, một bạn tay giấu ra sau nắm lại, hơi run rẩy. Cao Tân lúc nãy dùng tay trái bắt tay cậu, chiếc nhẫn lạnh lẽo trên ngón áp út khiến cậu phát đau.

Cùng mấy cậu bạn cười giỡn hàn huyên một hồi, Cát Vi Dân lấy cớ về trước, vừa ra khỏi cửa liền bỏ chạy, giống như phía sau có ma đuổi.

Trở về chỗ trọ, rửa mặt, Cát Vi Dân ngẩng đầu nhìn người trong gương, tóc tai rối loạn, hơi dài, nhẹ rũ xuống che đi đôi mắt đầy suy nghĩ, làm nổi bật đôi mắt tròn trên khuôn mặt trái xoan, hoàn toàn không có vẻ trưởng thành, giống như một Cát Vi Dân năm đó chỉ cần liếc mắt cũng đoán được tâm tình, con người ngây thơ đơn thuần đến nỗi khiến người ta tức giận. Cát Vi Dân “hừ” một tiếng, nhìn người trong gương mà mắng.

“Đã mấy năm rồi, sao mày một chút tiến bộ cũng không có vậy? Hả? Bao nhiêu tuổi rồi, đáng cho mày phải bỏ chạy như trốn nợ sao? Không phải chỉ là một chiếc nhẫn thôi sao, bao nhiêu đứa bạn học đều có rồi, có chuyện gì phải ngạc nhiên chứ? Nói không chừng cũng chỉ là đồ trang sức… Mà sao đi nữa cũng không phải chuyện của mày, hoảng hốt cái gì…”

Mắng một hồi thì không mắng nổi nữa, Cát Vi Dân lại cúi đầu rửa mặt.

Hai ngày sau đó đã chứng minh chiếc nhẫn trên tay Cao Tân không phải chỉ là đồ trang sức. Cát Vi Dân trên đường nhìn thấy một cô gái thân thiết kéo tay Cao Tân, líu ríu nói gì đó, sau đó Cao Tân cúi đầu cười với cô thật cưng chiều, Cát Vi Dân cảm thấy như mình đang coi một bộ phim lãng mạn, cách một con đường lớn, nhìn hai người nói cười ngày càng đi xa, một chiếc xe bánh mì chạy ào qua mặt cậu, bóng dáng hai người kia cũng không nhìn thấy nữa. Cát Vi Dân nhìn chằm chằm bóng lưng hai người như hòa làm một, bên tai vang vọng một câu, nhìn năm trước kia người ấy từng nói.

“Tớ yêu một người, nhất định sẽ là chuyện cả đời.”

Cát Vi Dân ngồi xổm xuống đường, nhặt từng củ cà rốt bị rơi vương vãi bỏ vào túi.

~*~*~*~

Mất tích hơi lâu, liệu có ai còn nhớ T_T


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.