Tháng Năm Ngọt Ngào

Chương 96



Ánh trăng vằng vặc, đôi mắt Cao Tân sáng ngời, cho nên Cát Vi Dân đem câu “Cậu ngốc à vừa hôn vừa sờ soạng thế rồi còn không tính là bên nhau sao?” nuốt trở về, nhẹ nhàng mà “Ừ” một tiếng.

Cao Tân nắm lấy một tay cậu, có chút cẩn trọng nói.

“Chuyện trước kia là tớ không đúng, tớ không nên bức cậu như thế.”

Cậu bất an khi thấy Cát Vi Dân liếc mình một cái, tay lại nắm thật chặt.

“Cho tớ một cơ hội được không? Tớ muốn bên cậu cả đời. Quan hệ của chúng ta… Cậu không công khai cũng không sao, gạt người nhà cũng được. Tớ có thể ở cách xa cậu một chút, không đến chỗ gần nhà cậu, cũng sẽ không tới công ty cậu, chỉ cần cuối tuần có thể gặp nhau là tốt rồi. Cậu nếu vì người nhà mà phải kết hôn cũng không vấn đề gì, chỉ cần không phải thật sự có gì đó với vợ cậu, chỉ cần trong lòng cậu không có người khác, tớ sẽ…”

Nói đến cuối cùng đã thực tối nghĩa, Cát Vi Dân đau lòng hôn lên trán cậu, nói.

“Sẽ không như thế. Tớ sẽ không kết hôn, trong lòng cũng sẽ không có một ai khác. Hiện tại tớ chưa thể nói cho người nhà, nhưng tớ sẽ cho mọi người biết, cậu là người quan trọng nhất với tớ, chỉ cần cậu thích, tớ cũng sẽ quang minh chính đại nói cho những người khác biết, Cao Tân là người yêu duy nhất cả cuộc đời Cát Vi Dân này.”

Cát Vi Dân nhìn gương mặt sáng bừng của cậu, biểu tình sững sờ muốn cười lên mà khóe miệng lại như tê liệt, bỗng cảm thấy tâm tình thư sướng. Cậu buông tay Cao Tân đứng dậy, ngồi xuống trước mặt Cao Tân, hất cằm nhìn cậu.

“Bất quá, muốn tớ đồng ý, cậu phải làm một chuyện.”

Cao Tân có chút lo lắng nhìn cậu, “Chuyện gì?”

Cát Vi Dân nhìn cậu bằng đôi mắt mê người, vươn một bàn tay, chậm rãi cởi bỏ nút áo của mình, một nút, hai nút. Cậu lấy ra một sợi dây chuyền.

Trên sợi dây chuyền là một chiếc nhẫn màu bạc, dưới ánh trăng sáng lấp lánh, Cát Vi Dân kiêu ngạo cong khóe miệng.

“Cậu không phải vẫn luôn tìm nó sao? Muốn lấy lại thì đem cái khác đến đổi.”

Vừa dứt lời, cậu đã bị một cỗ sức lực thật mạnh đẩy ngã xuống giường, giường bên cạnh vang lên tiếng lách cách liên tục.

“Này, thuốc của cậu, đổ bây giờ!”

“Không cần để ý.”

“Cẩn thận vai cậu!”

“Không cần để ý.”

“Này!”

“Tiểu Cát, hắc hắc, hắc hắc, hắc hắc…”

Cát Vi Dân cười nhìn cái tên đang vui mừng đến choáng váng kia, nhẹ nhàng đá cậu một cái.

“Ngốc nghếch.”

Tiếp theo lại nghiêm mặt, còn cắn cậu.

“Này, Cao Tân—“

Có một câu, cậu nghe cậu ấy nói bao nhiêu lần, chính mình lại chưa từng đáp trả. Những lời này, cậu từng nói với Lâm Kính Tổ, từng nói với Trình Hiểu Lâm, nói với mẹ Cao, nhưng lại cố tình không chịu nói cho người cần nghe nhất. Nếu những lời này được nói ra sớm một chút, có lẽ rất nhiều chuyện hiểu lầm và rắc rối sẽ không phát sinh, may mà hiện tại vẫn chưa muộn.

Cát Vi Dân nhìn cậu, gằn từng tiếng nói.

“Cao Tân, tớ thật sự thích cậu.”

Cát Vi Dân nhìn tên ngốc thần kinh thô da mặt dày bên trên mặt bỗng chốc đỏ rực, ngay cả ánh mắt cũng dời đi không dám nhìn cậu, cười đến càng thêm thoải mái.

Haiz, thì ra ngoài biểu tình hai khóe miệng cong cong cười ngây ngô của tên kia, cậu càng thích biểu tình này hơn a.

Cát Vi Dân vươn tay đem người kéo xuống, đầu Cao Tân chôn bên cổ Cát Vi Dân, làn da nơi đó dần có cảm giác ấm áp ẩm ướt, Cát Vi Dân ngẩng đầu nhìn trần nhà, trước mắt là một tầng hơi nước đầy ắp, mọi thứ đều bị biến thành những đường cong xiên vẹo. Thật sự là hết thuốc chữa mà.

Hai người lẳng lặng ôm nhau thật lâu, lâu đến nỗi Cát Vi Dân có thể cảm thấy được một bộ phận nào đó của tên phía trên mình đang chậm rãi biến hóa. Cát Vi Dân nhíu mày.

“Cao Tân—“

Cao Tân có chút kích động trở mình khỏi người Cát Vi Dân, động tác quá nhanh làm ảnh hưởng đến vết thương trên vai, nhe răng trợi mắt kêu to.

“Ui da!”

Tiếp theo lại xấu hổ mà cười hắc hắc hai tiếng.

“Tiểu Cát… Cái kia, không phải tớ cố ý mà.”

Cát Vi Dân nhìn trần nhà nhướng mắt, dựa bên giường nhìn cậu ta tiếp tục bài nói dối. Chết tiết, vừa nóng vừa cứng đến dọa người, còn nói không phải cố ý. Kế tiếp chắc là sẽ nói nghĩ còn chưa nghĩ tới nữa đúng không.

“Tớ đúng là muốn cùng cậu làm chuyện đó, nhưng tớ sẽ không thật sự làm như vậy.”

Cát Vi Dân thiếu chút nữa té khỏi giường, sao lại có người dám thừa nhận như chuyện đương nhiên vậy a, thần kinh Cao Tân đúng là vẫn trước sau như một khiến người ta không thể nói được gì.

“Kia, cái kia, mặc kệ nó, một hồi nữa sẽ không sao.”

Thế nhưng chỗ đó của Cao Tân lại vô cùng không nể mặt mà càng ngày càng phồng lên, Cát Vi Dân trừng mắt nhìn cậu một cái, Cao Tân chột dạ nhích sang bên cạnh.

“Tiểu, Tiểu Cát, đừng nóng giận a… Tiểu Cát?”

Cát Vi Dân ngồi dậy, xoay người ngồi khóa trên người Cao Tân, nở một nụ cười tà ác với cậu, rồi mới cúi đầu cởi quần áo của bệnh viện. Y phục cho người bệnh chỉ thắt nơ lại, kéo một cái là đã cởi được ngay, thuận tay cũng kéo quần xuống một phát, vật ấy khí thế hung mãnh liền ngẩng đầu ưỡn ngực nhảy ra ngoài. Tuy rằng mấy ngày nay vẫn là cậu giúp Cao Tân lau người, nhưng mà cái trạng thái này… đích thực là lâu rồi chưa từng thấy. Mặt Cát Vi Dân nóng đến bốc cháy, nhưng vẫn là mặt dày mày dạn mà hít sâu một tiếng, đưa tay cầm lấy.

“Tiểu, Tiểu Cát…”

Trên đầu truyền đến tiếng hít thở dồn dập, Cát Vi Dân lấy hết dũng khí ngẩng đầu, nhìn gương mặt đỏ bừng của Cao Tân, trong đôi mắt sâu thẳm đã bắt đầu hiện lên một vòng xoáy nho nhỏ, không biết sao môi lại khẽ nhếch lên, trong lòng bỗng có một chút cảm giác thành tựu, liền đánh bạo kề sát thân mình lại chút nữa, trên tay bắt đầu động tác.

Tiếng hít thở dồn dập bắt đầu biến thành tiếng rên hừ hừ khó nhịn, ngực Cao Tân phập phồng rất nhanh, hơi thở nóng rực phả lên gáy Cát Vi Dân. Động tác trên tay Cát Vi Dân ngày càng nhanh hơn, mang chút ác ý mà chà xát phần đỉnh đã ướt sũng, quả nhiên nghe được một tiếng rên rỉ không khống chế được.

Cát Vi Dân ngẩng đầu, Cao Tân hơi híp mắt nhìn cậu, mang theo chút mơ màng tà mị. Cát Vi Dân đầu óc nóng lên, liền thuận thế điều chỉnh tư thế, cúi người xuống. Cái kia của Cao Tân mùi vừa giống món chao thối vừa hơi là lạ, Cát Vi Dân có chút kén ăn, rất mẫn cảm với mùi vị, hai người lăn lộn trên giường bấy lâu nay, chuyện thế này… Cát Vi Dân từng thử qua một lần sau lại không làm nữa. Mùi vừa tanh vừa nặng như vậy, cậu thật không hiểu sao Cao Tân có thể vừa liếm vừa hút lại nút vào, cuối cùng còn xem như kem que mà đưa cả vào trong miệng. Tuy rằng, người được làm thì thật sự rất hưởng thụ. Bất quá hôm nay… Cát Vi Dân cuối cùng nhìn thoáng qua Cao Tân đang ngưỡng cổ vội vàng thở dốc, liền xem như một lần ngoại lệ vậy.

Cao Tân dường như cũng để ý thấy, mặt nóng đến lợi hại, cả người kích động đến độ nói lắp.

“Tiểu, Tiểu, Tiểu… Cát!!!”

Cát Vi Dân tiếp tục làm, nhẹ nhàng đưa mắt nhìn cậu.

“Chuyện gì?”

“Này, cứ như vậy ngồi xuống có phải rất miễn cưỡng cho cậu không?”

Chết tiệt!!! Cát Vi Dân thái dương nổi gân xanh, tay hung hăng nắm…

“Ui da! Tiểu Cát…”

Giọng Cao Tân nức nở đến đáng thương, Cát Vi Dân không thèm để ý tới cậu, tự mình đứng dậy rút khăn giấy bên giường lau khô tay, thô bạo kéo quần Cao Tân lại đàng hoàng, đem chăn đáp lên, bản thân đi qua giường thăm bệnh bên cạnh.

“Tiểu Cát…”

“Câm miệng, ngủ.”

~*~*~*~


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.