Đông chí ở Tô Châu tuyết luôn rơi rất lớn, gần tới kỳ thi không khí khẩn trương, Trương Giang Giang vẫn rất chờ mong đến tối có thể uống rượu đông[1].
[1] Loại rượu đặc sản Tô Châu, vào ngày đông chí ở đây có phong tục uống rượu này. Rượu ủ từ hoa quế, có màu vàng, vị ngọt, nồng độ cồn thấp.
Tạ Mạnh cũng chuẩn bị hai bình rượu nhỏ, cậu rót ba chén đặt trước di ảnh bố mẹ và Trương Tú Quyên, mùi hương nhang cùng mùi rượu hoa quế hoà quyện, hương thơm ngào ngạt đậm nồng.
Sáng sớm ngày hôm sau, Quý Khâm Dương tới đón Tạ Mạnh đến trường, trên ghi đông xe của nam sinh cắm một cành hoa quế, Tạ Mạnh nhìn thấy thì bật cười.
Quý Khâm Dương nhếch mày: “Xe xịn đó.”
Tạ Mạnh lắc đầu: “Đúng là nghệ sĩ có khác.”
Cậu sải bước tới ngồi lên yên sau, đem cành hoa quế cầm trong tay, Quý Khâm Dương bấm chuông băng qua ngõ nhỏ cũ kĩ.
Đông chí qua đi, hừng đông, bảy giờ sáng vẫn cảm giác được có chút nắng sớm, ngồi bên xe cháo của bà bán cháo ven đường, từ bát tô bốc lên những hơi nóng hôi hổi.
“Thật là muốn tuyết rơi.” Quý Khâm Dương ôm bát cháo trong lòng bàn tay, Tạ Mạnh nhìn thấy cởi găng tay ra đưa cho hắn.
Quý Khâm Dương cười nói: “Chúng ta một người một cái.”
Tạ Mạnh bất đắc dĩ: “Vốn là của cậu, tớ lại không lái xe, còn nhất định bắt tớ mang.”
Quý Khâm Dương: “Vậy cậu ngồi sau nhớ ôm chặt tớ, như vậy mới ấm.”
Tạ Mạnh nhìn hắn một cái, không nói gì, hai người uống xong cháo lại đi tiếp, nam sinh từ phía sau ôm chặt Quý Khâm Dương.
“Cậu ngoan thật.” Quý Khâm Dương mỉm cười, hắn nhìn đoạn đường phía trước, không quay đầu lại, hỏi, “Học hết thơ cổ chưa?”
“Cậu không sợ ăn phải gió à?” Thanh âm Tạ Mạnh mang theo ý cười, “Học hết rồi.”
“Tớ kiểm tra nhé?”
Tạ Mạnh có chút ngạc nhiên: “Bây giờ á?”
“Ừ.” Quý Khâm Dương ngẫm nghĩ, “Bài ‘Oa giác hư danh’ trong ‘Mãn đình phương’ của Tô Thức, câu cuối cùng là gì?”
Tạ Mạnh gần như nói ngay lập tức: “Giang Nam hảo, nghìn chén rượu ngon, một khúc mãn đình phương.”[2]
[2] Nguyên văn: Giang nam hảo, thiên chung mỹ tửu, nhất khúc mãn đình phương.
“Đám đông tìm người trăm nghìn lần.”
“Bỗng nhiên quay đầu, người ở ngay đó, dưới ánh lửa tàn.”[3]
[3] Hai câu này trích trong bài “Thanh ngọc án” của Tân Khí Tật. Nguyên văn:
Chúng lý tầm tha thiên bách độ,
Mạch nhiên hồi thủ, na nhân khước tại, đăng hoả lan san xử.
Quý Khâm Dương cười đọc: “Nắm tay ra đi.”
Tạ Mạnh dừng một chút, chậm rãi đáp: “Cùng chết cùng già.”[4]
[4] Hai câu này trích từ “Kinh thi”. Nguyên văn: Chấp tử chi thủ, dữ tử giai lão.
“Ừm.” Quý Khâm Dương quay đầu, “Nhất định như vậy.”
Tạ Mạnh nhìn hắn, cười đồng ý: “Ừ.”
Thi cuối kỳ, Quý Khâm Dương chỉ làm trong hai ngày, ngày cuối cùng khi hắn đang đứng chờ Tạ Mạnh, Tô Châu đón trận tuyết đầu tiên của mùa đông.
Dải xám nặng nề trên không rải rắc muôn vàn hạt tuyết trắng, Tạ Mạnh từ phòng học đi ra liền trông thấy thiếu niên đứng giữa trời tuyết.
Mái tóc đen tuyền của Quý Khâm Dương phủ đầy tuyết, hắn không che ô, gương mặt không tì vết, tươi cười dịu dàng mà sáng ngời.
Tạ Mạnh chạy đến trước mặt hắn, Quý Khâm Dương dang hai tay, giữa đầy trời tuyết bay ôm lấy cậu.
Trương Giang Giang phía sau Tạ Mạnh hưng phấn hô to: “Thi xong rồi! Đón năm mới thôi!”
Tề Phi ghét bỏ đem túi sách ném qua để gã câm miệng, Trác Tiểu Viễn đứng ở hành lang, nhìn hai người đang ôm nhau đằng xa.
“Này.” Trác Tiểu Viễn gọi Tạ Mạnh.
Nam sinh quay đầu lại.
Trác Tiểu Viễn nhếch đuôi mắt cười nói: “Cùng đón năm mới đi.”
Sáng sớm giao thừa Quý Khâm Dương đã đến nhà Tạ Mạnh, hai người cùng đi mua sắm hàng tết. Nam sinh mang theo điểm tâm ngọt Mạc Tố Viện làm, bánh ngọt được nặn thành hình con thỏ đáng yêu, nhét thêm rất nhiều hoa quả.
Quý Khâm Dương ngậm một viên trong miệng, hắn chọc cổ Tạ Mạnh, nghiêng đầu qua.
Tạ Mạnh cúi đầu nhìn lướt, Quý Khâm Dương cắn một nửa, một nửa khác dùng đầu lưỡi đẩy vào miệng đối phương.
“…” Miệng Tạ Mạnh đầy mùi sữa.
Quý Khâm Dương liếm ngón tay cái: “Ngon không?”
Tạ Mạnh gật đầu, Quý Khâm Dương hôn mặt cậu: “Mang theo, trên đường ăn.”
Tạ Mạnh lại cầm một viên nhét vào miệng Quý Khâm Dương, những viên còn lại thì đóng gói cầm theo, hai người đi tới chợ rau gần phố Sơn Đường, Tạ Mạnh vừa chọn đồ vừa hỏi Quý Khâm Dương muốn ăn gì.
Trên đường trở về Tạ Mạnh còn mua kẹo, lúc về đến nhà, từ xa đã nhìn thấy Trác Tiểu Viễn dắt Trác Cận Cận vẻ mặt không kiên nhẫn đang đứng chờ.
“Sao đi lâu quá vậy?” Trác Tiểu Viễn ai oán nói, Trác Cận Cận trông thấy Tạ Mạnh thì thẹn thùng, trưng ra vẻ mặt “đây là nam thần mình yêu thích”.
Quý Khâm Dương khó chịu nói: “Cậu tới sớm như thế làm gì.”
Tạ Mạnh cầm kẹo cho Trác Cận Cận, vừa mở cửa vừa để mọi người tiến vào.
“Để tôi giúp.” Trác Tiểu Viễn tiếp nhận túi to trong tay Quý Khâm Dương, “Tôi cũng không ăn không ngồi rồi đâu.”
Ba nam sinh vội vàng trong bếp, phòng khách chỉ có Trác Cận Cận ngồi một mình xem TV, Tạ Mạnh ra ngoài nhìn thoáng qua, vỗ tay Trác Tiểu Viễn: “Cậu ra ngoài với em gái đi, chỗ này có tôi với Quý Khâm Dương là đủ rồi.”
Trác Tiểu Viễn chọn xong rau dưa, lau khô bàn tay ướt nước: “Cá mè chưng 10 phút là được.”
Tạ Mạnh gật đầu: “Biết rồi.”
Trác Tiểu Viễn lo lắng nói: “Tập trung nấu ăn, đừng chỉ lo liếc mắt đưa tình.”
Tạ Mạnh: “…”
Ngồi chờ đồ ăn, cô nhóc cũng muốn hỗ trợ, kiễng chân thật cẩn thận lấy chén đĩa. Tạ Mạnh lúc đang xếp hoa quả thì nghe thấy có người gõ cửa.
“Cậu còn gọi ai sao?” Quý Khâm Dương cầm quả táo nhét vào miệng nam sinh.
“Không biết…” Tạ Mạnh mơ hồ, “Để tớ ra xem.”
Trương Giang Giang bọc thành một quả cầu đứng trước cửa, cười ngốc nghếch hô to một tiếng: “Surprise!”
Tạ Mạnh: “…”
Trương Giang Giang: “Nào nào nào nào nào! Tớ mang rất nhiều đồ ăn! Mau, mau giúp tớ mang vào!”
Tạ Mạnh cúi đầu một cái liền nhìn thấy trong tay gã mang theo hai cặp lồng lớn, Quý Khâm Dương từ phía sau đi ra, nhìn thấy Trương Giang Giang thì nhíu mày: “Cậu tới làm gì? Không ở nhà đón năm mới sao?”
Trương Giang Giang đặt đồ xuống, bắt đầu cởi áo: “Tớ nói với mẹ rồi, nhìn xem! Đây đều là mẹ tớ làm đó!”
Trác Tiểu Viễn mở cặp lồng ra nhìn thoáng qua suýt chút nữa toét mắt, tám món chính đủ loại trên trời dưới đất ngoài biển,… cái gì cần có đều có đủ, Trác Cận Cận đang lau bàn cũng muốn nhìn, được Trương Giang Giang bế lên.
“Hay rồi.” Trác Tiểu Viễn bất đắc dĩ nói, “Đồ ăn chúng ta làm đều công toi.”
Tạ Mạnh có chút do dự: “Hay là tớ gọi thêm vài người nữa?”
Quý Khâm Dương bật cười: “Năm mới ai sẽ đến chứ.”
Kết quả vừa dứt lời, cánh cửa chưa đóng kĩ lại bị người từ bên ngoài đẩy vào.
Hàn Đông ôm hoa và rượu, lúc vào trong phòng thì ngẩn người: “Nhiều người vậy sao?”
Quý Khâm Dương: “…”
Tạ Mạnh nhìn hắn một cái, nhịn không được cười nói: “Có muốn gọi Tề Phi tới không?”
Lúc Tề Phi đến thì năm người đã bắt đầu ăn, hoa Hàn Đông mang đến đặt trước di ảnh Trương Tú Quyên, rượu thì không uống, mấy người chia nhau một chai nước cam.
Trác Cận Cận trông thấy Tề Phi thì rất vui vẻ, hai người trên bàn cơm chơi trò “bạn vỗ một, tôi vỗ một”[5], Trác Tiểu Viễn nhìn em gái mình, thỉnh thoảng lại gắp đồ ăn cho cô nhóc.
[5] Không biết trò này chơi kiểu gì nhưng nó có bài vè, đại khái là: Bạn vỗ 1, tôi vỗ 1, 1 đứa bé ngồi máy bay; bạn vỗ 2, tôi vỗ 2, 2 đứa bé gọi điện thoại; bạn vỗ 3, tôi vỗ 3, 3 đứa bé leo núi,… vân vân đến 10.
Trương Giang Giang hỏi gã: “Cậu thi Đại học ở đâu?”
Trác Tiểu Viễn: “Thượng Hải, ở gần dễ chăm sóc cho con bé.”
Tề Phi xen miệng vào: “Ở Tô Châu càng dễ hơn.”
Trác Tiểu Viễn lắc đầu: “Tô Châu không có trường y tốt… Sang năm mẹ tôi về, có thể chăm sóc Cận Cận, tôi đi Thượng Hải học, hai ngày cuối tuần sẽ trở về.”
Hàn Đông nhìn thoáng Trương Giang Giang: “Cậu học ở đâu?”
Trương Giang Giang to gan liếc xéo y một cái: “Sao tôi phải nói với cậu!”
Hàn Đông nheo mắt, còn chưa lên tiếng, Quý Khâm Dương đã thay Trương Giang Giang nói: “Cậu ấy thi Đại học truyền thông Bắc Kinh, tương lai muốn làm phóng viên, nhỉ?”
“Không chỉ như vậy đâu!” Trương Giang Giang đắc ý bảo, “Tớ muốn làm một phóng viên nổi tiếng! Trở thành nhiếp ảnh gia đệ nhất Trung Quốc!”
Tạ Mạnh cổ vũ: “Vậy cậu cố lên, có mang máy ảnh không?”
Trương Giang Giang tiết kiệm nửa năm mới đủ tiền mua chiếc máy ảnh, chỉ hận không thể mang bảo bối bên người hàng ngày.
“Cậu không nhắc tớ cũng suýt quên.” Trương Giang Giang vui tươi hớn hở lấy máy ảnh ra, gã điều chỉnh ống kính, nhắm ngay Quý Khâm Dương và Tạ Mạnh: “Nào, chụp một tấm đi.”
Quý Khâm Dương rất tự nhiên vươn tay khoác vai Tạ Mạnh, hai người dựa đầu vào nhau để Trương Giang Giang chụp ảnh.
“Tách tách!” Trương Giang Giang cho bọn họ xem ảnh chụp, cảm thán nói, “Các cậu đều đẹp mã cả, ở cùng một chỗ quả thật xứng vô cùng.”
“…” Biết rõ đối phương chỉ khen đơn thuần, Tạ Mạnh vẫn có chút xấu hổ.
So với cậu, Quý Khâm Dương da mặt dày hơn rất nhiều, hắn vuốt chiếc khuyên trên tai Tạ Mạnh, đồng tình nói: “Tôi cũng thấy thế.”
Trên bàn cơm, ba nam sinh khác cùng lộ ra biểu tình “đù má, giết chó ha”, chỉ có Trương Giang Giang là mang vẻ mặt được khen, mờ mịt cười ngây ngô.
“Chụp cho tụi tôi một kiểu nữa.” Trác Tiểu Viễn ôm Trác Cận Cận, cô nhóc mỉm cười ngọt ngào giơ tay chữ V, nam sinh cúi đầu hôn lên má em mình.
Trương Giang Giang chụp kiểu ảnh này.
“Máu lạnh cũng tình cảm ghê nhỉ.” Tề Phi nhìn ảnh mai mỉa nói, Trác Tiểu Viễn hếch mắt, cười mắng một câu “cút”.
Tạ Mạnh mang pháo hoa mà Trác Tiểu Viễn mua ra, đứng trong sân đốt, nhường cho em út Trác Cận Cận cầm, Trương Giang Giang giơ máy ảnh chụp khắp nơi, Tề Phi muốn chụp một kiểu nhảy tung lên trời, trong màn pháo hoa rực rỡ phải chụp mấy lần mới thành công.
Tạ Mạnh và Trác Cận Cận đốt gậy thần tiên, Quý Khâm Dương đứng bên cạnh ấm áp nhìn cậu.
“Có muốn chơi không?” Tạ Mạnh ngẩng đầu hỏi, Quý Khâm Dương nhịn không được, cúi xuống hôn trán nam sinh.
Tạ Mạnh: “…Cận Cận còn ở đây.”
Cô nhóc cười tít cả mắt, nhăn mũi lè lưỡi: “Anh Khâm Dương xấu hổ chưa xấu hổ chưa…”
Quý Khâm Dương nhướn mày, hắn ôm Trác Cận Cận đặt lên cổ, cô nhóc hoan hô cầm gậy thần tiên trong tay múa may.
Trác Tiểu Viễn ở phía xa đốt một chiếc pháo hoa lớn nhất.
Hàn Đông ngẩng đầu nhìn pháo hoa chói chang nổ tung giữa màn trời, bảy sắc lung linh hắt ngược xuống gương mặt rõ nét của nam sinh, Trương Giang Giang theo phản xạ cầm máy ảnh chụp được cảnh này.
Hàn Đông quay đầu, nam sinh vẫn giơ máy máy ảnh như cũ về phía y.
“Ừm…” Trương Giang Giang ló đầu ra đề nghị: “Cậu có muốn cười một cái không?”
Hàn Đông không nói gì, một lát sau, y nhìn vào ống kính của Trương Giang Giang mỉm cười.
Trương Giang Giang: “…”
Hàn Đông cười hỏi: “Cậu còn không mau chụp?”
“A a!” Trương Giang Giang vội vàng điều chỉnh tiêu cự, gã do dự trong chốc lát mới ấn Shutter, Hàn Đông chờ gã chụp xong thì quay mặt đi tiếp tục nhìn pháo hoa, Trương Giang Giang lén lút bật bức ảnh vừa chụp lên xem.
Trên tấm hình, Hàn Đông mỉm cười ấm áp mà ngời sáng giữa màn pháo hoa chói lọi, tầm mắt tưởng như xuyên qua màn ảnh, khắc sâu vào đôi ngươi gã.
Pháo hoa mua rất nhiều, sáu người đốt trong hai giờ mới dừng lại, mấy người quét sạch sân, đem ngọn đèn trong phòng, dọn bàn vuông ra xếp mạt chược.
Trác Cận Cận qua 8 giờ bắt đầu mệt rã rời, cô nhóc cứng đầu còn không chịu đi ngủ, Trác Tiểu Viễn ôm em mình vào trong buồng, Tạ Mạnh rót nước ấm đưa cho gã.
“Cậu đi chơi đi.” Trác Tiểu Viễn ôm em gái mình nhỏ giọng nói, “Tôi trông nó ngủ.”
Tạ Mạnh cười: “Không sao, có Giang Giang ở đây mà.”
Trác Tiểu Viễn lộ ra chút tươi cười, Tạ Mạnh mang chăn bông mới ra cho hai anh em trải giường chiếu, Trác Cận Cận ôm cổ anh trai, lẩm bẩm một câu, Trác Tiểu Viễn ôm cô nhóc nằm xuống, ghé sát trán nhẹ nhàng nói: “Năm mới vui vẻ.”
Tạ Mạnh ra hiệu rời đi, Trác Tiểu Viễn gật đầu, nhẹ nhàng làm khẩu hình miệng: “Cảm ơn.”
Tạ Mạnh đóng cửa giúp Trác Tiểu Viễn, lúc ra ngoài thì thấy Quý Khâm Dương đang ở phòng khách đợi mình.
“Sao không đi chơi mạt chược?” Tạ Mạnh khó hiểu hỏi.
Quý Khâm Dương hờ hững nhún vai: “Tớ để ba người bọn họ tranh hạng đầu.”
Tạ Mạnh: “…”
Cậu cười lắc đầu: “Cậu đó…”
Quý Khâm Dương từ phía sau ôm lấy nam sinh: “Chúng ta xem chương trình cuối năm đi.”
Tạ Mạnh đồng ý “ừ” một tiếng, cậu mang chăn bông trong giường ra, hai người cuộn chăn bông ngồi trên sô pha cùng nhau xem TV, nói nói cười cười chẳng mấy chốc đã đến rạng sáng, trong sân truyền đến giọng nói trung khí mười phần của Trương Giang Giang: “Ào!”
Trước lúc chương trình cuối năm kết thúc, ngoài sân tiếng pháo đã vang rộn một vùng trời.
Quý Khâm Dương ôm cổ Tạ Mạnh, hai người trao nhau một cái hôn, trán kề trán.