Tháng Năm Qua

Quyển 2 - Chương 43



Sở Khang Lâm vào năm tiếp theo thì xác nhận chuyển sang chi nhánh khác làm giám đốc, trước khi đi còn đề bạt Tạ Mạnh vào vị trí quản lí. Tối hôm ấy đồng nghiệp trong công ti mở sâm panh chúc mừng hai người, Tạ Mạnh còn nhận được một bó hoa to.

“Bữa rượu này cậu trốn không thoát đâu.” Sở Khang Lâm cười cụng ly với cậu, “Chúc sự nghiệp thành công.”

Tạ Mạnh chân thành nói: “Cảm ơn Sở tổng.”

Sở Khang Lâm vỗ vỗ vai cậu, lại uống thêm một lát mới hỏi: “Chốc nữa có người đón cậu à?”

“Vâng.” Tạ Mạnh ôm bó hoa trong tay, cậu nhìn đồng hồ trên điện thoại, “Bạn tôi sẽ đến đón tôi.”

Sở Khang Lâm: “Là người đứng ở đầu ngõ chờ cậu hôm trước?”

Tạ Mạnh ngẩn người, do dự một lát mới đáp: “Vâng.”

Sở Khang Lâm mỉm cười: “Tình cảm của các cậu tốt thật.”

Quý Khâm Dương tựa trên xe nghe điện thoại, thấy Tạ Mạnh từ bên trong đi ra, hắn cau mày bảo: “Ngày mai nói tiếp, tôi còn có việc.”

Đầu dây bên kia còn thao thao nói thêm một tràng, Quý Khâm Dương không nghe đã trực tiếp cúp máy.

Nhìn thấy bó hoa trong tay Tạ Mạnh, hắn nhướn mày hỏi: “Ai tặng thế?”

Vì uống rượu nên mặt Tạ Mạnh có chút đỏ: “Các đồng nghiệp tặng, anh mở cốp xe ra đi.”

Quý Khâm Dương nhấn nút phía cửa sau xe, cốp xe nháy mắt mở ra, oành một cái bay ra hơn mười quả bóng bay.

“…” Tạ Mạnh biểu tình có chút không dám nhìn thẳng.

Quý Khâm Dương chống tay lên cửa xe cười nói: “Chúc mừng thăng chức, Tạ tiên sinh.”

Tạ Mạnh xoay người cất hoa vào, trước khi lên xe còn vươn tay xoa gáy Quý Khâm Dương: “Cảm ơn.”

“Em không thích bóng bay à?” Quý Khâm Dương cài dây an toàn cho cậu.

Tạ Mạnh bất đắc dĩ nhìn hắn một cái: “Anh đang đùa đó hả?”

Quý Khâm Dương không nói gì, hắn vừa ngâm nga hát vừa lấy từ ghế sau lên một quả bóng bay.

Tạ Mạnh đỡ trán: “Tha cho em đi.”

Quý Khâm Dương đưa quả bóng tới trước mặt cậu, Tạ Mạnh mới phát hiện bên dưới buộc theo chiếc hộp nhỏ.

“?” Tạ Mạnh ngờ vực cầm hộp trong tay, “Anh lại định gây thêm bất ngờ gì nữa?”

Quý Khâm Dương khởi động chân ga, hắn thừa lúc chuyển số nghiêng qua hôn lên mặt Tạ Mạnh: “Sau khi thả bóng chính là cầu hôn, trong phim chẳng phải đều diễn thế sao.”

Tạ Mạnh: “…”

Trên đường về nhà điện thoại của Quý Khâm Dương đổ chuông liên hồi, Tạ Mạnh nhìn mấy lần, không nhịn được phải nhắc: “Muốn nghe một chút không?”

Quý Khâm Dương liếc mắt một cái, hờ hững nói: “Chẳng phải chuyện gấp gì, về nhà rồi nghe.”

Tạ Mạnh thấy thanh âm hắn thoải mái nên cũng không hỏi thêm, lúc hai người về đến nhà, Quý Khâm Dương lại chưa vội vào.

“Hình như ban nhạc có việc.” Quý Khâm Dương đặt một tay lên cửa sổ xe, “Em vào trước đi, cấm được mở hộp ra đó, chờ anh về.”

Tạ Mạnh hôn hắn: “Biết rồi, đi nhanh về nhanh.”

Nửa đêm hai giờ sáng, trên sàn đấu còn đang quay cảnh buổi tối.

Trịnh Minh quay xong một cảnh liền ngồi ở chỗ gần đấy xem weibo. Trợ lí đứng cạnh hắn, thấy hắn vào xem một weibo tên là Hùng Bảo Bảo, tất cả status đều like hết, mà like một lần còn chưa đủ, hắn like được một lát lại bỏ like hết, sau đó like lại lần nữa.

“…” Trợ lí, “Anh đang tìm cảm giác tồn tại đấy à?”

Trịnh Minh thành thật gật đầu: “Ừ.”

Khác hẳn diễn xuất thành thạo xuất thần nhập hoá trên phim, Trịnh Minh trong cuộc sống đời thường là mẫu người hoàn toàn trái ngược, song có lẽ bởi vẻ ngoài quá mức lừa tình, nên tới nay mới chỉ có người đại diện cùng trợ lí ở bên hắn tám năm là hiểu rõ.

“Thích người ta thì theo đuổi đi.” Trợ lý tận tình khuyên nhủ, “Hiện tại anh nổi tiếng thế, sợ gì chứ. Diễn xuất hết mình, đảm bảo doanh thu phòng vé, ra mắt tám năm giữ thân như ngọc chưa từng có scandal tình cảm nào, đâu còn gì ngăn cản anh nữa hả nam thần!”

Trịnh Minh im lặng ngồi một chỗ không lên tiếng, hắn tiếp tục like rồi unlike.

Trợ lý: “…”

Tường weibo nhà Hùng Bảo Bảo đều là ảnh mấy bộ phim y quay vài năm gần đây, fan đã lên đến mấy vạn. Dạo này đang chuẩn bị quay một dự án phim nhựa khá lớn, đối phương lần đầu tiên làm tổng đạo diễn nên rất hồi hộp, y chụp mấy cảnh linh tinh trong phim trường up lên weibo, bên dưới có rất nhiều fan bình luận cổ vũ.

“Bảo Bảo! Anh nhất định làm được mà! Tụi em luôn ủng hộ anh!”

“Ăn nhiều một chút nha Bảo Bảo, như vậy mới có sức quay phim.”

“Bảo Bảo, tụi em mang đồ ăn nhanh đến nhé, anh muốn ăn gì?”

Bên dưới bình luận này, Hùng Bảo Bảo trả lời: “Anh muốn ăn cơm chan thịt rang, suất lớn, năm bát.”

“…” Trịnh Minh đọc đi đọc lại weibo này rất nhiều lần, cuối cùng bảo trợ lí, “Cô có số điện thoại của khách sạn XX không?”

“Làm gì?” Trợ lí tinh thần cảnh giác nhìn đối phương, cô đoán Trịnh Minh muốn gọi đồ ăn khuya, đùa chứ phim này ảnh đế diễn vai bệnh nhân tâm thần, nửa đêm còn muốn ăn khuya không sợ phát béo sao?!

Trịnh Minh: “Tôi muốn gọi năm suất lớn cơm chan thịt rang, đưa tới chỗ đạo diễn Hùng.”

Trợ lí: “…”

Lúc Quý Khâm Dương đến bệnh viện, Bánh Quy đang đeo khẩu trang trốn ở góc phòng. Cậu trông thấy Quý Khâm Dương trước, kích động kêu khẽ: “Anh Dương, anh Dương!”

“Xảy ra chuyện gì?” Quý Khâm Dương đi tới, Bánh Quy vừa thấy hắn liền oà khóc, “Tiền Mạch anh ta, anh ta… Văn Đào uống nhiều quá, liền, liền đánh nhau với bọn họ.”

Quý Khâm Dương vỗ đầu Bánh Quy: “Bình tĩnh, nói chậm lại xem, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.”

Bánh Quy hít sâu một hơi, điều chỉnh thật lâu mới đem mọi chuyện nói rõ ràng. Hoá ra tháng trước Quý Khâm Dương tốn không ít tiền và quen biết mới giúp ban nhạc tranh thủ được suất diễn trong một trận đấu nào đó, hắn dự định gióng trống tăng tinh thần, giúp cả band chính thức ra mắt. Kết quả cái người mà Bánh Quy gọi là chú kia thấy ban nhạc phát triển quá tốt liền nảy ra suy nghĩ, thuyết phục Tiền Mạch rời khỏi ban nhạc rồi kí hợp đồng solo với công ti giải trí. Cũng chẳng rõ đối phương ra điều kiện gì mà từ sáng hôm nay Tiền Mạch đã lặn tăm không chút tin tức. Cậu ta không dám trực tiếp ngửa bài với Quý Khâm Dương, đến tối mới tìm Văn Đào bàn bạc, kết quả Văn Đào nổi giận, xảy ra xung đột với Tiền Mạch và đám người đi theo trong quán rượu.

Quý Khâm Dương lạnh mặt nghe xong toàn bộ câu chuyện, hắn nén giận, cứng rắn nói: “Tiền Mạch muốn solo thì mặc kệ cho cậu ta solo, vocal chính không phải tìm không thấy, còn mấy tháng nữa trận đấu mới diễn ra, chừng này thời gian hoàn toàn đủ. Nhưng vụ ẩu đả này nếu bị paparazzi phát hiện rồi truyền ra, những việc chúng ta làm trước đó đều sẽ mất trắng, các cậu đã nghĩ qua chưa?”

Bánh Quy ngập ngừng không dám mở miệng, Quý Khâm Dương ngẫm nghĩ, hỏi cậu: “Cậu cho anh số điện thoại của ông chú kia, anh muốn nói chuyện.”

Bánh Quy vội vàng mở danh bạ ra tìm số, Quý Khâm Dương khoanh tay đứng cạnh từ từ nhắm mắt đợi, lát sau, đột nhiên nhớ đến điều gì, hắn cúi đầu lấy điện thoại ra gửi đi một tin nhắn.

Tạ Mạnh pha cho mình tách cà phê, cậu ngồi trên sô pha trong phòng khách, trong đầu máy CD phát đĩa nhạc Quý Khâm Dương thu riêng cho cậu, lúc đĩa sắp chạy hết, điện thoại để bên cạnh chợt sáng lên.

Nội dung tin nhắn của Quý Khâm Dương không dài lắm: “Văn Đào uống nhiều quá, bị thủng dạ dày nằm viện, anh phải trông, đêm nay có lẽ không về được.”

Tạ Mạnh vừa định hồi đáp, đối phương lại gửi thêm một tin nhắn: “Em ngủ trước đi, không cần chờ anh.”

Tạ Mạnh ngẫm nghĩ, trả lời: “Được, anh cũng đừng cố quá, có thời gian thì chợp mắt một chút.”

Quý Khâm Dương rất nhanh đã trả lời: “Biết rồi… Ngủ ngon, anh yêu em Tạ tiên sinh.”

Tạ Mạnh nhìn tin nhắn cười khẽ, cậu đứng dậy cầm quần áo đi tắm. Lúc ra chợt nhìn thấy quả bóng bay đặt trên bàn phòng khách, do dự một lát liền gỡ chiếc hộp buộc trên đấy ra.

Hộp đóng rất kín, Tạ Mạnh phải tốn chút thời gian mới mở ra được, bên trong là một chiếc nhẫn nam bằng bạch kim.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.