Tháng Năm Vô Tình Phụ Lòng Tôi

Chương 14



Bên này, Yên Lương Thần vẫn chưa thoát khỏi nguy hiểm.

Bên kia người nhà họ Nhan đã báo cảnh sát, tố cáo Yên Lương Thần tội cố ý gây thương tích.

“Có lẽ đã có hiểu lầm gì rồi, Yên Lương Thần không thể giết hại Nhan Lạc Tuyết được. Trước khi Lạc Tuyết chết, cô ấy vừa làm phẫu thuật phá thai xong, mục đích là để hiến tủy cho Lạc Tuyết, cho nên cô ấy không thể là người giết chết Lạc Tuyết được!”

Nhưng người nhà họ Nhan lại không chấp nhận kết quả như vậy, vốn liếng hàng trăm năm nay đều đổ dồn vào vụ này, thực lực đó không phải thứ Hạ Viễn Hàng có thể đấu lại được. Nếu họ muốn đổi trắng thay đen thi e là chuyện này sẽ không thể cứu vãn.

Hạ Viễn Hàng tốn nhiều tiền để mời luật sư nổi tiếng nhất Giang Thành đến biện hộ cho Yên Lương Thần!

Yên Lương Thần đã đủ đáng thương rồi, hắn không thể khiến cô chịu thêm tổn thương nữa!

Bởi vì Hạ Viễn Hàng bảo vệ cho Yên Lương Thần, cho nên nhà họ Nhan căm ghét hắn đến cực độ, đến tang lễ của Nhan Lạc Tuyết cũng không cho hắn tham dự, hơn nữa còn công khai đối đầu với hắn trên thương trường.



Yên Lương Thần ở phòng giám sát đặc biệt một tuần, cuối cùng cũng thoát khỏi nguy hiểm, được chuyển đến phòng bệnh thông thường.

Sau khi tỉnh lại, Yên Lương Thần vô cùng bình tĩnh.

Mấy ngày này, cô không thể mở mắt nhưng ý thức đã không phục lại được. Trong lúc hôn mê, cô đã nhớ lại rất nhiều chuyện, nhớ lại từng chi tiết từ khi gặp Hạ Viễn Hàng cho đến khi nhảy lầu, tất cả đều nhớ lại hết một lượt.

Một người đã từng chết một lần, trái tim dường như đã khác. Tình yêu cuồng nhiệt cùng sự hận thù khi xưa dường như đã tan thành mây khói, không đáng nhắc lại.

Điều Yên Lương Thần không thể chấp nhận được chính là trước khi phẫu thuật ghép tủy, Nhan Lạc Tuyết chết!

Vậy cô tự tay giết con mình, rốt cuộc có ý nghĩa gì chứ? Con cô chết uổng sao?

Nghĩ đến đây, cô liền rơi nước mắt, đây là lần rơi nước mắt đầu tiên sau khi cô tỉnh lại. Nhưng rất nhẹ nhàng, không hề phát ra âm thanh.

Không phải cô không muốn khóc, mà là không thể khóc nên lời.

Lúc Hạ Viễn Hàng nhận được tin tức, hắn liền chạy đến. Khi đến nơi, Yên Lương Thần đang tựa vào đầu giường, ngây ngốc nhìn ra ngoài cửa sổ, không biết đang nhìn gì, càng không biết đang nghĩ gì.

Cô gầy gò vô cùng, sắp giống bộ dạng gầy trơ xương của Nhan Lạc Tuyết. Khuôn mặt không có chút màu máu, trắng bệch, gần như trong suốt. Bởi vì mất máu, mất nước mà đôi môi khô nứt nẻ, không còn vẻ đầy đặn, tươi tắn khi xưa nữa…

Điều đáng sợ nhất là trên người cô toát ra một sự bình tĩnh đến kỳ lạ, bình tĩnh đến nỗi người khác còn tưởng cô chỉ là một cái vỏ bọc, sẽ không có bất kỳ cảm xúc hay biểu cảm nào cả.

Hạ Viễn Hàng đứng ở cửa phòng bệnh, cổ họng nhất thời không nói lên lời, cũng không dám lên tiếng. Hắn sợ một khi mở miệng, cô liền biến mắt.

Cuối cùng vẫn là Yên Lương Thần phát hiện ra hắn. Cô chầm chậm quay đầu lại, ánh mắt rơi trên mặt hắn lạnh lùng như người xa lạ.

Trái tim Hạ Viễn Hàng như bị khoét một nhát, khó chịu đến ngột thở.

“Anh đến rồi…”

Cô chầm chậm mở miệng, giọng nói khàn đặc, ngữ khí lại rất bình thản.

Hạ Viễn Hàng nhấc chân lên, nặng nề bước vào bên trong. Câu “Em cảm thấy thế nào rồi” bỗng nghẹn lại trong cổ họng, không thể thốt lên được.

Yên Lương Thần đưa tay chỉ vào chiếc ghế trước giường, nói: “Ngồi đi. Ở đây có hoa quả, muốn ăn gì thì tự lấy.”

“Lương Thần!”

Đến cùng thì Hạ Viễn Hàng vẫn không kìm được mà nắm lấy cổ tay cô.

Cô vốn thon thả, khung xương lại nhỏ, cổ tay bé y như một đứa trẻ mới mấy tuổi. Bù lại, tay cô có da thịt mềm mại, khi sờ vào rất có xúc cảm.

Nhưng bây giờ, cánh tay đang nằm gọn trong bàn tay hắn chỉ còn da bọc xương, nhỏ đến nỗi một ngón tay của hắn cũng đủ nắm gọn lấy nó. Sợ rằng, hắn chỉ dùng một chút lực cũng đủ khiến cánh tay đứt ra hoặc bị bóp nát thành bột.

Yên Lương Thần nhìn cánh tay đang bị nắm lấy của mình, không vội rút ra, chỉ bình thản ngước mắt lên, nhìn vào mắt hắn: “Hạ tổng muốn nói gì?”

“Đừng gọi tôi như vậy! Yên Lương Thần, em đừng gọi tôi như vậy!”

Hắn không chịu nổi thái độ này của cô.

Yên Lương Thần chớp mắt, khẽ nhếch miệng: “Vậy anh muốn tôi gọi anh thế nào đây? Hạ tiên sinh, như vậy được chưa?”

“Em…” Cô đang cố ý!

Hạ Viễn Hàng rất khó chịu, nhưng không dám làm gì cô. Dù lúc này cô có cầm dao đâm hắn một nhát, thì cũng là hắn đáng phải chịu, huống hồ đây chỉ là mấy lời nói lạnh lùng thôi, hắn đáng bị như vậy!

Yên Lương Thần đưa mắt nhìn tay mình, chậm rãi rút tay ra khỏi lòng bàn tay hắn, sau đó kéo tay áo.

Đôi tay Hạ Viễn Hàng nắm thành nắm đấm, gân xanh trên mu bàn tay nổi hết lên.

“Tôi xin lỗi.”

Hắn nghĩ vắt não, sau một hồi trầm lặng, mới thốt lên ba chữ.

Yên Lương Thần nhìn hắn, khóe môi cong lên, cong hết mức có thể.

“Sao anh phải xin lỗi chứ? Anh xin lỗi ai? Nếu anh xin lỗi tôi, vậy thì tôi nói cho anh biết, Hạ Viễn Hàng, tôi mãi mãi sẽ không tha thứ cho anh. Nếu anh xin lỗi con của tôi, vậy thì hãy đợi một trăm năm sau, tự mình đi xin lỗi nó đi. Nhưng tôi không dám chắc nó muốn gặp anh đâu.”

Cô cúi đầu nhìn bụng mình, mắt vừa chớp, một giọt nước mắt liền rơi xuống chăn.

“Không chỉ có anh, tôi cũng không có tư cách xin nó tha thứ, càng không có mặt mũi đi gặp nó! Hạ Viễn Hàng, chúng ta đều là kẻ có tội, đều không xứng làm cha mẹ.”

“Không! Đây là lỗi của tôi, không liên quan đến em.”

“Có lỗi hay không, không đến lượt anh nói. Tóm lại, con mất rồi, Nhan Lạc Tuyết cũng chết rồi, giữa chúng ta đã hoàn toàn chấm dứt. Từ nay về sau, anh sống hay chết, anh tốt hay không, đều không liên quan đến tôi nữa! Nhà, xe, thẻ anh từng cho tôi, tôi không cần nữa. Duy nhất chỉ xin anh một việc…”

Hạ Viễn Hàng lại nắm chặt nắm tay, trái tim dâng lên một nỗi sợ hãi. Yêu cầu cô ấy muốn nói, chắc chắn là thứ hắn không muốn nghe.

“Xin anh từ nay trở đi, có thể đừng xuất hiện trước mặt tôi nữa được không? Nếu ngoài đường vô tình gặp nhau thì hãy tránh đường khác hoặc quay mặt mà đi, hy vọng anh có thể làm được.”

Hạ Viễn Hàng chỉ cảm thấy máu trong tim như đang dâng lên, suýt chút nữa thì phun một ngụm ra khỏi miệng.

Lời cô nói không hề khó nghe, nhưng mỗi chữ đều như nhát dao sắc lạnh đâm vào nơi mềm mỏng nhất trong trái tim hắn.

Hắn nhớ lại ngày đưa cho cô giấy tờ ly hôn, cô đã khóc mà nói: Hạ Viễn Hàng, tôi sẽ mãi mãi không rời xa anh đâu, trừ khi tôi chết!

Nhưng bây giờ, cô lại cầu xin hắn đừng xuất hiện trước mặt cô thêm nữa!

Cô vẫn còn sống, nhưng trái tim như đã chết, cho nên cô chỉ muốn rời xa hắn.

Yên Lương Thần lại quay người sang, tìm kiếm trong chiếc túi để ở tủ đầu giường một hồi. Sau đó, cô lấy ra một chiếc nhẫn.

“Anh đã từng cầm chiếc nhẫn này, đứng trước mặt mọi người hứa hẹn cả đời với tôi. Đương nhiên, bây giờ tôi đã biết, chẳng qua lúc đó anh chỉ muốn tổ chức một bữa tiệc cưới long trọng để báo thù Nhan Lạc Tuyết phản bội.”

Cô đưa tay lên. Dưới ánh nắng, chiếc nhẫn chiếu ra ánh sáng lấp lánh đến chói mắt, làm nhức mắt cô, làm nhức nhối cả trái tim cô.

“Bây giờ, tôi trả chiếc nhẫn này lại cho anh, mong rằng kiếp này sẽ không còn gặp lại.”

“Không! Tôi không đồng ý!” Hạ Viễn Hàng cúi người, ôm trầm lấy cô, ôm thật chặt cô vào lòng. “Yên Lương Thần, tôi sẽ không đồng ý đâu.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.