Trạm Nhân thích bánh hoa mai nhưng lại rất ghét bánh đậu. Bị huynh trưởng nhét một miếng vào miệng kèm một ánh mắt sắc lạnh như băng, nàng cũng chẳng dám nói gì.
Hàm Sênh muốn tìm ra sự thật từ biểu cảm trên gương mặt Trạm Trinh. Nhưng hắn vừa nhìn, đối phương đã quay sang lườm nguýt Trạm Nhân. Kết quả, Hàm Sênh đành phải thu lại ánh mắt, để Trạm Trinh không trừng mắt với muội muội mình nữa.
Trạm Nhân được buông tha, yếu ớt bỏ miếng bánh đậu ra khỏi miệng, đổi thành bánh hoa mai, nhân tiện liếc sang một đĩa bánh khác.
Hàm Sênh nhíu mày, hiển nhiên cũng nhận ra đĩa bánh kia có bí mật. Hắn cân nhắc thông tin Trạm Nhân lỡ miệng bật ra...
Bức... Bức gì?
Nhưng cuối cùng, hắn vẫn không thể nghĩ ra từ "bức" kia có liên quan gì đến bánh.
Hàm Sênh đứng dậy, giơ đĩa bánh không bình thường kia lên trước mặt Trạm Nhân, ôn hòa nói: "Không biết Mẫu hậu có để phần ngươi không?"
Bánh đã ở ngay trước mắt, Trạm Nhân đỏ mặt, lặng lẽ cầm một miếng lên. Trạm Cẩn ngồi cạnh siết chặt nắm tay đặt trên mặt bàn, sau đó chậm rãi bỏ tay xuống dưới, nhưng đĩa bánh vẫn dừng lại trước mặt nàng. Hàm Sênh nhẹ nhàng mời mọc: "A Cẩn?"
Trạm Cẩn lộ vẻ xấu hổ, chậm rãi từ chối: "Mẫu hậu cũng để cho ta một phần rồi, ta không ăn thêm nữa đâu."
Ở một bên, Trạm Nhân giơ tay che miệng nhưng vẫn không giấu nổi nụ cười nhẹ cùng vẻ giật mình. Hàm Sênh bình tĩnh đặt đĩa bánh lên mặt bàn, vuốt cổ tay áo, ngồi xuống nói: "Thì ra A Cẩn cũng có, Điện hạ nói bánh này dùng để bồi bổ, ta còn tưởng chỉ mình ma ốm như ta mới có."
Trạm Cẩn: "..."
Vẻ chột dạ thoáng hiện lên trên mặt Trạm Cẩn bị Hàm Sênh trông thấy. Hắn dám chắc bánh này có vấn đề. Nhưng thân là nam tử, dù đóng giả nữ nhi, hắn cũng không thể hiểu về sinh lý của bọn họ, thế nên tạm thời chưa có đáp án rõ ràng.
Nồi nhị hợp trên bàn dần phát ra tiếng sôi sùng sục. Hàm Sênh thả đồ ăn vào trong trước, chủ động phá vỡ bầu không khí quỷ dị này. Rất nhanh sau đó, Trạm Nhân cũng bắt đầu líu ríu kể về chuyện trong cung.
Trạm Hoa đã tỉnh, nhưng vì ở gần mặt băng nên hắn bị thương rất nặng, gãy xương nhiều chỗ, ít ra cũng phải non nửa năm mới có thể lành. Điều ấy có nghĩa là ngày hội săn bắn mùa xuân sắp tới, hắn không tham dự được. Vinh Quý phi lo lắng đến mức có thêm mấy nếp nhăn. Nàng có hai người con trai, một đã hy sinh nơi trận mạc, hy vọng duy nhất còn sót lại là Trạm Hoa. Nghĩ đến chuyện ngộ nhỡ hắn bị thương quá nặng, cả đời không được Tấn đế trọng dụng, nàng lại không khỏi u sầu.
Tay Thanh Dung đã hoàn toàn vô phương cứu chữa. Nàng vốn thuận tay trái, lần này Tần Dịch lại trực tiếp phế bỏ tay trái của nàng, khiến nàng ngày ngày dùng nước mắt rửa mặt, còn chạy tới kể lể với Tấn đế, khẩn cầu Tấn đế tróc nã Tần Dịch, báo thù giúp nàng.
Nói đến Thanh Dung, Trạm Nhân không khỏi hơi rối rắm, rõ ràng là vẫn để tâm tới lời nói của nữ nhân kia. Trạm Trinh không để ý tới cảm xúc của nàng, chỉ thản nhiên nhắc nhở: "Cẩn thận biến thành thanh đao trong tay người ta."
Cả bữa cơm, Trạm Cẩn đều ăn trong lặng lẽ. Vẻ mặt nàng vô cùng bình tĩnh, cũng không nói nhiều, chỉ khi bị hỏi, nàng mới hồi đáp đôi câu.
Món lẩu giúp Hàm Sênh làm ấm cơ thể, thậm chí còn đổ chút mồ hôi. Hắn không nhịn được uống vài ngụm canh ở nồi cay, khiến má môi đều ửng đỏ, nhờ thế mà gương mặt nhợt nhạt vì bệnh tật kia bỗng xinh đẹp kiều diễm hẳn lên. Trạm Trinh suýt thì không kiềm chế nổi, lại phát hiện ánh mắt mất khống chế của muội muội nhà mình, lập tức nhét vào miệng nàng một quả ớt.
Ăn được một nửa, Giang Khâm đột nhiên tới phủ, nói có việc muốn bẩm báo với Trạm Trinh.
Bắc quốc không có phong tục kiêng kỵ giữa nam và nữ, Trạm Trinh sai người gọi hắn vào ăn cùng. Giang Khâm vén rèm bước vào, thấy Trạm Nhân và Trạm Cẩn liền nói câu xin lỗi.
Trạm Trinh: "Ăn cho ấm người trước đi, có gì tối sẽ bàn sau."
Giang Khâm bận rộn đây đó suốt một ngày, cũng chưa có thời gian dùng bữa. Tì nữ mang thêm bát đũa, hắn nói cảm tạ rồi ngồi xuống. Trạm Trinh bỗng liếc sang, trêu chọc hắn: "Hôm nay ngươi làm sao vậy? Tự nhiên khách sáo làm gì?"
"Chẳng phải vì có nữ quyến ở đây sao?" Giang Khâm nhìn vết thương trên trán Trạm Cẩn, thuận miệng hỏi: "Vết thương của lục Công chúa đã khá hơn chưa?"
Trạm Cẩn sửng sốt, thấp giọng trả lời: "Đa tạ tiểu Tướng quân lo lắng, ta khá hơn nhiều rồi."
Giang gia nổi danh qua nhiều thế hệ. Phụ thân Giang Khâm là đại Tướng quân Vũ An tiếng tăm lừng lẫy, chẳng qua hiện giờ tuổi tác đã cao, nên mới phó thác giang sơn cho con trẻ. Giang Khâm là đứa con sinh sau đẻ muộn, đương nhiên sẽ rất được yêu thương và cất nhắc. Tuy là Phó tướng của Trạm Trinh, nhưng mọi người đều quen gọi hắn là "tiểu Tướng quân".
Giang Khâm gật đầu. Trạm Nhân bỗng nhíu mày, kỳ quái hỏi: "Ngươi thân với A Cẩn từ bao giờ vậy?"
Giang Khâm đang định nói, Trạm Cẩn đã mở miệng giải thích: "Mấy hôm trước ta bị thương ngất xỉu, tiểu Tướng quân đã đưa ta đi tìm Thái y."
"À, là..."
"Ta mời tiểu Tướng quân một ly." Trạm Cẩn lại lên tiếng cắt lời Giang Khâm lần nữa. Nàng nâng chén với một nụ cười, Giang Khâm sửng sốt trong giây lát, cuối cùng đành phải uống.
Giang Khâm là một lãng tử hào hoa, nói chuyện khôi hài dí dỏm, chọc cho Trạm Nhân cười mãi không ngừng. Hàm Sênh yếu ớt không tiện uống rượu, bèn uống thêm mấy chén trà.
Xong bữa, Trạm Trinh và Giang Khâm vào thư phòng nói chuyện. Hàm Sênh đưa Trạm Nhân cùng Trạm Cẩn ra cửa phủ. Trạm Cẩn hơi do dự, tỏ vẻ muốn nói lại thôi, nhưng cuối cùng vẫn im lặng chui vào xe ngựa rời đi cùng Trạm Nhân.
Trong thư phòng, sau khi bàn việc công xong, Trạm Trinh đột nhiên hỏi Giang Khâm: "Ngày đó A Cẩn không chịu đi gặp Thái y à?"
"Chuyện này..." Giang Khâm hơi do dự, dường như đang rối rắm chuyện gì.
Trạm Trinh nhìn thấu ngay lập tức, nói: "Xưa nay A Cẩn vốn không thích gặp đại phu. Nàng biết chút y thuật, ốm đau lặt vặt đều tự mình chạy chữa. Nếu hôm đó nàng không chịu theo ngươi đi khám, vậy cũng chẳng có gì là lạ."
"Chuyện là thế này." Giang Khâm không tiếp tục giấu diếm nữa: "Lúc ấy, sau khi ngươi rời đi không lâu, nàng đã tỉnh lại. Biết ta định đưa nàng đi gặp Thái y, nàng lập tức từ chối, bảo chỉ cần ta đưa nàng về cung, còn dặn ta không được nói cho người khác biết."
"Thói quen này của nàng cũng quá kỳ quặc rồi."
Giang Khâm không hiểu lắm, nhưng việc cần bẩm báo đã bẩm báo xong, hắn nhanh chóng chắp tay: "Thuộc hạ cáo lui."
"Tuyết rơi đường trơn, đi lại cẩn thận một chút."
Trạm Trinh nhìn Giang Khâm rời đi, đứng dậy trở về phòng. Vừa vào cửa, hắn đã thấy Hàm Sênh lạnh lùng ngồi cạnh bàn, trước mặt đối phương là đĩa bánh "Ngọc nữ phong nhũ".
"Người đi cả rồi, hẳn là Điện hạ có thể nói với ta về tác dụng thật sự của loại bánh này, phải không?"
Trạm Trinh chậm rãi đi tới, ngồi xuống trước mặt hắn, nâng tay chống má vừa nhìn hắn vừa khen: "Mấy hôm nay Công chúa ngày càng xinh đẹp."
Hàm Sênh không bị đối phương đánh lạc hướng, lạnh giọng bảo: "Nghe nói Bắc quốc có tập tục mở tiệc chiêu đãi các vị phu nhân gia đình quyền quý sau ngày đại hôn. Sức khỏe của ta không tốt, bữa tiệc đó chỉ đành hoãn lại, nhưng trước sau gì cũng phải tổ chức thôi. Đến lúc ấy, nếu ta mang loại bánh này ra, chắc chắn sẽ có người nói cho ta biết nó có tác dụng gì."
"... Ngươi làm vậy sẽ bị cười nhạo."
"Vậy ngươi có nói hay không?" Trạm Trinh đúng là một hòn đá lửa, vừa mở miệng đã khiến lòng Hàm Sênh cháy bùng lên.
Thấy thái độ của người trước mặt có phần cứng rắn, Trạm Trinh đành thu lại vẻ vui đùa, ngón tay mân mê miệng chén, nhỏ giọng đáp: "Bánh ọc ữ ong ũ."
Trạm Trinh đảo mắt nhìn phần ngực của người kia, cảm thấy câu trả lời của mình sẽ khiến đối phương xấu hổ. Nhưng nếu Hàm Sênh mang cái này ra mời các quý phu nhân, chỉ sợ sẽ càng mất mặt hơn. Cân nhắc trong chốc lát, hắn đành đưa ra đáp án: "Bánh Ngọc nữ phong nhũ."
Hàm Sênh đã nghe rõ ràng, nhưng tạm thời chưa hiểu lắm. Một lúc sau hắn mới kịp phản ứng, sắc mặt hết trắng lại xanh, cực kỳ khó coi.
Thì ra không phải hắn hoài nghi vô lý, mà đúng là...
Trong phút chốc, Hàm Sênh cảm thấy hơi xấu hổ, hơi buồn bực, và cũng chẳng biết phải làm sao.
Trạm Trinh quan sát vẻ mặt của đối phương, vừa thăm dò lại vừa nịnh bợ: "Cô gia biết Công chúa ốm yếu từ nhỏ, lại bị cấm dầu mỡ thịt thà nên vóc dáng mới trở nên gầy gò. Loại bánh này do hoàng cung Bắc Tấn đặc chế, Mẫu hậu nói sau bảy ngày sẽ thấy hiệu quả ít nhiều."
Hàm Sênh cắn môi, chẳng trách mỗi lần hắn ăn bánh, Trạm Trinh lại nhìn sang bằng ánh mắt đầy khát khao như thế. Trước đó hắn chỉ thấy hơi kỳ cục, giờ mới nhận ra đối phương đang nhìn mình như nhìn một con heo ăn cám dinh dưỡng tì tì. Về phần người nọ khát khao cái gì, đó chính là một nồi thịt kho tàu ngập mỡ!
Trong lòng lẫn lộn cảm giác buồn cười và hoang đường tột độ, sự nhục nhã cũng dần dần len lỏi dâng lên, Hàm Sênh lại nổi cơn thịnh nộ: "Ngươi... Khụ khụ khụ!"
Trạm Trinh lập tức vòng ra phía sau vỗ lưng cho hắn nhưng lại bị hắn đẩy ra: "Tránh xa ta ra một chút!"
Kéo ghế ngồi cạnh bức bình phong, chờ người kia dịu bớt, Trạm Trinh mới nói: "Vì sao ngươi lại tức giận?"
Hàm Sênh nói rất hợp tình hợp lý: "Ai bảo ngươi tự tiện giúp ta bổ... bổ nơi đó?!"
"Ngươi vẫn luôn không chịu hành phòng, cô gia đoán ngươi tự ti vì ngực phẳng. Để tránh thương tổn đến sự tự tôn của ngươi, ta..."
Hàm Sênh không nhịn được nữa: "Ngươi ngươi ngươi mới ngực phẳng, ngươi mới tự ti!"
Trạm Trinh im lặng nhìn ngực mình, lại nhìn ngực người đối diện. Hàm Sênh lập tức giơ tay che ngực theo bản năng, càng nghĩ càng cảm thấy hoang đường, nghẹn trong chốc lát, hắn bắt đầu chỉ trích: "Ngươi! Ngươi khoe khoang cái gì?"
Trạm Trinh nhân cơ hội dỗ dành: "Nếu chịu khó bồi bổ, không đầy ba tháng, ngươi cũng có thể vênh mặt khoe với cô gia."
Hàm Sênh xù lông: "Trạm Lược Lược!"
"Ta là Trạm Trinh."
"Trạm Lược Lược Trạm Lược Lược Trạm Lược Lược!"
"..." Ngày xưa, mỗi khi nghe thấy biệt danh này, Trạm Trinh đều cảm thấy mình đang bị cười nhạo vì trận thua Tần Thao năm đó. Trận chiến ấy đã trở thành một vết sẹo khắc sâu trong lòng hắn, gợi lại một thời bồng bột ngựa non háu đá, vừa ra trận đã bị Nam Lương vả cho một bạt tai đầy nhục nhã. Nhưng hiện giờ, hắn lại thấy cách Hàm Sênh dùng nó để khiêu khích mình hết sức đáng yêu. Vì không thể tìm được câu mắng chửi nào nên người nọ mới dùng nó để đâm hắn nhỉ?
Trạm Trinh nói: "Ngươi lặp lại lần nữa thử xem."
Hàm Sênh hung tợn: "Trạm Lược Lược!"
"..." Trạm Trinh đột nhiên kéo ghế đến trước mặt Hàm Sênh. Người kia dịch ghế ra phía sau như một phản xạ có điều kiện, nhưng động tác còn chưa hoàn thành đã bị Trạm Trinh tóm được. Hắn kéo Hàm Sênh tới trước mặt mình, vòng tay ôm eo đối phương, xông tới hôn môi.
Hàm Sênh bị Trạm Trinh hôn trong khoảng thời gian đủ để uống nửa chén trà nhỏ, mãi đến khi hơi thở đứt quãng, nhịp tim dồn dập mới được buông ra. Trạm Trinh vẫn ôm chặt eo hắn, cố ý nói: "Đừng ép cô gia bịt miệng ngươi."
"Ngươi..."
Trạm Trinh kiên nhẫn chờ xem Hàm Sênh sẽ mắng mình như thế nào...
"Lược Lược xấu xa! Ngươi thua thảm là đáng lắm!"
Trạm Trinh cong khóe miệng, tay dùng sức, Hàm Sênh bị kéo sang, ngồi trên đùi hắn. Hôn lên má đối phương một cái, hắn bảo: "Về sau, mỗi khi ngươi gọi cô gia là Lược Lược, cô gia sẽ coi như ngươi muốn được hôn."
"..." Hàm Sênh ôm má, trừng mắt nhìn người kia. Trạm Trinh lại hôn má hắn lần nữa, nói: "Ngoan, đừng tức giận, cô gia sai rồi."
Hàm Sênh che nốt má bên kia, Trạm Trinh bèn hôn lên trán hắn. Che không được, hắn chỉ biết trợn mắt lườm người ta.
Trạm Trinh gẩy mũi Hàm Sênh đầy cưng chiều, hỏi: "Ta đã nhận sai rồi, ngươi còn tức giận cái gì?"
Hàm Sênh nói chắc như đinh đóng cột: "Cảm xúc không được kiểm soát bởi lý trí đâu."
Trạm Trinh dang tay ôm Hàm Sênh vào ngực. Hàm Sênh đẩy không được, đành mặc kệ hắn ôm. Tên này ngày càng giống một con thú bự bám người – cực kỳ đáng ghét!
Hắn ôm mặt cau mày, càng nghĩ càng cảm thấy gần đây Trạm Trinh ảnh hưởng tới mình nhiều hơn. Trước đây Hàm Sênh không hay giận dữ, cũng không thấy hứng thú với bất kỳ chuyện gì. Nhưng giờ thì khác, Trạm Trinh chỉ tùy tiện nói một câu cũng khiến hắn tỉnh hẳn, tinh thần được nâng cao trông thấy.
Tựa vào ngực Trạm Trinh, Hàm Sênh dần tỉnh táo hơn, tự nhủ tuyệt đối không thể để mọi chuyện như vậy, hắn đến đây để lấy lòng Trạm Trinh chứ không phải để tức giận. Trước khi mọi chuyện bại lộ, Hàm Sênh phải đảm bảo Trạm Trinh có cảm tình với mình, để trước khi hắn chết, đối phương sẽ đồng ý chừa một con đường sống cho Nam Lương.
Hàm Sênh bình tĩnh hơn, giọng điệu trở nên ôn hòa, hắn nói: "Ta không tức giận, ngươi buông ra."
Trạm Trinh hỏi: "Thật sao?"
Hàm Sênh vừa tự nhủ mình phải ôn hòa nhã nhặn, vừa trả lời: "Thật."
Trạm Trinh yên tâm, đáp: "Vậy ăn miếng bánh kia đi."
Món bánh thơm ngon lại được đưa đến trước mặt hắn lần nữa, Hàm Sênh lẳng lặng nhìn, lẳng lặng...
Sau đó, hắn bỗng nhiên vươn tay ra đánh thật mạnh: "Ngươi đi ra ngoài cho ta! Không được chạm vào ta! Không được ôm ta! Đi ra ngoài, đi ra ngoài!!!"
Trái cây trên đĩa văng khắp nhà, Hàm Sênh cầm đĩa gỗ đựng trái cây đuổi đánh Trạm Trinh ra ngoài, sau đó mạnh mẽ đóng cửa lại, ngồi sụp xuống thở hổn hển trước bàn, đưa tay che miệng ho khan.
Cổ họng hắn như bị một cái gì đó càn quét từng chút một, đây là hậu quả của việc vừa rồi nói quá to. Ngày thường, do căn bệnh ho lao vốn có, Hàm Sênh nói chuyện rất nhẹ nhàng, giọng vừa nhỏ vừa khàn. Nếu nói nhỏ, giọng hắn sẽ khiến người khác cảm thấy rất dễ chịu, nhưng khi nói to sẽ hơi khàn khàn, thậm chí có những âm tiết không thể phát ra được vì hụt hơi.
Trạm Trinh cũng nhận ra mình đùa quá đáng, bị đuổi ra ngoài cũng không dám quay lại dỗ hắn. Nguyệt Hoa và Như Ý cùng cúi đầu đứng bên ngoài.
Thái tử điện hạ luôn mang lại cảm giác tuyệt tình kể cả khi đang cười với người đối diện, chỉ trừ lúc ở bên Công chúa Hàm Sênh.
Đuổi Trạm Trinh đi tiêu tốn quá nhiều sức lực của Hàm Sênh, hắn nằm sấp trên bàn, não như rơi vào trạng thái hôn mê.
Dù sao hắn cũng sẽ không ăn miếng bánh kia, lỡ ăn xong không có tiến triển gì, Trạm Trinh nhất định sẽ nghi ngờ rồi truy hỏi đến cùng. Lúc ấy, rất có thể đối phương sẽ nhìn ra chân tưởng.
Hàm Sênh nằm úp sấp không nhúc nhích, bỗng nhiên, hắn nghe thấy tiếng thứ gì đó đụng vào cửa sổ, hình như còn có cả tiếng đập cánh. Hắn ngẩng đầu, dỏng tai nghe ngóng, nơi đó yên lặng một lát rồi lại vang lên tiếng va chạm.
Lẽ nào là một chú chim không thể tìm thấy thức ăn giữa mùa đông?
Hàm Sênh kéo cơ thể mệt mỏi, đi đến mở cửa sổ ra. Đập vào mắt hắn là một con bồ câu tuyết, toàn thân được làm từ tuyết trắng bóc, một miếng gỗ nhọn gắn lên thành mỏ, hai mắt đen nhánh, đã vậy còn dùng chu sa chấm thêm hai điểm đỏ hồng. Bởi vì không có chân nên nhìn chú bồ câu như đang ngồi xổm trên cửa sổ, dáng vẻ ngốc nghếch vừa sống động, vừa đáng yêu.
Bỗng một giọng nói thì thầm truyền tới tai Hàm Sênh: "Công chúa, ngươi vẫn đang giận sao?"
Hàm Sênh nói: "Đúng vậy."
"Thật ra Trạm Trinh cũng chỉ muốn tốt cho ngươi thôi, nể sự xinh đẹp của ta, ngươi có thể tha thứ cho hắn không?"
Hàm Sênh ngắm nghía con chim bồ câu bằng tuyết tự nhận mình xinh đẹp kia, trả lời một cách vô tình: "Ngươi là ai mà dám chỉ tay bảo ta làm nọ làm kia?"
"Bồ câu" nhất thời câm nín rồi nói tiếp: "Trạm Trinh làm vậy cũng vì muốn tốt cho Công chúa thôi, hắn lo ngươi sẽ cảm thấy tự ti."
"Ta còn lâu mới tự ti."
"Vậy đêm nay ngươi có thể làm chuyện vợ chồng với Trạm Trinh chứ?"
Hắn đặt con chim bồ câu lên mâm đựng trái cây: "Ngươi nói tiếp đi chứ."
"Bồ câu" im lặng.
Hàm Sênh "hừ"một tiếng, cởi áo ra nằm lên giường, cuộn chăn quấn chặt lấy mình. Một lát sau, hắn lại nhìn về phía con bồ câu trên mâm đựng trái cây, không nhịn được khẽ nở nụ cười, cười xong lại tự cảm thấy thật khó hiểu. Rõ ràng hắn đang giận cơ mà, sao bỗng dưng lại vui vẻ rồi?
Lý trí mách bảo hắn phải tỏ vẻ lạnh lùng.
Nhiệt độ ấm áp trong phòng khiến con bồ câu bằng tuyết bắt đầu tan ra, Hàm Sênh nhìn một lát rồi bắt đầu cảm thấy hối hận.
Tuy Trạm Lược Lược không phải loại người tốt lành gì nhưng tay nghề làm mấy đồ thủ công quả thật không hề tệ, chẳng biết tên kia học được từ bậc thầy điêu khắc băng nào.
Hàm Sênh mở cửa sổ ra, đồng thời trèo lên tiểu tháp một lần nữa. Ngó trái ngó phải xác định Trạm Trinh không trốn quanh đây, hắn mới đưa bồ câu tới, đặt ra ngoài cửa sổ, còn cẩn thận gắn cái mỏ sắp rơi của bồ câu về chỗ cũ.
Đáng tiếc hắn không khéo tay bằng Trạm Trinh, làm thế nào cũng thấy xấu.
Hàm Sênh nhìn quanh một vòng, đang định mặc kệ như vậy thì đôi mắt của bồ câu lại rơi ra. Hắn dừng lại, khẽ hà hơi vào lòng bàn tay, sau đó nhặt đôi mắt lên, vụng về gắn lại.
Ở bên góc tường, Trạm Trinh ló đầu ra quan sát, nhìn thấy hết mọi hành động của Hàm Sênh. Hắn khoanh tay trước ngực, nghĩ thầm: đồ nghĩ một đằng nói một nẻo.
Bên này, Hàm Sênh vừa buông tay, một bên mắt khác của bồ câu lại rơi xuống. Rốt cuộc, hắn đành rụt hai tay lạnh cóng lại, hà hơi, trừng mắt nhìn con chim bồ câu vốn rất giống thật dần trở thành một đĩa "canh bồ câu".
"Hắn dày vò ta, đến mi cũng dày vò ta nữa." Hàm Sênh oán giận, thật sự không chịu nổi nữa, đóng cửa sổ rồi ôm lò sưởi cầm tay chui lại vào chăn.
Hàm Sênh không quan tâm Trạm Trinh ngủ ở đâu. Dù sao đây cũng là phủ Thái tử, chắc chắn người kia không thể chết rét được.
Hắn an tâm ngủ say, đến nửa đêm bỗng cảm thấy có người đang đẩy mình: "Công chúa?"
Là giọng Nguyệt Hoa, hai mắt Hàm Sênh dính chặt vào nhau, yếu ớt hỏi: "Sao thế?"
"Thái tử Điện hạ vẫn đang đứng ngoài cửa, mùa đông ở Bắc quốc không giống Nam Lương, nếu Thái tử rét cóng thì phải làm sao?"
"Hắn đứng đó làm gì..."
"Hắn nói Công chúa không cho hắn vào." Nguyệt Hoa khó xử: "Chúng ta đang ở Bắc Tấn, Công chúa... trước tiên ngài cứ để hắn vào đi đã."
Hàm Sênh nhíu mày, dần tỉnh táo lại. Nguyệt Hoa cảm thấy khó xử bởi đây là chuyện riêng tư của vợ chồng hắn, nàng không nên can thiệp vào. Nhưng dù sao đây cũng là Bắc Tấn, thân là Công chúa Đại Lương, nửa đêm Hàm Sênh lại nhốt Thái tử Bắc Tấn ngoài cửa. Dù nói hai vợ chồng đang giận hờn, cãi nhau thì cũng không ổn, không chừng mai này còn rộ tin Hàm Sênh được sủng sinh kiêu. Nguyệt Hoa nghĩ vậy nên quyết định nhắc nhở đúng trách nhiệm.
Cái tên Trạm Trinh này...
Hàm Sênh buồn ngủ không gắng gượng nổi, chẳng biết làm thế nào, đành nói: "Để hắn vào đi."
Như Ý nhanh chóng đi mời, một lát sau, nàng quay về bẩm báo: "Điện hạ nói Công chúa đuổi đánh hắn đi... Giờ hắn muốn nghe chính miệng Công chúa cho phép hắn vào."
"..." Hàm Sênh đơ ra trong chốc lát, cuối cùng đành khoác xiêm y xuống giường. Vừa đi tới cửa, hắn bất ngờ bị bế lên như một đứa trẻ. Trạm Trinh nói: "Đều ra ngoài cả đi."
Như Ý và Nguyệt Hoa không dám cãi lời, khom người lui ra ngoài, đóng cửa lại.
Hàm Sênh được Trạm Trinh thả về giường, nhíu mày: "Trên người ngươi vẫn còn mùi huân hương trong phòng, nãy giờ ngươi không hề chờ bên ngoài."
Trạm Trinh cảm thấy chuyện này chẳng có vấn đề gì: "Vậy để cô gia ra ngoài đứng thêm một lát vậy?"
"Thôi."
Hắn đứng bao lâu quan trọng lắm sao? Quan trọng là người ngoài sẽ đồn thổi thế nào kìa. Hàm Sênh cởi áo ngoài, lại rúc vào trong chăn, nói: "Ta muốn ngủ, ngươi đừng quậy loạn."
Trạm Trinh ngoan ngoãn đáp: "Được."
Hàm Sênh nhắm mắt, một lát sau lại mở ra: "Ngươi đừng nhìn ta nữa."
"Cô gia vẫn muốn nhận lỗi."
"Nhận lỗi của ngươi là vừa xin lỗi vừa bắt ta ăn bánh Ngọc nữ phong nhũ." Hàm Sênh vẫn còn khó chịu: "Ta đã nói là không cần."
"Vậy ngươi ngủ đi." Trạm Trinh sợ hắn lại giận, dịu dàng nói: "Ta chỉ ngồi thôi, tuyệt đối không cử động lung tung."
Hàm Sênh nhắm mắt rồi lại mở ra lần nữa: "Ngươi sớm hết hy vọng đi, ta sẽ không làm chuyện ngươi muốn đâu."
Trạm Trinh nhìn hắn, như đang suy nghĩ điều gì đó: "Phản ứng của ngươi thật kỳ lạ."
Tim Hàm Sênh đập lệch một nhịp, tuy trong lòng rất ngạc nhiên, nhưng bên ngoài, hắn vẫn tỏ vẻ lạnh nhạt nói: "Kỳ lạ ở đâu?"
Trạm Trinh tự hỏi tự trả lời: "Chỗ nào cũng kỳ lạ."
Hàm Sênh siết chăn, suy nghĩ một hồi cũng hiểu được việc bản thân sống chết không chịu ăn bánh Ngọc nữ phong nhũ rất khác với nữ tử bình thường. Hắn rũ mắt, ngước lên nhìn Trạm Trinh một cách yếu ớt, mở miệng nói bằng giọng mềm nhũn: "Tướng công."
Đại não Trạm Trinh đang xử lý thông tin nhanh như gió, bỗng bị tiếng gọi này khiến cho dừng khựng lại. Nhìn về phía Hàm Sênh theo bản năng, hắn hỏi bằng chất giọng còn êm ái hơn: "Sao vậy?"
"Ngươi không thể... chấp nhận một ta chân thật sao?" Hàm Sênh chịu đựng sự ngượng ngùng, nói từng chữ một: "Sao lại bắt ta ăn thứ kia chứ? Cơ thể ta vốn không tốt, như bây giờ, dù mặc quần áo hay làm gì đều nhẹ nhàng. Nếu... nếu to hơn... Chẳng phải ta sẽ phải chịu đựng thứ nặng hơn sao?"
Nghe cũng rất hợp lý.
Trạm Trinh dừng lại, kiên trì nói: "... Nương tử đúng là ngày càng kỳ lạ."
Hàm Sênh nhìn hắn, bất ngờ ngoắc ngón tay.
Trạm Trinh: "?"
"Ngươi, lại đây."
Trạm Trinh chống tay lên giường, xoay người. Hàm Sênh nhếch môi, hàng mi dài đen nhánh như cánh quạt hắt thành một bóng mờ lên mi mắt.
Có câu nói rất đúng, mỹ nhân dưới ánh đèn sẽ càng đẹp hơn, cái đẹp lẫn trong sự mờ ảo, càng khiến người ta hồn xiêu phách lạc.
Hàm Sênh nói: "Tới gần một chút."
Trạm Trinh ghé sát lại, chăm chú nhìn vào gương mặt Hàm Sênh. Ngay giây tiếp theo, hai má hắn bỗng được người kia hôn một cái.
Trạm Trinh dừng động tác, nhìn mái tóc đen dài của người bên dưới. Chiếc cổ mảnh khảnh hơi ưỡn thẳng để hôn hắn, lộ ra một vẻ đẹp sắc nét lại có phần gầy gò góc cạnh, đến khi nằm xuống lại trở về vẻ yếu ớt, mong manh...
Theo bản năng, Trạm Trinh lấy đầu đẩy nơi được Hàm Sênh hôn.
Hắn nghe thấy giọng người kia trầm thấp mềm mại tựa như tiếng trời: "Nói xem, điểm nào của ta khiến ngươi cảm thấy kỳ quái?"