Thấy Trạm Trinh chỉnh cái áo vốn đang ngay ngắn thành xộc xệch, Hàm Sênh không khỏi buồn cười. Vừa đi, hắn vừa vươn tay sửa giúp đối phương, còn nhẹ giọng hỏi: "Ngươi không quen mặc loại xiêm y này à?"
Bình thường Trạm Trinh đều mặc loại áo bó ở cổ tay, ngay cả áo trong cũng là loại ống tay hẹp. Trừ ngày đại hôn ra, đây là lần đầu tiên Hàm Sênh thấy hắn mặc áo bào tay rộng. Hôm nay hắn còn đội mũ quan, vẻ ngông cuồng bị kìm hãm, thay vào đó là sự đoan chính, chững chạc, thậm chí còn tuấn tú hơn nhiều.
Trạm Trinh nói: "Không thích lắm."
Hắn say mê võ học từ thuở nhỏ, lại được Phụ hoàng cực kỳ sủng ái, vào triều thản nhiên mặc áo bó cổ tay và khôi giáp loại nhẹ, không đội mũ quan, chỉ đeo đai quan, song cũng chẳng bị trách phạt nặng nề. Những huynh đệ khác nói đỡ cho hắn, bảo hắn bận chuyện quân doanh, đổi xiêm y sẽ vô cùng phiền phức.
Hôm nay Hàm Sênh đột nhiên nhận ra Trạm Trinh cũng cực kỳ tuấn tú. Mày kiếm mắt sáng, khí khái hào hùng, trong Hoàng thất, hắn cũng là người có diện mạo hàng đầu. Nghĩ đến chuyện Tấn đế thích "mỹ nhân", Hàm Sênh cười trộm. Trạm Trinh nhíu mày, lập tức nghe thấy giọng nói nhỏ nhẹ của người kia: "Ngươi được chọn làm Thái tử có phải vì đẹp không?"
Trạm Trinh không xấu hổ cũng không buồn bực, còn nghiêm túc trả lời: "Cũng có nguyên nhân này."
Khóe miệng Hàm Sênh lại cong thêm. Đã đuổi kịp Hoàng hậu rồi, là tức phụ của đích trưởng tử, hiển nhiên hắn phải đi ngay phía sau nàng.
Trạm Trinh bỗng nhiên lạnh mặt, thẳng lưng sóng bước bên cạnh Hàm Sênh. Xưa nay hắn chưa từng sợ bất cứ ai, nhưng giờ phút này lại không tự chủ được mà bắt đầu căng thẳng.
Hoàng hậu không đeo nhiều trang sức xa xỉ. Lúc còn trẻ, nàng cũng là mỹ nhân nhất nhì kinh thành, giờ làm Quốc mẫu quả thực khí thế ngút trời, không kẻ nào dám nhòm ngó tới. Tất cả đồng loạt cúi đầu, chờ Hoàng hậu đi qua mới ngước mắt nhìn theo bóng lưng nàng.
Lấy Thái sư làm chuẩn, mọi người đồng loạt đứng lên, giương mắt nhìn về phía sau.
Thứ đầu tiên bọn họ nhìn thấy là một đôi hài thêu phượng bay thanh cao nhã nhặn. Chầm chậm nhìn lên, sau đó, bọn họ thấy được gương mặt đã khiến Trạm Trinh mắt cao hơn đầu kia nhất kiến chung tình.
Lúc này mặt trời đã lên cao. Tuy y phục của Hàm Sênh không quá chói mắt, nhưng những viên minh châu điểm xuyết quanh thân hắn lại tỏa sáng rạng ngời, tinh tế và bé nhỏ, nhưng lại không thể xem nhẹ.
Thái tử phi lần đầu lộ diện trước mặt bá quan văn võ, đốm sáng từ minh châu tựa như tổ tiên trong tông miếu hiển linh phù hộ độ trì. Bởi vì được tắm ánh sáng mặt trời, gương mặt xinh đẹp tuyệt trần của hắn càng thêm diễm lệ. Nhận thấy rất nhiều quan lại đang chăm chú nhìn mình, đầu Hàm Sênh hơi cúi xuống.
Nghi lễ ở Nam Lương phức tạp hơn Bắc Tấn nhiều. Lớn lên trong chốn Hoàng cung, khí chất cao quý là thứ đã ngấm vào tận xương tủy hắn rồi. Hắn như thiên tiên không dính khói lửa nhân gian, lại tựa đào hoa rực rỡ bay vờn trong gió, hội tụ tất cả những gì mỹ lệ nhất, đẹp đẽ nhất của thế gian, nói "điên đảo chúng sinh" cũng không quá đáng.
Huống hồ, giờ phút này, bên cạnh hắn còn là nam nhân mà nữ tử khắp chốn kinh thành đều muốn được gả cho. Chẳng trách Tấn đế lại dùng từ "trai tài gái sắc".
Thái tử Trạm Trinh có tiếng mắt cao hơn đầu, tuy tướng mạo phi phàm nhưng lại cực kỳ xa cách khó gần. Nay hắn đã mười tám tuổi, thế mà thiếp thất chẳng có một ai, cũng chưa nghe nói hắn để mắt đến cô nương nào. Tất cả mọi người đều nghĩ hắn sẽ cô độc suốt quãng đời còn lại. Thật không ngờ, cuối cùng hắn lại cưới được một mỹ nhân bậc nhất về nhà.
Mắt nhìn của Bệ hạ quả không tầm thường. Đâu chỉ là trai tài gái sắc, phải gọi là thần tiên quyến lữ, ai thấy cũng phải mỏi mắt ước ao!
Mọi người rơi vào im lặng trong giây lát. Một lúc sau, Khưu Thừa tướng giơ cao tay, ôm quyền khen ngợi: "Thật sự là hoa nhường nguyệt thẹn, từ cổ chí kim tuyệt không tìm thấy người thứ hai!"
Dứt lời, hắn nhìn về phía Tề Thái sư vừa mới hoàn hồn, nói: "Xem ra hiện giờ danh hiệu mỹ nhân bậc nhất kinh thành phải thuộc về Thái tử phi rồi."
Tề Thái sư trầm giọng nói: "Lão phu... chưa cảm thấy nàng có thể so được với thê tử của Tử Do? Tử Do? Ngươi thấy thế nào?"
Người bên cạnh bị gọi tên nhưng hồi lâu vẫn chưa phản ứng, Tề Thái sư quay đầu nhìn lại, phát hiện nhi tử đáng thất vọng của mình đã thả hồn bay theo gió tự bao giờ.
Hắn lạnh mặt nhấc chân đi vào bên trong. Khưu Thừa tướng không chịu buông tha, mỉm cười nói: "Xem ra mười tòa thành kia rất đáng giá, đại Tướng quân, ngươi nói có phải không?"
Giang đại Tướng quân đáp theo chiều hướng khác: "Thái tử đưa ra yêu cầu hòa thân cũng không phải chỉ vì nhan sắc của nàng. A Khâm từng nói với ta, Công chúa Đại Lương vô cùng đa mưu túc trí. Lúc ấy Đại Đô thất thế, vậy mà dưới sự chỉ huy của nàng vẫn có thể lấy ít thắng nhiều. Nếu chúng ta tiếp tục tấn công, trước không công thành nổi, sau lại có khả năng bị Tần Dịch bao vây, đại quân của chúng ta có tới mười lăm vạn người, lương thực đã là một vấn đề, lại còn thường xuyên đánh tới đánh lui..."
Hắn nói một thôi một hồi, Tề Thái sư càng lúc càng đen mặt, Khưu Thừa tướng thì trợn mắt lườm lườm nguýt nguýt. Chuyện này có văn võ bá quan nào không biết đâu. Khi Trạm Trinh vào triều khởi tấu việc liên hôn, Tấn đế đã nổi trận lôi đình ngay tại trận. Sau đó Trạm Trinh mới phân tích cặn kẽ tình hình. Đại quân đã liên tục công thành đoạt đất suốt hai năm, trong hai năm đó, quân đội của hắn đã chiếm được hai mươi tòa thành. Điều đó nói lên cái gì?
Nghe thì có vẻ vang dội và oanh liệt đấy, nhưng nghĩ kỹ sẽ thấy, rõ ràng là bọn họ gần như không được nghỉ ngơi. Dù sĩ khí dâng cao, nhưng thể lực binh lính vẫn vô cùng kiệt quệ. Đại Đô vẫn chưa đến hồi tận diệt, nếu tiếp tục đánh, dù không tới mức thảm bại, nhưng khả năng thắng lợi trong thảm thiết là rất cao.
Mặt khác, dù trả lại mười tòa thành, song Đại Lương sẽ thành nước chư hầu của Đại Tấn, phải tiến công ra sao vẫn do Đại Tấn định đoạt cơ mà.
Không mất một binh một tốt vẫn có thể đạt thành tâm nguyện, lại còn cưới được mỹ nhân về nhà, cớ sao không làm?
Những lời Khưu Thừa tướng nói hôm nay chủ yếu là để khiêu khích đối thủ một mất một còn. Về việc Trạm Trinh dùng mười tòa thành đổi lấy mỹ nhân, với sự thấu hiểu tâm tư oan gia của mình, Khưu Thừa tướng dám chắc dù không nói ra, nhưng lúc này Tề Thái sư đang vô cùng xấu hổ.
Bấy lâu nay, Tề Thái sư cứ luôn khoe tới khoe lui, cuối cùng chẳng phải còn không sánh bằng Thái tử? Nhìn dáng vẻ mất hồn của Tử Do kia là biết, cố tỏ vẻ chê bai làm gì cho thêm mất mặt ra.
Mà nói tóm lại, dù Tề Thái sư muốn so sánh với ai, chỉ cần hắn thua là Khưu Thừa tướng sẽ cảm thấy vui vẻ.
Nhìn oan gia xanh mặt, cơm cũng có thể ăn thêm mấy bát.
Cựu thần bọn họ mở đường, các bá quan văn võ lập tức theo sau, còn không quên thi nhau cảm thán: "Mỹ nhân cỡ này, chẳng trách Thái tử động lòng."
"Ta đã có thể hiểu vì sao Thái tử lại bằng lòng dùng mười tòa thành làm sính lễ."
...
Bên này, Hàm Sênh đang sánh bước cùng Trạm Trinh, bỗng phát hiện điều gì đó không đúng lắm. Hắn quay đầu nhìn sang bên cạnh, hỏi: "Ngươi căng thẳng à?"
Có tình huống gì Trạm Trinh chưa từng trải qua, thế nên hành vi của hắn hôm nay thật kỳ quái.
Hàm Sênh không nghĩ ra, Trạm Trinh lại lạnh nhạt nói: "Cô gia không căng thẳng."
"Rõ ràng là có..." Hàm Sênh nhỏ giọng nói. Bên tai chợt truyền đến những tiếng rầm rì từ phía sau, đôi mắt hắn lóe sáng, khóe miệng cong lên thành một nụ cười. Hắn dịch chân sang phía Trạm Trinh, hỏi: "Chẳng lẽ ngươi sợ... bọn họ cảm thấy ngươi không xứng với ta sao?"
Trạm Trinh liếc nhìn Hàm Sênh. Hàm Sênh lập tức ngoan ngoãn, lặng lẽ thu chân về, nhỏ giọng nói: "Ngươi nói chỉ có ta xứng với ngươi... Trong lòng ta, cũng chỉ có ngươi mới xứng với ta."
Yết hầu Trạm Trinh di chuyển, gương mặt nhờ mũ quan mà trở nên đàng hoàng đôi chút bỗng quay về vẻ lang sói như bình thường, hệt như một chú cừu non đột nhiên nhe hàm răng sắc nhọn, rất không hài hòa.
Thấy hai người đi tới, Tấn đế và Tấn hậu lập tức mỉm cười. Nếu Hàm Sênh đoán không lầm, hình như bọn họ đang... thỏa mãn vì được ngắm nhìn cái đẹp.
Hắn bỗng cảm thấy vô cùng kỳ quái, nhưng chưa kịp suy nghĩ thì giờ lành đã đến. Hắn bèn đi theo Trạm Trinh và Tấn đế vào trong bái tế tổ tiên.
Trong phòng đặt bài vị của các vị liệt tổ liệt tông, không khí ngập tràn hương khói. Con cháu Hoàng thất vào lễ bái trước, cuối cùng mới tới lượt Hàm Sênh. Có người bưng nước cho hắn rửa tay, có người điểm chu sa lên giữa trán hắn, nghe nói làm vậy sẽ khiến tổ tông để ý hắn hơn.
Sau khi Hàm Sênh đi tới trước chiếc đệm quỳ, có người tụng: "Dung nhan ngay ngắn, tư sắc tuyệt hảo, tổ tông vừa lòng, dập đầu."
"Ung dung đoan chính, thục đức hiền lương, tổ tông vừa lòng, dập đầu."
Hắn quỳ xuống lần thứ ba, bái lạy, dập đầu.
"Bát tự may mắn, thiên giám vượng phu, tổ tông vừa lòng, dập đầu."
Hắn quỳ xuống lần thứ tư, bái lạy, dập đầu.
Động tác của Hàm Sênh không nhanh không chậm, theo đúng tiết tấu của người xướng lễ trong tông miếu, song vầng trán hắn cũng đã lấm tấm mồ hôi. May là sau khi "tổ tông vừa lòng" lần thứ tám, hắn sẽ được nghỉ ngơi trong chốc lát.
Trạm Trinh đỡ lấy Hàm Sênh, để hắn đứng sang một bên, vừa nghỉ lấy sức vừa nhìn bộ Lễ mang giấy bút tới. Lại có người bưng nước đến. Sau khi rửa tay, Tấn đế tự ghi tên Hàm Sênh ở sau hai chữ "Trạm Trinh" trong gia phả Hoàng thất.
Hàm Sênh có cảm giác tim mình đập nhanh hơn một chút, quay đầu nhìn Trạm Trinh theo bản năng. Đối phương cũng đang nhìn hắn, ánh mắt đọng lại trên vệt chu sa đỏ thắm kia, khóe miệng bỗng cong lên. Hàm Sênh nhìn sang chỗ khác, ra sức mím chặt môi mình.
Gia phả không được phép viết sai, chữ Tấn đế vô cùng ngay ngắn. Viết xong, hắn quan tâm hỏi Hàm Sênh: "Nghỉ xong chưa? Nếu ổn rồi thì đi xin tổ tông chúc phúc."
Hàm Sênh gật đầu: "Đã khiến Phụ hoàng bận tâm rồi, nhi thần vẫn ổn."
Tấn đế ra hiệu, Trạm Trinh đưa Hàm Sênh tới trước mấy hàng bài vị lần thứ hai.
"Tổ tông ban, tân nhân bách niên giai lão, trân trọng lẫn nhau, cùng dập đầu."
"Tổ tông ban, tân nhân khai chi tán diệp, con cháu đầy đàn, cùng dập đầu."
...
Ra mắt tổ tông, hai người sẽ trở thành phu thê thật sự. Ra mắt tổ tông, Hàm Sênh sẽ là tức phụ chân chính của Hoàng thất Đại Tấn, lúc này, đương nhiên Trạm Trinh phải cùng dập đầu với hắn.
Thật vất vả mới làm lễ xong, Hàm Sênh gần như không đứng dậy nổi. Hoàng hậu đi tới lau vệt chu sa giữa mi tâm cho hắn, nói: "Tốt rồi, ra phía sau nghỉ ngơi đi, chuyện kế tiếp không cần ngươi lo nữa."
Hàm Sênh thở ra một hơi dài. Trạm Trinh định đi theo, lại bị Hoàng hậu gọi về: "Ngươi là Thái tử, ra đứng ngốc với Phụ hoàng ngươi đi."
Trạm Trinh nhìn về phía Hàm Sênh. Trạm Nhân nhanh chân chạy tới, nói: "Ta và A Cẩn sẽ đi cùng tẩu tẩu."
Trạm Cẩn gật đầu, vừa định đuổi theo bỗng bị Trạm Trinh gọi lại: "Ngươi chờ một chút." Bộ Lễ còn đang chuẩn bị nên hắn có thể ra ngoài trong chốc lát. Trạm Nhân định đi theo nhưng lại bị hắn đuổi đi: "Các ngươi đi trước đi."
Hàm Sênh thu ánh mắt lại, đi ra sân sau cùng Trạm Nhân.
Trạm Cẩn cúi thấp đầu, đứng trước mặt Trạm Trinh. Phát hiện ánh mắt đối phương hơi tối, hắn cẩn thận gập người, gọi: "Hoàng huynh."
"Ca ca gọi A Cẩn tới có chuyện gì? Tẩu tẩu có biết không?" Ở sân sau, Trạm Nhân lên tiếng hỏi.
"Hẳn là có chuyện cần bàn, ngươi không cần lo lắng đâu."
Sâu sau có một gốc đào trăm năm, Hàm Sênh vừa đi qua cửa bát giác, cành cây bỗng rung rung lắc lắc, khiến những cánh hoa màu hồng rơi rớt, phủ kín cả một mảnh trời. Trạm Nhân vội giơ tay chụp: "Tên cuồng đồ to gan nào vậy? Dám quấy nhiễu bản công chúa dạo chơi?!"
Trên cây truyền đến một tràng cười: "Tiểu Nhân cũng thật ghê gớm."
Thấy rõ người nọ là ai, Trạm Nhân lập tức tỏ vẻ vui mừng: "Tiểu Hoàng thúc?!"
Hàm Sênh vươn tay ngăn cơn mưa hoa đang tràn tới phía mình, thấy Thích Tư Nhạc, lòng hắn nặng thêm một chút: "Sao ngươi lại ở chỗ này?"
Thích Tư Nhạc nhẹ nhành nhảy xuống khỏi cành cây, đáp: "Tuy không có trên trong gia phả, nhưng trong ta vẫn chảy dòng máu Trạm gia, ta ở đây thì có gì kỳ quái?"
Trạm Nhân nhanh chóng giới thiệu cho Hàm Sênh. Chờ nàng ba hoa xong, Thích Tư Nhạc mới nói: "Ta đã gặp Thái tử phi rồi, hơn nữa còn sáng mong đêm nhớ... lòng không thể yên ổn, thật sự là rất kỳ lạ."
Trạm Nhân liền nói: "Ta cũng vậy! Ta cũng vậy!"
Thích Tư Nhạc tỏ ra khó xử: "Ta vốn thích nam nhân, giờ lại như bỗng nhiên mê nữ tử, chuyện này nói ra thật vô cùng xấu hổ."
Trạm Nhân gật đầu một cách điên cuồng: "Ta cũng vậy! Ta cũng vậy!"
Thích Tư Nhạc lại nói: "Càng nghĩ, ta càng cảm thấy có lẽ nguyên nhân là ta chưa từng gặp mỹ nhân như thế bao giờ."
Trạm Nhân ôm đôi má nóng rực, kích động như tìm được tri âm: "Ta cũng giống hệt như ngươi vậy!"
Càng nghe cuộc đối thoại giữa hai người bọn họ, cục đá trong lòng Hàm Sênh càng nặng. Hắn che miệng ho khan, Như Ý vội bước lên, nói: "Công chúa nên vào phòng nghỉ ngơi đi."
Hàm Sênh lên tiếng: "Vậy ta đi trước."
"Ta đi cùng với ngươi..." Trạm Nhân định đuổi theo, nhưng Thích Tư Nhạc lại ngăn cản: "Còn nhớ vò rượu chúng ta lén chôn năm ngoái không?"
"Nhớ!" Trạm Nhân sáng bừng con mắt: "Giờ đào lên sao?"
"A Cẩn đâu?"
"Nàng bị ca ca gọi đi rồi, chẳng biết có chuyện gì nữa."
"Ngươi đào rượu đi, buổi tối chúng ta sẽ ra ngoài ăn thịt nướng."
Trạm Nhân hưng phấn xoa tay, cố kiềm chế cảm xúc trong lòng, chờ mong hỏi: "Tẩu tẩu có ăn thịt được không?"
"Ngươi muốn mời nàng đi cùng à, ăn được."
Trạm Nhân thỏa mãn, nhanh chóng rời đi.
Thích Tư Nhạc cho tay vào ống tay áo, nghiêng đầu nhìn về phía sương phòng của Hàm Sênh, suy nghĩ một chút, hắn cười mỉm đi tới: "Tiểu kim tước? Đêm nay A Nhân muốn ăn thịt nướng, ngươi có muốn đi không?"
"Chim tước chỉ ăn ngũ cốc, không ăn được thịt."
Thích Tư Nhạc thăm dò: "Giận à?"
"Hoàng thúc nói đùa."
"Nếu ngươi nói thật, ta có thể giúp đỡ ngươi."
Lời này như có ẩn ý khác, Hàm Sênh giả vờ không hiểu: "Nói rồi, không giận."
Dứt lời, hắn lại ho khan. Thích Tư Nhạc vươn tay: "Đưa tay đây, để Hoàng thúc bắt mạch cho ngươi."
Hàm Sênh không thể dò được tâm tư của người trước mặt. Thích Tư Nhạc mang đến cho hắn một cảm giác vô cùng kỳ quái, như nhìn thấu cái gì, lại như đang hoài nghi điều gì.
Hắn siết chặt nắm tay, đầu lông mày cũng nhíu lại.
Đúng lúc ấy, một thanh chủy thủ bỗng xé toạc không gian bay tới. Thích Tư Nhạc hoảng hốt né tránh, suýt nữa đã đạp chân vào chậu than, vất vả lắm mới giữ thăng bằng được. Sau đó, hắn thấy Trạm Trinh đứng ngay trước cửa bát giác.
Ánh mắt người kia dâng đầy sát ý, giọng điệu cũng mang theo sự đe dọa rất rõ ràng: "Nếu còn dám nói với nàng một câu, ta sẽ cho ngươi tàn phế luôn."