Lý do Trạm Trinh đưa ra quá miễn cưỡng, khiến Hàm Sênh không thể không nghĩ nhiều.
Thế mà đối phương đã biết chuyện Thích Tư Nhạc nhận lời truyền tin, điều này khiến Hàm Sênh nhói ở trong tim. Dù sao Trạm Trinh cũng là Thái tử một nước, nếu hắn muốn hạn chế hoạt động của một Hoàng tử tư sinh, hiển nhiên là quá dễ dàng.
Một khi đã như vậy, Thái tử ca ca đến Đại Tấn sẽ gặp phải chuyện gì? Hàm Sênh thật sự không dám nghĩ.
Hắn chỉ cảm thấy có một ngọn lửa giận bùng lên trong lòng, nhưng ngọn lửa này lại không đủ sức giúp hắn ngồi thẳng dậy. Nhìn thìa cháo Trạm Trinh đưa tới, cuối cùng hắn vẫn há miệng ăn.
Trông hắn ăn rất khổ sở, lông mày nhíu chặt, trên trán vã đầy mồ hôi.
Bọn họ đã thành thân được hơn hai tháng. Hàm Sênh không biết Trạm Trinh có cố ý giấu diếm thông tin này hay không. Nếu có, vậy thì rất có thể ca ca sẽ không phòng bị. Hiện giờ hắn chỉ có thể cầu mong Thái tử ca ca cẩn thận một chút, sai người đến Thượng kinh điều tra tình huống kỹ càng rồi mới hiện thân.
Hàm Sênh tóm chăn, ăn vài miếng cháo. Vì thật sự không có cảm giác ngon miệng nên hắn uể oải nói: "Ta muốn nghỉ ngơi một lát."
Rõ ràng là nửa bát cháo loãng hắn cũng không ăn hết.
Trạm Trinh chậm rãi đặt chén vào trong khay, lời nói của Thích Tư Nhạc như vang lên bên tai hắn, hắn hơi lo lắng Hàm Sênh sẽ chết thật.
Từ trước đến nay, bên cạnh hắn đều là những binh sĩ cường tráng, khỏe mạnh, lúc không đánh giặc thì không cần lo đến an nguy, quả thực chẳng có ai yếu ớt như Hàm Sênh cả. Nhìn dáng vẻ như có thể cạn hơi bất cứ lúc nào của đối phương, hắn cũng không rõ trong lòng có cảm giác gì, chỉ thuận miệng nói: "Vậy ngươi ngủ đi."
Dứt lời, Trạm Trinh đứng dậy, đi ra bên ngoài.
Hắn còn có việc ở quân doanh, cũng không muốn ở cạnh một nam tử vẫn luôn dối gạt mình. Khi ra cửa, hắn lại quay đầu nhìn thoáng qua người nọ, sờ túi thơm bên hông theo bản năng, một lúc sau mới cất bước rời đi.
Đúng vào lúc ấy, phía trước bỗng có một nhóm người vội vàng đi tới, thì ra là Tân Hoàng hậu. Nàng đi thẳng đến trước mặt Trạm Trinh, hỏi: "Thái tử phi thế nào rồi?"
Trạm Trinh nhíu mày: "Ngủ rồi."
"Mới sáng sớm, vừa tỉnh đã lại ngủ rồi?" Tân Hoàng hậu lo lắng: "Thích Tư Nhạc bảo sao?"
"... Hắn bảo... có thể sẽ chết."
Tân Hoàng hậu hơi thay đổi sắc mặt. Quan sát Trạm Trinh một hồi, nàng bỗng tóm tay áo hắn, kéo sang một bên, nhẹ giọng hỏi: "Trạm Trinh, ngươi nói cho Mẫu hậu nghe... nàng đã làm gì có lỗi với ngươi?"
Trạm Trinh lắc đầu: "Không làm gì cả."
"Trước đây ngươi thương nàng như vậy, giờ nghe nàng sẽ chết mà vẫn thờ ơ, nhất định là mấy ngày nay đã xảy ra chuyện gì rồi... Ngươi gạt được người khác nhưng không gạt được Mẫu hậu đâu." Tân Hoàng hậu tiếp tục: "Nói Mẫu hậu nghe xem."
Trạm Trinh ngừng một chút, đáp: "Bởi vì trong lòng nàng có người khác, trước kia, ở Đại Lương, nàng đã có người để thầm thương trộm nhớ rồi."
Tân Hoàng hậu nở nụ cười: "Người trong lòng của nàng đang ở Thượng kinh sao?"
Trạm Trinh cúi đầu, đáp: "Không."
"Vậy ngươi tức giận cái gì?" Tân Hoàng hậu nói: "Chỉ cần nàng tuân thủ nữ tắc, ngoan ngoãn làm người của ngươi, thế còn không được hay sao? Chẳng lẽ chỉ vì một "người trong lòng" mà ngươi nỡ để nàng chết?"
"Cũng không phải..." Vẻ mặt Trạm Trinh thoáng hiện lên chút mê man. Đúng là hắn muốn giết Hàm Sênh, nhưng lại không muốn để cho Hàm Sênh chết.
Trạm Trinh không biết mình đang suy nghĩ gì, cũng chẳng hiểu mình đang làm chi. Nói chung, Hàm Sênh vẫn luôn khiến đầu óc hắn trở nên hỗn loạn.
"Bổn cung đi xem nàng thế nào, ngươi chờ ở ngoài này đi."
"Người..." Trạm Trinh ngăn cản theo bản năng: "Nhi thần sẽ chăm sóc nàng cẩn thận."
Hoàng hậu nhướng mày: "Sao? Bổn cung đi thăm con dâu cũng không được à?"
"..." Câu nói "nếu Bổn cung là nam nhân, Bổn cung cũng muốn cưới nàng" của Tân Hoàng hậu thật sự khiến Trạm Trinh cảm thấy khó chịu. Giờ hắn đã biết Hàm Sênh là nam tử, đương nhiên phải đề phòng muội muội và Mẫu hậu tiếp xúc với đối phương... Hàm Sênh lòng dạ sâu xa, hắn sợ người nọ lợi dụng sắc đẹp làm mọi người lơ là cảnh giác.
Trạm Trinh không nói nên lời, Tân Hoàng hậu lườm hắn: "Tránh ra."
Nàng vừa vào cửa, một mùi thuốc đông y rất nồng tức thì ập tới. Như Ý đang kéo chăn và dỗ Hàm Sênh ăn uống, nhìn thấy Hoàng hậu, nàng định hành lễ nhưng lại bị động tác "suỵt" của đối phương ngăn lại.
Tân Hoàng hậu đi qua, nhìn gương mặt trắng nhợt của Hàm Sênh. Trong phòng đủ ấm, nhưng hắn vẫn đắp một cái chăn rất dày. Liếc mắt nhìn qua, nàng phát hiện hình như người trong chăn không ngủ.
Cảm giác có người ngồi xuống bên cạnh, Hàm Sênh chậm rãi mở mắt ra. Nét mặt Tân Hoàng hậu nhu hòa đi theo bản năng.
Nói sao nhỉ, một mỹ nhân mong manh đến vậy, ta nhìn còn thấy thương, huống hồ là nam nhân.
"Đừng nhúc nhích." Tân Hoàng hậu đè hắn lại, nói: "Mẫu hậu tới thăm ngươi một lát, sao lại ốm yếu như vậy... Có phải Trạm Trinh lại bắt nạt ngươi không?"
Hàm Sênh lắc đầu: "Không ạ."
"Nghe Trạm Trinh bảo, ca ca ngươi sắp đến Thượng kinh rồi, chỉ khoảng tháng sau thôi..." Nói tới đây, nàng bỗng cảm thấy cổ họng như nghẹn lại. Nhìn Hàm Sênh lúc này, quả thật khó có thể chống đỡ được đến tháng sau. Nàng thở dài: "Sao đột nhiên lại thành ra như vậy chứ."
"Ta không sao." Hàm Sênh nhẹ giọng nói: "Mẫu hậu đừng lo lắng."
Ánh mắt hắn rất dịu dàng, ngoài một chút đau đớn do bệnh tật tra tấn, có thể thấy hắn rất thản nhiên với thể trạng ốm yếu của mình. Tân Hoàng hậu nghĩ, tìm khắp thiên hạ cũng không ra được nữ tử nào cứng cỏi đến vậy.
"Có muốn Trạm Trinh vào đây với ngươi không?" Giọng Tân Hoàng hậu nhẹ như gió thoảng: "Ta nhìn ra được, trong lòng ngươi có hắn, hắn ở bên ngươi, có phải ngươi sẽ cảm thấy vui vẻ hơn không?"
Hàm Sênh cong môi: "Mẫu hậu đến thăm nhi thần, nhi thần đã vô cùng vui vẻ."
"Chờ khi sức khỏe của ngươi tốt hơn... lại nói tiếp đi. Từ khi tới Thượng kinh, ngươi còn chưa gặp mặt một vị phu nhân nào, chuyện này cứ giao cho Bổn cung, ngươi điều dưỡng cho tốt, không cần lo lắng gì cả, được không?"
"Vâng."
Tân Hoàng hậu vươn tay sờ đầu Hàm Sênh. Lông mi Hàm Sênh khẽ rung, mắt bỗng nhiên ươn ướt, nước mắt cũng lặng lẽ trào ra. Chóp mũi đỏ lên, hắn nói: "Xin lỗi, ta..."
"Muốn khóc thì cứ khóc đi." Tân Hoàng hậu tiếp lời: "Nhất định là ngươi rất nhớ Ngụy Hoàng hậu, đúng không?"
Hàm Sênh càng khóc dữ dội hơn. Tân Hoàng hậu lau nước mắt cho hắn, nhìn hắn nức nở thút thít, chỉ cảm thấy đứa nhỏ này khóc lên thật sự khiến người ta tan nát cõi lòng.
Đối với một kẻ giả nữ như Hàm Sênh, khóc chính là một thủ đoạn mưu sinh. Hắn tưởng mình đã đủ kiên cường, nhưng trong giây phút này, hắn lại hoàn toàn suy sụp.
Đúng là hắn rất nhớ người thân. Ngày xưa hắn bệnh nặng, Mẫu hậu cũng thường sờ đầu hắn như vậy, còn xót xa lo lắng dỗ hắn phải nhanh chóng khỏe lên. Phụ hoàng cũng đến thăm hắn mỗi ngày, ca ca sẽ tranh thủ những ngày đẹp trời, bế hắn ra chiếc ghế ngoài hiên, chuyện trò hoặc bày trò mua vui cho hắn. Nếu thời tiết không tốt, bọn họ sẽ ở trong phòng chơi ném thẻ vào bình rượu, đánh cầu bằng tay cho hắn xem.
Mành cửa bị vén lên một góc, Trạm Trinh từ bên ngoài nhìn vào. Ở góc nhìn của hắn chỉ thấy được bóng lưng cong cong của Tân Hoàng hậu. Hắn biết nếu Hàm Sênh khóc, chắc chắn sẽ lặng lẽ rơi lệ, thỉnh thoảng bật ra vài tiếng nấc, đôi mắt chóp mũi đều đỏ lên, khiến người ta vô cùng thương xót.
Nhưng hiện giờ đối phương đã coi hắn là kẻ địch, không chịu khóc trước mặt hắn nữa.
Tân Hoàng hậu ở lại thật lâu, kể cho Hàm Sênh nghe vài chuyện thú vị về thời thơ ấu của Trạm Trinh. Hàm Sênh nín khóc, mỉm cười. Khóc một lúc, tâm trạng của hắn cũng nhẹ nhàng hơn, vô thức chìm vào giấc ngủ.
Sau khi lau khô nước mắt trên mặt Hàm Sênh, Tân Hoàng hậu mới đứng dậy, đi ra bên ngoài.
Trạm Trinh buông mành, rũ mắt lùi về phía sau.
Tân Hoàng hậu nhìn tình trạng của Hàm Sênh xong, bỗng cảm thấy bất mãn với Trạm Trinh, nhưng nhi tử đã lớn như vậy rồi, cũng không thể đánh mắng mãi được, nàng chỉ nói: "Ngươi ra đây."
Trạm Trinh theo nàng đi ra ngoài. Tân Hoàng hậu đứng dưới mái hiên của hành lang, nhìn hòn giả sơn bị tuyết trắng bao phủ, một lúc sau mới nói: "Nếu ngươi thật sự chán ghét nàng, hay là thẳng tay giết nàng đi."
"Bổn cung sinh ra ngươi thông minh anh tuấn, để ngươi có được địa vị cao quý không ai dám động vào, nên ngươi cảm thấy tất cả mọi người đều phải coi ngươi là nhất. Nhưng ngươi phải hiểu, dù Phụ hoàng ngươi có rất nhiều nữ nhân, nhưng không phải ai cũng coi hắn là trời là biển."
"... Nhi thần biết."
"Ngươi không biết." Tân Hoàng hậu nhíu mày, nói: "Nàng là Công chúa địch quốc, khác với những nữ tử bình thường. Nàng gả sang đây, trên lưng gánh bình yên của hai quốc gia và vận mệnh của vô số người. Từ lúc các ngươi thành thân, nhiệm vụ cả đời của nàng chính là lấy lòng ngươi. Một vẻ mặt ngươi tùy tiện trưng ra cũng có thể trở thành tảng đá đè nặng trong lòng nàng. Nếu là người thường thì không nói, nhưng ngươi xem tình trạng của nàng đi... Mẫu hậu không để tâm nàng sống hay chết, nhưng ngươi mắt cao hơn đầu, Mẫu hậu lo sau này không tìm được người nào tốt hơn, ngươi sẽ hối hận."
Trạm Trinh không hề hé răng.
Chuyện của hắn và Hàm Sênh, đâu chỉ một câu "trong lòng Hàm Sênh có người" hay "Hàm Sênh không thích hắn" là có thể nói cho rõ ràng.
"Bổn cung nghe nói nàng am hiểu bày binh bố trận, từng lấy ít thắng nhiều trong trận chiến với ngươi?"
Đôi mắt Trạm Trinh chợt lóe sáng: "Hắn... cầm kỳ thi họa... đều rất giỏi."
Tân Hoàng hậu bỗng nở nụ cười: "Tài cao mệnh yểu, hồng nhan bạc phận, hai thứ này nàng trọn vẹn cả rồi."
Trạm Trinh không nói nên lời. Hắn chợt nhớ đến lần đầu hai người gặp mặt, Hàm Sênh dùng ánh mắt kiên nghị ra hiệu cho huynh trưởng nhân cơ hội giết hắn đi. Khi ấy, trên người đối phương có một luồng ngạo khí, cũng có cả hào khí sẵn sàng mất mạng vì đại cục.
Hàm Sênh hiểu bài binh bố trận, cũng hiểu tuyết nguyệt phong hoa. Hắn sẽ lộ vẻ trẻ con háo hức vì được đi xem xúc cúc trên băng ở Bắc quốc, đồng thời cũng bình tĩnh dụng mưu để thoát thân ngay trước mũi Tần Dịch.
Hắn có thể đứng trên tường thành chỉ huy ngàn quân, cũng có thể rúc vào ngực mình mềm giọng tâm tình. Hắn có tâm cơ, còn có một đôi mắt nhìn thấu lòng người, nhìn thông thời thế.
Cho tới bây giờ, Trạm Trinh vẫn chưa gặp được một người nào như Hàm Sênh, yếu ớt mong manh tưởng chạm vào là vỡ, song tính cách lại quá cứng rắn, kiên cường.
Trước đây, Trạm Trinh chỉ cảm thấy "nàng" rất đẹp, rất thông minh, rất được lòng người. Giờ hắn mới nhận ra, "nàng" lại có nhiều "ưu điểm" như vậy.
Lúc chuẩn bị lên thành lâu bắt Quân sư về phụng sự cho Đại Tấn, hắn đã xác định không dùng được liền giết. Sau đó bị sắc đẹp mê hoặc, cũng lo Đại Tấn cần nghỉ ngơi dưỡng sức nên hắn đã đề nghị liên hôn...
Vì sao hắn lại đề xuất việc liên hôn? Thật ra cũng không phải chỉ vì hai nguyên nhân đó, mà còn vì hắn phát hiện, Tần Dịch cũng muốn "nàng".
Trạm Trinh quay đầu nhìn cửa sổ.
Nữ tử có dung mạo bị mang ra làm vật trao đổi là chuyện không hiếm, nhưng hắn chưa bao giờ nghĩ tới, nam tử cũng sẽ bị đối đãi như vậy...
Khi biết tin Đại Lương chuẩn bị giao mình cho Tần Dịch, Hàm Sênh đã có cảm giác gì? Rồi khi biết bản thân phải gả cho hắn, đối phương lại có tâm trạng thế nào?
Cảm giác này, chỉ e mấy chữ "vô cùng nhục nhã" cũng không diễn tả hết được.
"Nàng bao nhiêu tuổi rồi?"
Trạm Trinh sửng sốt, trả lời theo bản năng: "Hẳn là... mười tám."
"Còn nhỏ hơn ngươi một tuổi." Tân Hoàng hậu nói: "Chết sớm như vậy, thật đáng tiếc... Chờ khuôn mặt nhỏ nhắn kia nảy nở thêm, chẳng biết sẽ đẹp đến mức nào." Nói tới đây, Tân Hoàng hậu quay sang nhìn Trạm Trinh: "Mấy ngày này Bổn cung sẽ thường xuyên lại đây, miễn là nàng không có gì khác thường, tốt nhất ngươi nên ngoan ngoãn một chút đi."
"Đây là chuyện riêng của chúng ta..."
"Là chuyện riêng của hai người các ngươi? Là tai nạn chết người thì có."
Tân Hoàng hậu nói một không hai, Trạm Trinh ở bên ngoài hoành hành ngang ngược nhưng lại rất kính trọng nàng, chỉ có thể gật đầu đồng ý.
Khi Trạm Trinh trở vào bên trong, Hàm Sênh còn đang ngủ. Hắn nhìn người kia trong chốc lát, không nhịn được vươn tay sờ gò má mềm mại của đối phương, lại gẩy nhẹ làn môi nhợt nhạt nọ.
Xúc động muốn hôn lên đôi môi mềm mại của người trước mặt bỗng dâng lên.
Trạm Trinh lập tức rụt tay về, vẻ mặt chợt lạnh đi một chút.
Dù có đẹp đến mấy thì cũng là nam tử, không thiên đao vạn quả hắn đã là rất nhân từ rồi, đối xử với hắn như trước, nhất định là không thể.
Trạm Trinh đứng dậy, cầm thùng đựng thư đã bị đập nát, đi thẳng về phía chiếc bàn. Hắn mở một lá thư ra, ánh mắt đọng lại trên những lời tâm tình khiến người khác mặt đỏ tai hồng, trong lòng lại cảm thấy thật mất mặt.
Với tay lấy bút, gạch đi từng câu chữ đã trở thành cái gai trong lòng hắn.
Gạch hết một lá, tâm trạng của hắn mới tốt hơn một chút. Tất cả những lá thư này đều là sỉ nhục, nhưng nếu tiêu hủy, chắc chắn sẽ bị phát hiện, gạch xóa rồi cất vào, Hàm Sênh chắc chắn sẽ không biết. Mình cũng không phải hạng người mờ mắt vì sắc đẹp, cùng lắm chỉ có mấy lá thư viết theo kiểu này thôi, cùng lắm chỉ cần thời gian để uống một chén trà...
Một canh giờ sau, Trạm Trinh nhìn đống thư tình đơn thuần với lời mở đầu "Gửi ái thê tương lai" ngay trước mặt, lại nhìn đống thư đã bị mình gạch xóa đen xì ở một bên...
Toàn quân bị diệt, một lá cũng không thoát được.
Hàm Sênh chỉ cần tùy tiện rút một lá thư, sẽ lập tức nhận ra hắn đã làm chuyện ngu ngốc gì.