Lý Tùng Nhất đượm men say nghe Trần Đại Xuyên lên án, thoáng chốc ngỡ như vang lên lời thoại kinh điển cho phim truyền hình gia đình lúc tám giờ tối: “Tôi vì anh, vì cái nhà này thôi!”
May mà Lý Tùng Nhất đã ngà ngà, không thốt ra câu nói manh động ấy.
“Sao… Sao vậy?”
Trần Đại Xuyên lườm cậu: “Em nhìn xem, bây giờ là mấy giờ?”
Lý Tùng Nhất cúi nhìn đồng hồ, đây là mẫu cặp mà Trần Đại Xuyên đưa cho cậu: “Mười một giờ rưỡi.”
Trần Đại Xuyên gật đầu: “Ừ, sớm hơn hôm qua nửa giờ.”
Lý Tùng Nhất thoáng sửng sốt, đoạn bật cười. Cậu ngồi vào lòng Trần Đại Xuyên, khoác hờ lên vai anh: “Anh thấy em bỏ bê anh à? Nào nào nào, để hôm nay vi thần sủng hạnh Thái tử điện hạ nhé.”
Lời trêu chọc gói trong mùi rượu nồng nặc, phả thẳng vào mặt Trần Đại Xuyên.
Lý Tùng Nhất vừa nói, vừa muốn cởi áo của anh.
Trần Đại Xuyên nghiêng đầu, thình lình hỏi: “Em biết tháng sau có ngày gì không?”
Lý Tùng Nhất giật sững người, con tim rơi mất một nhịp.
Tiêu rồi. Mười câu hỏi phải có dành cho các cặp đôi, cuối cùng đã tới.
Lý Tùng Nhất trưng ra bản mặt bình tĩnh, nhưng CPU đại não lại điên cuồng tìm kiếm: Tháng sau có ngày gì quan trọng ư?
Kỷ niệm ngày cưới?
Hai người họ còn chưa kết hôn, lấy đâu ra ngày kỷ niệm.
Kỷ niệm một năm hẹn hò?
Mình hẹn hò từ khi nào ấy nhỉ? Dầu gì cũng chưa tới một năm…
Trần Đại Xuyên nhìn ánh mắt lơ mơ của Lý Tùng Nhất, khẽ thở dài: “Sinh nhật em đấy.”
Lý Tùng Nhất thở phào, cứ tưởng quên mất sinh nhật của Trần Đại Xuyên.
“Khang Kiều tính tổ chức sinh nhật cho em.” Trần Đại Xuyên nói. “Ngày đó em chừa trống lịch trình nhé?”
“Không cần tổ chức gì đâu.” Lý Tùng Nhất nhíu mày.
Những bữa tiệc sinh nhật của người nổi tiếng thời nay tràn ngập không khí thương mại; hoặc thu vé vào cửa, hoặc chèn quảng cáo tài trợ. Tựu trung là biến một sinh nhật êm đẹp thành một sự kiện làm ăn. Lý Tùng Nhất vốn dĩ chẳng thích sinh nhật, hiện giờ càng chán ghét hơn nữa.
Trần Đại Xuyên nhìn thấu suy nghĩ của cậu, bèn nói: “Khang Kiều biết em không thích nên chỉ tính tổ chức bữa tiệc nhỏ. Mời chừng hai trăm fans, đa số là fans cứng của em. Xem như là món quà nho nhỏ cho các cô bé. Ngoài ra, mục đích thực sự của tiệc sinh nhật là cho em thông báo mình vẫn còn sống.”
Lý Tùng Nhất cười trừ.
Nếu fandom của Lý Tùng Nhất ngồi xuống tâm sự với fandom của Trần Đại Xuyên, chắc cốp có một chủ đề chung.
Các fans của Lý Tùng Nhất vui mừng khi thấy tác phẩm của thần tượng được đề cử giải Oscar Phim nói tiếng nước ngoài hay nhất, dù cuối cùng không giành chiến thắng thì đó cũng là một vinh dự to lớn. Mọi người chỉ chờ Lý Tùng Nhất về nước, nhìn cậu nhận kịch bản đầy tay, nhìn cậu xuất hiện liên miên trên các gameshow, nhìn cậu là đại sứ thương hiệu cho hàng loạt nhãn hàng. Nghĩ đến việc hàng ngày phải theo chân thần tượng trên mọi nẻo đường, nghĩ đến việc tổ chức biết bao hoạt động ủng hộ cho thần tượng, dù mọi người cảm thấy thỏa mãn đến kiệt sức thì cũng hạnh phúc vô cùng.
Nhưng dường như Lý Tùng Nhất sợ fans vất vả, từ đây về sau quyết định mai danh ẩn tích.
Weibo đóng bụi, ngay cả ảnh selfie cũng không đăng.
Người hâm mộ chỉ biết đực mặt chờ đợi, mặc cho từng ngày từng tháng trôi qua…
Đến khi sắp trở thành hòn Vọng Phu, mọi người mới kháo nhau đăng trạng thái: Trần Đại Xuyên có một công ty khổng lồ cần quản lý, còn cậu? Lý Tùng Nhất, cậu làm gì hả!
Lý Tùng Nhất tự thấy bản thân chưa làm tròn trách nhiệm của một thần tượng, đành nói: “Vậy cần tổ chức thật. Nhân đó, em chính thức thông báo mình đang sản xuất một bộ phim, sẵn tiện marketing chút.”
Trần Đại Xuyên nói: “À, anh cũng tham dự tiệc sinh nhật của em.”
Lý Tùng Nhất tròn mắt: “Anh đến làm gì? Hù fans của em xỉu đó.”
“Sớm muộn gì mình cũng công khai.” Trần Đại Xuyên bảo. “Bây giờ tương tác nhiều hơn, để mọi người biết hai mình thân nhau, mai mốt công khai cũng dễ.”
Lý Tùng Nhất cảm động, muốn thơm lên má Trần Đại Xuyên.
Trần Đại Xuyên đẩy cái thây sực nức mùi rượu ra: “Em tắm trước đi. Anh về phòng chờ em.”
“Vâng!” Lý Tùng Nhất bật dậy.
Trần Đại Xuyên đứng dậy, nói: “Sau này nhớ về sớm nghỉ ngơi. Bao nhiêu lâu rồi em chưa ngủ một giấc đàng hoàng nữa.”
Lý Tùng Nhất cười: “Sắp quay “Tiêu dao du” rồi, em là nhà sản xuất phải đảm bảo mọi thứ không có gì sai sót. Khởi động máy rồi là em khỏe re.”
Trần Đại Xuyên sao có thể tin vào mấy lời chót lưỡi đầu môi của cậu: “Khởi động máy xong, em là diễn viên chính, còn phải trông coi mấy việc khác. Em tưởng mình có ba mươi hai giờ chắc? Anh hiểu tình yêu của em dành cho sự nghiệp, nhưng em phải biết giữ gìn sức khỏe. Đừng làm việc quá sức.”
Lý Tùng Nhất ấm ức: “Hồi trẻ anh cũng thế mà. Bây giờ công thành danh toại, đến lượt em thì không cho. Anh sợ em vượt mặt anh ư? Đến tuổi anh nghỉ ngơi cũng chưa muộn đâu.”
Trần Đại Xuyên bật cười. Khi Lý Tùng Nhất nhất quyết làm một việc, em ấy đúng là cố chấp chẳng ai bằng.
“Rồi mà, em biết chăm sóc mình. Thư tình có một không hai, sao viết bừa được? Anh cứ yên tâm chờ đi nè.” Lý Tùng Nhất đẩy Trần Đại Xuyên vào phòng ngủ, hôn gió một cái rõ kêu. “Chờ em.”
Lý Tùng Nhất xoa hai bên thái dương dưới vòi hoa sen, bấy giờ mới cảm thấy thấm mệt. Lượng công việc trước khi khởi động máy vừa khổng lồ vừa nhỏ nhặt. Đây là lần đầu tiên cậu làm nhà sản xuất, càng không dám bất cẩn, mọi việc đều phải hoàn hảo đến mức có thể. Đôi lúc cậu còn suy nghĩ vẩn vơ trước khi ngủ, đã bao nhiêu ngày chưa có một giấc đàng hoàng.
Nhưng nếu không chạy đua thế này, sao có thể bắt kịp Trần Đại Xuyên đây?
Trong tương lai, khi cậu và Trần Đại Xuyên công khai tình cảm, chắc hẳn rất nhiều cư dân mạng vui mừng và chúc phúc. Nhưng vẫn sẽ có người thờ ơ, chẳng quan tâm đ ến chuyện riêng của người khác; và dĩ nhiên cũng có người chán ghét, đưa cậu từ một thần tượng nhiều người ngưỡng mộ thành một kẻ quấn đầy gièm pha[1]. Không cần biết người khác nghĩ gì, Lý Tùng Nhất chỉ hy vọng sau tất cả, mọi người đề có một suy nghĩ từ tận trong lòng: Nói đi nói lại, Trần Đại Xuyên và Lý Tùng Nhất thật xứng đôi.
Thay vì nghi ngờ: Tại sao Trần Đại Xuyên và Lý Tùng Nhất lại ở bên nhau? Chỉ vì cậu ta trẻ tuổi xinh trai thôi sao?
[1] “Từ một thần tượng nhiều người ngưỡng mộ thành một kẻ quấn đầy gièm pha”: là ý nghĩa của từ lóng “粉转黑” (phấn chuyển hắc).
Kiếp trước cậu không có cơ hội phụ trợ Thái tử, kiếp này dù thế nào cũng không thể liên lụy anh.
*
Vào ngày sinh nhật của Lý Tùng Nhất, cộng đồng fans đã chuẩn bị một bất ngờ lớn cho cậu.
Từ trang chủ Weibo đến ba hotsearch, từ biển quảng cáo ở ga tàu điện ngầm đến màn hình khổng lồ trên các tòa trung tâm thương mại lớn, đâu đâu cũng có thể thấy dòng chữ “Happy Birthday Lý Tùng Nhất”.
Buổi họp fans nhân dịp sinh nhật của Lý Tùng Nhất diễn ra vào sáng nay.
Khang Kiều đã giúp cậu tổ chức tất thảy. Trong sảnh tiệc của một khách sạn năm sao, hoa hồng trắng được vận chuyển bằng đường hàng không rải đầy khắp lối, cứ cách một khoảng vừa phải là trưng bày hình ảnh của Lý Tùng Nhất từ khi ra mắt đến nay. Bên cạnh đó, những ai đến tham gia buổi họp fans đều nhận được vài món quà giản dị mà ý nghĩa.
Khang Kiều nhận nốt vai trò chủ trì bữa tiệc. Và cũng chỉ vào lúc này, hắn mới cảm thấy mình còn xứng với chức vụ người đại diện của Lý Tùng Nhất.
Lý Tùng Nhất không ưa kiểu cách màu mè, vì thế quá trình tổ chức sinh nhật đại khái chỉ là: Khang Kiều dẫn đầu chúc phúc, sau đó mời Lý Tùng Nhất lên sân khấu. Cậu cười đùa trò chuyện với fans, sẵn tiện nói về dự án “Tiêu dao du” của mình.
Chỉ bằng thế này thì mọi người đã rất mãn nguyện. Những người hâm mộ ở đây hầu như đều theo dõi Lý Tùng Nhất từ đầu đến giờ, trông thấy cậu từ một diễn viên quần chúng đến ngày nhận cúp ảnh đế đầu tiên, và bây giờ trở thành một nhà sản xuất điện ảnh, niềm vui xen lẫn xúc động chẳng biết phải diễn tả thế nào.
Cuối cùng là mời Trần Đại Xuyên đẩy chiếc bánh kem lên sân khấu, nói lời chúc mừng sinh nhật với Lý Tùng Nhất.
Hai trăm fans đồng loạt há hốc, một cái tiệc sinh nhật nho nhỏ cũng mời chủ tịch Trần Đại Xuyên. Còn bảo chủ tịch đẩy xe bánh kem nữa chứ!
Chẳng qua nó chứng tỏ điều gì? Chứng tỏ thần tượng nhà họ siêu giỏi, thậm chí ông chủ còn phải đích thân ra mặt làm nền.
Một bộ phận nhỏ trong số hai trăm người có mặt ở đây là fans CP của Trần Đại Xuyên và Lý Tùng Nhất kể từ “Tiên phong”. Lão đại ngầu lòi và bé tùy tùng đáng yêu, CP này mà không đu thì có lỗi với bản thân lắm. Chỉ là Lý Tùng Nhất từng gặp rắc rối vì bán hủ, nên CP nam – nam của cậu là chủ đề cấm kỵ và hết sức nhạy cảm trong giới fans. Các cô thường núp riêng tự vui với nhau, thành ra CP này chưa có hội lớn mạnh.
Hiện giờ trông thấy Trần Đại Xuyên chúc mừng sinh nhật Lý Tùng Nhất, còn Lý Tùng Nhất thì cười tít mắt ôm anh thay cho lời cảm ơn, nhóm fans CP này đã cảm thấy thỏa mãn từ tận đáy lòng. Dẫu các cô không thể hò hét một cách quang minh chính đại, nhưng chính chủ “phát đường” trực tiếp đã là một lời động viên to lớn.
Sau màn chào hỏi là phần tương tác với fans.
Khang Kiều nhờ nhân viên đặt chiếc thùng chứa các câu hỏi được thu thập từ người hâm mộ, yêu cầu Lý Tùng Nhất hãy bốc thăm trong số đó để trả lời.
Câu hỏi đầu tiên dành cho Lý Tùng Nhất: Trong ba năm giải nghệ, có bao giờ anh cảm thấy mình mê mang lạc lối không? Làm cách nào anh vẫn kiên trì tới hiện tại?
Lý Tùng Nhất suy tư một hồi, đoạn nói: “Kiên trì thế nào à… Cốt yếu là mỗi khi nghĩ đến giới giải trí phải mất đi khuôn mặt đáng đồng tiền bát gạo này, tôi thấy tiếc giùm cho các bạn. Tôi không muốn fans của mình phải thất vọng, nên cứ thế kiên trì tới giờ thôi.”
Fans: … Ồ, tụi em thật lòng cảm ơn tấm lòng hy sinh cao cả của anh ạ.
Sau đó là một số câu hỏi phổ biến, bằng miệng lưỡi lươn lẹo của Lý Tùng Nhất thì dễ như trở bàn tay. Đại loại như “Đóng phim có mệt không ạ?”, “Anh thích phim nào nhất?” hay “Đối thủ mà anh thích nhất?” —— Đích thị là Trần Đại Xuyên, chứ còn ai vào đây nữa.
Một câu hỏi khác nói về điều kiện chọn bạn đời, Lý Tùng Nhất lại bỗng nghiêm nghị hẳn: “Tôi không có yêu cầu gì với nửa kia, chỉ có một điều duy nhất. Kiếp trước người đó nhất định phải là hoàng thân quốc thích, thì kiếp này mới có phúc gặp tôi.”
Fans bật cười, cho rằng Lý Tùng Nhất đang pha trò.
Trần Đại Xuyên thoáng nhìn cậu, đoạn cúi đầu cười nhẹ.
Có người hâm mộ tinh mắt đã bắt gặp cảnh này, thế là ôm tim xuýt xoa trước nụ cười khẽ của Trần Đại Xuyên.
Lý Tùng Nhất nheo mắt, nhìn về phía bạn fan nọ: “Dám thích người đàn ông khác sau lưng tôi, em được lắm!”
Bạn fan đột nhiên bị réo tên, mừng đến độ suýt lăn ra xỉu. Cô bé vội vàng bày tỏ lòng trung thành: “Nhưng em yêu nhất vẫn là anh cơ!”
“Thế mới được chứ.” Lý Tùng Nhất nhìn Trần Đại Xuyên, hất cằm đầy vẻ khiêu khích.
Chợt, Lý Tùng Nhất bảo: “Khoan đã, hơi bất công à nghen. Toàn là mấy bạn đặt câu hỏi cho tôi. Tôi cũng muốn hỏi mấy bạn nữa.”
Sau cùng, mọi người quyết định chơi trò “đánh trống chuyền hoa”. Khang Kiều nhận nhiệm vụ đánh trống; Lý Tùng Nhất nhắm mắt và ra lệnh dừng lại; còn Trần Đại Xuyên phụ trách giám sát.
Ban đầu, người hâm mộ tham gia với tâm trạng thích thú. Nhưng chơi một hồi, họ lại phát hiện câu hỏi mà Lý Tùng Nhất đặt ra hết sức… khó tả.
“Tại sao bạn thích tôi?”
“Bạn thích tôi từ khi nào?”
“Bạn thích tôi bao lâu?”
…
Điểm chung của các câu hỏi này là hướng về mục đích tự luyến. Các fans khen lấy khen để đến mức ngượng ngùng, còn Lý Tùng Nhất lại trưng ra bản mặt hưởng thụ.
“Em thấy tôi và Trần Đại Xuyên, ai đẹp hơn?”
Bạn fan nhận được bó hoa trong đợt này: Hay anh giết em luôn đi! Câu hỏi này ai mà trả lời nổi!
Anh Tùng Nhất à, Trần Đại Xuyên là sếp trực tiếp của anh đó! Khen anh đẹp, vậy phật lòng ông chủ Trần mất! Nhưng nói Trần Đại Xuyên đẹp hơn, anh Tùng Nhất chắc buồn thúi ruột…
Cô bé ước gì EQ của mình bùng nổ vào lúc này, giúp thần tượng lấy lòng ông chủ trước mặt mọi người. Nhưng thực tế rất phũ phàng, cô bé nghĩ mãi mà chẳng ra câu trả lời vẹn toàn đôi bên.
Lý Tùng Nhất thở dài: “Tôi biết đáp án rồi. Người nào đó ở đây, sao em dám nói chứ hả. Tôi hiểu mà.”
Cô bé: “…”
Trần Đại Xuyên lắc đầu trong bất lực.
Lý Tùng Nhất lại nhắm mắt, để Khang Kiều tiếp tục gõ trống.
Các fans dở khóc dở cười, hình như idol nhà họ nghiện trò này mất rồi.
Lúc này Trần Đại Xuyên bỗng nở nụ cười với người hâm mộ dưới khán đài, đồng thời lặng lẽ chỉ vào Lý Tùng Nhất —— Ý bảo lần này mọi người hãy chuyền hoa cho cậu.
Hai trăm cặp mắt thình lình sáng lên. Mọi người mím chặt môi, gật đầu lia lịa. Các cô quyết định hôm nay phải lừa gạt anh Lý Tùng Nhất ngây thơ vô số tội đang nhắm mắt trên sân khấu.
Khang Kiều bắt đầu đánh trống.
Lý Tùng Nhất chờ tầm hai phút, rồi nói: “Dừng! Chà, câu hỏi lần này là… Bạn thích tôi ở điểm nào?”
Lý Tùng Nhất mở mắt, phát hiện các cô bé đang bấm bụng nhịn cười.
“Vụ gì đó?” Lý Tùng Nhất ngó dáo dác xung quanh, đoạn trông thấy vẻ mặt kinh ngạc của Trần Đại Xuyên và bó hồng trắng trong tay anh.
Lý Tùng Nhất chưng hửng: “Ủa, hoa tới tay anh hả?”
Trần Đại Xuyên còn ngạc nhiên hơn cậu. Hồi nãy anh nói là chuyền hoa cho Lý Tùng Nhất mà nhỉ? Sao bây giờ bó hoa lại nằm trong tay anh?
Chuyền nhầm? Hay cố ý đây?
Trần Đại Xuyên nghĩ tới hình tượng idol nghịch ngợm của Lý Tùng Nhất mà thở dài, đúng là idol nào fandom nấy.
Trần Đại Xuyên cười khẽ. Anh đưa bó hoa cho Lý Tùng Nhất, trả lời cách thản nhiên: “Anh không thích một điểm, mà anh thích toàn bộ con người em.”
“Vỗ tay! Câu trả lời hoàn hảo, có thể bình chọn là đáp án hay nhất trong ngày!” Lý Tùng Nhất lấy một bông hoa, ghim lên túi áo trước ngực.
Mọi người cho rằng là vì hiệu ứng trò chơi, nhưng vẫn bị khuất phục trước độ dễ thương của hai người.
Trò chơi kết thúc, cũng là lúc bữa tiệc sinh nhật tiến vào phân đoạn cuối cùng.
Các fans giơ biểu ngữ tạo từ hàng ngàn bức ảnh với dòng chữ “Tình yêu của chúng em, là một bề đến chết”.
Một bề đến chết.
Tùng Nhất nhi chung, một bề đến chết. Không bao giờ muốn yêu ai khác.
Mặt trước là loạt bức ảnh của Lý Tùng Nhất ở các giai đoạn khác nhau kể từ khi cậu ra mắt. Từ vai quần chúng trong “Kiếm chỉ trời cao” đến phim thần tượng của Thịnh Thiên Nhu, và cả “Truyền thuyết Thần Ma” làm nên tên tuổi. Thậm chí còn có những bức ảnh chụp cùng Châu Gia Mậu trong sự kiện tụ tập hút chích m@ túy ở nhà hàng karaoke, lúc đó vẻ mặt của họ hãy còn rất ngô nghê.
Lý Tùng Nhất nhìn từng bức một, hóa ra mình vào làng giải trí đã năm năm rồi sao?
Trong năm năm qua, cậu đã có được một nhóm bạn tốt, vô số người hâm mộ và cả người quan trọng nhất trong đời mình.
Lý Tùng Nhất mỉm cười, đoạn trông thấy một bức ảnh hiếm hoi. Đó là lần đầu tiên cậu khao Thai Hành một bữa ra trò; song cả hai lại không hảo hải sản, cuối cùng đành mời vài người hâm mộ ở gần đấy. Khi đó, hai người hãy còn rất ít fans.
Bất ngờ thay, vẫn có người chụp lại và lưu giữ đến hôm nay.
Thấy Lý Tùng Nhất nhìn chăm chú vào bức ảnh hồi lâu, cô bé đứng gần vội cất giọng: “Anh Tùng Nhất ơi, đây là em chụp đó!”
Lý Tùng Nhất kinh ngạc: “Ô, thì ra em vẫn thích tôi à?”
Cô bé cười bẽn lẽn: “Dầu gì anh cũng mời em ăn hải sản, sao có thể thay lòng đổi dạ chớ.”
“Một bữa hải sản là mua chuộc mấy người suốt năm năm!” Lý Tùng Nhất cười. “Vậy trưa nay tôi mời các bạn ăn hải sản, đến nhà hàng kia luôn nhé.”
Hai trăm fans hò reo, chẳng ai biết rằng họ ghen tị đến mức nào khi có người được ăn hải sản cùng Lý Tùng Nhất. Nhưng giờ cuối cùng, đã đến lượt họ.
Ăn trưa cùng nhau không nằm trong kế hoạch, chẳng qua may sao hôm nay mọi người đều rảnh; kỳ thực dù có bận việc cũng tìm cách gác sang một bên.
Đám đông hơn hai trăm người hùng hổ lên đường đến nhà hàng hải sản.
Thoạt nhìn, quản lý nhà hàng còn tưởng bọn lưu manh tới đây quấy rối.
Sân vườn không đủ chỗ, quản lý đành kêu nhân viên phục vụ xếp bàn ghế sát lại với nhau. Từ một nhà hàng hải sản sang trọng ban đầu, giờ đột ngột thay đổi phong cách hệt như quán nhậu bình dân.
Lý Tùng Nhất cho mọi người gọi món thỏa thích, nhưng thực đơn đi một vòng mà chỉ có mấy đ ĩa salad rau củ rẻ tiền.
Lý Tùng Nhất thoáng sửng sốt: “Gì vậy? Các bạn sao thế?”
Một bé fan gãi đầu, nói rằng: “Tôm cua ở đây đắt quá ạ. Chúng em tới hai trăm người, bữa này chắc không dưới một triệu đâu.”
Miệng ăn núi lở, nhỡ bọn em ăn nhiều quá làm anh phá sản thì sao?
Lý Tùng Nhất vừa buồn cười vừa có cảm giác ấm áp, mấy cô bé này thực sự yêu quý cậu.
Trần Đại Xuyên nói: “Tôi mời cho.”
Lý Tùng Nhất hô lớn: “Ông chủ Trần mời nè, các bạn đừng khách sáo nữa!”
Bấy giờ, mọi người mới vui vẻ xem kỹ thực đơn.
Giám đốc nhà hàng hay tin, trong đầu chợt nảy ra một ý tưởng. Hắn bèn nói với quản lý bên dưới miễn phí toàn bộ bữa tiệc hôm nay, xem như món quà nhỏ mừng sinh nhật cho Lý Tùng Nhất. Dù đông người đến mấy thì chi phí hao hụt cũng chỉ vài trăm ngàn. Bỏ ra trăm ngàn mà tương đương với việc tài trợ cho bữa tiệc sinh nhật của cậu, hơn nữa còn là nhà tài trợ duy nhất. Đây hoàn toàn là một cuộc trao đổi có lời, chưa kể nhà hàng có thể đăng ảnh và chạy quảng cáo dưới cái tên Lý Tùng Nhất, đưa nơi đây trở thành địa điểm check-in nổi tiếng của cộng đồng fans “Tùng Nhất nhi chung”.
Lý Tùng Nhất đồng ý kế hoạch này, để mọi người có thể ăn no mà không gặp bất kỳ rào cản tâm lý nào.
Sinh nhật, là làm tất thảy để mọi người hạnh phúc.
Mặc dù trên tay cậu, vẫn chỉ là một đ ĩa salad thế thôi.
*
Buổi tối, Lý Tùng Nhất và Trần Đại Xuyên lại dự tiệc.
Lần này là bữa tiệc riêng của Lý Tùng Nhất với “nhóm bạn cây khế”.
Lý Tùng Nhất cảm tưởng hai mươi tư giờ một ngày chẳng đáng bao nhiêu, ăn có cái sinh nhật mà phải “chạy show“ nữa chứ.
Thời điểm mời bạn bè, cậu chỉ phán một câu rằng: Tôi dẫn theo bạn trai. Đi hay không, nói một lời.
Giật gân như thế, sao không đi cho được!
Khang Kiều, Thai Hành, Châu Gia Mậu, Triệu Thi Ảnh, Hà Gia và cả Châu Nghệ đều có mặt.
Trông thấy Lý Tùng Nhất dẫn Trần Đại Xuyên bước vào, ngoại trừ Thai Hành đã biết rõ đầu cua tai nheo và Khang Kiều với cặp mặt chuyên nghiệp đã phát hiện manh mối từ trước, thì những người còn lại gần như há hốc mồm.
Châu Nghệ lẩm bẩm: “Bà biết mà, bà biết ngay mà… Mấy tháng trời ở chung trong đoàn phim, người nào không đến tán bà là gay hết.”
Nói đoạn, cô trừng mắt nhìn Thai Hành.
Thai Hành bèn lúng túng sờ mũi.
Lý Tùng Nhất cười: “Giới thiệu chút nè. Đây là Trần Đại Xuyên, bạn trai tôi.”
Trần Đại Xuyên mỉm cười.
Lý Tùng Nhất thầm nghĩ, rốt cuộc đã có thể gỡ block mấy người.
Mọi người yên lặng một thoáng, rồi náo động hẳn lên.
Cảnh tượng này quen thuộc thật nhỉ? Mấy năm trước tổ chức sinh nhật cho Lý Tùng Nhất, Trần Đại Xuyên cũng có mặt góp vui. Nhưng lúc đó cậu giới thiệu anh là tri âm tri kỷ vượt qua thời không sông núi, mà nay đã trở thành bạn trai mất rồi. Quả nhiên, làm gì có tình bạn trong sáng giữa hai trai đẹp cơ chứ!
Lần trước, mọi người còn e ngại chức vị chủ tịch của Trần Đại Xuyên. Song lần này, bọn họ đã hoàn toàn thả lỏng.
Như thể Trần Đại Xuyên biết yêu, đồng nghĩa với việc anh bước xuống khỏi ngai vàng và trở thành phàm nhân.
Lý Tùng Nhất thở phào khi thấy “nhóm bạn cây khế” có thể trò chuyện rôm rả với bạn trai, mặc dù bầu không khí hòa thuận này dựa trên cái giá phải trả là “hại chết” Lý Tùng Nhất.
Châu Nghệ bắt đầu moi tin từ Trần Đại Xuyên: “Hai người thông đồng với nhau hồi nào thế?”
Châu Gia Mậu bối rối: “Ủa, hai người vừa mắt nhau chỗ nào nhợ?”
Hà Gia thì ngây thơ hơn: “Anh cưa anh Tùng Nhất trước, hay anh Tùng Nhất cưa đổ anh trước ạ?”
Triệu Thi Ảnh lại hỏi sâu xa: “Hai anh, ai trên ai dưới?”
Khang Kiều sốt ruột: “Vậy Tùng Nhất còn làm việc không?”
Lý Tùng Nhất: “…”
Cũng may Thai Hành ngán tận cổ bánh gato, chẳng buồn quan tâm đ ến lịch sử tình yêu của hai người!
Đến khi bữa tiệc kết thúc, Lý Tùng Nhất nhận ra Trần Đại Xuyên đã cười nhiều hơn.
Cậu cũng vui lắm. Trong bữa tiệc sinh nhật lần đó, cậu trông thấy vẻ mất mát và thất vọng của anh trước sự xa lánh của mọi người. Nhưng cậu chẳng biết làm sao, suy cho cùng thân phận của Trần Đại Xuyên là chủ tịch của một tập đoàn giải trí hàng đầu trong nước, đặc biệt còn là ông chủ trực tiếp của Châu Gia Mậu và Triệu Thi Ảnh. Làm sao mọi người có thể tự nhiên ngồi chung mâm cơm được đây?
Ngờ đâu, giải pháp tối ưu nhất lại là một cách thô lỗ mạnh bạo như thế.
Mười giờ đêm, đây là phần cuối cùng của sinh nhật dành riêng cho cậu và Trần Đại Xuyên.
Hai người trở về biệt thự.
Trước khi mở cửa, Trần Đại Xuyên bảo rằng: “Anh có món quà muốn tặng cho em.”
“Quà gì thế?” Lý Tùng Nhất đã mong chờ món quà của Trần Đại Xuyên cả ngày hôm nay.
Trần Đại Xuyên khẽ cười, đoạn đẩy cửa ra.
Ánh đèn chan hòa chào đón hai người về nhà. Và, một cuộn tranh dài cả mét ở giữa phòng khách rọi thẳng vào đáy mắt.
Lý Tùng Nhất ngỡ ngàng, sè sẽ bước tới.
Sông núi hùng vĩ, vạn mã lao nhanh. Trên lưng chúng là bóng hình oai vệ mà uyển chuyển, khí thế hào hùng như cơn giông nghiêng mình ập đến —— Quả tình, ánh hào quang uy nghiêm như thể tràn ra khỏi trang giấy.
Đó là bức tranh “Hành quân ngàn dặm”.
Trần Đại Xuyên từng nói nhất định vẽ lại một bức “Hành quân ngàn dặm” cho Lý Tùng Nhất, chẳng ngờ anh vẫn ghi tạc trong lòng.
Lý Tùng Nhất nhoẻn miệng cười: “Hồi đó anh vẽ “Hành quân ngàn dặm” làm quà mừng thọ cho Hoàng đế. Bây giờ anh vẽ nó tặng sinh nhật cho em… Anh đối xử với em như một vị vua, nhỉ?”
Trần Đại Xuyên cười, nhưng anh nhận ra dưới biểu cảm ngạc nhiên của Lý Tùng Nhất còn có một thoáng là lạ.
Lý Tùng Nhất lần lữa mãi mới cất tiếng: “Thực ra, em cũng có quà cho anh.”
Trần Đại Xuyên chưng hửng: “Sinh nhật em mà tặng quà cho anh?”
“Ừ, có sao đâu.” Lý Tùng Nhất bảo. “Ai nói sinh nhật chỉ có thể nhận quà, chứ không được tặng quà?”
Trần Đại Xuyên gật đầu, chợt nổi da gà đầy tay: “Đừng nói em muốn tặng mình cho anh nhé?” Lý Tùng Nhất hoàn toàn có khả năng nói vài lời sến rện như thế dựa trên chút kinh nghiệm gọi là “từng trải” của Thai Hành.
Lý Tùng Nhất cả giận: “Anh nghĩ cái gì vậy hả?! Chờ em chút đi.”
Lý Tùng Nhất chạy vọt lên tầng hai, mò mẫm thứ gì đó trong phòng ngủ rồi lại chạy xuống.
Đó là hộp quà hình chữ nhật bằng sa tanh với họa tiết moiré trên bề mặt.
Trần Đại Xuyên từng trông thấy hộp quà này ngay ở lần đàm phán với Mạnh Quảng Bình năm ấy. Mạnh Quảng Bình nói rằng đây là tác phẩm đích thực của Thái tử Tuyên Từ thời Nam Tuyên mà ông phải bỏ nhiều công sức mới đoạt về tay.
“Mở ra đi anh.” Lý Tùng Nhất nói.
Trần Đại Xuyên nhìn sâu vào Lý Tùng Nhất trước khi mở hộp quà, bên trong đúng là một bức tranh cuộn lại.
Trần Đại Xuyên chầm chậm mở ra, dẫu bảo trì tốt cách mấy thì nó khó tránh khỏi trở thành “Hành quân ngàn dặm” mờ nhạt và cũ kỹ.
Thoáng chốc, ngàn năm hững hờ trôi qua.
Hai bức tranh giống hệt nhau, lặng thinh ở giữa phòng khách. Dường như mỗi bức chiếm một góc của dòng thời gian.
Anh và Lý Tùng Nhất lại đứng ở một góc khác, nắm tay nhau nhìn ngàn năm như thể đóng băng tại khoảnh khắc này.
Lý Tùng Nhất cười mỉm: “Thực ra nếu nhìn kỹ, hai bức “Hành quân ngàn dặm” vẫn có điểm khác biệt. Bức anh vẽ cho em có vẻ oai hơn.”
Trần Đại Xuyên im lặng một chốc, rồi hỏi: “Sao em lấy được?”
Lý Tùng Nhất đáp: “Em gặp Mạnh Trạch trong một tiệc cá nhân. Ổng vẫn chứng nào tật nấy, thế là em đòi bức tranh này từ ổng.”
Trần Đại Xuyên ngạc nhiên: “Em đòi là nó đưa à?”
“Sức mấy ổng chịu.” Lý Tùng Nhất bảo. “Nhưng em nói phải làm phim cho ổng, cũng đặt tên rồi. Tên là “Một nghìn lẻ một câu chuyện giữa cậu ấm hoang đàng và bé diễn viên đáng thương”, nghe kêu ha.”
Trần Đại Xuyên: “…”
Lý Tùng Nhất: “Nhưng ổng vẫn khăng khăng từ chối. Em đành học hỏi người ta, mở tám trăm acc clone đi quậy. Ôi, đời có lúc lên voi xuống chó, ráng mà chịu đi —— Hồi đó ổng muốn ký hợp đồng với em, nhưng em không muốn. Bây giờ tới lượt em, ổng lại không chịu. Anh nói coi, sao lòng người tráo trở vậy nhỉ?”
Trần Đại Xuyên gãi mày. Nếu Lý Tùng Nhất muốn quấy rối ai đó, hẳn là cực kỳ kinh hãi, thậm chí còn gây áp lực tinh thần lớn hơn bọn cho vay nặng lãi.
“Sau đó Mạnh Trạch khóc lóc với em, nói mình sai rồi.” Lý Tùng Nhất gật gù. “Nể mặt ổng có chí hối cải, còn trộm bức tranh này rồi bị cha mình đấm một cú, suốt mấy tuần lễ phải mang kính râm ra đường. Thế là, em tha thứ cho ổng.”
Trần Đại Xuyên: “… Mạnh Trạch mà biết em tha thứ cho nó, chắc nó vui lắm đấy.”
Lý Tùng Nhất gật đầu: “Thực ra Mạnh Trạch không đến nỗi hư hỏng. Tuy rằng những gì ổng làm với em hơi quá đáng thật, nhưng vẫn hiểu được. Ai thấy em mà chả muốn chiếm đoạt. Người nào bình thường còn biết kiềm chế, kẻ có chút tiền như Mạnh Trạch muốn làm gì đó âu cũng dễ hiểu… Nè, Trần Đại Xuyên. Bản mặt này của anh là sao hử? Anh không muốn chiếm em làm của riêng à?”
Trần Đại Xuyên quả tình chẳng thể phản bác.
Lý Tùng Nhất hất cằm, nói: “Còn một giờ cuối cùng trong ngày sinh nhật của em, tụi mình làm chút chuyện thú vị đi.”
Trần Đại Xuyên khẽ nheo mắt: “Chuyện thú vị gì em?”
“Vẽ tranh đó!” Lý Tùng Nhất lúc lắc đầu. “Thấy anh vẽ “Hành quân ngạn dặm” mà tay em ngứa ngáy quá à. Tụi mình vẽ tranh đi, em nhớ có phòng vẽ tranh trên tầng ba thì phải.”
Trần Đại Xuyên: “…”
Lý Tùng Nhất hỏi: “Mặt mày anh sao vậy, nhìn ủ rũ thế nào ấy?”
Trần Đại Xuyên cố nặn ra một nụ cười thật tươi: “Không, anh rất vui khi có thể cùng em làm một chuyện thú-vị-như-thế vào giây phút cuối cùng trong ngày sinh nhật.”
“Có gì đâu, về sau thiếu gì cơ hội nè.” Lý Tùng Nhất ôm tay Trần Đại Xuyên, kéo anh lên tầng ba.
“Mỗi năm đều có hôm nay, mỗi năm đều bên cạnh anh.”