Lý Canh Dần thấp giọng hỏi, vừa mong đợi, lại xem lẫn chút sợ sệt muốn nghe đáp án, y chậm rãi, từ từ nâng mắt, cũng không dám đối diện nhìn thẳng Hồ Nhất Loát Nhi.
“Gì, gì mà lấy lập trường gì, ta, ta hỏi như vậy, có lỗi gì sao?” Hồ Nhất Loát Nhi vừa nói che một bên mặt của mình, “Ngươi đừng nhìn ta!”
Lý Canh Dần bị động tác của hắn chọc cười, thu kiếm lại sau lưng, từng bước bước đến gần hắn.
“Đừng tới đây! Ta kêu lên đó! Cứu mạng! Phi lễ!” Hắn kêu rất lớn tiếng, chân lại không động, chỉ che mắt vờ không thấy Lý Canh Dần cách càng lúc càng gần.
Nhiệt độ quen thuộc chậm rãi đến gần, lại dừng lại cạnh bên má. Hồ Nhất Loát Nhi chờ thật lâu không thấy động tĩnh gì, không thể không tách năm ngón tay, lộ ra ánh mắt u oán.
“Sao lại dừng lại?”
Lý Canh Dần nghiêm trang nói: “Ta cho rằng ngươi rất muốn ta dừng lại.”
“Ta ——” Hồ Nhất Loát Nhi vừa vội vừa thẹn, không thể làm gì ngoài đấm vào người đối phương, “Ngươi bị ngu à!”
Lý Canh Dần chịu đựng cú đấm này, cổ họng bỗng dâng lên một cỗ máu tanh, y nuốt xuống, tiến lên một bước, ôm chặt lấy Hồ Nhất Loát Nhi.
Hồ Nhất Loát Nhi bị y ôm, mặt càng đỏ hơn, “A.”
“Hai người các ngươi…” Nhan Trăn ngồi trên đường đằng xa gọi, “Hiện tại có thể tới giúp tôi một tay không?”
Nguyên Hoa được đưa tới phòng y tế, với lý do tự dưng té xỉu, bác sĩ cho hắn kiểm tra một chút, chỉ nói là mệt nhọc quá độ cần nghỉ ngơi.
Nguyên nhân tại sao mới sáng sớm đã bị té xỉu cũng được bịa tốt rồi, là lúc đi mua bữa sáng nửa đường bỗng ngã xuống, không cần biết bản thân hắn có tin hay không, tóm lại là đã được an bài thoả đáng.
“Cũng phải loại trừ ký ức của cậu ta sao?” Nhan Trăn cúi đầu nhìn khuôn mặt đang ngủ an tĩnh của Nguyên Hoa, có chút thất thần.
Lý Canh Dần lắc đầu: “Không cần, ký ức không có cách nào bị xoá bỏ triệt để, chúng ta làm chỉ lag nhiễu loạn ký ức, như vậy người đó sẽ xem việc gặp yêu quái chỉ là giấc mơ, cuối cùng chậm rãi lãng quên.”
Nguyên Hoa an nhiên nằm đó, cũng không biết sẽ phát sinh việc gì.
Nhan Trăn ra khỏi phòng bệnh, hướng Lý Canh Dần xin lỗi: “Xin lỗi, pháp thuật không tinh còn mạo hiểm cứu Nguyên Hoa, gây phiền phức cho cậu.”
“Tôi biết cậu chỉ vội vàng muốn cứu người thôi.” Lý Canh Dần nói, “Trong tình huống đó, tôi đúng thật không thể đảm bảo an toàn cho cậu ta.”
Nhan Trăn: “…”
“Nếu như cậu muốn học pháp thuật, rảnh rỗi có thể đến Long Hổ sơn tìm tôi, đây là danh thiếp.” Lý Canh Dần xoay ngón tay, một chiếc bùa nho nhỏ liền bay vào tay cậu, bên trên có đồ án Bát Quái, còn có một hàng chữ nhỏ, thoạt nhìn rất tinh xảo.
Có chuyện tốt vậy sao, Nhan Trăn kinh hoảng: “Pháp thuật Long Hổ sơn, có thể truyền ra ngoài sao?”
“Trên người cậu từng có pháp thuật của sư thúc, cho thấy cậu có quan hệ với người, tôi sẽ dạy cậu ít pháp thuật phòng thân để cậu tự bảo hộ mình.” Lý Canh Dần chần chờ một chút, nói tiếp: “Cũng là quà tạ lễ vì công mai mối.”
Nhan Trăn: “Ồ…!”
OTP phát kẹo rồi! Nhan Trăn ở trong lòng lệ rơi đầy mặt.
Ngụm máu trong cổ họng đến cùng vẫn không nhịn được, Lý Canh Dần chạy vào phòng rửa tay nôn ra, Nhan Trăn ở bên ngoài nghe, nghĩ thầm, chuyện tốt thành đôi nha, nhanh vậy đã có rồi?
Sắc mặt Lý Canh Dần sau khi đi ra tốt hơn trước một chút, y lộ vẻ mệt mỏi, lại nói cảm ơn Nhan Trăn, biểu thị muốn mang Hồ Nhất Loát Nhi về nghỉ ngơi.
“Được được.” Nhan Trăn vẻ mặt như mẹ già vui mừng nói: “Nghỉ ngơi thật tốt, chú ý tiết chế, đừng để mệt mỏi.”
Lý Canh Dần: “…”
Hồ Nhất Loát Nhi đã biến thành hồ ly từ phòng bệnh thò đầu ra, nom vẫn còn buồn ngủ, hai tai đều rũ xuống: “Các ngươi đang nói gì đấy?”
Lý Canh Dần mang hồ ly đi, Nhan Trăn ngồi bên giường Nguyên Hoa ngủ gà ngủ gật.
Có câu nói làm người tốt làm đến cùng, tiễn Phật tiễn đến Tây Thiên, cậu biết Nguyên Hoa rơi vào chuyện này là vì cậu, thế nên phải đợi hắn bình an tỉnh lại mới an tâm được.
Thuận tiện cũng có thể ngắm mặt Nguyên Hoa.
Cậu hoài nghi Nguyên Hoa sinh ra đã mang bộ lọc hệ thống, nếu không thì sao lại dễ nhìn đến vậy. Cậu chuyển góc độ, không tìm được góc chết, vì vậy chống cằm ngắm mũi và lông mi Nguyên Hoa.
Nghe nói ba Nguyên Hoa là một giáo sư của H đại, nên mới học ở đây, vốn hắn thích hợp học trường thể thao hơn, mà cuối cùng lại thuận theo mong muốn của gia đình tiếp tục học lên đại học, biến thể thao thành sở thích.
Nếu như Nguyên Hoa chính thức tham gia đội bóng rổ, tương lai sẽ thế nào? Trở thành một ngôi sao bóng rổ, các cô gái thích hắn sẽ càng nhiều đi?
Cậu chợt nhớ tới câu nói lúc sáng sớm của hắn, chớp chớp mắt.
Nguyên Hoa nghiêm túc sao? Hay chỉ là ảo giác của cậu thôi?
Ảo giác có khả năng khá lớn, hắn thấy mình cứu hắn nên xem sự cảm kích thành tình cảm.
Có lẽ thích một nam sinh như cậu, phần lớn là do nhìn cậu giống con gái thôi, đem tâm thái muốn tiêu khiển tiếp cận cậu, giống như những người khác vậy.
Nghĩ đi nghĩ lại, cậu không chống đỡ được nữa, liền gục xuống bên giường ngủ.
Cậu mơ một giấc mơ, trong mơ là lúc cậu vẫn chưa cảm nhận được sự tồn tại của yêu quái. Sau khi mẹ đi xa trở về, đều mang về cho cậu các con thú nhỏ, đồng hồ đeo tay, thủ công, lắc tay, nói là đặc sản, bảo cậu phải đem theo bên người.
Trong mơ cậu nhìn được rõ hơn, bên trong các món đồ đều chứa một bùa chú, là vật mẹ cậu cho cậu để phòng thân.
Lại nhớ đến một vài thời điểm trong quá khứ, kỳ thực bên cạnh cậu yêu quái vẫn thường xuất hiện, lúc ở quê cậu hay bị sốt hoặc bị thương, đó là do yêu quái đang trêu đùa cậu.
Kể cả một nam sinh đã từng tỏ tình với cậu, cũng là yêu quái.
Mẹ cậu đưa cậu những món đồ đó, đã không ít lần bảo về cậu.
Càng đi về phía trước, cậu thấy mình khi còn bé trốn ở cửa, nghe mẹ trong phòng gọi điện thoại: “Tôi không muốn con trai cũng giống tôi, anh không hiểu, trong cuộc sống bình thường lại xuất hiện những thứ này, có bao nhiêu mệt mỏi, tôi vì nó nên mới không làm kết duyên sư… Ai ở ngoài đó?”
Lúc đó cậu hoang mang hoảng loạn đi ra, mẹ cậu trái lại vẫn bình tĩnh, sau đó để tay lên trán cậu, lòng bàn tay phát ra vầng ánh sáng ấm áp.
Ký ức của cậu từng bị nhiễu loạn, nên lúc đó rất nhiều thứ đều trở nên mơ hồ.
Mẹ không muốn cậu tiếp xúc với yêu quái, nhưng cậu vẫn bị kéo vào.
Giống như vận mệnh chú định, nếu vậy, cậu còn trốn tránh thế nào được?
Cậu bị một thứ mềm mại đụng nhẹ đánh thức, giống như có ngón tay đang vén tóc bên thái dương, dịu dàng như lúc mẹ vỗ vỗ tay dỗ cậu ngủ vậy.
“Mẹ…” Cậu chậm rãi mở mắt ra, đập vào mắt là Nguyên Hoa đang mỉm cười nhìn cậu.
“Ngủ như heo con.” Thấy cậu tỉnh rồi, Nguyên Hoa vươn ngón tay, nhẹ nhàng bóp bóp mũi cậu, “Ngồi vậy mà cũng có thể ngủ, hả?”
Khiến Nhan Trăn khiếp sợ là khoảng cách giữa cậu và Nguyên Hoa.
Không biết từ lúc nào, cậu đã bị bế lên giường, nằm trong ngực Nguyên Hoa.
Loại góc nhìn bạn trai này là tình huống gì thế!
Nhan Trăn sợ hãi muốn chạy, lại bị Nguyên Hoa ôm lấy eo, căn bản không thể manh động.
“Tôi, cái kia, tôi… Cậu, cậu làm cái gì thế!?” Nhan Trăn cảm thấy mình không thể tiếp tục lúng túng được, đột nhiên bò dậy, ôm tay nhìn Nguyên Hoa, “Đừng có tùy tiện táy máy chân tay! Cậu biết tại sao mình ở đây không hả?”
“Không phải anh ngất xỉu trong phòng nghỉ, nên tôi đưa anh tới đây khám sao?” Ngữ khí của Nguyên Hoa tràn ngập cưng chiều, “Anh đó, thân thể cũng quá kém, về sau cùng rèn luyện với tôi đi, thế nào?”
Ký ức sao lại nhiễu loạn thành thế này!
Mà việc đã đến nước này, cũng không lấp liếm bằng cái khác được, không sẽ phá vỡ cân bằng trí nhớ, Nhan Trăn không thể làm gì hơn là diễn thuận theo: “Không được.”
“Đừng tùy hứng, ” Nguyên Hoa lại xoa xoa vò vò tóc cậu, khiến mái đầu ổ quạ của cậu càng loạn hơn. “Hôm nay trở lại nghỉ ngơi cho tốt, ngày mai tôi tới rủ anh.”
Nhan Trăn cứ như vậy mơ mơ hồ hồ bị người mới từ cái chết về đưa về ký túc xá, mà người bệnh thật sự lại thần thanh khí sảng. Nhan Trăn không dám qua loa: “Cậu có chỗ nào không khoẻ không?”
“Chỗ không khoẻ? Đầu có chút đau, ” Nguyên Hoa cười cười, “Có thể là ngủ với anh hơi lâu.”
Nhan Trăn: Là cậu ngủ lâu, cảm ơn!
Thế nhưng lời này cậu không thể nói ra được, mỉm cười phải phép: “Được, cám ơn cậu đưa tôi về, cậu cũng mau về đi.”
Nguyên Hoa có chút bất mãn, hơi chút giận hờn, ai oán nói: “Cứ vậy đuổi tôi đi?”
Không đuổi cậu đi, chẳng lẽ muốn giữ cậu lại ăn bữa trưa?
Nhan Trăn: “Tôi…còn bài tập chưa làm, ngày mai là bắt đầu đi học mà, ha ha…”
Lý do này tựa hồ thuyết phục Nguyên Hoa, hắn không khỏi thỏa hiệp, nói: “Được rồi, tôi tập luyện xong lại tới tìm anh, lúc đó sẽ gửi tin nhắn qua cho anh.”
Tập luyện xong sao lại tới tìm tôi? Nhan Trăn cả mặt mờ mịt. Hiện tại Nguyên Hoa cho cậu cảm giác vô cùng quái lạ, nhưng cậu không nói ra được là lạ thế nào.
Lúc gần đi, Nguyên Hoa nắm chặt một bên vai cậu, tựa như muốn kề sát nói gì đó, Nhan Trăn sợ càng nói càng sai, nhanh tay đẩy hắn ra, dùng lý do đường hoàng thoát thân: “Hoa Minh Vũ vẫn vẫn chờ vở bài tập của tôi! Tôi đi trước!”
Cậu như một làn khói phi vào ký túc xá, lưu lại mình Nguyên Hoa muốn nói lại thôi.
Sau khi chạy vào khu nhà, cậu nhìn xuống từ hành lang ban công, Nguyên Hoa vẫn đứng tại chỗ, có chút trống vắng nhìn tay mình.
Nhan Trăn đoán Nguyên Hoa bởi vì nhiễu loại ký ức mà xem mình thành bạn tốt, vì sau khi buổi luyện tập kết thúc, thật sự tới tìm cậu rủ đi ăn cơm tối.
Kỳ thực vậy cũng tốt, Nhan Trăn thở dài, coi như bù đắp đi, thuận tiện còn duy trì được mối quan hệ tốt với bạn trai lý tưởng của muôn vàn thiếu nữ.