Gì mà tới cổng trường đón, Nhan Trăn đau đầu, lập tức đón xe trở về.
Sân bay ở ngoại thành, trường bọn họ cũng ở ngoại thành, chỉ là hai vùng ngoại thành này một nam một bắc, khoảng cách vô cùng xa.
Cậu chạy thật xa tới đây, lại chạy thật xa trở về, tựa như mũi tên phóng qua lại.
Nguyên Hoa mặt dày đi cùng xe với cậu, trên đường câu có câu không nói chuyện, còn chủ động hỏi cậu có muốn dựa vào vai hắn ngủ một giấc không. Bạn học Nhan Trăn cảm thấy đây là khiêu chiến với kẻ nhan khống như cậu, ra sức cự tuyệt.
Bây giờ muốn kết giao bạn bè tri tâm cũng quá khó khăn, Nhan Trăn ưu thương nghĩ.
Quả nhiên thái độ trước sau như trời với đất, Nguyên Hoa ưu thương nghĩ.
Nguyên Hoa nhìn vẻ mặt cậu, linh động hỏi: “Buổi tối mời anh ăn cơm nhé?”
“Tối nay tôi cùng mẹ về nhà.” Nhan Trăn nói, “Lần sau đi.”
Nguyên Hoa khẽ thở dài: “Ai.”
Rất mất mát.
Nhan Trăn lại nói: “Mai tôi sẽ trở lại.”
“Ừm.” Nguyên Hoa tự nhiên nắm chặt tay cậu, “Nhớ đến xem tôi thi đấu, chiều mai.”
Vì vội vàng thu thập Uông Dịch, Nhan Trăn sớm đã quên mất việc này: “Nhanh vậy!”
“Đã nói trước với anh, sau kỳ nghỉ mồng một tháng năm là giải hữu nghị, trận này để làm nóng người, khả năng tháng sau còn sang thành phố bên cạnh thi đấu tiếp.”
Nhan Trăn cảm thấy rất hâm mộ. Từ nhỏ cậu đã yếu ớt lắm bệnh, mở linh thức xong sức khoẻ càng yếu, đời này đã định không thể toả sáng được như Nguyên Hoa. Cậu kích động nói: “Là hôm nào? Lúc đó tôi muốn tới xem.”
“Đương nhiên sẽ đưa anh đi.” Nguyên Hoa tự nhiên nói, sau đó xoa mặt cậu, “Rồi, nhanh đi gặp dì đi, đừng làm dì ấy chờ lâu.”
Nhan Trăn quơ tay tạm biệt hắn, sau đó quay người vừa chạy chậm vừa gọi điện cho mẹ.
Nhan Vận Lam đang ngồi ở trong tiệm đồ cay Tứ Xuyên xỉa răng.
Trước khi con trai bảo bối của bà trở về, bà chưa có gì lót bụng cả, đương nhiên là phải lấy trạng thái tốt nhất để gặp thằng bé.
Căn cứ theo chỉ dẫn đơn giản của bà, Nhan Trăn thuận lợi tìm bàn riêng bà đang ngồi, nhìn chén bát lung tung trên bàn, khóe miệng giật nhẹ.
“Ngài đây… mấy trăm năm không được ăn cơm rồi?”
“Nói gì đó? Không biết lớn bé. ” Nhan Vận Lam vỗ vỗ ghế tựa bên người, “Lại đây.”
Nhan Trăn liền thành thật ngồi xuống, mặc bà xoa nắn, “Hừm, không tồi không tồi, thịt trên mặt nhiều lên rồi, gần đây ăn uống tốt nha.”
Nói xong bà liền ôm Nhan Trăn vào lòng, hôn một cái, vừa cẩn thận ngửi: “Mùi của hồ yêu?”
Nhan Trăn nói: “Ngài quên rồi sao, người bạn lần trước con kể là hồ yêu.”
“Chưa quên, mẹ sao lại quên được.” Nhan Vận Lam vỗ ót, rõ ràng là đã quên mất, nhưng vẫn kiên định không chịu thừa nhận, nghĩ nát óc chỉ nói được một câu, “… Là một con tiểu hồ ly đúng không, mẹ nhớ rõ.”
Nhan Trăn biết rõ tính bà, không để trong lòng, ngược lại đắc ý báo tin vui: “Con đã học được cách kết duyên rồi đó!”
Ngoài dự liệu cậu, Nhan Vận Lam lại không vui vẻ, mà tiếc nuối nhiều hơn.”Rốt cục, con vẫn phải đi con đường này.”
“Kết duyên sư không tốt sao?” Nhan Trăn nói, “Con thấy rất vui vẻ.”
Nhan Vận Lam bất đắc dĩ vuốt tóc cậu: “Có vui vẻ, cũng có nguy hiểm, con hiểu không.”
Nhan Trăn gật đầu.
Thằng bé rất nghe lời, cũng rất hiểu chuyện. Nhan Vận Lam không tìm được cảm giác thành công của người làm mẹ, âm thầm sầu não, bỗng nhiên không thấy khối ngọc trên cổ Nhan Trăn đâu, cao giọng hỏi: “Chuyện gì đã xảy ra?”
Nhan Trăn sờ cổ, biết đã không cẩn thận để lộ mất rồi, lập tức giải thích: “Mẹ, con…”
“Không phải hỏi con.” Nhan Vận Lam hướng ra phía cửa gọi. “Lý Huyền Tĩnh, cậu vào đây cho chị!”
Nhan Trăn liền lọt vào sương mù, không hiểu gì, từ bên ngoài quả có một nam tử theo tiếng gọi mà vào, hắn có một đôi mắt phượng, tựa tiếu phi tiếu, vừa mở miệng đã không đứng đắn: “Chuyện gì lại khiến Nhan đại mỹ nhân nổi giận như vậy? Đừng để động thai khí đó.”
Nhan Trăn trợn to mắt nhìn mẹ, thấy mẹ cậu so với cậu còn khiếp sợ hơn, lửa giận ngập trời: “Giờ không phải lúc đùa giỡn! Cậu giải thích cho chị, phù chú trên cổ Trăn Trăn lại bị phá, sao cậu lại không nói cho chị biết?”
“A, hoá ra là vì chuyện này.” Nam nhân tên Lý Huyền Tĩnh nhẹ nhàng ngồi xuống, nâng chén trà, lắc cổ tay như đang làm ảo thuật, “Phù bị phá nhưng không nguy hiểm đến tính mạng, nói cho chị không phải sẽ khiến chị lo lắng sao?”
Nhan Vận Lam vỗ bàn, lửa giận còn chưa tan, Lý Huyền Tĩnh nhìn Nhan Trăn cười cười: “Đừng sợ, tính khí mẹ cậu chính là như vậy.”
“Ngài…” Nhan Trăn đã kinh ngạc đến không nói ra lời, gian nan nhả từng chữ, “Ngài là, là tôi….cha dượng của tôi?”
Tay cầm chén trà của Lý Huyền Tĩnh khựng lại một chút, sau đặt lại chén lên bàn, vẻ mặt sâu xa, rồi không nhịn được cười, tay đỡ trán, vai không ngừng run rẩy.
Nhan Vận Lam cũng liếc nhìn Nhan Trăn, một lời khó nói hết: “Sao có thể chứ?”
Lý Huyền Tĩnh đã không khống chế nổi, cao giọng cười to: “Ha ha ha ha ha! Chị Nhan, con trai chị thật biết đùa.”
Nhan Trăn: “…”
Hai người cho cảm giác giống như vậy, còn không để cho người ta nghi ngờ sao!
“Tự giới thiệu một chút.” Lý Huyền Tĩnh duỗi tay, “Tôi là đồng nghiệp của chị Nhan, cũng là sư thúc của Lý Canh Dần.”
Nhan Trăn mới rõ đây chính là ân nhân cứu mạng của mình, kích động run lên, sâu sắc cúi người, “Cảm ơn ngài.”
Một lời cảm ơn không thể trả hết ân tình được, Nhan Trăn nhớ lại buổi tối hôm đó, lưng vẫn còn phát lạnh, khó có thể tưởng tượng được nếu mình chết trong tay Uông Dịch, mẹ cậu sẽ đau lòng thế nào.
“Ai, phải cám ơn mẹ cậu.” Lý Huyền Tĩnh lắc đầu. “Tôi chỉ tiện tay thôi.”
Nhan Vận Lam cũng kéo cậu lại, băn khoăn nhìn cậu, hạ quyết tâm nói: “Trăn Trăn, con thật sự muốn làm kết duyên sư sao?”
“Vâng.” Từ khi kết đôi cho Hồ Nhất Loát Nhi và Lý Canh Dần, dù chỉ là may mắn nhưng cũng đã cổ vũ cậu, khiến cậu biết rằng không phải cái gì cậu cũng không làm được, “Con muốn làm.”
Nhan Vận Lam há miệng, lại nhấp môi, ánh mắt khen ngợi, lại không giấu được lo lắng: “Được, vậy kể từ hôm nay, mẹ sẽ bắt đầu dạy con pháp thuật.”
Sống mười chín năm, Nhan Trăn lần đầu cảm nhận được niềm vui thật sự. Sau khi về nhà, cậu theo mẹ học tập, bắt đầu từ thổ nạp.
Cậu xuất phát muộn, may mà năng lực học tập tạm được, trí nhớ lại tốt, mỗi điều mẹ nói cậu đều sẽ ghi nhớ.
Buổi tối trước khi đi ngủ, bà ngồi xuống cạnh cậu, dùng thân phận là một thành viên liên minh nói cho cậu những chuyện trong liên minh.
Liên minh được thành lập hơn trăm năm trước, thời điểm đó, nhân gian loạn lạc, yêu quái thừa cơ quấy phá, tàn sát bừa bãi. Mà Đạo giáo bị Tân Hoa xã điên cuồng chèn ép, chỉ có thể lén lút liên minh, cùng nhau chống yêu. Sau khi thành lập, sự phân công từ từ hình thành, yêu tộc có tác dụng cũng được gia nhập liên minh, còn những đạo sĩ có bản lĩnh thì được xếp vào hàng chính thống.
“Kết duyên sư thì sao? Xuất hiện từ khi nào?”
Nhan Vận Lam nói: “Kết duyên sư đầu tiên, là bán yêu.”
“A?” Nhan Trăn nói, “Y cũng gia nhập liên minh?”
“Đúng, y không chỉ đề xuất việc kết duyên, mà còn nói rõ lợi hại. Liên minh lúc đó cho rằng phương thức này đúng thực có lợi, nên đã đồng ý. Sau đó nội bộ kết duyên sư bắt đầu phát triển, dần dần phân bố khắp nơi. Tiếp đó, chính phủ chậm rãi thừa nhận sự tồn tại của liên minh, còn giúp liên minh thành lập chuyên môn, bốn năm sẽ có một kỳ sát hạch để thu nhận nhân tài. Kết duyên sư thì không yêu cầu thực lực phải cao, không cần thi, nên lúc đầu có rất nhiều kết duyên sư.”
“Nhưng sao sau này, kết duyên sự lại càng lúc càng ít đi?”
Nhan Vận Lam thở dài: “Số lượng yêu quái và đạo sĩ thực lực cao dần dần giảm đi, còn tiểu yêu kém cỏi vì linh khí mỏng manh nên không tồn tại được. Yêu quái không có việc chính đáng để làm, xem yêu đương thành trò tiêu khiển, nên cẩu độc thân càng lúc càng nhiều.”
Nhan Trăn biểu thị mình có thể lý giải được: “Hẳn là do yêu đương. …khá phiền toái, rất ít người nguyện ý trói chặt cả đời của mình, nói gì đến kiếp sau.”
Nhan Vận Lam: “Cũng có thể là do tiền lương quá thấp…”
Mắt thấy đề tài đang chuyển theo hướng thương cảm, Nhan Vận Lam nói tiếp: “Sau đó, liên minh vì cổ vũ kết duyên sư, đổi mới một số chế độ, tiếc là mẹ không bắt kịp.”
Nhan Trăn tinh thần tỉnh táo: “Chế độ gì?”
“Con giờ đã là nhân viên chính thức rồi.” Nhan Vận Lam chỉ nói tới đây. “Tự mình tìm hiểu đi.”
Trước khi ngủ, Nhan Trăn nhận được hai cái truyền tống phù. Một là của Lý Canh Dần gửi tới, nói rằng mình và Hồ Nhất Loát Nhi đã dàn xếp thành công, cái còn lại là của một người từ liên minh, chúc mừng cậu đã vượt qua thời gian thực tập, chính thức thành kết duyên sư, tiền lương thực tập sau khi trừ thuế đã được chuyển khoản, nhắc cậu chú ý kiểm tra.
Lần trước khi cậu điền một tờ đơn khai, bên trên chỉ viết số tài khoản, lúc đó cậu vẫn còn hoài nghi, nghĩ viết số tài khoản vào cũng chả sao.
Không nghĩ tới thật sự có tiền lương.
Tiền lương của nhân viên liên minh không thấp, Nhan Trăn cũng biết trước, dù sao mẹ cậu ngày thường cũng đâu có nghiêm túc làm việc gì, công việc không đàng hoàng, chỉ thỉnh thoảng làm phiên dịch, nguồn thu nhập chủ yếu là từ liên minh, trên sổ tiết kiệm là một đống số.
Làm kết duyên sư có thể kiếm được bao nhiêu?
Ngày hôm sau cậu tỉnh dậy liền kiểm tra tin nhắn, nhìn khoản tiền nhận được, có chút không thể tin được dụi dụi mắt, chậm rãi đếm đếm, đúng là bốn con số.
Trước khi cậu lớn tiếng hô hoan, Hồ Nhất Loát Nhi gọi điện thoại đến, có chút thấp thỏm nói: “Trăn Trăn… Ta có một người bạn, hắn nghe qua chuyện của ta…”
“Là yêu quái sao?” Nhan Trăn hỏi.
“Đúng.” Hồ Nhất Loát Nhi nói tiếp: “Hắn tốt hơn ta một chút, đã lăn lộn một khoảng thời gian ở nhân gian…”
“Muốn có một tình yêu oanh oanh liệt liệt không bao giờ phân ly, đúng không?” Nhan Trăn lại hỏi.
“Đúng… Ngươi chờ một chút! Ngươi nói hết rồi thì ta nói cái gì nữa!” Hồ Nhất Loát Nhi phát điên, “Phải để ta nói xong chứ!”