Tháng Ngày Nằm Vùng Ma Giáo

Chương 30: Chương 30





Ta không biết mình bị phát hiện lúc nào.

Trong đầu mơ màng hỗn độn, bất kể thế nào cũng nghĩ không ra đáp án, chỉ không ngừng nhớ lại ánh mắt của hắn mới vừa rồi, quen thuộc như vậy, ánh mắt không chút nào khác biệt so với trong trí nhớ của ta, cho nên mỗi lần hắn cười tủm tỉm nhìn ta, nói chuyện với ta, trong lòng đang nghĩ tới cái gì?
Vấn đề này làm ta cảm thấy sợ hãi.

Ta muốn mặc y phục lại đàng hoàng, lại bởi vì khẩn trương bất kể như thế nào cũng thắt đai lưng không xong, Trương Trùng Cửu lại tựa như ngày thường, cảm thấy bất đắc dĩ với sự vụng về của ta, hắn thở dài, giúp ta mặc y phục đàng hoàng, nhìn ta một cái, lại cởi váy của ta.

Và như vậy trên người ta chỉ còn lại áo trong, nhưng thế này ngược lại khiến ta không còn khẩn trương như trước.

Ta không muốn lại mặc váy.

Hắn ngồi xuống bên cạnh ta, nâng mặt ta lên nhìn kỹ.

Hắn nói: "Dung mạo của ngươi thật sự rất đẹp."
Bởi vì khẩn trương, tay chân ta đều có chút tê liệt, nhưng hắn không có ý định buông tha mà lại hỏi ta một lần nữa: "Ngươi tên là gì?"
Ta rốt cuộc mở miệng, dùng chính là giọng vốn có của mình, nghe rất khàn khàn, ta nói: "Ngươi phát hiện từ khi nào?"
Trương Trùng Cửu nói: "Rất lâu rồi."

"Rất lâu là bao lâu?"
Hắn nói: "Lần đầu tiên ngươi chạy trốn, Liễu Lạc Trì mang ta đi tìm ngươi lần đó."
Ký ức hỗn loạn của ta đột nhiên rõ ràng, ta biết hắn nói chính là lúc nào.

Chính là lúc hắn đột nhiên thay đổi thái độ đối với ta.

Lúc ấy ta còn thấy rất kỳ quái, vì sao trước kia hắn chán ghét ta như vậy, sau lần đó mang ta về thì đột nhiên gần gũi với ta.

Biết cái đáp án này, ta càng cảm thấy trời đất quay cuồng.

Cho nên người hắn thích không phải là ta sao, hắn làm tất cả mọi chuyện, tất cả mọi chuyện để ta yêu hắn, đều không phải xuất phát từ thích.

Ta nhịn không được rùng mình một cái.

Trương Trùng Cửu sờ sờ tay của ta, hỏi: "Ngươi rất lạnh à?"
Ta nói không nên lời, hắn lập tức cởi áo ngoài của mình khoát lên trên người ta.

Sau đó, hắn nâng cánh tay ta lên, nhìn nhìn mu bàn tay bị tay áo che khuất, nói: "Hơi lớn một chút."
Ta rốt cuộc có thể thoáng cử động thân thể, vì thế ta ngẩng đầu nhìn hắn, hỏi: "Người bị thương là ai?"
Trương Trùng Cửu nói: "Lý Kinh Hồng."
Là sư tỷ.

Hắn rất có kiên nhẫn mà giải thích với ta: "Lý Kinh Hồng cho là mình có thể mở cửa mật thất, thế nhưng nàng lấy bừa thanh kiếm cuối cùng, có lẽ là cảm thấy cơ hội hiếm có, nàng không tiếc hủy Sơ Tuyết Kiếm của mình, cưỡng ép phá hư cửa khoá lấy đi Long Tiêu Bảo Kiếm.

Có điều ngay sau đó, xảy ra một chuyện rất kỳ quái, ngươi có muốn nghe không?"
Ta ngơ ngác nhìn hắn, không biết hắn sẽ nói cái gì.

Hắn nói: "Sau khi Lý Kinh Hồng đả thương thủ vệ, cầm đi Long Tiêu Bảo Kiếm, vốn là định mang kiếm rời đi, thế nhưng không biết vì sao, nàng đột nhiên thay đổi phương hướng, ngươi đoán xem nàng muốn làm gì?"
Ta không biết.


Trương Trùng Cửu nói: "Nàng muốn đến tìm ngươi, ngươi đối với nàng, hoặc nói đúng hơn là kế hoạch của nàng rất quan trọng sao?"
Không phải, ta thầm nghĩ, ta không phải là người quan trọng gì, ta chỉ là một cái nhân tố không ổn định, sư tỷ biết ta thích ngươi, nàng sợ ta vướng bận, cho nên trước lúc rời đi muốn mang ta theo hoặc là dứt khoát giết ta.

Thế nhưng ta phải nói thế nào đây, ta cảm thấy ta không có cách nào thốt ra những lời này, chỉ có thể trầm mặc.

Bên ngoài có người gõ cửa, là sư muội, nàng nói: "Giáo chủ phu nhân ta đưa cơm cho ngươi tới rồi! Ta vào nha!"
Nhưng cửa đã bị Trương Trùng Cửu khóa ở bên trong.

Hắn sẽ giết ta sao? Ta không biết.

Vượt ngoài dự kiến của ta chính là, hắn hôn ta.

Từ môi đến cằm, đến cổ, tựa như ở trong giấc mơ, hắn rất ôn nhu, nhưng ta lại không có chút cảm giác vui sướng nào.

Ta không muốn phát ra bất kỳ âm thanh nào, nhưng hắn giống như cố ý, không ngừng lặp đi lặp lại tra tấn ta, tiếng đập cửa đột nhiên im bặt, ta nghe được một trận tiếng bước chân hoảng loạn dần dần đi xa, nghĩ đến chắc là sư muội nghe được âm thanh, biết Trương Trùng Cửu ở chỗ này nên đã vội vàng chạy đi.

Trương Trùng Cửu không hề dừng lại.

Ta muốn đẩy hắn ra, nhưng tay ta tràn đầy mồ hôi lạnh không có một chút sức lực nào.

Ta hỏi: "Ngươi đang làm gì?"

Bây giờ đôi bên nên thẳng thắn với nhau, ngươi đang làm gì?
Trương Trùng Cửu nói: "Ta không muốn khiến ngươi quá căng thẳng, như thế nào, ngươi cho rằng ta sẽ giết ngươi sao?"
Hắn một bên nói, một bên sờ sờ mặt ta, cái động tác này ta đã từng rất thích lại làm ta vô cùng sợ hãi.

Hắn bất cứ lúc nào cũng có thể giết ta, hoặc sớm hoặc trễ, chỉ là xem tâm trạng của hắn.

Ta không dám nhìn hắn.

Nhưng hắn lại lặp đi lặp lại nhắc nhở ta là hắn tồn tại, ta thật sự là chịu không nổi loại sợ hãi không có hạn cuối này, mở miệng hỏi: "Ngươi không định giết ta sao?"
Trương Trùng Cửu dường như rất kinh ngạc ta sẽ nói như vậy.

Hắn nói: "Ngươi là vợ của ta, ta và ngươi đã bái thiên địa, tế tổ tiên, ta giết ngươi sẽ bị trời phạt."
Bên ngoài dường như bắt đầu đổ mưa, ta nghe được một tiếng sấm rền, Trương Trùng Cửu nói: "Nghe thấy không, trời cao đang cảnh cáo ta đấy."
Sau đó, hắn thổi tắt ngọn nến, ôm ta vào trong ngực, lại hỏi một lần nữa: "Nói cho ta biết đi, ngươi tên là gì?"
Ta nói: "Tưởng Lạc Vân."
Trương Trùng Cửu hôn hôn khóe môi ta, nói: "Được, Lạc Vân, lúc quay về ta sẽ nhớ rõ đem tên trên hôn khế sửa lại.".



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.