Chào mọi người, ta là Trương Trùng Cửu.
Lần đầu tiên ta và vợ ta gặp mặt, là ở ngày đó chúng ta thành thân.
Ta đã sớm biết Văn Nguyệt Kiều muốn đào hôn, huynh đệ Thẩm Phụng Liễu của ta cũng biết, Thẩm Phụng Liễu hỏi ta: "Giáo chủ, ngươi xác định không ngăn cản bọn họ sao?"
Câu trả lời của ta là "Không".
Nếu Văn Nguyệt Kiều đi rồi, ta sẽ có lý do cả đời không thành thân.
Ta chán ghét phải quá thân mật với người khác, bởi vì ta không thích lúc ngủ bên cạnh có người.
Ngày thành thân đó, tân nương trình diện, ta còn tưởng rằng Văn Nguyệt Kiều lại về rồi, không nghĩ tới xốc khăn đỏ lên, ta thấy được một gương mặt vừa quen thuộc lại xa lạ.
Người này đương nhiên không phải là Văn Nguyệt Kiều, người khác có khả năng sẽ nhìn lầm, nhưng ta lập tức có thể cảm giác được người này không phải là Văn Nguyệt Kiều.
Đôi mắt hắn rất đẹp, là màu nâu nhạt.
Đúng vậy, hắn, ta ngay từ ánh mắt đầu tiên đã nhìn ra hắn là nam, cho dù hắn cố gắng thu lại tư thế đi đường, nhưng ta vẫn có thể nhìn ra hắn là nam.
Hắn chân tay vụng về mà bái đường cùng ta, trong lúc bởi vì váy quá dài thiếu chút nữa té ngã, ta nghe được hắn thấp giọng mắng "Móa móa móa móa móa!" Sau đó lại vội vàng ngậm miệng.
Ta nhờ Thẩm Phụng Liễu đi điều tra người này là ai, Thẩm Phụng Liễu nói hình như là người của môn phái nào đó tới nằm vùng.
Ta có hai lựa chọn, lựa chọn thứ nhất là vạch trần hắn, tùy ý xử trí, lựa chọn thứ hai là giả bộ không biết.
Ta chọn cái thứ hai, bởi vì như vậy rất thú vị.
Hắn một giây trước còn vén tay áo muốn đánh nhau với ta, một giây sau lại cố gắng thay đổi sắc mặt mỉm cười với ta, dáng vẻ đó rất thú vị.
Huynh đệ Thẩm Phụng Liễu sau một đoạn thời gian quan sát thường xuyên muốn nói lại thôi mà nhìn ta, hắn nói: "Ai, sao ngươi lại thế này, ngươi rốt cuộc bị làm sao vậy? Ngươi suy nghĩ cái gì thế? Ngươi muốn làm gì? Ngươi không ra tay thì ta ra tay được chứ?"
Ta nói: "Sao ngươi có thể ra tay với tẩu tử của mình hả."
Thẩm Phụng Liễu câm miệng, hắn cảm thấy ta đang chơi một ván cờ rất lớn, thế nhưng hắn đã suy nghĩ nhiều rồi.
Về sau bởi vì ta luôn cố ý khi dễ, vợ ta dưới cơn sự giận dữ đã rời nhà trốn đi.
Ta đoán hắn muốn tìm lý do để trở về mật báo, không nghĩ tới ta đã đoán sai, hắn thật sự chỉ là đơn thuần rời nhà trốn đi, còn vì kiếm tiền mà chạy tới tửu lầu rửa chén, nghe nói hắn rửa chén rất nhanh, chén trong tửu lầu cũng không đủ cho hắn rửa.
Thấy hắn một bữa có thể ăn mười cái bánh bao, ta cảm thấy đây mới thật là hắn.
Hắn như thế này, ta lập tức không muốn khi dễ nữa.
Vợ ta là một người rất hăng hái, hắn làm gì cũng rất ngốc, thế nhưng làm gì đều rất gắng sức, việc này dẫn tới hắn không biết cách nói dối, ngày đầu tiên hắn thích ta ta đã nhìn ra ngay.
Thẩm Phụng Liễu rốt cuộc phát hiện ta không có dự định lấy vợ ta ra làm quân cờ, hắn khiếp sợ mà nói: "Không phải chứ không phải chứ!" Sau đó sợ hãi che kín cái mông của mình, giống như nghĩ tới chuyện gì đáng sợ lắm.
Mọi người nhìn đi, so với kẻ khác, vợ ta làm cho người ta ưa thích hơn rất nhiều.
Lúc hắn ngủ sẽ bày ra tư thế hình chữ X, ta có lần thấy y phục hắn trượt lên lộ ra cái bụng, muốn giúp hắn mặc y phục lại chỉnh tề, không nghĩ tới hắn ôm lấy ta, ấn đầu ta vào trong ngực hắn, dùng một chân gác lên eo ta tiếp tục ngủ khò khò.
Ta trước nay chưa từng thân mật với người khác như vậy, lúc còn rất nhỏ có người muốn ngủ chung với ta, ta sẽ lạnh lùng nói: "Ngươi không có giường sao?"
Cho nên ta luôn bị người kêu là Bức Vương, đương nhiên ta cũng không ghét cái xưng hô này.
Nhưng vợ ta luôn khiến ta không thành Bức Vương nổi, ta vừa thấy hắn là muốn cười, có một lần hai chúng ta đang ăn cơm bên nhau, ta nhìn hắn cười, hắn lập tức không vui, hỏi ta: "Ngươi cười cái gì? Ta ăn rất nhiều sao? Ta vẫn còn chưa ăn no đâu nha."
Ta khó mà nói bởi vì ta nhìn thấy ngươi nên cảm thấy vui vẻ, cho nên không có giải thích.
Chuyện này làm ta cảm thấy rất đáng tiếc.
Ta không biết hắn có phải bởi vì chuyện ta nói hắn ăn nhiều mà canh cánh trong lòng hay không.
Về sau Thẩm Phụng Liễu phát hiện ta thật sự muốn chơi một ván cờ lớn, lại cảm thấy kỹ thuật diễn của ta quá giỏi, khiến cho hắn cũng tin rằng ta yêu vợ ta, nhưng ta lười giải thích với hắn, ta không muốn để vợ ta bị kéo vào.
Ta biết hắn bởi vì muốn bảo vệ ta mà cãi nhau với Lý Kinh Hồng.
Thẩm Phụng Liễu nói nữ nhân chính đạo đều không thể sống, ví dụ như Lý Kinh Hồng, tâm quá tàn nhẫn.
Ta nói cũng ví dụ như Liễu Lạc Trì sao? Thẩm Phụng Liễu bắt đầu ấp úng, hắn nói cô nương Liễu Lạc Trì này có thể xử nhẹ một chút.
Ta chưa bao giờ quan tâm giáo chúng và người chính đạo lui tới, cho dù bọn họ thành thân sinh con ta cũng mặc kệ, bởi vì ta cũng không phải vô cùng để ý tìm người vợ đến từ chính đạo.
Chỉ là ta không nghĩ tới hắn mới là cái bí mật kia, càng không nghĩ tới hắn sẽ nhảy xuống dưới.
Lúc ta đến nơi, hắn đã không còn.
Ta ép hỏi từ trong miệng sư phụ hắn ra chuyện này, sau đó sư phụ hắn liền tự sát.
Ta đột nhiên cảm thấy trong lòng rất trống trải, có loại cảm giác không nơi nương tựa.
Ta đi tìm vợ ta rất nhiều lần, thế nhưng vô cùng kỳ quái, ta không tìm được thi thể của hắn, chỉ thấy vết máu.
Ta cảm thấy hắn có khả năng vẫn còn sống, nhưng Thẩm Phụng Liễu nói dưới vực sâu là một con sông, hắn có khả năng bị nước sông cuốn đi rồi.
.
Đọc thêm nhiều truyện ở ++ TгЦмtгu уen.
mE ++
Ta cũng không hề từ bỏ chuyện tìm kiếm hắn.
Ta tiêu hủy Long Tiêu Bảo Kiếm, thường xuyên không ở trong Ma giáo, lúc đầu Thẩm Phụng Liễu nói sẽ đi tìm chung với ta, sau đó bởi vì Liễu Lạc Trì không ngừng khóc lóc cho sư huynh đã chết, hắn bèn quay về Ma giáo an ủi Liễu Lạc Trì.
Ta cảm thấy như vậy rất tốt, chuyện này hẳn là nên để một mình ta đi tìm.
Thẩm Phụng Liễu luôn dùng loại ánh mắt lo lắng nhìn ta, ta biết hắn suy nghĩ cái gì, hắn cảm thấy ta giống như những nam nhân khác cứ ôm ghì lấy thi thể vợ không chịu chôn cất, bởi vì bi thương quá độ mà tinh thần có chút vấn đề.
Nhưng không phải, ta cảm giác rất rõ ràng là vợ ta vẫn còn sống.
Nếu nhất định phải nói thì đây chính là trực giác đi, trực giác của ta luôn rất chính xác.
Ví dụ như ngay từ ánh mắt đầu tiên nhìn thấy vợ ta, ta biết mình sẽ có cái gì đó với hắn.
Ta hy vọng lần này trực giác cũng là chính xác..