Tháng Ngày Sau Khi Kết Hôn Của Tổng Tài Mèo Lớn

Chương 14: Chương 14




Sau khi Sư Diệc Quang trở lại, mọi việc trong công ty vẫn diễn ra như bình thường, Sư Duệ gõ Đỗ Nhược Ngu một cái rồi không làm gì cả.

Đỗ Nhược Ngu mơ hồ cảm thấy quan hệ giữa tổng giám đốc và chủ tịch hình như không tốt như vậy.
Một ngọn núi không thể chứa hai con hổ.
Nhưng chuyện này không thể đi hỏi, tranh đấu hào môn trong truyền thuyết, nhiều ít gì anh cũng nghe thấy.
Nhưng đôi khi anh cũng quên mất mình là người đã vào hào môn.
Hiện tại ban ngày anh làm thư kí hào môn, chạng vạng làm đầu bếp nhỏ hào môn, buổi tối làm công cụ ấm giường hào môn, ba công năng hợp nhất, anh thật là yêu nghề kính nghiệp, chăm chỉ tiến tới mẫu mực.
Sư Diệc Quang sớm muộn gì cũng sẽ ăn cơm ở nhà, hai người chia tay rời công ty, sau đó gặp nhau ở nhà, Đỗ Nhược Ngu nấu bữa tối cho hai người, sau đó cùng ăn, sau đó nằm chung giường ngủ, sau đó Đỗ Nhược Ngu sáng dậy sớm để nấu bữa sáng.
Sư Diệc Quang thực sự giống như những gì anh ta nói, chỉ thích ăn thịt, cơ bản không đụng đến đồ chay, và đặc biệt thích ăn thịt bò, một bữa có thể ăn rất nhiều, số lượng đồ ăn khiến Đỗ Nhược Ngu sợ hãi.
Ngày hôm đó Đỗ Nhược Ngu gọi qua số Sư Diệc Quang cho đặt nguyên liệu nấu ăn, kết quả người ta lái xe tải chuyển tới, nhân viên giao hàng còn sang sảng nói: “Anh là đầu bếp mới của Sư tổng sao? Sư tổng vẫn luôn ăn đồ đã nấu sẵn, lần này lại yêu cầu giao đến nhà.”
Đỗ Nhược Ngu nghĩ thầm, thực xin lỗi, tôi không phải đầu bếp, tôi là phu nhân tổng tài.
Vì thế trong phòng bếp lại nhiều thêm một tủ đông mới, chủ yếu dùng để thịt, nhưng nhập nhiều dùng cũng mau.
…… Như vậy cũng khá tốt, nguyên liệu nấu ăn sẽ không lãng phí, hơn nữa thực khách ăn nhiều, đầu bếp mới có động lực a.
Cho nên thời gian anh ở cạnh tổng giám đốc càng nhiều, sau đó Đỗ Nhược Ngu phát hiện, Sư Diệc Quang kỳ thật……
Rất trạch!
Nếu không có việc gì làm thì nhất định sẽ về nhà, sau đó sẽ không đi đâu cả, dù là trong thư phòng hay tầng hầm, đọc sách hay xem Internet, dù sao thì anh ta cũng chỉ ở nhà.
Có rất nhiều lần Đỗ Nhược Ngu thấy anh ta nằm ngiêng trên sopha trong tầng hầm, dưới cánh tay ôm đệm, nghiêng người nhìn màn chiếu, rất lười biếng thoải mái, nơi nào còn có cái bộ dáng tổng tài bá đạo.

Kết quả anh mới vừa đi qua, Sư Diệc Quang liền đứng dậy, làm bộ ngồi nghiêm chỉnh, lưng thẳng tắp.
Đỗ Nhược Ngu luôn cảm thấy anh ta như này…… Rất giống mèo nhà họ, không phải ăn chính là ngủ.
Nói bá đạo tổng tài mỗi ngày ao rượu rừng thịt ngợp trong vàng son đâu?
Hơn nữa ngày thường ăn nhiều như vậy, còn trạch, tại sao lại không mập? Tối nào dính lên người anh cũng thấy cơ bắp cứng ngắt.

Đỗ Nhược Ngu trộm nhéo cái bụng mềm mại của mình, cực kì không phục.
Có đôi khi Sư Diệc Quang sẽ kêu Đỗ Nhược Ngu lại đây, chủ yếu là ra lệnh anh cùng lướt Weibo.
Tuy rằng Lễ Anh có bộ phận xã giao, hơn nữa bọn họ là tổng công ty, điều hành công ty riêng, nhưng Sư Diệc Quang vẫn thích lên mạng quan sát nghệ sĩ với hướng đi của mấy hạng mục.
Sư Diệc Quang có một tá tài khoản Weibo do Đỗ Nhược Ngu nuôi, anh ta cần thì lấy ra dùng.
Lúc Đỗ Nhược Ngu vừa mới bắt đầu làm chuyện này sốc vô cùng, sau này mới phát hiện, trong ngành này tất cả mọi người có lẽ đều có loại tinh thần ngồi lê đôi mách.
Tài khoản riêng đương nhiên không hiệu quả bằng thủy quân của công ty, nhưng tổng tài vui vẻ là được.
Đỗ Nhược Ngu ngồi xuống thảm trước sopha, Sư Diệc Quang ngồi trên sô pha chỉ huy anh dẫn dắt tiết tấu.
Sư Diệc Quang nghiêng người nhìn điện thoại của Đỗ Nhược Ngu, cánh tay của Đỗ Nhược Ngu hay đụng tới đùi Sư Diệc Quang.
Ai, buổi tối còn ôm nhau ngủ, chạm tay chân chút xíu thì có là gì.
Sư Diệc Quang có đôi khi lại lên WeChat mình nói nói chuyện phiếm.
Đỗ Nhược Ngu hoài nghi Sư Diệc Quang mỗi lần xem đều là cùng một nhóm WeChat, người trong nhóm WeChat đó hình như không nhiều lắm, lần nào cũng gửi lên meme động vật.
“Cậu nhìn cái gì?” Sư Diệc Quang thấy Đỗ Nhược Ngu ngắm qua, vội vàng lật điện thoại trừng anh.
Đỗ Nhược Ngu vô tội nói: “Tôi chỉ muốn hỏi có nên gọi tới bộ phận quan hệ công chúng để mua hot search cho Bùi Lăng không?” Anh chỉ tin tức trên Weibo mình.
Bùi ảnh đế lại bị lôi ra làm tiêu chuẩn cho kỹ năng diễn xuất, fan của những diễn viên được so sánh không hài lòng nên đang cố gắng chỉ trích Bùi Lăng bằng nhiều cách khác nhau.
Sư Diệc Quang xua xua tay: “Hạ giá, không mua, cậu chửi lại là được.”
Đỗ Nhược Ngu yên lặng cúi đầu, chửi sao cho hết đống này.
Hơn nữa tổng tài quá keo kiệt, chỉ liếc mắt một cái rốt cuộc là nhóm gì mà nói chuyện mỗi ngày thế cũng không được.
Tóm lại, Đỗ Nhược Ngu cùng Sư Diệc Quang ngày càng dành nhiều thời gian cho nhau, bọn họ vốn dĩ đã là cộng sự ba năm, tuy rằng là kết hôn giả, nhưng về nhà làm người xa lạ tương kính như tân thật sự không được.
Đỗ Nhược Ngu dần dần cảm thấy như vậy cũng khá tốt, anh là người dễ thõa mãn, Sư Diệc Quang cũng không phải người vô lý, tuy rằng có đôi khi ngạo kiều mạnh miệng một chút, nhưng tổng thể mà nói thì cũng là bạn chung nhà tốt.
Đỗ Nhược Ngu đem ông chủ chung sổ đỏ thành bạn cùng phòng, không biết Sư Diệc Quang biết có vui nổi không.
***
Ngoài hoạt động hàng ngày của công ty, gần đây còn có một hoạt động mới.
Tất cả những người làm việc trong công ty đều không thể thoát khỏi hoạt động này, trải nghiệm hoạt động này là con đường nhất định phải đi qua để trở thành thành viên của công ty.

Tất cả cao tầng công ty Lễ Anh với nhân viên văn chức muốn tổ chức teambuiding.
Tháng sáu đúng là thời tiết du lịch tốt không nóng không lạnh, chủ nhiệm văn phòng nói bọn họ chỉ biết dính mông vào ghế đánh chữ, nhiều người tay chân không chăm chỉ, ngũ cốc cũng không phân biệt được, cho nên lần này làm hoạt động chủ đề là đi bộ đường xa.
Họ sẽ leo núi ở thắng cảnh hẻm núi nổi tiếng ở tỉnh này.
Thật khó để tưởng tượng rằng ở thời đại này, hoạt động xây dựng nhóm của một công ty giải trí vẫn còn là hoạt động leo núi kiểu cũ, và danh lam thắng cảnh đó nổi tiếng với những hẻm núi dốc, chỉ nghĩ đến nó thôi cũng đau chân.
 Mọi người báo danh, nhưng có lẽ trong lòng đều đang mắng thô tục.
Đỗ Nhược Ngu nghĩ không sao, mọi người cùng nhau ra ngoài chơi là tốt rồi, dù sao anh cũng rảnh rỗi, không cần chăm sóc con cái, cuối tuần đi giải sầu cũng tốt.
Chỉ là, tình huống trước mắt anh, ra cửa cũng phải báo cho tổng giám đốc một chút.
Buổi tối bọn họ chuẩn bị vai sát vai ngủ, Đỗ Nhược Ngu nói với Sư Diệc Quang: “Sư tổng, cuối tuần tôi muốn đi leo núi với người trong văn phòng, cho nên cuối tuần sẽ không ở nhà.”
Sư Diệc Quang gật đầu tỏ vẻ đã biết.
Kết quả ngày hôm sau, Sư Diệc Quang đã gọi điện cho người phụ trách tổ chức sự kiện ở bộ phận nhân sự nói rằng anh ta cũng đi.
Không chỉ có Đỗ Nhược Ngu ngây ngẩn cả người, những người khác cũng đều sửng sốt.
Sư Diệc Quang rất ít tham gia loại hoạt động này, không biết sao tổng giám đốc hôm nay lại đột phát ý tưởng đi xa thế này.
Tin Sư Diệc Quang đi truyền ra, nữ đồng nghiệp độc thân lập tức hăng hái đi, Đỗ Nhược Ngu thậm chí thấy mấy cô thảo luận trên nhóm WeChat lúc leo núi chọn son môi thế nào.
Chờ tới cuối tuần, Đỗ Nhược Ngu chuẩn bị hành trang cho hai người, anh đưa Sư Diệc Quang một cái bọc nhỏ, còn nhét đầy một túi leo núi cho mình.
Sư Diệc Quang nhìn anh, yên lặng hỏi: “Cậu mang nhiều đồ như vậy làm gì?”
Đỗ Nhược Ngu vừa dọn dẹp vừa nói: “Khu thắng cảnh có lẽ sẽ lạnh, trong túi tôi có mang theo áo khoác cho ngài, có lẽ có khi còn uống rượu.

Tôi cũng mang theo thuốc dạ dày, kéo và băng dính.

Dù sao cũng có rất nhiều đồ cần chuẩn bị”
Sư Diệc Quang đột nhiên nhảy ra một câu: “Cậu thế này thật như cô vợ nhỏ.”

Đỗ Nhược Ngu ngẩng đầu nhìn anh ta: “?”
Hai người tức khắc xấu hổ, Sư Diệc Quang ho khan một tiếng, nói: “Tôi không có ác ý, chỉ là cảm thấy cậu rất……” rất tri kỷ…… anh ta thu hồi lời muốn nói, lại xụ mặt, lạnh lùng nói, “Tóm lại, ngày mai còn phải dậy sớm xuất phát, nhanh đi nghỉ ngơi.”
Đỗ Nhược Ngu cúi đầu lên tiếng, mặt lại hơi nóng lên.
Anh cảm thấy mấy chữ Sư tổng chưa nói chắc sẽ là lời hay.
Ngày hôm sau mọi người tập hợp trước cửa công ty, xe buýt chở đến thắng cảnh ngoài thành phố.
Mọi người đều cho rằng Sư Diệc Quang sẽ ngồi xe buýt cùng họ, sau đó suy đoán anh nhất định sẽ ngồi ở phía trước, mấy người có tâm lập tức tranh lên xe trước, theo thứ tự ngồi lên mấy hàng ghế đầu chờ tổng giám đốc.
Kết quả Sư Diệc Quang tự lái, tài xế lái chiếc Cayenne trong nhà ra, chở tổng giám đốc đến thắng cảnh.
Đỗ Nhược Ngu lên xe buýt, nhìn thấy mấy nữ đồng nghiệp nhìn chiếc xe Cayenne đậu bên ngoài xe buýt với vẻ mặt thất vọng.
Ngu à, tổng tài tự có tọa giá.
Anh cảm thấy buồn cười cũng không hé răng, ngồi cạnh đồng nghiệp mình quen.
Sau đó lại xảy ra chuyện làm mấy đồng nghiệp nữ tức giận, Hàn Dung tự nhiên ngồi lên xe của Sư Diệc Quang, xe khởi hành trước xe buýt rồi rời đi.
Mắt mấy cô sắp cháy luôn rồi, dựa vào cái gì trợ lý Hàn có thể ngồi xe tổng giám đốc?
Có đồng nghiệp nữ cố ý đến trước mặt Đỗ Nhược Ngu nói: “Đãi ngộ của trợ lý Hàn quá tốt rồi, chúng ta chen trên xe buýt, cô ta lại có thể ngồi xe việt dã.

Thư kí Đỗ anh cũng là người cạnh Sư tổng, sao anh không được đãi ngộ này nha?”
Đỗ Nhược Ngu cười tủm tỉm nói: “Bởi vì Sư tổng nói tôi đừng đi theo ngài ấy, cũng muốn ở chung nhiều hơn với mấy đồng nghiệp.”
Ẩn ý của Đỗ Nhược Ngu là Sư tổng phái tôi tới điều tra dân tình, ở chung nhiều rồi cáo trạng một thể.
Đồng nghiệp nữ lập tức ngượng ngùng cười rời đi.
Đỗ Nhược Ngu lắc đầu, Sư tổng chọn ai lên xe anh ta là quyền tự do của người ta, cả chồng hợp pháp của anh ta là mình còn chưa quyết định được.
Anh nháy mắt ý thức được mình lại chua lòm, nâng tay nhẹ vỗ mặt mình, thở ra một hơi.
Sau khi đến đông đủ, xe buýt cuối cùng cũng cuất phát, Đỗ Nhược Ngu hàn huyên với đồng nghiệp một hồi, liền bắt đầu nhắm mắt nghỉ ngơi.

Qua hai tiếng, xe tới trạm dừng, dừng xe hai mươi phút để mọi người nghỉ ngơi một chút.
Ai ngờ lúc này, Hàn Dung lại phong tình vạn chủng xuất hiện trên xe buýt.
Tất cả mọi người trừng mắt nhìn cô, không rõ sao cô lại xuống xe tổng giám đốc.
Hàn Dung qua chỗ Đỗ Nhược Ngu, nhếch đôi môi đỏ mọng lên nói với anh: “Thư ký Đỗ, tổng giám đốc đang đậu xe phía trước chờ cậu, cậu lên xe của anh ấy.”

Đỗ Nhược Ngu sửng sốt, vô thức quay đầu lại, lại thấy đồng nghiệp của mình đang nhìn chằm chằm vào mình.
Anh nâng kính, chào Hàn Dung, đứng dậy khỏi chỗ ngồi, xuống xe và tìm thấy chiếc Cayenne của Sư Diệc Quang đang đợi trước xe buýt cách đó không xa.
 Đỗ Nhược Ngu đi qua, vốn nghĩ ngồi ghế phụ, nhưng bị Sư Diệc Quang gọi lại: “Cậu làm gì đấy, ngồi hàng sau.”
Đỗ Nhược Ngu thành thật kéo cửa ghế sau, ngồi xuống cạnh anh ta.
Đỗ Nhược Ngu vừa lên xe liền hỏi: “Sư tổng có chuyện gì sao?”
Sư Diệc Quang cổ quái nhìn anh một cái, nói: “Chuyện gì là chuyện gì?”
Đỗ Nhược Ngu còn tưởng rằng Sư Diệc Quang có chuyện tìm anh, kết quả hóa ra không phải như vậy.
Sư Diệc Quang để tài xế khởi động ô tô, lại đi trước một bước.

Đỗ Nhược Ngu ngồi cạnh Sư Diệc Quang, lại nhìn tài xế trên ghế lái, hơi do dự.
Sư Diệc Quang biết động tác của anh, không cần quay đầu lại, trực tiếp nói: “Có chuyện gì thì cứ nói đi, tật xấu ấp a ấp úng của cậu phải sửa lại.”
Đỗ Nhược Ngu lập tức thẳng eo trả lời: “Sư tổng, tôi muốn hỏi sao anh lại đi theo đoàn.”
Không ngờ câu hỏi này khiến Sư Diệc Quang nhất thời không nói gì.
Câu hỏi này khó trả lời đến vậy sao?
Đỗ Nhược Ngu còn buồn bực, liền nghe thấy Sư Diệc Quang ho khan một tiếng, sau đó nói: “Chúng ta không phải chưa hưởng tuần trăng mật sao.”
Đỗ Nhược Ngu không dám tin trợn mắt, quay đầu nhìn tổng giám đốc nhà mình.
Anh ta lại nghiêng đầu không nhìn anh, tay chống cằm nhìn về phía ngoài cửa sổ xe, ngắm phong cảnh.
Teambuilding của công ty giống như tuần trăng mật …… Mạch não tổng tài là thế hả?
Đỗ Nhược Ngu cực kì muốn phun tào, nhưng lại vui sướng không thể hiểu được.
Nói không mong đợi gì, nhưng Sư Diệc Quang còn nhớ thương tuần trăng mật của họ.
Mỗi lần anh chán nản vì việc gì đó, chuẩn bị tâm lý thật tốt, không cần suy nghĩ quá nhiều, thỏa mãn với hiện tại là được.
Chờ anh thật vất vả mới tâm bình khí hòa, anh ta lại ném ra một cục đá, ném đến mặt hồ tĩnh lặng trong lòng anh, làm tâm trạng bình tĩnh của anh lần nữa dao động.
Đáng giận, như vậy thật sự là quá phạm quy!
 
------oOo------



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.