Tháng Ngày Sau Khi Kết Hôn Của Tổng Tài Mèo Lớn

Chương 4: Chương 4




Đỗ Nhược Ngu còn đang ngơ ngác đỏ mặt, mẹ Đỗ ho khan một tiếng nói: “Mau ngồi xuống.


Đỗ Dĩnh Dĩnh buồn cười, Đỗ Nhược Ngu lúc này mới phản ứng lại, dẫn Sư Diệc Quang ngồi lên sô pha.

Đỗ Nhược Ngu đột nhiên nói muốn kết hôn, trong lòng mẹ Đỗ cùng Đỗ Dĩnh Dĩnh đều không đồng ý mà còn nghi ngờ, đặc biệt khi đối tượng lại là ông chủ.

Nhưng vừa rồi hành động thân mật tự nhiên của Sư Diệc Quang làm hai người yên tâm hơn không ít, không khí cũng hòa hoãn lại.

Đỗ Dĩnh Dĩnh rót trà cho Sư Diệc Quang, Sư Diệc Quang nhận lấy nói với cô: “Đi thăm mèo nhà em đi.

” Có lẽ nó bị dọa không nhẹ.

Đỗ Dĩnh Dĩnh tức khắc cảm thấy anh rể tương lai…… có vẻ hơi sai, nhưng vẫn tràn ngập hảo cảm.

Lớn lên đẹp trai có tiền còn yêu thương động vật nhỏ, khẳng định là người tốt.

Đỗ Dĩnh Dĩnh vào nhà trấn an Hô Hô, để mèo chơi trong phòng mình, sau đó mới khóa cửa trở về phòng khách, ngồi cạnh mẹ Đỗ xét duyệt Sư Diệc Quang.

Mẹ Đỗ làm nội trợ, cũng không phải người chưa gặp qua chuyện đời, vừa mới bắt đầu hơi co quắp, nhưng quan tâm con trai nên dò hỏi Sư Diệc Quang, Sư Diệc Quang cũng tốt tính trả lời tất cả.

Phòng khách Đỗ gia sáng sủa sạch sẽ, mọi người ngồi nói chuyện phiếm, chủ yếu quay chung quanh vẫn là vấn đề hôn lễ của Đỗ Nhược Ngu cùng Sư Diệc Quang.

Đỗ Nhược Ngu vốn dĩ cho rằng phải đánh yểm trợ cho Sư Diệc Quang, nhưng không ngờ Sư Diệc Quang đều tự ứng đối được hết.

Sau đó Đỗ Nhược Ngu mới hiểu được, đây là hình thức thương nghiệp, anh chỉ phụ trợ như ngày thường là được.

Anh không khỏi buồn cười, Sư Diệc Quang để anh phối hợp diễn kịch, kỳ thật kỹ thuật diễn của anh ta cũng không tồi.


Cuối cùng Đỗ Nhược Ngu lại không ngờ Sư Diệc Quang sẽ ở lại ăn cơm, mẹ Đỗ đi chuẩn bị đồ ăn, Đỗ Dĩnh Dĩnh đi theo giúp, Sư Diệc Quang bị Đỗ Nhược Ngu dẫn về phòng.

Đỗ Nhược Ngu rất ít khi về ở, dọn dẹp rất sạch sẽ ngăn nắp, Sư Diệc Quang vừa vào phòng liền rơi vào trạng thái nghỉ ngơi, sắc mặt lại trở nên căng thẳng.

Đỗ Nhược Ngu biết Sư tổng vẫn luôn có tính cách này, lúc thả lỏng sẽ có vẻ mặt lãnh đạm, trái ngược với những người khác.

Sư Diệc Quang ngồi trên ghế của Đỗ Nhược Ngu, nhìn căn phòng, nói: “Đây là tổ chim nhỏ của cậu à?”
Đương nhiên không bằng tổ lớn của tổng tài rồi.

Vẫn chỉ dám chửi thầm, không dám tranh luận.

“Nhà cậu thích xem thế giới động vật à?” Sư Diệc Quang đột nhiên hỏi.

Đỗ Nhược Ngu không hiểu là ý gì, nghi hoặc: “Đã từng xem.


“Vậy có dẫn mèo đến vườn bách thú chưa?” Sư Diệc Quang lại hỏi.

“Chưa dẫn…… rất lâu rồi tôi cũng chưa đến vườn bách thú.


Sư Diệc Quang mím môi, sau đó nói: “Cậu nên dẫn nó đi cho thấy việc đời.


Đỗ Nhược Ngu đầy mặt dấu chấm hỏi, Sư Diệc Quang nhìn anh nói: “Như là đi xem hổ với báo như nào, thế thì sẽ không sợ nữa.


Đây là logic gì, không phải càng xem càng sợ à?

Đỗ Nhược Ngu đành phải nói: “Bình thường nó thật sự không như vậy.

” Nhất định là bởi vì ngài quá dữ.

Sư Diệc Quang không tiếp tục nói tới giáo dục con mèo, trầm mặc ngồi đó, nhìn không ra vui giận.

Có lẽ ở nhà mình nên thả lỏng, Đỗ Nhược Ngu nhìn Sư Diệc Quang, do dự một chút, vẫn nói mấy lời trong lòng: “Sư tổng, thật ra ngài không cần thiết như vậy.


Sư Diệc Quang giương mắt nhìn anh.

Mắt Sư tổng rất sâu, lúc chăm chú nhìn một người rất uy nghiêm.

Đỗ Nhược Ngu theo Sư Diệc Quang ba năm, vẫn hơi sợ anh ta, nhưng phải nói rõ ràng.

Anh nâng mắt kính, nói: “Tôi nói, này chỉ là…… Hôn nhân giả, nếu ngài là chủ, ngài không cần quá để ý tình huống bên tôi.


Nếu anh đã đồng ý kết hôn, lại còn ký hợp đồng, nhận tiền rồi, sẽ có tinh thần làm việc, nhất định sẽ phối hợp Sư Diệc Quang kết hôn giả đến cùng.

Nhưng Sư Diệc Quang lại còn săn sóc người nhà của anh, chịu tự tới cửa một chuyến, đối với kiểu giám đốc như anh ta đúng là không dễ dàng.

Nhưng…… Càng nhập diễn, càng dễ dàng từ diễn thành thật, mẹ với em gái có vẻ đều rất thích Sư Diệc Quang, khiến Đỗ Nhược Ngu cảm thấy hơi lo lắng.

Sư Diệc Quang nghe xong, bình tĩnh giải thích: “Tôi không phải vì cậu.


Ghế dựa của Đỗ Nhược Ngu là kích cỡ thường, chắc do thường ngày thấy Sư Diệc Quang ngồi trên ghế giám đốc, lúc này anh ta ngồi ở chỗ kia, chân dài duỗi thẳng, tay gác ở trên bàn, lại có vẻ hơi co quắp.


Nhưng để Đỗ Nhược Ngu tin tưởng, Sư Diệc Quang tiếp tục bổ sung: “Hiện tại diễn không đủ, việc phiền toái sau này càng nhiều, rất nhiều người sau lưng tôi đang quan sát.


“……” Đỗ Nhược Ngu lúc này mới ý thức được đây không phải chỉ diễn tập, phải làm đến mức mọi người tin họ thật sự kết hôn.

Sư Diệc Quang không muốn nói tiếp, ngẩng đầu nhìn kệ sách cạnh bàn, lập tức bị hấp dẫn lực chú ý.

Anh ta đứng lên, rút ra một quyển sách, nói: “Cậu thích quyển sách này?”
Anh ta không đề cập cụ thể đến nó mà nói đến hàng sách “Ông già và biển cả” trên giá sách.

Đỗ Nhược Ngu đã sưu tầm nhiều phiên bản khác nhau của “Ông già và biển cả”, cả bản gốc và bản dịch, chất đầy trên giá sách, gáy của một số bản cổ đã hơi cũ, thậm chí còn có bản in thế kỷ trước, muốn có được phải tốn không ít công sức.

Đỗ Nhược Ngu yên lặng nhìn những quyển sách đó, hoài niệm: “Khi còn nhỏ cha tôi mua cho tôi một quyển, sau đó vì rất thích không ngừng thu thập, chắc là sở thích nhỏ.

Chỗ này để mấy bản cũ, bản in mới để ở phòng thuê.


Sư Diệc Quang tất nhiên biết tình huống trong nhà Đỗ Nhược Ngu, cha mất khi anh còn nhỏ, cha Sư Diệc Quang cũng đã qua đời mấy năm trước, bọn họ có vẻ hơi đồng bệnh tương liên.

Đỗ Nhược Ngu cũng nghĩ đến điểm này, cho nên nói nhiều hơn chút: “Cha tôi làm trong công ty vận tải biển, ông ấy rất thích quyển sách này, mua cho tôi đọc, nhưng lúc ấy tôi còn nhỏ thấy rất nhàm chán.


Đỗ Nhược Ngu nhìn Sư Diệc Quang, tránh ánh mắt sau mắt kính cười, hơi ngượng ngùng: “Sau khi cha tôi qua đời tôi lại lấy ra đọc, mới cảm nhận được đặc sắc trong đó, cuối cùng càng ngày càng thích.


Còn vài việc Đỗ Nhược Ngu không nói cho Sư Diệc Quang, anh có một thói quen, mỗi lần có quyết định trọng đại lại lật quyển sách này.

Chắc đã hình thành một loại tâm lý ám chỉ, chỉ cần tĩnh tâm đọc anh lại như có thêm quyết tâm và dũng khí.

Sư Diệc Quang không nhận xét, mà rất cẩn thận mở cuốn sách trên tay ra.

Ngón tay thon dài đặt lên trang sách, chậm rãi lật, chỉ có những trang sách phát ra tiếng xào xạc nhưng lại có vẻ cực kì an tĩnh.


Đỗ Nhược Ngu nhìn động tác của Sư Diệc Quang.

Ngón tay cũng đẹp như vậy, phạm quy quá.

“Mình mong nó ngủ và mình có thể ngủ và mơ về những con sư tử, lão nghĩ.

Tại sao đàn sư tử lại là hình ảnh đậm nét nhất trong ký ức?”
Ngón tay Sư Diệc Quang ngón tay xẹt qua trong sách này một hàng, Đỗ Nhược Ngu ở bên cạnh mơ hồ nhìn thấy dòng đó, anh quá quen thuộc với nội dung cuốn sách này, chỉ cần liếc qua vài chữ là biết ngay đó là đoạn nào.

“Sư tử ở phương tây đại biểu cho sức mạnh cùng quyền lực.

” Đỗ Nhược Ngu cũng không biết tạ sao mình lại đột nhiên nói một câu như vậy, “Có lẽ nếu trong giấc mơ có một con sư tử, con người sẽ trở nên dũng cảm hơn.


Sư Diệc Quang khép sách lại, chuyển qua nhìn chăm chú vào anh, ánh mắt lại có ý cười nhàn nhạt.

Đỗ Nhược Ngu bị ý cười này làm cho giật mình, nếu bình thường Sư tổng hay cười thế này, có lẽ người theo đuổi xếp hàng ngoài cửa sẽ tăng gấp 3.

Hai người đều không nói chuyện nữa, trong phòng Đỗ Nhược Ngu có cảm giác thanh thản, hoàn toàn khác ở văn phòng.

Ngay lúc này, Đỗ Dĩnh Dĩnh đột nhiên gõ cửa, nói đã đến giờ ăn cơm.

Sư Diệc Quang để sách lại trên kệ, nói: “Đi ra ngoài thôi.


Đỗ Nhược Ngu cảm thấy mặc dù trước đây hầu như ngày nào họ cũng gặp nhau ở công ty nhưng chưa bao giờ giống lúc trong phòng anh hôm nay.

Chỉ đơn giản hàn huyên vài câu, lại cảm giác gần gũi đến thế.

 
------oOo------



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.