Tháng Ngày Sau Khi Kết Hôn Của Tổng Tài Mèo Lớn

Chương 52: Chương 52




Đỗ Nhược Ngu vừa nhìn thấy cảnh sát xoay đầu qua, trong lòng lập tức hét lên.

Ôi chúa ơi.

Đây không phải là anh cảnh sát chính trực lần trước anh gặp khi nhặt hổ con sao?
Đỗ Nhược Ngu làm thư ký luôn giúp đỡ tổng giám đốc tiếp đãi khách, cho nên năng lực nhớ mặt rất mạnh, lần trước anh ôm Chiêu Chiêu nói chuyện với anh cảnh sát này nửa ngày, lần này liếc mắt một cái đã nhận ra, tuyệt đối không sai.

Đỗ Nhược Ngu vội vàng quay mặt đi, cầu mong đồng chí cảnh sát đã quên mình.

Kết quả trời không thuận lòng người, cảnh sát kia đã đi về phía anh.

Đồng chí cảnh sát đứng trước mặt Đỗ Nhược Ngu, nhìn qua nhìn lại, khuôn mặt chính trực đột nhiên nở nụ cười, cảnh sát hỏi Đỗ Nhược Ngu: “Mèo của anh là mèo tam thể hay mèo cam? Vẫn ổn chứ?”
Đỗ Nhược Ngu kêu khổ không ngừng, cảnh sát trẻ tuổi này trí nhớ tốt như vậy làm gì.

Hàn Dung cùng Bùi Lăng đều ngạc nhiên, Hàn Dung hỏi: “Thư ký Đỗ, cậu có nhận ra anh cảnh sát này không?” Cô suy nghĩ một lúc rồi nói: “Con mèo của cậu không phải là con mèo đen trắng sao?”
Lúc trước Sư Diệc Quang còn khoe mèo trong nhóm như khoe con.

Hơi thở của Đỗ Nhược Ngu cứng lại, sau đó cười tủm tỉm nói: “Cô nhớ nhầm rồi chị Dung Dung.

” Anh nhanh chóng chuyển chủ đề, nói với đồng chí cảnh sát: “Xin chào, chúng ta lại gặp nhau.


Cảnh sát gật đầu với anh: “Không ngờ anh còn nhớ tôi.


Đỗ Nhược Ngu nghĩ thầm đây mới là lời tôi muốn nói đấy.

“Người toàn nói phét ôm mèo, anh cho tôi ấn tượng rất sâu, lần đó ba đứa trẻ tới nói đã tìm được con tôi mới hết hoài nghi.


Đỗ Nhược Ngu: “……”
Hàn Dung ngạc nhiên nhìn Đỗ Nhược Ngu, thư kí Đỗ ngày thường rất ổn trọng dễ gần, khi nào lại toàn nói phét bao giờ?
Đỗ Nhược Ngu vẫn giữ nụ cười trên mặt, hỏi cảnh sát: “Đồng chí cảnh sát, sao các anh lại đến đây?”
Cảnh sát hơi nheo mắt lại, nói: “Đi công tác.


Phần lớn thời gian cảnh sát đi công tác là vì phải giải quyết các vụ án, Đỗ Nhược Ngu không nghĩ tới lần trước gặp anh ta vẫn còn là cảnh sát xã, tức khắc rất kính nể, hỏi: “Cảnh sát anh họ gì?”
“Kẻ hèn họ Miêu, Miêu Húc.


” Miêu cảnh sát trả lời, “Tôi biết tên anh, lần trước anh đã đưa danh thiếp cho tôi.


Đỗ Nhược Ngu lại kinh ngạc, cả tên cũng nhớ rõ……
Bùi Lăng thấy hai người hàn huyên nửa ngày, cuối cùng cũng lên tiếng: “Chị dâu …… Khụ, thư kí Đỗ biết cảnh sát này thật là duyên phận, cho nên, mấy người đã có kết quả chưa?”
Bùi Lăng hỏi chuyện đoàn phim.

Cảnh sát Miêu nhìn anh ta, nói: “Tôi vừa đi công tác ghé qua, phải hỏi chi tiết các đồng nghiệp địa phương.


Thế là chưa điều tra được gì.

Ở trường quay có rất nhiều người, muốn tìm ra kẻ gây ra vụ phá hoại thì cần phải điều tra từng người một, tuy nhiên việc quay phim vẫn tiếp tục, không thể dừng tiến độ.

Trên thực tế, đoàn làm phim cũng biết điều này, việc gọi cảnh sát tới chỉ là một biện pháp răn đe.

Cảnh sát muốn đoàn phim chú ý phòng bị, chú ý bàn giao ca, lưu giữ hồ sơ sử dụng các thiết bị có giá trị và nhớ khóa kỹ các tài liệu quan trọng sau khi sử dụng.

Nhân viên đoàn phim nói họ đều hiểu cả, sau vài lần xảy ra chuyện ngày nào rời đi họ cũng khóa kỹ cửa, nhưng hồ sơ trường quay vẫn bị thất lạc, gây ra sự hỗn loạn vào ngày hôm sau, làm chậm tiến độ quay phim, thất thoát rất nhiều tiền bạc.

Đỗ Nhược Ngu nghe được tình huống này, lông mày run lên, trong lòng nảy ra chủ ý.

Cảnh sát địa phương sau khi lấy hồ sơ điều tra đã rời phim trường, nhưng Miêu Húc vẫn ở lại, nói rằng anh ta đang đi công tác, xong việc bây giờ là lúc rảnh rỗi nên ở lại tiếp tục xem.

Đoàn phim ước gì có cảnh sát giúp bọn họ canh chừng, giữa trưa còn muốn mời Miêu Húc ăn cơm, nhưng cảnh sát Miêu nhất quyết muốn ăn cơm hộp.

Đỗ Nhược Ngu ở cạnh mấy bạn nhỏ trong Đại Thảo Nguyên, Tống Trí Hân ở phim trường chơi một vòng cuối cùng cũng trở về, thấy những người còn lại tỏ ra lo lắng, anh ta cười nói: “Đã nói là tới chơi mà, một đám đều vẻ mặt đưa đám.


“Khóc tang gì hả? Có thể nói đàng hoàng được không.

” Hàn Dung quả thực muốn đánh anh ta.

Tống Trí Hân vỗ vai Bùi Lăng, nói tiếp: “Mấy cậu quá khẩn trương, chờ tôi tìm được thủ phạm đánh một trận là xong.


Tống Trí Hân làm như đại ca, Đỗ Nhược Ngu hoài nghi nếu anh ta đủ cao có thể sẽ vỗ đầu Bùi Lăng.


Bùi Lăng đồng ý với Tống Trí Hân, nói: “Đừng nghĩ những cái đó, nếu tới phải chơi thật vui, chiều nay tôi còn cảnh quay, để tối dẫn mọi người đi ăn gà hầm lu.


Thành phố điện ảnh không ở thành phố, khách sạn bên cạnh nhìn có vẻ cao cấp nhưng thực chất các nhà hàng chẳng vậy, ngược lại, một số nhà hàng do tư nhân mở ra có hương vị rất ngon.

Bùi Lăng đã đóng phim rất lâu, đi khắp nơi, đến đâu cũng thích ứng được, nếu là Sư Diệc Quang chắc không được, anh ta sẽ nói với vẻ chán ghét rằng hoàn cảnh không tốt và một con gà cũng không đủ nhét kẽ răng.

Hàn Dung và Tống Chí Hân nghe được sắp ăn thịt gà đều rất vui vẻ.

Đỗ Nhược Ngu: “……”
Đỗ Nhược Ngu tìm cơ hội hỏi riêng Hàn Dung.

“Chị Dung Dung, Miêu cảnh sát là người bình thường sao?”
Hàn Dung kỳ quái nhìn anh một cái, nói: “Đúng vậy, một cảnh sát bình thường.


Khóe miệng Đỗ Nhược Ngu giật giật, anh luôn cảm thấy Miêu Húc khác thường, cho rằng anh ta cũng là một con vật.

“Có người trời sinh tương đối nhạy bén.

” Hàn Dung nói, “Không sao, anh ta không thể làm gì cậu.


Đỗ Nhược Ngu gật đầu, quả thực nuôi mèo cũng không có gì phạm pháp, anh suy nghĩ một chút, nhỏ giọng nói với Hàn Dung: “Chị Dung Dung, khóa cửa lại để người bình thường không vào được, nhưng động vật lại không.

” Cửa sổ này, hầm ngầm này, đều có thể ra vào.

Vẻ mặt Hàn Dung có chút kỳ quái nói: “Tôi cũng nghĩ tới, nhưng ở đây quá nhiều người, mùi vị rất hỗn tạp, không phân biệt được.


Hàn Dung trao đổi ánh mắt với Đỗ Nhược Ngu.

Buổi chiều, Hàn Dung và Đỗ Nhược Ngu không đi thành phố điện ảnh mà ở lại trường quay xem Bùi Lăng đóng phim.

Tống Trí Hân cũng hiếm khi đi không loanh quanh mà tìm một chiếc ghế để ngồi rồi ngủ gà ngủ gật.

Mỗi ngày quay thêm cho bộ phim này là thêm một ngày bỏ tiền, bởi vì có chuyện gì đó xảy ra và tiến độ bị chậm lại nên thần kinh của mọi người đều căng thẳng.


Điều kỳ lạ là giới truyền thông bên ngoài vẫn bình tĩnh trước tình huống này, theo lý mà nói thì chuyện của đoàn làm phim lẽ ra đã được thổi phồng từ lâu.

Đỗ Nhược Ngu nhìn Tống Trí Hân đang ngủ ngon lành trên ghế, trong lòng khẳng định là ông chủ Tống áp xuống.

Hiện tại ngẫm lại mấy người bạn của Sư Diệc Quang, ai lại không phải ngọa hổ tàng long.

Nghĩ như vậy, Đỗ Nhược Ngu mới yên tâm, chuyên tâm xem Bùi Lăng đóng phim.

Bùi Lăng thân cao chân dài, dưới ánh đèn sân khấu rất bắt mắt, Đỗ Nhược Ngu nhìn nghĩ thầm, động vật họ mèo như Bùi Miêu Miêu quả nhiên thật xinh đẹp.

ý anh là chồng anh cũng đẹp á hả
Bộ phim này thực ra có rất nhiều cảnh hành động, xưởng phim công nghiệp rất rộng, trên cùng cao bằng mấy tầng, các cảnh hành động và hiệu ứng đặc biệt đều được quay bên trong, trên trường quay có rất nhiều thiết bị, dụng cụ, ở bên cạnh Bùi Lăng là một giá thép, cao khoảng 2 mét, trên trần treo đèn với mấy dụng cụ khác.

Nhân vật chính khác của bộ phim là một cô bé, một diễn viên nhí rất tài năng, hiện đang đóng với Bùi Lăng, Đỗ Nhược Ngu chưa quan sát người khác quay phim cẩn thận bao giờ nên đang chăm chú xem.

Hiện trường náo nhiệt nghiêm túc, mọi người đều đang tập trung làm việc của mình thì đúng lúc đó, một điều bất ngờ đã xảy ra.

Chiếc kệ bên cạnh chỗ quay bất ngờ bị vặn vẹo đổ rầm xuống.

Mọi người đều nhìn với vẻ hoài nghi kinh hãi.

Bùi Lăng và cô bé đang quay phim ở dưới, mắt thấy sắp ập lên người, cô bé đương nhiên bị dọa hoảng sợ, ngơ ngác thất thần bất động, nhưng trong chớp nhoáng Bùi Lăng đã bế cô bé lên nhanh nhẹn nhảy ra một bước.

Anh ta chỉ bước một bước nhưng anh và cô bé đã di chuyển cách xa vài mét, chiếc kệ rơi xuống đất không va vào họ.

Chiếc kệ chạm đất lại phát ra một âm thanh chói tai, đồ đạc trên kệ rơi khắp nơi, mọi người trố mắt nhìn vào chỗ đó, ngay sau đó mọi người mới kịp phản ứng, vội vàng kiểm tra xem hai diễn viên chính có bị thương hay không.

Bởi vì Bùi Lăng phản ứng rất nhanh nên họ không bị thương chút nào, nhưng cô bé sợ đến mức không thể quay cảnh hôm nay.

Hiện trường nhất thời vô cùng hỗn loạn, nhân viên dọn dẹp hiện trường rồi đưa cô bé đi, khung cảnh chợt trở nên yên tĩnh.

Nhân viên công tác lên dọn dẹp đồ đạc, sau đó Miêu Húc cũng bước vào hội trường, theo sau là đám Đỗ Nhược Ngu.

Hàn Dung vội vàng cùng hỏi Bùi Lăng: “Cậu không sao chứ?”
Bùi Lăng âm trầm lắc đầu.

Đoàn phim liên tiếp xảy ra chuyện, ai cũng không vui, hôm nay suýt chút nữa có người bị thương, nếu dừng công việc một ngày sẽ thiệt hại hàng triệu USD, nếu chuyện này xảy ra lần nữa, ai có thể chịu đựng được?
Miêu Húc ngồi xổm trên đất nhìn cái kệ, kệ bị vỡ làm hai phần, anh ta cau mày quan sát, sau đó nói ra điều mình nhìn thấy: “Nơi nối thép là mối hàn yếu, còn để đồ nặng lâu, cái kệ này luôn có một ngày sẽ sập.


Phải mất hơn một, hai ngày để dựng bộ khung thép này, còn nó vẫn luôn ở đó, một tai họa ngầm.

Miêu Húc nói tiếp: “Mối nối đã được cưa.


Có người đã cưa mở kệ rồi hàn lại, nhưng hàn không chắc chắn.


Bây giờ chắc chắn là có người đang gây rắc rối.

“Mẹ kiếp.

” Tống Chí Hân bỗng nhiên nổi giận, “Nếu tôi biết là ai, tôi sẽ đánh chết hắn.


Cái kệ này vẫn luôn ở đây, không thể biết đã bị động tay lúc nào.

Hàn Dung im lặng đi tới, quỳ xuống nhìn.

“Mới hàn lại.

” Giữa một đám mặt ủ mày chau, giọng nói của Hàn Dung rất đột ngột, mọi người quay đầu nhìn về phía cô.

Giám đốc xinh đẹp chớp mắt nói: “Tôi ngửi thấy được.

” Cô cẩn thận suy nghĩ: “Là loại mùi thường thấy ở các công trường xây dựng, rất mới, không phải ngày hôm qua chính là hôm nay.


Đỗ Nhược Ngu biết Hàn Dung đang nói đến mùi xỉ que hàn, anh lại kinh ngạc khi Hàn Dung có thể dùng mũi ngửi được cả mùi này.

Phim trường đã được thành lập từ lâu, theo lý mà nói những món đồ này sẽ không còn mùi, hiện tại phạm vi đã bị thu hẹp, chỉ cần kiểm tra xem ai đã đến đây từ hôm qua đến hôm nay thì có thể có tiến triển.

Hàn Dung quay đầu tìm kiếm khắp nơi, tựa hồ muốn đi theo mùi hương, nhưng nơi này quá bừa bộn, ý muốn của cô không có khả năng thực hiện được.

Có lẽ lời cô vừa nói có tác dụng cảnh báo kẻ địch, vừa quay người nhìn về phía sau đã nhìn thấy một bóng người vụt qua bên cạnh phim trường.

Hàn Dung hét lên, chưa ai kịp phản ứng thì Bùi Lăng đã chạy ra ngoài.

Khi đó suy nghĩ đầu tiên của Đỗ Nhược Ngu là: Mẹ ơi, tốc độ nhanh quá.

Trước khi kịp chớp mắt, nam ảnh đế đã lao về phía bóng người kia.

Này chính là nhanh như chớp trong truyền thuyết sao.

Đỗ Nhược Ngu cảm giác trong nháy mắt Bùi Lăng chạy tới, quả thực như đang lái một chiếc Ferrari vậy.

 
------oOo------



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.