Đông tàn xuân sang, khối băng mỏng giữa núi hóa thành dòng suối chảy róc rách. Một con hươu sao nhỏ cẩn thận đi ngang qua bụi rậm, miệng ngậm vài đóa hoa, nó chạy chậm một đường đến bên một dòng suối trong vắt.
“U, u.” Hươu sao nhỏ tìm thấy người muốn tìm, nó cúi đầu rồi cọ nhẹ cái trán vẫn chưa mọc sừng vào tay tiên quân tuấn mỹ vừa mới gảy đàn xong.
Vẻ ngoài vị tiên quân này hiện lên trong tuyết đầu mùa vốn vô cùng lãnh đạm, lúc này khóe miệng y cong cong, không khác nào băng tuyết tan chảy. Y khẽ vuốt cái trán trơn của nó: “Vừa đi nơi nào chơi?”
Hươu sao nhỏ đặt mấy đóa hoa còn đọng sương sớm lên bàn tay tiên quân, sau đó lại cọ cái trán vào lòng bàn tay y.
Tiên quân vân vê đóa hoa đào mới hái. Hoa đào đỏ rực một mảng, làm đầu ngón tay y cũng nhiễm đỏ theo.
“Hóa ra đã là mùa xuân.”
Trong núi vô Giáp, lạnh lẽo không biết được tháng năm.
Sau ngày ấy, y một mình ở nơi này tu hành. Tu hành mấy mươi năm, không biết bên ngoài đã thay đổi thế nào, xuân hoa thu nguyệt có còn như thuở trước.
Tiên quân gảy nhẹ một dây đàn, phát ra âm vang vu vu giống hươu nhỏ. Hươu nhỏ tưởng y gọi mình nên duỗi đầu lại. Tiên quân chỉ nhẹ nhàng thu đàn rồi cất mấy đóa hoa đào vào trong ống tay áo: “Có khách nhân đến.”
Hẻm núi tịch mịch thanh tĩnh, quanh năm đều chìm trong sương khói tím nhạt. Chim thú thì thỉnh thoảng vào đây nhưng con người thì không thể lui tới. Chẳng qua hôm nay, nơi này lại xuất hiện hai vị khách không mời.
Bọn họ để tóc không giống người bình dân đương thời. Một người thì tóc quá ngắn, một người thì tóc lưng chừng. Quần áo trên người bọn họ cũng vô cùng quái dị, quần áo ngắn không giống quần áo ngắn, Hồ phục cũng không giống Hồ phục.
Người tóc lưng chừng lấy một cây quạt nhỏ màu đen ra, đối phương tùy ý phất nhẹ, đám rắn rết trong bụi rậm như cảm nhận được thứ gì, chúng vội vàng bỏ chạy mất dáng.
“Không ngờ Hạc Quân sẽ ở nơi như vậy.” Người tóc ngắn nhìn bụi cỏ không thể nào đặt chân bên dưới, rốt cuộc hiểu được câu “Trên đời này vốn không hề có đường, người ta đi mãi thì thành đường thôi”, bởi vì cỏ dại đều cao bằng nửa người.
“Trời đất trong lòng quân, ở đâu cũng không làm y vướng bận.”
Khách đến nơi này đúng là Nhậm Dật Phi và Salman. Nhậm Dật Phi vừa quay xong một bộ điện ảnh tiên hiệp mà Salman tài trợ. Hắn đóng vai “sư tôn” tiên phong đạo cốt, thoát tục hồng trần, bụi phàm khó vương.
Nhậm Dật Phi có ngũ quan tinh xảo, lại còn khá tà khí. Ban đầu hắn tưởng mình sẽ không hợp vai này, không ngờ sau khi phim phát sóng đã kéo thêm rất nhiều fans hâm mộ. Nhìn mọi người khen vai tiên quân mà hắn diễn bằng đủ loại ngôn từ bay bổng, Nhậm Dật Phi liền nhớ đến Hạc Quân.
“Đó mới là tiên quân tu hành chân chính, đáng tiếc bọn họ không có duyên tương ngộ.”
Cũng vì chuyện này mà hắn quyết định tới đây một chuyến.
Thứ nhất là muốn tránh né người hâm mộ quá khích, thứ hai là Mặc Cốt Phiến cũng phải nên “vật quy nguyên chủ”.
Nhậm Dật Phi không muốn mang Hạc Quy theo, bởi vì không thích hợp. Mỗi thế giới đều có quy tắc riêng, nếu Hạc Quy đã rời khỏi nơi này thì nó không nên xuất hiện trở lại.
“Cẩn thận.” Salman bẻ một cành cây dài cạnh bên. Một tay hắn kéo tay Nhậm Dật Phi, tay kia thì dùng cành cây dài thăm dò, cẩn thận đi về phía trước.
Nhậm Dật Phi cười tủm tỉm, phối hợp với động tác Salman.
Trong khi đó đám côn trùng rắn rết đã bỏ chạy từ lâu đều không nhịn được quay đầu nhìn lại, chúng nó khó hiểu vì không biết rốt cuộc hai người bọn họ đang diễn trò gì.
Không đi được bao lâu, Nhậm Dật Phi đột nhiên dừng bước. Hắn đặt tay lên mu bàn tay Salman, mắt nhìn về hướng rừng rậm bạt ngàn.
Salman cũng nhìn qua. Chỉ thấy trong khu rừng tràn ngập chướng khí, không có đường cho con người đặt chân xuất hiện một bóng dáng mờ sương.
Người tới mặc một thân y phục xanh nhạt, dịu dàng hệt như mưa bụi tháng ba.
Mái tóc dài đen nhánh được y tùy ý cố định bằng một cây trâm ngọc, ống tay áo dài phất qua cỏ cây, nhưng không hề lưu lại dấu vết.
Người nọ dừng chân đối diện với Nhậm Dật Phi phía xa, cả hai đều mỉm cười. Không phải là những kẻ xa lạ lần đầu gặp gỡ, đây là hai người bạn xa cách nghìn trùng bây giờ tái kiến.
Nhậm Dật Phi đi qua đó, hắn đem Mặc Cốt Phiến trao tay Hạc Quân: “Hoàn bích quy Triệu.”
Hạc Quân nhìn cây quạt được bảo dưỡng cẩn trọng, y xòe ra xem nét vẽ chim hạc bay lượn, lắc đầu: “Đã tặng cho cậu rồi thì nó là của cậu, bản thân nó cũng nghĩ như thế.”
Như đáp lời Hạc Quân, Mặc Cốt Phiến tỏa ra ánh sáng nhạt lung linh, sau đó còn rung nhẹ.
Nhậm Dật Phi nhận Mặc Cốt Phiến rồi lấy ra một phần lễ vật khác, hắn đặt lễ vật bên trong vỏ sò nhỏ.
Lễ vật là ốc đồng màu mỡ được nuôi dưỡng trong thời tiết tốt nhất, được những người đầu bếp chuyên nghiệp nhất chế biến với gia vị phù hợp nhất. Nhậm Dật Phi còn cẩn thận lựa chọn tôm tép, chiên cá khô đến lúc vàng giòn, rau củ mềm tươi…
“Ta họ Nhậm, tên Dật Phi, may mắn được kết giao cùng quân.” Nhậm Dật Phi tặng lễ vật xong rồi tự giới thiệu, hơn nữa còn kéo Salman tới, “Đây là Lâm Quan Nguyệt, bạn lữ của ta.”
Hạc Quân khẽ gật đầu, trực tiếp nhận lễ vật, cũng đồng ý thân phận “bạn bè.” Y cao lãnh nhưng rất thành thật, bản chất là một người thẳng thắn.
“Mấy năm trước ta chơi trò chơi kia, lúc ấy ngài cũng ở đó.” Nhậm Dật Phi nhắc chuyện “Xuân Nhật Yến”.
“Đó là một phần linh hồn mà ta phân tách, vốn chuẩn bị đưa đứa nhỏ kia đi một đoạn đường. Nó không phải tạo vật do trời đất sinh ra, lại mang trên mình quá nhiều nhân quả, chỉ sợ vào luân hồi sẽ hồn phi phách tán. Nhưng mà không ngờ rằng mọi chuyện sẽ phát triển như vậy. Dù sao cũng tốt, chung quy lại là phúc phần của nó.”
Hạc Quân không nhận ra bản thể Nhậm Dật Phi, bởi vì lực lượng hệ thống của đôi bên không quá tương đồng. Nhưng y biết Nhậm Dật Phi không phải người bình thường, tính tình lại khá tốt, cho nên Hạc Quân cảm thấy Tiểu Hạc Quy thích hợp ở bên cạnh người nọ.
Ban đầu Hạc Quân cũng nghĩ tới chuyện tiếp nhận Tiểu Hạc Quy. Song vì y lo ngại thể chất mình không thích hợp nuôi dưỡng sinh vật có trí tuệ, cuối cùng Hạc Quân vẫn quyết định đưa nó đến các thế giới khác.
Đương nhiên theo cách nói của yêu ma trong thế giới này thì chính là: Đưa đến bầu trời khác khỏi bầu trời này, tìm một đường sinh cơ.
“Sau khi một phần hồn phách ta trở lại, nó mang mọi chuyện về cho ta. Thậm chí ta còn nhận được phong thư đến từ thế giới âm tào địa phủ của cậu.” Hạc Quân nói.
Nhậm Dật Phi nghe rất sai sai: “Phong thư gì?”
“Nó nói bên đó thiếu một nhân vật giống như phán quan, mời ta đi nhậm chức. Có điều ta một lòng tự tại nên đã khước từ.”
Nhậm Dật Phi:… Hay, Hoang Vu Chi Giác lợi hại, còn học được chiêu cạy góc tường.
“Cậu trải qua chuyện năm đó trong ảo cảnh, cũng xem như là một loại duyên phận. Có muốn nhìn xem bộ dáng nguyên bản của thế giới này không?” Hạc Quân đang có ý định trở về cõi trần, tính toán việc tôi luyện tâm tính, hiện tại vừa lúc ngỏ lời mời Nhậm Dật Phi.
Đương nhiên hai người Nhậm Dật Phi từ chối thì bất kính, vì vậy vui vẻ đồng ý.
Hạc Quân phất ống tay áo, một đoàn mây mù liền bay từ phương xa lại rồi ngưng tụ dưới chân ba người, sau đó nâng họ bay lên trời, hướng về phía thành trì nhân loại.
Hơi nước ướt át bao phủ bọn họ, rõ ràng chân dẫm lên mây nhưng cảm giác lại không khác nào dẫm vào bùn đất. Ngoại trừ gió bên ngoài khá to, còn lại đều ổn cả.
Đây là lần đầu tiên Nhậm Dật Phi hưởng thụ cảm giác “cưỡi mây đạp gió”, vì trong quá khứ hắn toàn trực tiếp phá vỡ không gian rồi xuyên đi. Nhanh thì đúng là nhanh, chẳng qua kém mất rất nhiều kỳ thú.
Đoàn mây bay ra phía bên ngoài, đến khi bị sương mù tím vây quanh thì bọn họ liền nghe thấy một trận gió khác. Lúc tập trung nhìn kỹ, hóa ra trận gió này đến từ một tu sĩ mặc y phục màu lam hoa mỹ, chân cưỡi đoàn mây mù ngũ sắc, bay ra từ một ngôi nhà tranh ở dưới chân núi. Đối phương vừa đuổi theo vừa vẫy tay: “Cuối cùng ngươi cũng chịu ra ngoài.”
Nhậm Dật Phi biết người nọ, lúc hắn trong phó bản cũng đã từng tương tác với “bóng dáng” đó.
“Trốn đi được chút năm, ta ủ rượu ngon cũng tìm không thấy người… Các ngươi là ai?” Người tới chính là đại yêu Khổng Tước, ban đầu đối phương còn định cầm rượu làm văn, lôi lôi kéo kéo. Ai ngờ vừa bay tới liền thấy hai kẻ trên trời rơi xuống mà mình không quen, sắc mặt đại yêu lập tức biến đổi.
Hạc Quân nhàn nhạt đáp: “Bạn, và bạn của bạn ta.”
Nhậm – bạn – Dật Phi mỉm cười gật đầu.
Lâm – bạn của bạn – Quan Nguyệt: Ngoại trừ A Phi, cái khác hắn đều không quan tâm.
Khổng Tước đánh giá bọn họ từ trên xuống dưới. Nhận ra hai tên hình thù kỳ lạ này là con người, đại yêu tưởng rằng là người tu đạo nên vung ống tay áo, nói chuyện bằng khẩu khí chủ nhà: “Không biết hai vị tu đạo ở nơi nào, đến núi Tử Hà từ lúc nào?”
“Ta là bạn Hạc Quân, đến đây tìm y còn phải báo ngài sao?” Nhậm Dật Phi biết Khổng Tước ngạo kiều nên không để bụng lắm, còn cố ý trêu chọc đại yêu một câu.
Quả nhiên Khổng Tước lộ biểu tình hờn dỗi, nhưng vì e ngại có Hạc Quân bên cạnh nên đại yêu này chỉ có thể bóp mũi hừ một tiếng: “Các ngươi tới thì nói với ta, ta và Hạc Quân là chủ nơi này, đương nhiên sẽ hết sức chiếu cố các ngươi.”
Nhậm Dật Phi nhìn cổ đại yêu đỏ lên bừng bừng, quyết định không đùa nữa. Hắn ôm cánh tay Salman đáp: “Hai người chúng ta dừng lại một chút rồi sẽ đi ngay, không quấy rầy hai vị.”
Khổng Tước vốn cực kỳ cảnh giác, nhưng lúc này thấy hai người tư thế thân mật, giống như là một đôi tình nhân nên không khỏi ngạc nhiên. Khổng Tước chuyển động tầm mắt, muốn hỏi rằng Hạc Quân có biết không.
Yêu ma trong thế giới này chịu ảnh hưởng rất lớn từ nhân loại, hiển nhiên cũng có chút ước chế tư tưởng kỳ quái*, vì vậy rất hiếm khi nhìn thấy một đôi tình nhân đồng giới.
*Chỉ giữa nam và nữ mới có tình yêu và hôn nhân
Do dự một lát, cuối cùng Khổng Tước cũng không nói gì, chỉ đuổi theo Hạc Quân: “Ngươi khó có dịp ra ngoài, không biết là đang định đi đâu?”
“Dạo thăm chốn cũ.” Hạc Quân lời ít ý nhiều.
Khổng Tước suy nghĩ một chút rồi ưỡn ngực đáp: “Hiện giờ thế giới con người đang rất rối loạn, tu vi của ngươi vẫn chưa khôi phục, lỡ gặp chuyện phiền toái sẽ không tốt lắm. Thôi bỏ đi, để ta đi cùng ngươi.”
Salman từ đầu tới cuối luôn cố gắng giảm bớt cảm giác tồn tại nhịn không được liếc xéo người nọ. Đứng gần đối phương, hắn đột nhiên cảm thấy EQ mình vô cùng ưu việt xuất chúng.
Khổng Tước nhạy bén quay đầu: “Nhân loại kia, nhìn ta làm chi?”
Salman vừa định nhíu mày, Nhậm Dật Phi lập tức vươn tay xoa xoa lòng bàn tay hắn. Salman liền im lặng không nói, chỉ quay đầu xuống xem nước biếc non xanh.
Thấy Salman không đáp, Khổng Tước tiến đến bên cạnh Hạc Quân, giống hệt như bức tường chắn giữa Hạc Quân và Nhậm Dật Phi. Không biết đối phương biến đâu ra một cây dù hoa hòe lòe loẹt rồi cầm nó che trên đầu Hạc Quân.
“Thân thể của ngươi là hàn ngọc tái tạo, nó và linh hồn ngươi đều chưa ổn định đâu, cũng may là ta có cái ô chuẩn bị đem vứt này.”
Nhậm Dật Phi nhìn động tác nhanh nhẹn của đại yêu, lại nhìn hình chim hạc bay liệng được thêu trên tán ô “chuẩn bị đem vứt”, hắn rất muốn biến ra mặt gương để Khổng Tước soi xem bộ dáng khẩu thị tâm phi của mình lúc này.
Có điều Hạc Quân không từ chối, hai người Nhậm Dật Phi cũng sẽ không nói gì.
Vì thế Khổng Tước tự nhiên cầm ô cọ lại đây. Đám mây ngũ sắc bên nhà đại yêu cũng chậm rãi hòa vào đám mây lớn. Lăn qua lộn lại một lúc, đám mây trắng của Hạc Quân đều bị nó nhuộm thành năm màu sặc sỡ.
Không lâu sau, bọn họ liền đến nơi làm nhiệm vụ lúc trước.
Nơi này không có “Đình Vân Các” treo trên bầu trời. Thứ đó vốn là bản thể của sư đệ, đương nhiên cũng sẽ theo hắn rời đi.
Nhưng đô thành bên dưới của con người thì vẫn còn bóng dáng, chẳng qua tiêu điều đi rất nhiều.
Đám mây từ từ hạ xuống đất, Hạc Quân biến thành một dược sư, Khổng Tước biến thành một thiếu gia nhà giàu.
Hai người Nhậm Dật Phi trông thấy bọn họ biến hóa nhưng mình thì không có thần phép, cho nên Nhậm Dật Phi dứt khoát “tàng hình” chính mình và Salman: “Bọn họ không nhìn thấy chúng ta.”
Lúc sau bốn người vào thành thị.
Nhậm Dật Phi bắt gặp rất nhiều đứa trẻ bị bỏ rơi bưng bát cơm xin ăn trên đường phố. Chúng mặc xiêm y chắp vá vải vụn, ngồi run rẩy trong góc tường lạnh băng. Mùa xuân đến, thậm chí vài đứa nhỏ đã hoàn toàn “ngủ” say.
Mà người đi trên đường đều mang vẻ mặt chết lặng, cúi đầu bước vội không dám ngẩng đầu.
“Là chiến tranh hay thiên tai?” Nhậm Dật Phi suy đoán.
“Chỉ sợ là chiến tranh. Nếu là thiên tai thì còn có thể giúp đỡ, nhưng chiến tranh thì dị loại lẫn lộn tốn công vô ích.”
“Cứ cách mấy mươi năm, vạn vật lại theo lẽ thường mà đổi. Với chúng ta mà nói, cùng lắm chỉ là một lần bế quan, nhưng nhân gian đã đổi thay quang cảnh mấy lần.” Giọng nói Hạc Quân chậm rãi nhẹ nhàng, cũng không mang quá nhiều cảm xúc.
“Chế độ vẫn vậy, trải qua mấy trăm năm hay mấy nghìn năm thì cũng đều là vương hầu luân hồi.” Nhậm Dật Phi lắc đầu.
Hai người Nhậm Dật Phi định ở đây một ngày, cho nên chỉ nhìn xem đường phố xung quanh một chút rồi trở về thế giới.
Trong đình vùng ngoại ô, có người đang tiễn đưa người thân. Một người bẻ liễu một người làm thơ, cả hai đều nước mắt lưng tròng. Đám người Nhậm Dật Phi cũng định chia tay ở đây nhưng Hạc Quân không có ý giữ người, Nhậm Dật Phi cũng không bày tỏ lưu luyến bịn rịn, cả hai đều vô cùng thoải mái.
“Thanh Hồng đóng sinh tử quan, nhìn thấu thì sống, không thấu thì chết.” Lúc gần đi, đột nhiên Hạc Quân nói về tin tức sư đệ y.
Nhậm Dật Phi vẫn luôn tò mò nhưng không dám hỏi, hắn không ngờ Hạc Quân sẽ chủ động nhắc đến.
“Vậy còn ngài? Có dự định gì chăng?”
Hạc Quân nói mình muốn trở về trần gian tôi luyện tâm chí, định hóa thành dược sư đi khắp nơi xem xem. Khổng Tước lập tức nói mình không yên lòng, muốn giả làm thư đồng theo y.
Nhậm Dật Phi nhìn gương mặt xinh đẹp hào nhoáng của Khổng Tước, tưởng tượng thế nào cũng không ra bộ dáng đại yêu này cúi đầu khom lưng sắm vai thư đồng.
“Có cơ hội ta lại đến tìm ngài.” Nhậm Dật Phi đã xé không gian ra một cái khe.
“Thiện.”
“Mang trà, mang thức ăn theo nữa.” Hắn bổ sung.
Hạc Quân mỉm cười: “Đại thiện.”
___
PN sau về thế giới ảnh đế và bạn trai tổng tài (sói con) của em ta=))))))))