Tháng Ngày Tôi Ngụy Trang NPC Trong Trò Chơi Sinh Tồn

Chương 301: Đoàn khách du lịch



Chẳng những tài xế muốn biết mà khán giả trước màn hình phát sóng cũng đang vò đầu bứt tai, cực kỳ tò mò. Phòng phát sóng trực tiếp của Hồ Điệp vốn có ít người, sau chuyện đó đã tăng thêm gần mười nghìn người.

Nhưng mà vị boy lạnh lùng kia vẫn trưng ra vẻ mặt không biểu tình như cũ, cậu ta bận ngồi đó thổi kẹo cao su: Nhai nhai kẹo, thổi ra, thu lại rồi nhai nhai, xong thổi tiếp… Khán giả đều xem đến nhàm chán, trong khi Hồ Điệp lại không thấy nhàm chán chút nào, vẫn ngồi thổi cao su.

Ghẹo người, nhìn một hồi quai hàm đều chua hết.

“Cậu ấy ăn kẹo cao su loại gì vậy? Nhai lâu như thế mà vẫn co dãn tốt chán ha!” Khán giả phát hiện điểm đặc biệt.

Nếu khán giả có tâm bấm giờ mà xem, chắc chắn bọn họ còn có thể phát hiện ra một chuyện càng khiến người kinh ngạc: Từng bước đi của Hồ Điệp không khác nào buộc vào dây cót, thời gian mỗi bước giống nhau như đúc, không kém một giây.

Không ai trong nhóm khách quý bên này để chuyện ngoài ý muốn đó vào lòng, bọn họ tự nhiên lên xe buýt mới, nên ngồi ở đâu thì ngồi ở đó, biểu hiện không chút ảnh hưởng. Chỉ có tổ chương trình là lập tức tiến vào trạng thái khẩn trương cao độ kể từ khi phát hiện bình dầu máy bị rỉ.

“Mới hôm qua còn tốt, tự dưng hôm nay lại bị thủng? Xưởng sửa xe nói sao?”

“Nói là do người làm.” Bên kia thông báo một đáp án không tốt lắm.

“Cmn!” Tổng đạo diễn chờ bọn họ trong thôn tức giận đến mức chửi tục, “Để tôi biết là ai làm, xem tôi có bóp ch3t hắn không?!”

“Không biết là nhắm vào chúng ta hay nhắm vào thầy Nhậm nữa?” Trợ lý đặt câu hỏi.

“Có gì khác nhau ư?” Tổng đạo diễn quay đầu, “Người là do tôi mời, tôi không thể để cậu ấy xảy ra chuyện ở đây! Nói nhân viên đi chung cảnh giác một chút.”

Thế nên nhân viên đi chung đến thôn vô cùng căng thẳng, cứ lo lắng có âm mưa gì đấy, kết quả một đường này không có chuyện gì khác xảy ra. Bọn họ đi hơn hai tiếng đồng hồ, chủ yếu nhóm khách quý đều bận ngủ, ngắm phong cảnh, ăn nhẹ, uống nước, nghe nhạc, rất ít khi giao lưu, quả thật không giống khách quý tham gia show hướng về nông thôn.

“Có độc, “ảnh tĩnh” như vậy mà tôi cũng có thể coi tới vui mắt.”

“Quá mức chân thật, tôi lên xe buýt đúng là đức hạnh đáng chết.”

Chưa từng xem chương trình giải trí của minh tinh nào giống vậy, nhóm người này hoàn toàn không có áp lực tâm lý, trước camera cũng thoải mái vô cùng. Đặc biệt là ảnh đế của bọn họ, vừa lên xe đã đeo bịt mắt ngủ say, hình ảnh phát sóng trực tiếp dường như im hơi lặng tiếng.

Xe đi vào núi, xuyên qua con đường núi mới xây, vòng qua mấy ngọn đồi, rốt cuộc cũng tới được địa điểm. Đó là một thôn nhỏ nằm sâu trong núi lớn.

“Đến nơi rồi.” Salman gọi Nhậm Dật Phi dậy.

“Ưm?” Nhậm Dật Phi kéo bịt mắt xuống rồi xoa xoa mặt, sau đó kéo màn cửa xe ra.

Đôi mắt hắn sáng ngời: “Oa, thôn này cũng được phết.”

Từ cửa sổ xe trông ra, khung cảnh mọi người nhìn thấy không phải là thôn xưa kết cấu cổ kính giống như trong thành phố, mà là những ngôi nhà hai tầng san sát được chính phủ tu sửa. Ngói đỏ, tường trắng, cổng lớn màu đen, đó là từng căn biệt thự theo mô hình nông thôn nhỏ.

Điểm khác biệt nữa so với các căn biệt thự trong thành phố chính là, từng ngôi nhà ở đây đều có sân lớn bằng xi măng, có thể dùng để phơi lương thực, còn có thể nuôi gà vịt, ngỗng lớn và chó mèo thả rông.

“Được chỗ nào?” Salman cười hỏi.

“Sân rộng nè, một nhà một cửa, vui vẻ là được. Nếu nhà chúng ta cũng có sân rộng giống vậy, em muốn nuôi bao nhiêu cá vàng là có thể nuôi bấy nhiêu cá vàng.” Nhậm Dật Phi nghĩ đến bể cá nhỏ ở trên ban công đã tủi thân giùm chúng.

Bể cá quá nhỏ! Bình quân một bé cá còn không đủ 0,1 mét vuông không gian sinh tồn.

Nếu đặt ở nơi này, như thế nào toàn bộ chúng nó cũng có đủ đường bơi.

“Có thể nuôi trong hồ của ta.” Hạc Quân đứng bên cạnh Nhậm Dật Phi, y nghiêm túc đề xuất ý kiến. Hạc Quân có một hồ tiên được tụ từ các dòng suối trên núi, tránh xa ồn ào náo nhiệt, ẩn mình trong hẻm núi sâu thẳm. Thủy chất của hồ rất tốt, có thể trực tiếp múc uống, muốn nuôi cá càng không thành vấn đề.

Vì thế Hạc Quân thả rất nhiều giống cá vào trong hồ nước kia.

Chúng ăn trùng tôm, uống nước suối đỉnh cấp, lớn lên không có thiên địch, đương nhiên mập mạp tươi ngon. Đó cũng là nguồn cá khô nhỏ mà y mang theo trong túi áo.

Cá khô nhỏ được sản xuất ở nơi khác đều không có mùi vị giống vậy.

“Không được, hồ nhà ngài quá lớn, cá vừa nhiều vừa hung. Cá nhà tôi nhát gan, vì nuôi trong nhà nên khá lưu luyến gia đình.”

“Như vậy chăng, quả thật chuyển nhà đột ngột cũng cần chút thời gian thích ứng.”

Trong lúc hai người họ nói chuyện, biểu tình ai nấy đều vô cùng nghiêm túc, giống như những gì họ nói đều là sự thật. Khán giả trong phòng phát sóng trực tiếp cười ha ha ha, suýt chút nữa cười ngã sấp xuống: “Nói như thật thế, làm tôi xém tin luôn.”

Tuy rằng… Lời bọn họ nói đúng là sự thật.

Đoàn người cùng nhau xuống xe, đi theo bảng hướng dẫn ven đường để đến quảng trường.

Tổng đạo diễn đã chờ ở quảng trường lớn của thôn từ lâu, đứng cạnh người ông chính là thôn trưởng. Thôn trưởng vừa thấy người tới đã niềm nở đón chào: “Cảm ơn các vị đi đường xa đến đây để tuyên truyền cho thôn chúng tôi. Hoan nghênh hoan nghênh.”

“Ngài khách sáo rồi.” Nhậm Dật Phi bắt tay với ông, sau đó hắn đi thẳng vào vấn đề trọng điểm, “Có thể nói về đặc sản thôn các vị cho chúng tôi nghe không?”

Thôn trưởng cũng không ngờ người nghe nói là nghệ sĩ nổi tiếng này lại hào sảng đến vậy.

“Khụ.” Biết xung quanh có cái gì đó gọi là phát sóng trực tiếp, thôn trưởng sửa sang lại quần áo. Ông vừa vui mừng vừa khẩn trương, bắt đầu đọc như thuộc lòng, “Khụ, bốn phía thôn chúng tôi đều là rừng núi, có dòng suối, có sơn cốc và rừng trúc nữa. Rừng trúc này…”

Thôn này tập trung chế biến cây trúc.

Trước kia khi đường sá vẫn chưa khai thông, người trong thôn đều lấy nguyên liệu tại chỗ, chế tạo cây trúc thành vật phẩm rồi đem ra ngoài bán. Bởi vậy nhà nhà đều luyện được tay nghề chế tạo trúc rất cừ. Ngay cả nhóm trẻ con cũng đều giúp gia đình mình chuốt nan tre.

Hiện tại chính phủ khai thông con đường, chế phẩm từ trúc bán ra ngoài cũng tiện, hơn nữa bọn họ còn tìm ra tác dụng mới của cây trúc. Ví như chế tạo “tiên trúc lịch”* và nuôi chuột trúc.

*Một loại thuốc đun từ tre tươi, dạng lỏng, tính lạnh, giúp thanh nhiệt giải đờm, ho suyễn tức ngực,…

Bây giờ các sản phẩm từ trúc đã được chất đống trong mấy nhà kho, chuột trúc cũng đều được vỗ béo, chỉ chờ ngày đem bán. Vậy nên thôn trưởng mới chờ mong tổ chương trình mang đến cho bọn họ nhiệt độ chú ý, tốt nhất là bán được vài đơn hàng.

Tuy nhóm khách quý không cần làm nhiệm vụ gì cả, cũng không cần bận rộn để sinh tồn nhưng không phải bọn họ thật sự ngồi yên không làm gì. Buổi tối sẽ có nhiệm vụ phát sóng trực tiếp bán hàng, bọn họ sẽ giới thiệu đặc sản làm từ trúc của thôn, dịch vụ giao hàng tận nơi.

“Không khí ở đây khá tốt.” Các vị khách vừa xuống xe đã cảm thấy hài lòng, quả là hơi thở “ít người sinh hoạt” khiến bọn họ cảm giác thoải mái. Bốn phía là rừng núi bao quanh, không có nhà xưởng, không khí vừa ẩm vừa mát.

“Chíp chíp.” Hạc Quân vẫy tay một cái, vài chú chim nhỏ bất đồng chủng loại lập tức bay xuống đậu trên tay y. Chúng ríu ra ríu rít chíp chíp không ngừng, sau đó bắt đầu khoe khoang giọng ca cho Hạc Quân nghe.

Khổng Tước xù lông, hắn vươn tay đuổi chúng nó bay đi chỗ khác: “Đám chim nhỏ này không thể tự lo chuyện đại tiểu tiện đâu, ngươi cần phải để ý một chút.”

“?!” Đàn chim nhỏ này đều là sinh linh thiên phú xuất chúng. Mặc dù chúng nó không biết hóa hình giống đồng loại ở thế giới yêu quái được nhưng đương nhiên chuyện nghe hiểu con người nói gì quá đơn giản. Thế nên chúng nó đều hiểu lời Khổng Tước.

“Chíp chíp chíp!”

“#&$^#@!”

“*&*^^%^^!”

Chim nhỏ tức giận đến mức chửi ầm lên, nếu không phải đánh không lại Khổng Tước thì đã xông lên đánh hắn, dùng cánh quạt hắn. Nhân viên công tác ở bên cạnh không biết chân tướng, lúc quay sang nhìn vô cùng cảm động: “Nhìn xem, đây là lần đầu tiên tôi thấy chim chóc thân thiết với một người như vậy. Con người ở cùng thiên nhiên hài hòa quá.”

Nhậm Dật Phi nhìn Khổng Tước bị đám chim đuổi theo đánh, không nhịn được ngoái đầu liếc nhìn nhân viên công tác: Anh đang nghiêm túc sao?

Buổi sáng không có chuyện gì, bọn họ tìm được nơi mình muốn ở rồi cất hành lý, sau khi vòng quanh thôn dạo chơi thì chờ ăn cơm.

Nơi ở và thức ăn đều do cư dân trong thôn cung cấp, căn nhà được lựa chọn có điều kiện khá ổn.

Bọn họ một đám 9 người, phải chia ra 5 nhà để ngủ. Chỉ có một nhà còn một phòng đơn, còn lại đều là phòng đôi.

Chỉ là công đoạn phân chia phòng ngủ thông thường, tổ chương trình không định chú trọng vào nó quá, bọn họ tính toán hoàn thành trong vòng 10 phút nữa.

Nhưng mà kế hoạch không hề theo kịp diễn biến xảy ra.

“Tôi không có thói quen ở chung với người khác.” Lúc này Hồ Điệp thân là sát thủ biểu hiện vô cùng chủ động, hơn nữa lý do cũng hợp lý hợp tình, “Cho nên gian phòng một người kia là của…!”

Một lá bài đột nhiên xẹt ngang gương mặt Hồ Điệp, sau đó hung hăng đâm vào vách tường. Chủ nhân lá bài là Văn Lý mỉm cười tủm tỉm: “Cậu nói cái gì cơ?”

Văn Lý quay đầu: “Tôi bị suy nhược thần kinh, không thể ở cùng với người khác.”

“Vậy cô càng nên ở chung với người khác để rèn luyện tính nhẫn nại. Khụ khụ khụ.” Kha Bắc ho khan, gương mặt tái nhợt ốm yếu lập tức đỏ bừng, “Sức khỏe của tôi không được tốt lắm, nửa đêm ho khan sẽ ảnh hưởng đến giấc ngủ của người khác.”

Kha Bắc không nói thẳng là mình muốn phòng đơn, có điều ý tứ ở phòng đơn lại vô cùng rõ ràng.

Lừa quỷ đúng không, vốn dĩ không có bệnh! Đám người Hoang Vu Chi Giác liếc mắt cười lạnh.

“Tôi sao cũng được.” Lúc Sơn Xuyên nói chuyện phân chia phòng ngủ, vẻ mặt anh ta thật sự điềm nhiên, nếu không phải sau đó Sơn Xuyên thêm nửa câu sau:

“Lúc học cấp 3 tôi từng ở chung phòng với một người khác, sau đó hình như người kia chết rồi, đúng là làm người khác tiếc hận.”

Biểu tình trầm tĩnh, lời nói uy hiếp, Sơn Xuyên vẫn là Sơn Xuyên kia. 

Chỉ có Trần Thâm trong đám nhân viên Hoang Vu Chi Giác là người thật sự không thèm để ý chuyện ngủ nghỉ với ai. Cô cảm thấy ở cùng ai đều được, cùng nữ được, cùng nam cũng được. Thậm chí Trần Thâm còn to gan lớn mật mời Nhậm Dật Phi ở chung: “Ngày nào cũng ngủ chung với Salman, bộ cậu không thấy nhàm chán hả? Chi bằng ngủ cùng tôi một đêm?”

Cô rất muốn thử xem cảm giác ở cùng phòng với tà thần là như thế nào.

“Ặc –” Khán giả trong kênh phát sóng trực tiếp lập tức phun trà sữa lên màn hình, “Đệt.”

Không biết là nói màn hình của mình hay nói nội dung trong kênh phát sóng.

Các bạn nhỏ trong phòng phát sóng trực tiếp đều đã sợ ngây người. Quan hệ giữa ảnh đế với đám bạn thân của mình rắc rối phức tạp như thế ư? Thậm chí nhiều người não bổ đã bắt đầu nghi ngờ tất cả bọn họ đều là hậu cung ảnh đế.

Chỉ có một người nhận ra trọng điểm: “Nhưng mà Salman là ai?”

Ông chủ Lâm, cũng chính là Salman hiện tại sao có thể nhẫn nhịn? Đương nhiên không thể nhẫn nhịn!

“A Phi chỉ được ở chung phòng với một mình tôi mà thôi.” Salman không khác nào động vật ăn thịt bảo vệ thức ăn, trực tiếp đứng chắn giữa Trần Thâm và Nhậm Dật Phi.

“Chậc chậc chậc.” Trần Thâm lắc đầu, “Sao cậu có thể chịu đựng được một tên đàn ông ghen tuông thế này trong nhiều năm như vậy?”

“Anh ấy rất tốt.” Nhậm Dật Phi chỉ bật cười.

Phá án được rồi, hóa ra tổng tài Lâm Quan Nguyệt chính là “Salman”.

“Sao nghe giọng điệu trêu chọc giống kiểu trước kia bọn họ có quen biết nhau, thậm chí quan hệ cũng khá tốt vậy nhỉ?” Phía sau vế “quan hệ khá tốt” thì cần đặt thêm dấu chấm hỏi thật to, nhưng vế “có quen biết” thì chắc chắn đúng.  

“Đừng nói lại là nhân viên công ty game nha má?”

Nghĩ đến khả năng này có thể xảy ra thật, khán giả không khỏi cảm thấy kính nể: Đây là công ty game gì thế? Đi ra một ảnh đế nổi danh, ra thêm một đám tuấn nam mỹ nữ, thế mà bây giờ còn ra thêm một tổng tài bá đạo?

Có lẽ người bình tĩnh nhất nhóm khách quý chính là Hạc Quân. Y cảm thấy mình ở đâu cũng đều giống nhau, màn trời chiếu đất càng không vấn đề gì. Hơn nữa Hạc Quân không ngủ được, cùng lắm là y sẽ ngồi thiền tu hành.

Về phần Khổng Tước, hắn đã kích động đến mức sắp bốc khói.

“Đạo diễn, vậy phải làm sao bây giờ?” Không hề nghĩ tới màn chia phòng ngủ đầu tiên đã trực tiếp xé rách lớp da mặt “bạn thân” của bọn họ. Nhân viên công tác cũng không biết mình nên làm gì mới đúng. Anh ta thật sự không thể lý giải chấp niệm ở phòng đơn của các vị khách.

Một phòng hai giường, dù gì cũng đâu nằm chung, đến nỗi như thế sao?

Tổng đạo diễn vuốt cằm, ông cũng không biết đây là tình huống gì, cứ cảm thấy nhóm người này có chỗ nào kỳ quặc.

“Đạo diễn.” Lúc này Nhậm Dật Phi đi qua, “Có thể sắp xếp 5 căn phòng đơn giản không?”

Tổng đạo diễn nhìn người vừa ném lá bài ban nãy, cẩn thận mở miệng: “Khoa trương như vậy à? Không phải bọn họ là bạn hả?”

“Sẽ chết người.” Nhậm Dật Phi nghiêm mặt đáp.

“… Ha ha ha ha. Không ngờ thầy Nhậm biết nói giỡn.” Tổng đạo diễn khen hắn hài hước, “Các khách quý cũng rất có cảm giác giải trí, tôi không nghĩ chuyện tranh phòng lại thú vị đến vậy. Bây giờ chỉ sợ không sắp xếp kịp nữa, cứ để họ ở thử trước đi.”

Nhậm Dật Phi: “Được thôi.”

Thử xem, xong qua đời*.

*Chỗ này tác giả chơi chữ đồng âm.  试试 (shì shì) là thử xem, 逝世 (shì shì) là qua đời=)))))))))))))))

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.