Sắc trời dần tối, bên ngoài đen kịt một màu, cả hòn đảo nhỏ vô cùng yên tĩnh, chỉ có tiếng sóng biển được gió thổi tới. Một chú bướm trắng bay ra ngoài qua kẽ hở phòng tắm, rất nhanh đã biến mất trong đêm đen.
Nhậm Dật Phi mặc bộ đồ ngủ màu xám tro, hắn nằm xuống, nhắm mắt lại.
Lúc này mới bảy giờ tối, cuộc sống về đêm vẫn còn chưa bắt đầu thế mà hắn lại ngủ rồi?
Khán giả trước màn hình livestream vô cùng thất vọng, livestream này kéo dài 24 giờ liên tục, cho dù tuyển thủ lúc ngủ có nói mớ hay nghiến răng thì cũng sẽ bị ghi hình lại toàn bộ.
Những tuyển thủ khác vẫn còn đang nói về lý do lựa chọn kỹ thuật điện hoặc là nói về những thứ khác nhằm tăng độ hot cho phòng livestream của mình, mà Nhậm Dật Phi lại ngủ say rồi, vừa chạm vào gối đã ngủ, hô hấp đều đặn chậm rãi.
Góc nhìn của Nhậm Dật Phi thay đổi theo sự chuyển động của bướm trắng. Chú bướm nhỏ lắc lư trong gió giống như chiếc lá bị gió thổi rơi vậy, người mặc đồng phục đi tuần tra thậm chí còn chẳng thèm liếc mắt nhìn nó lấy một cái.
Vẻ ngoài của những người này hơi khác so với đám bọn họ, làn da của những người này sẫm màu hơn, ngũ quan cũng giống với người Đông Nam Á, khi nói chuyện cũng dùng một loại ngôn ngữ khác mà Nhậm Dật Phi nghe không hiểu.
Lúc này cảm giác không hay càng trở nên mãnh liệt.
Hắn tiếp tục quan sát, phát hiện thứ bọn họ đang cầm trên tay cũng không phải đồ chơi, nhìn những vết hằn ở mặt ngoài những khẩu súng này là có thể biết được chủ nhân của nó có đầy đủ năng lực sử dụng nó.
Bướm trắng đậu trên lá cây, nhìn những người này tay cầm súng vừa đi vừa nói chuyện sau đó biến mất trong bóng đêm.
Nhìn tư thế bước đi của bọn họ thì không giống như quân nhân chính quy, cũng có thể là quân chính quy nhưng đã chuyển sang làm lính đánh thuê. Nào có ban tổ chức của chương trình giải trí đứng đắn nào lại mời một đám dân liều mạng tới chứ?
Trước đó hắn không tỉ mỉ suy nghĩ, còn tưởng rằng hòn đảo nhỏ này vẫn thuộc phạm vi quốc gia quản lý. Nhưng nếu những người này xuất hiện ở đây, vậy thì e rằng nơi này cũng không phải trong nước rồi.
Bướm trắng tiếp tục thuận thế bay về phía trước, nó bay thật lâu thật lâu, lúc những người khác đều chuẩn bị chìm vào giấc ngủ, rốt cuộc nó cũng bay đến bờ, đồng thời nhìn thấy chiếc du thuyền đèn đóm sáng trưng kia.
Chỉ là du thuyền lúc này yên tĩnh giống như hồn ma trong đêm vậy, những ngọn đèn ấm áp kia thì giống như đôi mắt của sinh vật nào đó đang phát sáng trong đêm đen.
Bướm trắng bay thẳng qua đó, vượt qua cánh cửa đang đóng, quẹo qua mấy khúc cong, cuối cùng cũng tới được sảnh tiệc trên du thuyền.
Đàn dương cầm và ghế ngồi vốn được bày trong sảnh đã không cánh mà bay, trên mặt đất trống rỗng ngồi đầy người, là năm mươi người bị đào thải trong vòng đầu tiên, vẫn còn sống, chẳng qua thần sắc vô cùng hoảng sợ.
Nhậm Dật Phi còn phát hiện mấy người bị mang đi trong lúc dùng bữa tối, bao gồm cả mấy người bị ngộ độc lúc ăn cơm, họ đều còn sống.
“Phán đoán của mình sai rồi sao, không phải ngộ độc cyanide?” Nhậm Dật Phi theo bản năng tự hoài nghi chính mình, thế nhưng khi cẩn thận nhìn kĩ lại một lượt thì phát hiện, tuyển thủ bị ngộ độc đầu tiên ngồi đối diện hắn không có ở đây.
Đúng vậy, trừ người đó ra, tất cả mọi người đều có mặt tại đây.
Nhậm Dật Phi cũng không nhớ rõ khuôn mặt của tất cả mọi người, thế nhưng hắn nhỡ rõ nhân số, vòng đầu tiên loại 50 người, vòng thứ hai loại 7 người, theo lý thuyết thì chỗ này phải có 57 người, nhưng trên thực tế nơi đây chỉ có 56 người, thiếu mất cái người ngồi đối diện hắn.
Hắn cẩn thận nhớ lại, nhưng bởi vì cách quá xa, không chú ý tới tiểu tiết khi mọi người gục xuống, chỉ biết tuyển thủ ngồi đối diện mình hô hấp dồn dập sau đó xuất hiện triệu chứng nôn mửa đồng thời gương mặt đỏ bừng.
Nếu người gục xuống đầu tiên còn sống, sao anh ta lại không xuất hiện ở chỗ này?
Nếu như anh ta đã chết, vậy sao mấy người kia vẫn còn sống? Đồ ăn của những người bị đào thải chẳng phải đều cùng một loại hay sao? Sao lại như vậy? Bọn học có mục đích gì?
Không tìm được đáp án, bướm trắng lại lần nữa nhìn về phía những người này.
Một đám lính đánh thuê đeo mặt nạ vây quanh bọn họ, trên người những lính đánh thuê cao to lực lưỡng này trang bị rất nhiều vũ khí, một số họng súng chĩa về phía những tuyển thủ đang bị bao vây ở trung tâm.
Có hai người trông giống như là kẻ đứng đầu đám lính đánh thuê đang ngồi nói chuyện phiếm trên ghế sofa, bọn họ hút thuốc uống rượu, ngắm nghía cây súng trong tay.
Bướm trắng bay lại gần, thế nhưng không nghe hiểu bọn họ đang nói cái gì.
Nó vỗ cánh, đạng định bay đi thì chuông điện thoại của một kẻ trong số đó vang lên, hắn ta nhận điện thoại: “Alo, ông chủ.”
“Tình hình trên thuyền thế nào rồi?” Đầu bên kia điện thoại truyền tới một giọng nói quen thuộc, hơi biến âm, nhưng vẫn có thể nghe ra được là giọng của người xuất hiện lúc bọn họ ăn cơm.
“Không có vấn đề gì.” Người này rít một hơi thuốc: “Thi thể kia đã được xử lý.”
“Lúc ban đầu tôi bảo mấy người ổn định lại đám người này, bọn chúng có ăn chơi nhảy múa thế nào cũng được, để chúng yên ổn đợi ở trên thuyền một tháng là được, lúc đó mấy người cũng nói với tôi là yên tâm đi mấy người làm được.” Giọng nói nghe thì vô cùng bình tĩnh, không có ý trách cứ gì cả, thế nhưng lại làm cho người đàn ông nghe máy sượng trân mất hai phút.
“Xin lỗi ông chủ, chẳng qua tôi đã khống chế được những người này rồi, đảm bảo không có một tin tức nào lọt được ra ngoài, ngài cứ yên tâm.”
Đầu bên kia điện thoại trầm mặc hai giây: “Dựa theo quy tắc, một tháng này là thời gian phong bế, bất kể là người được chọn đi tiếp hay là bị đào thải cũng không thể tùy ý liên lạc với bên ngoài. Tôi có thể đối phó với bên kia được, thế nhưng tối đa cũng chỉ có thể kéo dài được mười mấy ngày. Sau này nếu chính phủ để ý tới thì liên lạc với người nhà của bọn chúng, bảo rằng nếu không muốn bọn chúng chết thì đừng để chính phủ dây vào, nhớ đòi cả tiền chuộc.”
“Không thành vấn đề, hòn đảo này là nơi giao nhau giữa vùng biển của ba nước, chính phủ của quốc gia nào cũng không thể tùy tiện can thiệp.”
Sau đó bọn họ nói thêm mấy câu nữa thì cúp máy, người đàn ông kia vẫn tiếp tục phun hương nhả khói. Bướm trắng đứng im không nhúc nhích trong làn khói thuốc mờ mờ, lương tin tức ban nãy hơi nhiều, hơn nữa còn liên quan tới sự kiện bắt cóc.
Bọ họ bỏ một số tiền lớn ra tổ chức hoạt động này chỉ với mục đích là để bắt cóc? Trong đây không có con trai một của trọc phú, lợi nhuận thu về quá thấp (Hắn không biết ban tổ chức và người phụ trách hoạt động không phải cùng một nhóm người, đám người này làm việc mua bán không mất vốn).
Hơn nữa nếu vì mục đích bắt cóc tống tiền, vậy thì bây giờ không nhất thiết phải giết người, thế nhưng hiện nay đã chết một người.
Nhậm Dật Phi dừng ở sảnh tiệc này một lúc lâu, trong lúc chờ đợi cũng có tuyển thủ dơ tay muốn đi vệ sinh.
Nhậm Dật Phi cùng đi, hắn phát hiện cho dù có đi vệ sinh cũng có người theo kèm, hơn nữa còn bị người ta dí súng vào người, không có chút không gian riêng tư hay cái gì hết, người đi vệ sinh chỉ có thể hoàn thành một loạt các trình tự trong trạng thái vô cùng khuất nhục, không tìm ra bất kì một chút không gian nào để lén lút động tay động chân.
Bất kể là nam hay nữ đều như vậy.
“Khi đó yêu cầu tất cả mọi người tháo hết đồ trang sức, đồng hồ đeo tay, kính mắt, v.v…hóa ra chính là vì điều này? Mục đích là ngăn chặn mọi người dùng bất cứ phương pháp nào để liên lạc được với bên ngoài.” Nhậm Dật Phi thầm nghĩ.
Chuyến đi ra ngoài ngày hôm nay đã thu được rất nhiều tin tức hữu dụng, nhưng tổng thể sự kiện lần này vẫn rất mơ hồ. Bọn họ giống như những con côn trùng nhỏ bị trói trên mạng nhện, biết ở trung tâm có một con quái vật, thế nhưng không thể nào nhìn thấy toàn bộ diện mạo của nó.
Đêm đã về khuya, nếu không đi ngủ thì mai sẽ không có tinh thần. Nhậm Dật Phi điều khiển bướm trắng bay ra ngoài, đợi đến khi bướm trắng bay đến trên mặt biển liền đơn phương cắt đứt liên hệ với nó.
Nhậm Dật Phi đang “ngủ mơ” khẽ nghiêng đầu, ho hai tiếng rồi lại tiếp tục “ngủ say”.
Khoảng bảy giờ sáng ngày hôm sau, Nhậm Dật Phi tỉnh giấc, trên mặt còn vương vẻ buồn ngủ.
Cả một đêm mơ giấc mơ kì lạ, tỉnh lại thì không nhớ ra, nói chung là mới buổi sáng đã khiến lòng người không vui.
“Chào buổi sáng, hôm qua tôi ngủ không được ngon cho lắm.” Nhậm Dật Phi chào hỏi với máy ghi hình: “Mơ thấy mình quay trở lại trường thi đại học, hừm, điều này cũng quá là làm khó mấy đứa học kém như tôi rồi.”
Hắn vừa nói vừa cầm lấy quần áo đi vào phòng tắm, đóng cửa lại.
Mười phút sau trở ra, lúc này Nhậm Dật Phi chính là một thần tượng trẻ tuổi với đầu tóc đã được chải vuốt gọn gàng và áo quần chỉn chu.
Hôm nay hắn mặc bộ đồ thể thao quần dài áo cộc màu đen, đi thêm đôi giày thể thao tone sur tone. Để người khác mặc thì thành thảm họa, thế nhưng mặc lên người hắn thì vẫn khá ổn, có nhan sắc thì có thể tùy hứng.
Thời gian ăn bữa sáng là bảy rưỡi, Nhậm Dật Phi bước mấy bước là tới nhà ăn. Ghế ngồi của mấy tuyển thù ngày hôm qua đã được dọn đi, trên bàn dài lại trống ra mấy vị trí, không gian hoạt động của những tuyển thủ còn lại được mở rộng, tuy rằng bọn họ cũng không cần lắm.
Nhậm dật Phi ngồi xuống, phát hiện trên ghế của mình có một bức thư, giống hệt với bức thư hôm qua hắn phát hiện ở trong phòng.
“Yo.” Hắn cầm lên xem, thế nhưng không mở thư ra, chỉ cầm trên tay áng chừng thử một chút rồi lại trả về chỗ cũ.
Những tuyển thủ khác đến sớm hơn Nhậm Dật Phi, một số người trên mắt còn có quầng thâm đang ngáp ngắn ngáp dài, vừa nhìn đã biết là chưa ngủ đủ giấc, còn che đậy: “Tôi lạ giường, ngủ không ngon.”
“Tôi cũng vậy, không quen chút nào.”
Bọn họ cười khan, đến ngay cả mấy cô mấy cậu diễn viên trẻ tuổi theo trường phái thực lực cũng không thể nào phát huy ra được kỹ năng diễn xuất để tìm cho mình cái lý do tự nhiên hơn.
Chỉ có một số ít người thoạt nhìn vô tâm vô tình giống Nhậm Dật Phi, ánh mắt của bọn họ linh động, trên mặt còn luôn nở nụ cười, vô cùng tự tin.
Nhậm Dật Phi lại nhớ lại những tuyển thủ trên phi thuyền, tuy rằng bọn họ bị hạn chế hành động, thế nhưng vấn đề an toàn tạm thời được đảm bảo.
Hắn không biết vì sao tuyển thủ ngày hôm qua kia phải chết, điểm đặc biệt của anh ta là gì? Là do có ân oán gì với chủ nhân của giọng nói kia hay là bởi vì những xung đột lợi ích khác?
Trong bốn mươi ba người còn lại này còn có người như vậy nữa không?
“Chào buổi sáng, có thể thấy tối qua mọi người ngủ không được ngon giấc lắm nhỉ? Vậy cũng không tốt lắm đâu, không có tinh thần và thể lực sung mãn, sao có thể phá giải vụ án chúng ta sắp gặp phải chứ?”
Giọng nói này vừa vang lên, có tuyển thủ ngay lập tức rùng mình, bọn họ không thể nào quên được hình ảnh những tuyển thủ nằm gục xuống không rõ sống chết ngày hôm qua.
“À, có thể thấy tinh thần của mọi người không được tốt cho lắm, thôi được, tôi không nói nhảm nữa, hiện giờ mọi người có thể mở bức thư trước mặt ra, nhận lấy niềm vui ngày hôm nay. Chờ chút, có lẽ mọi người nên đợi đến khi thưởng thức xong bữa sáng rồi lại mở ra cũng được, như vậy thì tốt cho dạ dày của mọi người hơn.”
Nghe thấy giọng cười xấu xa này, các tuyển thủ đều có thể tự tưởng tượng ra một khuôn mặt không có ý tốt.
Nhậm Dật Phi suy nghĩ một chút thì quyết định nghe theo đề nghị hữu hảo này, hắn thả bức thư xuống, đợi thức ăn được bưng lên.
Nhưng luôn có mấy người nóng ruột, bọn họ đã mở bức thư ra, Nhâm Dật Phi trông thấy họ lấy ra một tấm hình, sau đó cả khuôn mặt bắt đầu trở nên vặn vẹo rồi che miệng lộ ra biểu cảm buồn nôn.
Lúc này bữa sáng đã được bưng lên, món chính là sườn lợn nướng mật ong, sau khi những tuyển thủ kia trông thấy thịt thì càng thêm buồn nôn.
“Như vậy thì bảo người ta ăn uống kiểu gì được nữa?” Một tuyển thủ đứng lên, dường như là chịu không nổi muốn rời đi.
“Tôi đoán trong tấm hình kia là trạng thái tử vong của người bị hại, thuộc cái dạng khẩu vị nặng ý.” Nhậm Dật Phi nói với máy ghi hình: “Tính tò mò tuy rằng không thể giết chết mèo, thế nhưng có thể tiết kiệm được một bữa ăn sáng đó.”
Những người khác trợn mắt nhìn hắn, đã đến lúc nào rồi mà miệng còn thúi như vậy.
Nhậm Dật Phi bình tĩnh cắt thit nướng: “Tuy rằng giọng nói ban nãy nói một đống lời thừa, thế nhưng có mấy lời tôi phải công nhận là hợp lý. Nếu không cố gắng ăn ngon ngủ kỹ, sao có thể đảm bảo rằng thân thể và đầu óc của bản thân luôn ở trong trạng thái tốt nhất?
“Nếu bởi vì nguyên nhân sức khỏe mà bị loại, vậy thì sẽ hối hận đó…”
Tuyển thủ trên du thuyền tạm thời không xảy ra chuyện gì, thế nhưng điều này không đại biểu rằng sau này cũng sẽ không xảy ra chuyện, giờ phút này bọn họ đang ở trong tình cảnh nguy hiểm. Lúc này cho dù có phải ăn đến nôn ra thì cũng phải nạp đủ năng lượng để duy trì thể lực, đây chính là sinh tồn.
Các tuyển thủ bắt đầu ăn bữa sáng, tuyển thủ bóc phong thư rồi bỏ đi khi nãy cũng đã quay trở về, cả dãy bàn chỉ còn lại tiếng bát đũa va chạm và tiếng nhai nuốt thức ăn.