Lúc tuyển thủ sống sót xuống lầu, trên bàn dài đã có ba người chơi ngồi sẵn.
Bọn họ là tuyển thủ được chương trình hồi sinh, gồm một nữ hai nam. Thấy tuyển thủ sống sót đi xuống, bọn họ gật đầu xem như lời chào, khóe miệng cong lên nụ cười mất tự nhiên, thân thể ngồi thẳng, đôi mắt trầm tĩnh.
Tuyển thủ vừa đi xuống sửng sốt. Cậu ta nhìn trước ngó sau, cuối cùng quay lại hỏi: “Các anh là tuyển thủ sống lại?”
Chẳng qua ba người đối diện lại không hề đáp lời, bọn họ chỉ dùng một loại ánh mắt quái dị nhìn chằm chằm cậu ta. Nếu Nhậm Dật Phi ở đây, chắc chắn hắn sẽ nói cho đối phương biết, “Bọn họ đang bận phán xét cậu.”
Trong khoảng 9 ngày, các tuyển thủ bị chương trình loại trừ vẫn luôn quan sát và phân tích nhóm người chơi sống sót. Bọn họ nắm rõ phong cách phá án, ưu điểm và nhược điểm của đám người kia trong lòng bàn tay. Chỉ cần vừa thấy gương mặt một người bất kỳ, tất cả thông tin sẽ lập tức xuất hiện.
Tuyển thủ thất bại điên cuồng hấp thu chất dinh dưỡng trên người kẻ thắng, học tập mọi kinh nghiệm tổng kết thực tiễn sau mỗi lần đối phương phá án, chuyển hóa thành năng lực của riêng bọn họ.
Nói cách khác là một khi bất cẩn, người chơi xuất sắc vẫn luôn ở lại sẽ trở thành đá kê chân, bị chương trình loại trừ.
Hỏi chuyện cũng không người thèm đáp, tuyển thủ nọ sờ sờ cái mũi. Cậu ta tự nói đúng là không thú vị, sau đó đi đến chỗ ngồi chính mình, thuận tiện cầm lấy lá thư trên bàn.
“Bây giờ mở thư sẽ trái với quy tắc.” Đột nhiên một tuyển thủ bị loại trừ mở miệng, “Tôi biết cậu là người chơi lâu ngày, kinh nghiệm phong phú, có điều tôi chỉ tốt bụng nhắc nhở một câu, đừng bận tâm.”
Người chơi cầm lá thư:… Là sao nữa trời?
“Ái chà, về rồi đó hả? Về rồi thì phải làm người cho tốt nha.”
Cho dù không nghe tiếng, chỉ cần nhìn thấy dòng phụ đề này bên dưới thì đám tuyển thủ bị loại cũng biết ngay ai nói. Người có thể nói năng tùy tiện và không chút kiêng dè đối với màn hình phát sóng trực tiếp… Chẳng phải chỉ có một mình Hà Chiêu Minh thôi à?
Ba tuyển thủ sống lại quay đầu nhìn hắn, trong đầu nhảy ra một chuỗi thông tin.
Hà Chiêu Minh được xem là một tuyển thủ khá cá tính, lời nói sắc bén, làm việc thẳng thắn, quá trình phá án rất thú vị, năng lực tổng hợp cũng rất mạnh. Có thể liệt kê cậu ta vào danh sách tuyển thủ cần được chú ý trọng điểm.
Nhậm Dật Phi ngáp một cái rồi ngồi xuống bàn dài. Một tuyển thủ bị loại vốn đang giữ phong độ từ đầu tới cuối, ai ngờ thấy hắn thì trợn trừng mắt: “Đã lâu không gặp. Tôi trở về rồi đây. Hiện tại chúng ta thi đấu một cách quang minh chính đại đi.”
Không sai, người nọ chính là tuyển thủ từng bị loại trừ vì nhiệt độ đề tài thảo luận thấp nhất. Trước khi đi, anh ta có nói một câu chua lè, cuối cùng bị Nhậm Dật Phi móc mỉa.
Quả thật tuyển thủ này có năng lực khá tốt, nếu không phải bị nhiệt độ liên lụy, anh ta sẽ là người chơi ở lại đến cùng.
“Quang minh chính đại? Không phải tôi trước giờ vẫn luôn quang minh chính đại sao?” Ban đầu Nhậm Dật Phi không định đáp lời đối phương, song người ta cứ vội vàng chạy đến kiếm chuyện.
Nên hắn chỉ đáp trả: “Tôi thắng quang minh chính đại, anh thua là chuyện rõ ràng, có vấn đề gì chăng? Đương nhiên, lần này anh trở về có quang minh chính đại hay không thì tôi đây không biết.”
“Cậu có ý gì?” Tuyển thủ này đập bàn đứng lên.
“Ý trên mặt chữ.” Nhậm Dật Phi thật sự không muốn quan tâm anh ta, hắn mới dậy còn chưa tỉnh ngủ nữa.
Tuyển thủ bên kia trợn tròn mắt: “Không bằng chúng ta đấu một trận đi? Trước tiên so tài phá án, sau đó so sánh nhiệt độ thảo luận, người thua thì chấp nhận bị loại.”
Nhậm Dật Phi vốn buồn ngủ híp mắt cũng phải mở mắt ra.
“Anh đang tức giận hả? Hẳn anh nên cảm ơn chúng tôi mới phải chứ.” Hắn lười biếng dựa vào bàn dài, một tay chống cằm, thanh âm mang theo vẻ ngái ngủ, “Nếu không bị loại, anh cũng không thể hưởng thụ phúc lợi được đẩy mạnh tiến độ huấn luyện ngầm đâu nè.”
Nhậm Dật Phi vừa mới dứt lời, mọi người lập tức giật mình kinh ngạc. Nhóm tuyển thủ bị loại liền quay đầu nhìn hắn, biểu tình như thể đáp “Làm sao cậu biết được?”
Nhậm Dật Phi hơi nhướng mày, suýt chút nữa bật cười thành tiếng: Ngay cả kiểm soát cảm xúc cơ bản mà đám người này cũng không thể làm, dường như là viết to mấy chữ “cậu nói đúng” lên mặt cho người ta xem.
“Đoán thôi, tôi đoán đúng rồi, phải không. Thật ra cái này không khó đoán, người hiểu biết về chương trình tạp kỹ đều có thể đoán được.”
“Mục đích của phương án hồi sinh các tuyển thủ bị loại chính là gia tăng tính đối đầu và thú vị cho trò chơi. Như vậy dạng đối đầu gì trong trò chơi sẽ thu hút khán giả? Đương nhiên là thế lực ngang bằng.”
“Mặc dù nghiền áp người ta rất sảng khoái thật, nhưng không vui.”
“Có điều, đa số các tuyển thủ bị loại đều có nhược điểm không thể xem nhẹ. Hoặc là năng lực không đủ, hoặc là nhiệt độ không cao, vậy như thế nào thì mới có thể tăng mạnh năng lực cạnh tranh trong khoảng thời gian ngắn đây?”
Lúc này mấy tuyển thủ còn lại cũng lần lượt xuống lầu, bọn họ nghe thấy cuộc đối thoại giữa Nhậm Dật Phi và tuyển thủ bị loại. Đám người đi tới rồi ngồi vào bàn dài, không mở miệng làm phiền Nhậm Dật Phi phân tích.
“Không thể bơm hết kiến thức phá án vào đầu trong vòng 10 ngày, đốt cháy giai đoạn đều không khả quan, cho nên ban tổ chức sẽ đi lối tắt. Tôi đoán, bọn họ đã cho các anh nghiên cứu rất nhiều vụ án. Nếu đã không đủ nhanh nhạy để giải quyết đề bài, vậy thì cho luyện tập một loại đề nhiều lần, tự nhiên sẽ biết cách phá giải.”
“Hoặc là nói, các anh không cần hiểu đề bài nói gì, chỉ cần học thuộc lòng quy trình mà thôi.”
Ba tuyển thủ hồi sinh không khỏi lắp bắp kinh hãi, bởi vì lời hắn nói hoàn toàn chính xác. Bọn họ đã nghiên cứu nhiều kiểu vụ án trong mấy ngày nay, biết càng nhiều trường hợp thì phần thắng càng lớn.
Đa phần vụ án đều có quy tắc, đổi mới nó là điều không dễ.
Nhậm Dật Phi nhếch môi, trong mắt lại không có ý cười: “Bên cạnh đó, ban tổ chức còn phải làm cho các anh tăng nhiệt độ thảo luận. Bởi vì nhiều tuyển thủ bị loại có nhiệt độ không cao.”
“Để tôi đoán nhé, trong khoảng thời gian các anh bị loại trừ, nhất định bên đó cũng mở kênh phát sóng trực tiếp, hơn nữa lợi dụng tiết mục hồi sinh để hấp dẫn càng nhiều khán giả.”
“Nhìn một tuyển thủ từng bị loại trừ từ từ hồi sinh, giết một đường ra tới là chuyện vô cùng vui tai vui mắt, sẽ vô tình làm người ta sinh ảo giác “đồng bạn”, thậm chí liên tục đầu tư thời gian, sức lực, cảm tình.”
“Những người xem đó sẽ trở thành người hâm mộ trung thành của các anh, bởi vì thứ bọn họ hao tâm tổn sức bỏ ra quá lớn, lớn đến mức có thể chấp nhận chịu mọi tổn hại, giống như là cổ phiếu buộc chặt.”
Biểu tình Nhậm Dật Phi càng thêm thâm trầm: “Cảm thấy kịch bản này quen mắt lắm đúng không? Chính là kịch bản huấn luyện thần tượng trong các chương trình sáng tạo doanh đó ạ.”
“Khiến khán giả tìm thấy niềm vui trong quá trình dưỡng thành thần tượng, tạo thành thói quen sống. Khán giả trước màn ảnh sẽ sinh ra tình cảm hỉ nộ ái ố với các anh, nhưng tất cả đều nằm trong phạm vi khống chế của ban tổ chức, bọn họ bị thao túng mà không tự biết.”
Hắn chuyển hướng sang người chơi vừa khiêu khích mình: “Lúc trước anh ghét bỏ hoạt động này vì tính giải trí quá cao, nhưng khi anh trở thành người được hưởng lợi, anh có còn cảm thấy tính giải trí cao không?”
Nhậm Dật Phi nói ra một câu, sắc mặt nhóm tuyển thủ bị loại liền cứng đờ một chút, thật giống như quần áo lộng lẫy trên người mình đều bị hắn lột ra từng lớp, cuối cùng để lộ cơ thể trần trụi không hề xinh đẹp.
Người này không giống nghệ sĩ trong giới giải trí, hắn giống như kính chiếu yêu hơn.
“Có điều, hiện tại nhiệt độ đề tài của các anh vẫn chưa ổn định, có khả năng khán giả sẽ bỏ đi bất kỳ lúc nào. Để giữ lại nhiệt độ, các anh phải tiến hành một bước cuối cùng —— Giết rồng, đồng nghĩa việc khiêu chiến kẻ xuất sắc, trảm hắn xuống ngựa, để chính mình leo lên đội mũ quan. Tôi đây chính là, một trong, những con rồng đó.”
Vì vậy tuyển thủ nọ mới khiêu khích Nhậm Dật Phi, mục đích muốn hắn chấp nhận cá cược. Nhậm Dật Phi là một “con rồng” bị đối phương nhắm phải.
“Các anh…” Hắn kéo dài thanh âm, giọng nói càng trở nên sâu xa, “Có phải đã xem và nghiên cứu video phát sóng trực tiếp của chúng tôi hay không?”
Trong kênh phát sóng trực tiếp.
“Đm.” Sau mười mấy giây yên tĩnh, khán giả mới sáng sớm bò dậy xem chương trình lập tức tỉnh táo.
“Này dcm là loại đầu óc gì? Vì sao cái đách gì cậu ta cũng biết hết trơn thế? Nếu không phải đây là kênh phát sóng 24 giờ, tôi còn tưởng cậu ta đã biết trước tiết mục.”
“Hơi bị đẹp trai á mấy bà ơi, cậu ấy phòng số mấy? Tôi qua kênh phát sóng của cậu ấy xem.”
“Tôi cảm thấy, cậu ấy nói rất có lý. Đây là mở bếp đi cửa sau.”
Khán giả đồng loạt bị lời Nhậm Dật Phi thuyết phục. Bọn họ đặt mình vào vị trí nhóm tuyển thủ xuất sắc, trong nháy mắt liền lên cơn đau tim.
Dựa vào cái gì?
Ưu tú cũng là cái tội sao? Bởi vì quá ưu tú nên phải nhường đường cho kẻ thất bại? Phải giúp đỡ người nghèo?
“Lúc trước tôi đã muốn nói, thứ tôi muốn xem là cuộc đọ sức giữa trí tuệ và sức quyến rũ, chứ không phải chương trình bán thảm giúp đỡ người nghèo. Nếu tôi muốn xem nỗi khổ của người thất bại, không phải mở kênh xem tin tức thời sự hay ho hơn hả? Ban tổ chức làm cái quỷ gì? Thao tác này quá ghê tởm người ta.”
“+1 lầu trên.”
Ban đầu bọn họ vui mừng trông đợi vì kịch bản kẻ thất bại hồi sinh.
Nhưng mà hiện tại, khái niệm “bất công” bị vạch ra rõ ràng. Thứ bọn họ mong đợi đã bị kịch bản khác nghiền áp, đó là lực lượng tư bản “con trai cưng của ban tổ chức”, như vậy hơi khó chịu.
Nói công bằng công chính gì gì đó đâu?
Khán giả bắt đầu sinh lòng phản nghịch.
“Lúc các anh đến đây, nhất định trong lòng đã cười thầm hả dạ. Cười nhạo đám người này thắng mãi một đường thì có ích lợi gì, dù sao số phận bọn họ đã sớm bị định đoạt, là những đứa trẻ lót đường, bị lợi dụng làm đá kê chân.”
Nụ cười trên mặt Nhậm Dật Phi lập tức biến mất, lần đầu tiên gương mặt thanh niên luôn hoạt bát vui vẻ lộ ra tính công kích.
Hắn nhìn kẻ khiêu khích cả người cứng đờ: “Lúc nãy anh muốn tìm tôi khiêu chiến? Bên trên đã áp đặt cái gọi là “kịch bản số phận”, có phải tôi được định là kẻ thất bại không?”
Tuyển thủ được hồi sinh không hé răng.
“Được, tôi chấp nhận lời khiêu chiến của anh. Cho dù bên trên viết cái gì đi nữa, cho dù bọn họ sắp xếp kịch bản gì cho tôi đi nữa, tôi cũng sẽ tự tay xé nát nó, cứ chờ mà xem.”
Lúc này trong kênh phát sóng trực tiếp.
Đột nhiên khán giả phát hiện ngũ quan “Hà Chiêu Minh” vô cùng xinh đẹp, một khi cậu ta lạnh mặt đi, khí chất sẽ trở nên sắc bén kinh người.
Loại sắc bén đó không khác nào dao găm đâm thẳng vào trái tim nhỏ người xem.
“A a a a a, hoàn toàn không thể chống cự sự “hắc hóa” quyến rũ này nổi nữa!”
“Tự dưng tôi get được vẻ đẹp của cậu ấy rồi, bộ dáng hư hỏng nửa cười nửa không, còn có dũng khí lên tiếng vì chính nghĩa, đối mặt với bất công… Quả thật, xin lỗi các vị, tôi leo tường đây.”
“Có gì nói đó, cậu ấy đẹp trai vcl, tôi cũng đi đây, đừng tìm tôi.”
Ban tổ chức vốn dán nhãn cho ba tuyển thủ hồi sinh là “người đẹp vừa mạnh vừa thảm”, chẳng qua Nhậm Dật Phi nói mấy câu liền thay đổi lập trường.
Ai mới là người đẹp vừa mạnh vừa thảm chân chính?
Là bọn họ, là bọn họ đây, quỷ xui xẻo bị ban tổ chức sắp xếp trở thành đá kê chân!
Đẹp, vài người trong số họ có mức độ nổi tiếng rất cao, giá trị mị lực tuyệt đối không thấp.
Mạnh, có thể thắng một đường đến giờ, còn không chứng minh bọn họ mạnh sao?
Thảm, bị “kịch bản số phận” đùa giỡn, rõ ràng thắng quang minh chính đại, nhưng hiện tại lại bị làm khó dễ, bộ còn chưa đủ thảm?
Hơn nữa, yếu tố quan trọng nhất trong tổ hợp đẹp – mạnh – thảm là “đẹp”. Nhậm Dật Phi mạnh thảm như vậy, hơn nữa còn đẹp điên, quả thật không ngăn nổi, không ngăn nổi.
“Có thể tự mình ước chiến không? Thêm tôi nữa.” Một người khác có năng lực và nhiệt độ rất cao, cũng rất khó giải quyết nói chuyện. Tầm mắt cô dừng trên người hai tuyển thủ còn lại, sau đó chuyển động giữa hai người, “Hai người, ai muốn khiêu chiến tôi?”
Hai tuyển thủ được hồi sinh cười mỉa lắc đầu, tránh đối mặt chính diện.
Bữa sáng còn chưa chính thức bắt đầu thì đã thu hút muôn vàn khán giả tim đập chân run. Nơi này, tuyển thủ được hồi sinh chuẩn bị màn “vương giả nghịch tập” với nhuệ khí bất khuất. Sau khi bị xé rách bộ mặt thật “bất công, bao nhiêu nhiệt huyết dâng trào của tuyển thủ được hồi sinh hôm qua không khác nào mỡ heo trôi nổi trên thức ăn, béo ngậy, còn có chút ghê tởm.