“Cho nên cậu đã sớm dự tính tìm tôi và giúp phụ trách kế hoạch cho hoạt động lần này của tôi?”
“Hoạt động của anh?” Người phụ trách nhìn về biển rộng dưới ánh trăng, vì khoảng cách quá xa nên hắn chỉ có thể nhìn thấy một đường dài thẳng tắp. Nhưng người phụ trách có thể tưởng tượng ra khung cảnh mênh mông trống trải của đại dương, không khác nào trái tim hắn giờ phút này.
“Cảm ơn anh đã tài trợ hoạt động của tôi, quý ngài thân mến, tôi rất biết ơn anh.”
“Cậu có ý gì?”
“Muốn chơi lớn thêm không?” Người phụ trách trong bóng tối mỉm cười.
“Cậu bình tĩnh một chút, giết người là phạm pháp, a lô, cậu…”
Điện thoại đã bị cúp, ban tổ chức cảm giác được bất an tột độ. Gã lập tức gọi điện cho thuyền trưởng du thuyền. Điện thoại kết nối rất nhanh, chẳng qua đầu bên kia vẫn là giọng nói của người phụ trách.
“Quý ngài đây còn có thắc mắc gì nữa sao?”
Điện thoại di động của ban tổ chức liền rơi “bốp” xuống đất: “…Báo cảnh sát! Mau báo cảnh sát!”
Một đêm gió êm sóng lặng trôi qua, Nhậm Dật Phi đứng trước cửa sổ hít sâu một hơi: “A, lại là một ngày đẹp trời.”
Hắn quay đầu vẫy tay với camera ghi hình: “Buổi sáng vui vẻ, rửa mặt chưa? Ăn sáng chưa? Chuẩn bị đi học đi làm hở? Còn không mau bò khỏi cái giường dậy chào buổi sáng?”
Nhóm chim nhỏ trong phòng phát sóng trực tiếp không muốn dậy, bọn họ dụi mắt chào hỏi hắn: “Chào buổi sáng Tiểu Minh, tôi còn có thể trụ được năm phút.” Đều là người trưởng thành làm việc ưu tú, có khả năng kiểm soát thời gian ngủ nướng đúng đến giây.
Nhậm Dật Phi đi xuống lầu, tất cả đều giống xưa như đúc. Hắn ngồi vào vị trí chính mình trên bàn dài, hai tay nâng mặt, bắt đầu nói chuyện tào lao với khán giả, tính toán xem mình sẽ dùng một trăm triệu thế nào.
Thi đấu còn chưa kết thúc mà đã nghĩ tới chuyện tiêu tiền thưởng?
Nếu là người bình thường thì đã bị mắng thành đầu heo, nhưng Hà Chiêu Minh ỷ mình da mặt dày, ai thích mắng thì cứ mắng thôi. Khán giả cũng “he he he” chấp nhận tính cách hắn, hơn nữa còn bày mưu tính kế, đề xuất sử dụng khoản tiền khổng lồ này kiểu gì.
Một lát sau, hai tuyển thủ còn lại cũng đi xuống lầu. Bọn họ đều ngồi đối diện Nhậm Dật Phi rồi lần lượt chào hỏi.
“Chủ phòng đừng tin! Tối qua hai người kia đã âm thầm giao lưu, muốn liên minh chống lại một mình cậu á!” Khán giả lẻn đi nơi khác tìm hiểu tình huống của quân địch chợt la làng lên.
Mấy người khác chưa hiểu chuyện gì, trên mặt viết đầy dấu chấm hỏi: “Hai tên đó liên minh kiểu gì để chống lại? Có ở cùng nhau đâu.”
Rất nhanh lúc sau, bọn họ liền biết.
“Giới thiệu một chút, vị này chính là Kim Ngọc Phỉ, là người bạn mà tôi quen được ở đây.” Tuyển thủ Giản Lang thoải mái thới thiệu Kim Ngọc Phỉ với khán giả của cô, mà Kim Ngọc Phỉ bình thường lạnh lùng ít nói cũng hiếm khi khẽ cười.
Người hâm mộ hai người la hét chói tai, fancp sắp ngang trời xuất thế.
“Hai người các ngài hôm qua nhất kiến như cố, kết bái kim lan?” Nhậm Dật Phi kinh ngạc ngẩng đầu, “Tôi như mơ trở về giới giải trí.”
Clm “mơ về giới giải trí”, clm “nhất kiến như cố”. Hai người bọn họ gặp mặt hơn mười ngày, nếu muốn vừa gặp liền quen thì đã sớm vừa gặp liền quen.
Khán giả get được ý tứ châm chọc của Hà Chiêu Minh đều cười gần chết: “Tỉnh lại đi, cậu ấy chơi chán toàn bộ giới giải trí rồi.”
Có điều hai tuyển thủ cũng không ngừng tương tác vì bị Nhậm Dật Phi châm chọc, người hâm mộ bọn họ cũng tiếp tục tăng lên vì kịch bản. Khán giả trong phòng phát sóng của Nhậm Dật Phi vừa xem vừa mắng “đê tiện vãi”, đồng thời cũng lo lắng sốt ruột cho hắn không thôi, ăn một bữa sáng đều ăn không ngon miệng.
Thật ra bản thân Nhậm Dật Phi không hề lo lắng gì. Hắn bình tĩnh ngồi ăn bữa sáng, thậm chí hoạt bát nói với khán giả rằng món nào ngon nhất trong số các món ăn.
“Sao Tiểu Minh của chúng ta lại thảm như thế chứ, rời giới giải trí rồi mà còn phải bị loại thủ đoạn này hãm hại? Không được, cậu ấy có thể nhịn nhưng tôi thì không, bộ nhìn chúng tôi giống người hâm mộ hiền hòa lắm chứ gì?”
Khán giả bắt đầu bổ não hình ảnh chủ phòng nhà mình tủi thân yếu đuối, đáng thương vô lực nhưng giả vờ mạnh mẽ.
“Khinh người quá đáng!”
Rốt cuộc người hâm mộ Hà Chiêu Minh bị hai tuyển thủ ngắm bắn không sống Phật hệ nữa. Chỉ với thời gian một buổi sáng, một loạt video được cắt ghép công phu xuất hiện trên B trạm và đủ loại diễn đàn.
Bọn họ bắt đầu tung hô Hà Chiêu Minh: Có muốn trải nghiệm cảm giác nằm rung đùi chờ thắng không? Chọn cậu ấy! Chọn cậu ấy! Mau chọn cậu ấy!
“Đây là chuyện gì nữa?” Người đại diện chính phủ nhìn một hồi chiến trận um xùm trên mạng, “Một đám cư dân mạng không biết tình hình làm ầm làm ĩ.”
Nếu có thể, chính phủ rất muốn đóng hết mấy kênh phát sóng trực tiếp. Nhưng mà có hơn hàng trăm con tin, không, thậm chí tính cả các nhân viên công tác không biết tình huống là hơn nghìn con tin. Hiện tại tất cả con tin đều ở đảo nhỏ cách xa quốc gia, chính phủ không thể hành động thiếu suy nghĩ.
Nếu chuyện này bại lộ, chưa tính đến việc ảnh hưởng đến uy tín của chính phủ, không ai có thể bảo đảm việc người phụ trách kế hoạch có bí quá hóa liều, sau đó tổn thương hơn nghìn công dân hải ngoại hay không.
Hiện tại bọn họ bắt đầu kế hoạch tiến đến đảo nhỏ, song tất cả đều lặng lẽ tới, không thể rút dây động rừng.
“Cậu cảm thấy, chúng ta phải làm thế nào thì đối phương mới chịu từ bỏ kế hoạch báo thù?” Người phụ trách phía chính phủ thở dài thật mạnh.
Sau khi tìm hiểu mọi việc từ đầu đến cuối, bọn họ đã biết người nọ đang báo thù chuyện xưa. Hiện tại khả năng cao đã có hai người chết, xác suất khiến đối phương từ bỏ rất rất thấp.
Có điều dù thấp thế nào, bọn họ cũng muốn thử.
“Trừ khi bốn người kia bị bắt được rồi đưa ra tòa xét xử. Chẳng qua tới bây giờ, chứng cứ không dễ tìm, tòa án cũng rất khó định tội.” Trợ lý đáp.
“Thật ra nếu năm ấy bọn họ bị bắt được thì hình phạt cũng không nặng, bởi vì bốn người kia đều là trẻ vị thành niên, đối phương vẫn sẽ không hài lòng.”
Đứng trên lập trường của con cái, bọn họ cũng không phải không hiểu tâm tình của người nọ. Song quốc gia cần pháp luật để ổn định xã hội, trả thù bất hợp pháp đều vi phạm an ninh quốc gia.
Đôi khi chính là như vậy đó, pháp luật và tình cảm riêng, muốn thỏa cả hai là điều không thể.
Hoàn cảnh bị hạn chế, trước mắt phía chính phủ không có biện pháp nào tốt nhất, chỉ có thể chậm rãi đợi thời cơ và hành động theo tình hình.
Mà người phụ trách hoạt động ở trên đảo cũng hiểu, trực thăng riêng đã dừng ở nơi này. Đợi đến lúc thích hợp, hắn lập tức rời đi.
Tới lúc đó lính đánh thuê của hắn cũng sẽ rút lui với tốc độ nhanh nhất.
Ngay từ đầu, người phụ trách đã không định giết ai ngoài bốn người kia.
Hắn ngẩng đầu nhìn màn hình trên tường, hiện tại chỉ còn màn hình phát sóng trực tiếp của ba tuyển thủ. Đôi tay “Hà Chiêu Minh” bị còng lại bằng còng kim loại, trên đầu đội túi giấy, yên lặng ngồi trong xe.
“?” Đột nhiên người phụ trách phát hiện cái gì. Hắn phóng to vị trí nào đó, cuối cùng liền nhìn thấy còng tay Hà Chiêu Minh hơi lạ. Đó là nó vô cùng lỏng lẻo, có thể tùy ý thoát ra bất kỳ lúc nào.
Đương nhiên không phải nhân viên công tác giúp đỡ một phen mà là người nào đó lặng lẽ giấu dây thép hoặc thứ gì khác, im hơi lặng tiếng phá ổ chiếc còng.
Lại xem hai tuyển thủ còn lại, bọn họ đều bị còng chặt cứng, không biết vì quá tự tin hay bản lĩnh kém cỏi.
“Cho dù không có mình can thiệp, bọn họ vẫn không phải đối thủ của Hà Chiêu Minh như cũ.” Thoạt nhìn chênh lệch giữa 99 điểm và 100 điểm rất nhỏ, nhưng mà người ở sau không thể khinh thường, bởi vì bài thi chỉ có 100 điểm mà thôi.
Ba tuyển thủ đeo còng tay, đội túi giấy bị đưa tới từng “trường thi” cho họ. Nhậm Dật Phi nhìn nền xi măng xuất hiện dưới chân, trong không khí có mùi bột mì nhàn nhạt, còn có mùi dầu máy, toàn bộ mùi hương phức tạp truyền đến cho hắn một thông tin: Nhà máy tinh bột.
Lúc sau hắn bị đưa tới nơi nào đó, nhân viên công tác để Nhậm Dật Phi ngồi lên một chiếc ghế. Bọn họ sử dụng một sợi dây thừng buộc chặt đôi tay Nhậm Dật Phi, thậm chí thủ pháp cực kỳ chuyên nghiệp.
Tiếp theo, trên người hắn bị trói thêm một thứ. Nhân viên công tác gắn nó ở ngực. Nhậm Dật Phi trộm nhìn qua khe hở túi giấy, hình như thứ quỷ này là… Bom?
Nhân viên công tác cởi còng tay cho hắn. Đối phương bỗng sửng sốt một chút, bởi vì Nhậm Dật Phi đã cởi còng tay trên đường đi.
Khán giả trong phòng phát sóng trực tiếp cũng sửng sốt theo, bọn họ khó hiểu: “Không kiểm tra kỹ à?”
Vì thế nhân viên công tác liền kiểm tra bàn tay hắn lần nữa, rốt cuộc rút ra một sợi dây thép từ khe hở ngón tay hắn.
Nhậm Dật Phi: “… Một sợi dây thép thôi mà, chắc không đến nỗi nào đâu ha.”
“Đến nỗi, ở trên người cậu liền đến nỗi.” Nhân viên công tác nghiêm túc đáp, hơn nữa còn kiểm tra kỹ xem trên tay hắn còn giấu cái gì không.
Rốt cuộc khán giả cũng vỡ lẽ, bọn họ đều bật cười ha ha.
“Anh trói tôi thế này thì tôi phá án kiểu gì được?” Nhậm Dật Phi hỏi.
“Hiện tại không cần tuyển thủ phá án nữa.” Nhân viên công tác cúi đầu nhìn đồng hồ.
Nhậm Dật Phi đã đoán được bọn họ muốn làm gì, nhưng hắn vẫn chưa từ bỏ ý định: “Vậy anh yêu cầu tôi làm gì?”
“Yêu cầu cậu rời khỏi đây an toàn, trước khi quả bom này phát nổ.” Nhân viên công tác vừa dứt lời, anh ta lập tức ấn nút trên quả bom, “Đừng cử động, thứ này cảm nhận được rung động sẽ nổ.”
Tích tắc, âm thanh quen thuộc, mùi vị quen thuộc.
“Này, anh quên mở túi trùm đầu của tôi rồi.”
“Không, cho cậu đó.” Giọng nói của nhân viên công tác truyền tới từ rất xa, còn có tiếng cửa kim loại đóng. Sau đó là một mảnh yên tĩnh.
Ngược lại trong phòng phát sóng trực tiếp, một đám người sung sướng cười ăn nhăng nhăng, nhìn chủ phòng chịu khổ thì vui vẻ, đều là antifan của Hà Chiêu Minh.
Nhậm Dật Phi nhắm hai mắt, đôi tay sờ soạng kết cấu dây thừng trong bóng đêm. Hắn lường chuyện không sai, đây đúng là thủ pháp trói người chuyên nghiệp, càng giãy giụa sẽ càng trói chặt, nhưng muốn cởi bỏ mà không giãy giụa là chuyện rất khó khăn.
Nếu muốn cởi nó ra, trước hết phải xem dây thừng trói kiểu gì, làm sao để nới lỏng tay một chút, cuối cùng tiến hành cởi trói.
Hắn hít sâu một hơi, tiếp tục sờ soạng kết cấu dây thừng, thậm chí trong não dần vẽ lại bản đồ mà dây thừng buộc chặt. Bởi vì đôi tay đã bị giữ nên quá trình mô phỏng vô cùng gian nan.
Thời gian trôi đi từng phút từng giây, đến khán giả cũng đều cảm thấy chuyện này khó nhằn. Đây là lần đầu tiên bọn họ nhìn thấy Hà Chiêu Minh chảy mồ hồi xuống cổ.
“Này, chủ phòng, cậu nói chuyện đi mà, cậu như vậy tôi đau tim quá.”
Không biết qua bao lâu, năm phút hay mười phút, rốt cuộc Nhậm Dật Phi cũng mở miệng nói chuyện: “Nhất định mọi người rất tò mò các ảo thuật gia chạy trốn khỏi hiểm cảnh như thế nào đúng không?”
“Khoan thảo luận chuyện này, mọi người muốn xem tôi tháo một đoạn dây không?”
Nhậm Dật Phi nhẹ giọng, dần dần trấn an khán giả ở trong kênh phát sóng. Bọn họ ồn ào nói muốn xem.
“Có thể di chuyển camera ghi hình ra sau lưng, nhắm vào đôi tay của tôi không?”
Camera ghi hình được điều khiển bay ra sau lưng hắn, sau đó nhắm vào đôi tay bị buộc chặt của hắn. Lúc này đôi tay vẫn chặt cứng, thậm chí trên cổ tay đã xuất hiện chút dấu vết hằn đỏ. Nhậm Dật Phi định cởi bỏ dây thừng ra sao dưới loại hình huống này?
“Mọi người có từng chơi cửu liên hoàn bao giờ chưa? Mặc dù nhìn qua không dễ tưởng tượng lắm, nhưng chỉ cần hiểu biết cấu tạo cửu liên hoàn, hơn nữa kiên nhẫn và cẩn thận một chút thì đều có thể tháo được nó ra. Lúc nãy tôi không nói lời nào vì đang tìm hiểu kết cấu dây thừng này, sau đó thành lập mô hình ở trong đầu.”
Nói rồi hắn nâng tay lên, để camera quan sát có thể quay hết toàn bộ kết cấu.
“Hiện tại chúng ta bắt đầu cởi bỏ nút thắt thứ nhất của cửu liên hoàn.” Nói rồi Nhậm Dật Phi cong ngón tay lên, cẩn thận điều chỉnh độ chặt của một đoạn dây thừng. Thật ra nó đang căng thật, nhưng hắn còn điều chỉnh cho nó chặt hơn, nới cho đoạn tiếp theo một chút.
Không phải mọi chuyện vẫn luôn thuận lợi. Nhậm Dật Phi tìm nhầm dây thừng rất nhiều lần, không thể không dừng lại điều chỉnh. Khán giả nhìn thấy hắn ngửa đầu hít sâu, mồ hôi trên cổ nối nhau chảy xuống.
Bọn họ lập tức ngừng thở, sợ thanh âm chính mình quấy rầy đối phương.
Cuối cùng, vài đoạn dây thừng nào đó bị siết chặt lại, dường như một đoạn trên cổ tay hơi nới lỏng ra. Nhậm Dật Phi nín thở rồi siết chặt bàn tay, chậm rãi rút ra ngón tay cái.
“Hhh ——” Hắn thở phào nhẹ nhõm, sau đó rút hết ngón tay cái ra. Chuyện lúc sau liền dễ dàng nhiều.
“Phương pháp rất đơn giản, chỉ yêu cầu được huấn luyện kỹ càng, đồng thời mọi người nhất định phải giữ được bình tĩnh. Nếu là những ảo thuật gia chạy trốn trên sân khấu, tốc độ bọn họ sẽ càng nhanh.”
Mặc dù khán giả nhìn chằm chằm dây thừng và nghe Nhậm Dật Phi giảng giải, song khi thật sự nhìn thấy bàn tay hắn thoát khỏi dây thừng, bọn họ vẫn không nhịn được cảm thán kinh ngạc.
“Lợi hại vãi, sao cái gì chủ phòng cũng biết thế? Có cảm giác dù ném cậu ấy vào núi sâu rừng già thì cậu ấy cũng sẽ sống sót trở ra.”
Chuyện đầu tiên Nhậm Dật Phi làm sau khi cởi trói đôi tay chính là kéo bao giấy xuống, ánh sáng đột ngột xuất hiện khiến hắn nheo mắt theo phản xạ.
Chờ đến khi đôi mắt hoàn toàn thích ứng, Nhậm Dật Phi cẩn thận quan sát xung quanh: “Ồ wao.”
Bốn phía đều là bột mì chất chồng như núi, không hề có bao bì.