Trong mắt Lâm Quan Nguyệt có chút chờ mong, đồng thời hơi dè chừng vì sợ hắn từ chối.
Dù biết mình đang muốn chọc ghẹo Lâm Quan Nguyệt nhưng Nhậm Dật Phi vẫn không khỏi cảm thấy xấu hổ: “Có lẽ anh ấy không biết, nếu mình nhận món quà này thì chúng ta sẽ phải tạm biệt nhau.”
“Anh có thể đeo cho tôi không?” Nhậm Dật Phi nhìn hắn: “Tôi muốn anh đeo cho tôi.”
Lâm Quan Nguyệt cũng không nói lời nào, hắn chỉ lấy ghim cài áo ra rồi cúi đầu cẩn thận cài chiếc ghim đá quý lộng lẫy lên áo ngủ hình gấu đáng yêu của Nhậm Dật Phi, sau đó nhẹ nhàng lau bụi trên mặt đá.
Nhậm Dật Phi đưa tay chạm vào ghim cài áo, cũng lấy đi tín vật cuối cùng. Đột nhiên hắn cảm nhận được thời khắc rời đi đã đến rồi.
“Có một việc tôi không lừa anh.” Hắn nói: “Tôi thật sự có một người bạn trai. Suỵt, đợi tôi nói hết.”
Lâm Quan Nguyệt muốn nói, lại bị một ngón tay đè môi.
“Bạn trai tôi họ Lâm, tên Quan Nguyệt, là thương nhân nhỏ lập trình trò chơi.” Nhậm Dật Phi bước đến, hắn kề sát mặt như muốn hôn Lâm Quan Nguyệt, “Mấy năm sau anh sẽ gặp lại tôi, con người thật của tôi. Tôi cũng sẽ tìm thấy anh.”
Thế giới xoay vòng, hư ảo vỡ vụn, “Hà Chiêu Minh” cũng như bụi bặm vỡ vụn theo gió bay mất. Lâm Quan Nguyệt trông thấy một thanh niên xinh đẹp với gương mặt xa lạ, nhưng lại khiến hắn cảm thấy ấm áp nên muốn lại gần theo bản năng.
Mắt trái của đối phương chợt biến thành màu đỏ, tự phù đen xoay tròn.
“Bạn trai của tôi là anh tương lai.”
Khói tím nhạt dần dần ngưng tụ ở sau lưng hắn, chậm rãi biến thành một người mà Lâm Quan Nguyệt vô cùng quen thuộc, người mà mỗi ngày hắn đều có thể nhìn thấy trong gương. Lâm Quan Nguyệt cũng phát hiện ra cơ thể mình đang dần tan biến.
“Mình là một giấc mộng? Là quá khứ sao?” Dường như hắn đã hiểu ra chuyện gì, Lâm Quan Nguyệt lại ngẩng đầu nhìn về phía “chính mình”.
“Tôi ghen tị với hắn.” Lâm Quan Nguyệt nhìn bản thân của tương lai, cơ thể hắn đang dần tiêu tán, song cũng không khác nào đang quay trở lại. Có lẽ Lâm Quan Nguyệt sẽ trở về nơi hắn nên về, trở về trên cơ thể của “chính mình tương lai”, nhưng điều này cũng không hề ngăn được cảm giác chua xót trong lòng Lâm Quan Nguyệt lúc này.
Nếu “tương lai” có thể, vậy tại sao “hiện tại” lại không thể?
Ngay khi sắp biến mất, Lâm Quan Nguyệt chợt tiến đến gần. Hắn dịu dàng hôn lên trán người trong lòng một cách nâng niu: “Không chỉ là “tương lai”, mà còn là “hiện tại”.”
Là do hắn tới chậm chứ không phải hắn thua.
“Không, là hiện tại chứ không phải quá khứ.” Cuối cùng Salman kịp phản ứng lại liền vươn tay ôm chặt người yêu vào lòng ngực mình. Hắn nhìn Lâm Quan Nguyệt sắp sửa biến mất, ánh mắt trở nên sắc bén: “Là của tôi.”
Nhậm Dật Phi bị ôm chặt muốn chết: “…” Tâm tình vi diệu.
“A Phi…” Sau khi “tình địch” hoàn toàn biến mất, Salman ôm Nhậm Dật Phi, tóc cọ vào tóc hắn, gương mặt áp vào gương mặt hắn: “Anh ghen sắp phát điên lên mất, em nhìn tên nhóc kia bằng đôi mắt khác.”
“Đó là bản thân anh, chẳng qua là anh của quá khứ thôi.” Nhậm Dật Phi cố gắng sửa lại cách Salman suy nghĩ.
Salman nhớ đến những gì mình thấy: “Trên thế giới có hàng ngàn hàng vạn “Lâm Quan Nguyệt”, anh không đặc biệt đến như thế. Đừng thích người khác mà, được không?”
Vốn dĩ Nhậm Dật Phi định hỏi Salman một phen, hỏi có phải hắn đã giết người nên mới tiến vào Hoang Vu Chi Giác, rốt cuộc tên thương nhân nhỏ này nhiều trò như thế nào. Có điều Nhậm Dật Phi còn chưa kịp hỏi, hắn đã bị tên chó săn nhỏ nào đó gặm ngay một miếng.
Nhậm Dật Phi hoảng sợ, vội mở cửa không gian lĩnh vực đưa hai người tiến vào theo bản năng.
Lòng bàn tay mang theo nhiệt độ muốn sờ vào trong áo rồi vuốt ve lên xuống, cuối cùng bị Nhậm Dật Phi thở hổn hển đè lại: “Đừng làm loạn, chỉ có mình anh thôi, không hề có ai khác.”
Đồng tử Salman hơi giãn ra, đôi mắt màu cà phê càng trở nên thâm thúy, hai tay hắn giấu trong ổ mềm mại không chịu đi ra ngoài, còn muốn chôn vùi cả cơ thể vào cùng.
“Đừng ghen mà, cho dù trên đời này có ngàn vạn Lâm Quan Nguyệt đi nữa thì anh cũng là Lâm Quan Nguyệt duy nhất, đặc biệt nhất, là người mà em chọn… Ưm.” Không biết bộ phận nào bị người chạm vào, cơ thể Nhậm Dật Phi lập tức tê dại. Hắn bị Salman ôm lên đùi nhẹ nhàng, nhất thời không biết phải phản ứng làm sao.
Chuyện xảy ra kế tiếp như báo trước một đêm mất khống chế.
“Cho dù là quá khứ của anh cũng không được, chỉ có anh mới có thể làm chuyện này với em, mới có thể lấy lòng em, nhìn thấy hết mọi dáng vẻ của em.”
Đầu lưỡi chậm rãi vẽ một đường lên vành tai phấn hồng, người trong lòng liền không khác nào ngọc bích nhuộm mây tía, mái tóc đen dài như lụa khẽ run lên.
“Nhìn em giống như sắp khóc vậy, A Phi.” Salman hôn một đường xuống dưới, hắn ngậm đầu ngực nhỏ, thanh âm cũng trở nên mơ hồ: “Thật đáng yêu.”
Nhậm Dật Phi duỗi tay che miệng mình, nén tất cả thanh âm trong cổ họng. Hắn hơi nhíu mày, lông mi ướt nhẹp tựa cánh bướm, nước mắt trong suốt chậm rãi chảy xuôi.
Rốt cuộc tà thần trầm mê tình cảm nhân loại phải tự mình trả giá vô cùng đau đớn.
Cuối cùng, khi Hoang Vu Chi Giác nhìn thấy Nhậm Dật Phi qua màn thì hắn đang đen mặt cau mày, biểu tình trông không mấy tốt lắm.
“Làm sao vậy? Có chuyện gì không thuận lợi sao?” Hoang Vu Chi Giác khó hiểu.
Nhậm Dật Phi cười lạnh: “Cực kỳ thuận lợi.”
Hoang Vu Chi Giác lập tức lùi về sau, nó quyết định không hỏi nhiều một cách sáng suốt: “Cậu có thể đưa ra yêu cầu của mình.”
“Tôi nghĩ cơ chế sàng lọc hiện tại của Hoang Vu Chi Giác có chút vấn đề.” Nhậm Dật Phi nghiêm mặt nói: “Trên tay có mạng người, người thỏa mãn điều kiện này vốn tồn tại rất nhiều nguyên nhân đầy đủ khả năng. Cơ chế sàng lọc của Hoang Vu Chi Giác là: Cướp đoạt mạng sống của người khác nhưng không bị trừng phạt. Chẳng qua tình cảm con người vô cùng phức tạp, làm thế nào ngài biết người chết kia không phải kẻ ác chứ?”
“Không nói đến cái khác, ở thế giới Salman, ngài không cảm thấy bốn người tham gia đó rất đáng chết à? Trò đùa dai lúc bọn họ nhàm chán khiến vô số gia đình lâm vào cảnh tan vỡ. Nếu loại người này tiếp tục tồn tại, ai biết sẽ có thêm bao nhiêu người phải chết? Ngài cảm thấy đây là chính nghĩa sao?” Nhậm Dật Phi bổ sung.
“Không phải quốc gia nào cũng đều có pháp luật chặt chẽ nghiêm minh. Đối với những nơi chính nghĩa không với đến, tăm tối không thấy ánh mặt trời, ngoại trừ bản thân tự mình ra tay thì còn có cách nào khác ư?”
“Cậu muốn nói gì?” Hoang Vu Chi Giác cũng muốn biết kẻ nửa tà thần trường thọ và nửa con người như Nhậm Dật Phi thì có suy nghĩ như thế nào.
“Thập đại người chơi đều đã vượt qua phó bản khiêu chiến, ngài có từng suy xét chiêu mộ bọn họ làm nhân viên kiểm duyệt không?”
Hoang Vu Chi Giác không nhịn được phản đối: “Con người mới là sự tồn tại mục nát hơn chế độ.” Huống chi thập đại đứng đầu kia không ai là người tốt.
“Tôi biết.” Nhậm Dật Phi nói: “Hoang Vu Chi Giác là khâu đầu tiên, nó phụ trách sàng lọc đối tượng, sau đó sẽ đến lượt Thập Đại xác nhận. Một người được chọn sẽ được ba người ngẫu nhiên trong Thập Đại kiểm duyệt. Nếu có từ hai người phê duyệt, người nọ lập tức tiến vào Hoang Vu Chi Giác. Ngược lại nếu chỉ có một người phê duyệt thì người được chọn sẽ tiến vào khẩu kiểm tra thứ hai, lần này là do Hoang Vu Chi Giác phụ trách, không có vấn đề gì thì lại đẩy trở về.”
Hắn nhìn về phía Hoang Vu Chi Giác: “Dù sao số người chơi mà Hoang Vu Chi Giác chứa được vốn có hạn, chắc ngài cũng phiền não vì chuyện này lâu rồi? Thậm chí ngài còn nghĩ tới việc cắn nuốt hệ thống khác và tà vật siêu việt để mở rộng sức chứa.”
Hoang Vu Chi Giác không lên tiếng phủ nhận, quả thật nó đang tìm kiếm biện pháp để mở rộng dung lượng hệ thống.
“Tăng thu giảm chi, mở rộng nguồn thu nhập thì tạm thời không thể làm được, nhưng tiết kiệm thì vẫn có thể. Hơn nữa ngài cũng không cần lo Thập Đại người chơi sẽ trở nên lớn mạnh, biến ngài thành kẻ địch bị bọn họ cưỡng chế. Ngài có thể hứa hẹn dùng mười năm làm việc không công của bọn họ để đổi lấy phúc lợi dưỡng lão và chết ở thế giới thực tại, tôi nghĩ không người chơi nào có khả năng từ chối.”
Nhậm Dật Phi nghĩ đến khát vọng sâu thẳm ở trong lòng đám người: “Hơn nữa nếu được phép mang theo một số tài sản hoặc kỹ năng gì đó, thậm chí người nào đó, bọn họ sẽ càng tình nguyện liều mạng làm việc vì ngài, cuối cùng còn thoải mái rời đi không chút do dự, nhường vị trí cho những người đến sau.”
Không sử dụng điểm tốt của Thập Đại người chơi thì đúng là một loại lãng phí.
Mặc dù rất nhiều người chán ghét phó bản, nhưng bọn họ không thể không thừa nhận đa số những người được sàng chọn như vậy, đều là nhân tài trong đám người.
“Ta sẽ xem xét.” Sau khi Hoang Vu Chi Giác nghiêm túc cân nhắc thì nó đồng ý, hỏi tiếp: “Cậu thật sự muốn rời nơi này?”
Nhậm Dật Phi trầm tư một lúc: “Tôi đã hứa sẽ cho mấy người Văn Lý một bất ngờ lớn.”
Hoang Vu Chi Giác thầm nói giao tình của các người ở đâu chui ra mà bây giờ còn bày đặt bất ngờ? Song nó vẫn cố nhẫn nhịn cho một lời hứa hẹn: “Bắt đầu từ Thập Đại người chơi, nhân loại sẽ tham gia kiểm duyệt.” Đã nghe thấy chưa hả? Cậu mau cút giùm đi!
“Tinh linh hướng dẫn…”
“Mang đi.”
“Đám quỷ bài của tôi…”
“Mang đi.”
“Hạc Quân tặng tôi cây quạt ý.”
“Mang đi!”
“Được, tôi lựa chọn rời đi lập tức.” Nhậm Dật Phi vừa thấy giao dịch có lợi liền nhận lời ngay. Thật ra nếu chọc cho Hoang Vu Chi Giác tức giận thì khá phiền phức. Về phần đạo cụ, kỹ năng và vật ngoài thân khác, nếu hắn muốn đều có thể làm, cho nên không cần cò kè mặc cả.
Nhậm Dật Phi mang theo đám quỷ bài và Salman trong không gian rời khỏi Hoang Vu Chi Giác. Mà sau khi hắn rời đi, Hoang Vu Chi Giác cũng bắt đầu suy xét chuyện vận dụng “tài nguyên nhân loại”.
Thú thật từ rất lâu trước đây, nó đã từng suy xét một lần, chẳng qua trong lòng vẫn còn nhiều nghi ngờ. Đáng tiếc số lượng nhân loại tiến vào Hoang Vu Chi Giác mấy năm nay càng ngày càng nhiều, tố chất tổng thể cũng càng ngày càng mạnh, dẫn tới tần suất nó thanh trừng người chơi cấp cao cũng càng ngày càng nhanh. Nhưng mà, vẫn vô dụng như cũ, số lượng người chơi cực kỳ đông đảo.
“Không bằng cứ dùng lần này làm thí nghiệm thử xem.” Hoang Vu Chi Giác nghĩ, nó bắt đầu xóa bỏ dấu vết Nhậm Dật Phi để lại.
Bởi vì người không chết, lại là sự tồn tại tương đối đặc thù nên Hoang Vu Chi Giác không xóa bỏ các video trên mạng của hắn. Nó chỉ phân phát tài sản theo di chúc mà Nhậm Dật Phi thiết lập.
Đất hoang và nhà cửa đều bị Hoang Vu Chi Giác dọn dẹp sạch sẽ bằng một cú nhấp chuột, không để lại bất kỳ tài sản cá nhân nào như chính hắn mong muốn.
Nhậm Dật Phi chuyển nhượng phần lớn vỏ sò cho cấp dưới Salman, một phần thì chuyển cho A Kim. Cũng không phải hắn trân trọng tình cảm giữa hai người thế nào, chủ yếu vì Nhậm Dật Phi không biết nhà nào nhiều sò người nào thiếu tiền, cũng không biết nơi nào để đưa.
Ngoại trừ đám quỷ bài thì hắn tặng toàn bộ đạo cụ cho Thập Đại nhằm thay thế thiện ý của mình.
Thành thật mà nói thì đạo cụ của Nhậm Dật Phi không hữu dụng lắm, chỉ có kỹ năng là khá có ích, đáng tiếc kỹ năng không thể tặng.
Salman để lại cho hắn một kho đạo cụ cực kỳ quý hiếm nhưng anh ấy nhất quyết không cho ai. Salman nói mình thà làm chúng biến mất.
Ngay lúc vật phẩm thuộc về mình không còn, Nhậm Dật Phi đang lang thang bên ngoài lập tức cảm nhận được.
Hiện tại hắn đang ở hình thái tà thần, lang thang vô mục tiêu trong không gian hỗn loạn của thời không, bởi vì thời gian của nguyên thế giới bình thường vốn không thể thay đổi. Nếu hắn muốn trở về cuộc sống “Nhậm Dật Phi” như một con người, Nhậm Dật Phi phải trải qua hết những việc từng xảy ra trước đó, mở ra một đường thẳng song song.
Đôi mắt tà thần nhìn xuyên qua thế giới ba chiều, hắn nhìn thấy rất nhiều thế giới tồn tại chi chít không khác nào sâu lông. Thời gian chính là thước đo thế giới. Mỗi khoảnh khắc của thế giới đều chính là một “mặt”, vô số khoảnh khắc kết hợp tạo thành thế giới đang vận động.
Việc Nhậm Dật Phi phải làm bây giờ là tìm được khoảnh khắc sau khi hắn vừa quay phim xong, mở ra đường thẳng như những nhánh cây, chia ra một thế giới song song.
“Dù thế nào thì em vẫn muốn sống hết cuộc đời “Nhậm Dật Phi” trước đã. Quan Nguyệt cũng nghĩ như vậy sao?” Sống giống như một đôi tình nhân bình thường, sống bên nhau trăm năm.
Hắn vuốt ve mắt trái của chính mình như vuốt ve người tình.
Mặc dù người tình này có chút tùy hứng, còn thích ăn giấm, ngay cả giấm chính mình cũng có thể ăn. Nhưng Lâm Quan Nguyệt là do Nhậm Dật Phi quyết định lựa chọn, ngoại trừ tiếp tục dung túng người ta thì hắn còn có thể làm gì khác đâu?
Hắn đi trên trục thời gian, xuyên qua các khoảnh khắc thế giới khác nhau, tìm kiếm một khoảnh khắc khi chính mình rời đi.
“Tìm được rồi.”
Nhậm Dật Phi vươn tay bắt lấy nó.
Tại phim trường của một đoàn phim điện ảnh.
Ngoài trời rất lạnh, sương đêm dày đặc, khí lạnh chui vào từ bàn chân.
Trợ lý đang ngồi xổm trên mặt đất hút thuốc, cậu ấy mặc một chiếc áo khoác quân đội thật dày, hai tay xoa vào nhau vì lạnh. Thanh niên đang giữ cửa một chiếc xe hơi dài, cẩn thận không phát ra âm thanh quá lớn, bởi vì trong xe là một diễn viên đã thức hai ngày đêm quay phim. Đối phương ngủ khá nông, chỉ cần chút động tĩnh sẽ lập tức tỉnh giấc.
Ánh trăng buông xuống, không gian quạnh hiu, tiếng chó sủa truyền đến từ nơi xa xôi, cũng không biết là chó nhà ai sủa.
Trong phim trường chợt truyền đến tiếng mắng giận dữ của đạo diễn. Ít lâu sau, một nhân viên công tác chạy ra từ nơi đó: “Thầy Nhậm đâu?”
“Anh ấy ngủ rồi. Bây giờ đến lượt ai diễn vậy? Đã ra chuyện gì?” Trợ lý giậm chân.
Trong xe, ảnh đế trẻ tuổi đang ngủ say đột nhiên mở mắt.