Nếu phía trên giai cấp binh dân chính là “quý tộc”, như vậy người muốn giết hắn cũng giống người phụ nữ kia đúng không?
Làm sao quý tộc đó biết “Giang” có ý đồ phản nghịch? Theo cách nói của người cấp cao, quý tộc sẽ không bao giờ xuống tầng dưới làm gì, càng không ăn no rửng mỡ quan tâm đời sống công dân.
Nhậm Dật Phi mang một bụng nghi vấn, ôm thùng gỗ đi vào phòng tắm công cộng.
Phòng tắm công cộng cực kỳ giống phòng tắm thời hiện tại. Bên trong có nhiều gian cách nhau, có ống kim loại dẫn nước ấm vòi sen và bồn tắm lớn.
Hắn đi vào gian trong cùng.
Nước ấm xối xuống ào ào, rửa trôi bùn đất trên mặt và nhựa cây trên trán. Nhậm Dật Phi sờ soạng cái sừng rồi lấy móng tay đẩy lên một khe hở, để dòng nước tiếp xúc nhựa cây nhiều hơn.
Đoạn sừng rơi xuống, bùn đất cũng được cọ rửa sạch sẽ, lộ ra gương mặt nhu hòa tái nhợt của “Giang”.
Hắn chạm vào nơi dính nhựa cây, làn da không có cảm giác không ổn, xem ra nhựa cây không làm tổn thương da người.
Nhậm Dật Phi tắm rửa rất lâu, người bên ngoài đi vào phòng tắm càng nhiều, phía sau truyền đến tiếng xả nước tắm gội. Có người khó hiểu: “Sao lại có mùi hôi của tiện dân nhỉ?”
Nhậm Dật Phi bình tĩnh bôi xà phòng.
Bùn lầy dơ bẩn đã được rửa trôi sạch sẽ, cơ thể mang theo mùi hương thực vật tự nhiên, bên ngoài không còn ai nhắc đến mùi hôi nữa. Hắn dùng khăn tắm lau khô thân thể, lau khô một nửa tóc.
Trong quần áo bẩn có một chiếc lá to bằng bàn tay, Nhậm Dật Phi xé rách một chút, dịch nhầy bán trong suốt chảy ra. Hắn dán đoạn sừng lên trán thêm lần nữa, vài phút sau đã cố định được nó.
Sau đó Nhậm Dật Phi thay quần áo, lấy một tờ giấy làm bằng bột gỗ thấm nước, cẩn thận đắp lên mặt.
“Cậu có sao không?” Phía sau hắn xuất hiện một thanh niên.
Động tác ấn ấn trang giấy của Nhậm Dật Phi hơi dừng lại: “Không sao.”
Nói rồi hắn chậm rãi xoay người. Ngay giây phút ánh sáng thay đổi trong nháy mắt, tờ giấy ướt đẫm lập tức biến thành một gương mặt quen thuộc, giữa trán còn có một cái sừng.
Từ phòng tắm ra ngoài phải đi qua phòng khách. Đám con nít đang rượt đuổi chơi đùa, những người khác vẫn đang bận tán gẫu.
Bọn họ không hề để bụng chuyện hai cô gái kia.
Hoặc là đã tập thành thói quen rồi.
Đám nam nữ mang đặc điểm dã thú trên người này có thể diễu võ dương oai với công dân tầng cuối. Nhưng trước mặt “quý tộc”, bọn họ cũng hèn mọn không khá hơn bao nhiêu. Nếu có một hành động sai lầm vô ý, bọn họ sẽ bị ném xuống tầng dưới cùng.
Thì ra những người bị mất tai và có sẹo trên trán đều đến từ tầng hai nhỉ?
“Cốc Thành, lát nữa đi đưa khối năng lượng với tôi.” Một binh dân bước tới vỗ bờ vai hắn, “Ủa, nhìn cậu giống như lùn bớt vậy?”
Nhậm Dật Phi đột nhiên bị vỗ vai, lồng ngực không khỏi ngứa ngáy một trận. Hắn ho khan: “Khụ khụ, hay vì cậu cao hơn?”
“Tôi cao hơn? Thôi kệ, cậu mặc quần áo cho xong đã, chốc nữa còn đi đưa khối năng lượng với tôi. Hôm nay đến phiên chúng ta trực.”
Thân hình Giang cao gầy, chỉ thấp hơn Cốc Thành một chút nhưng không quá rõ ràng. Hơn nữa gương mặt và giọng nói không thay đổi, thanh niên binh dân không có bất kỳ nghi ngờ gì, còn hối thúc hắn mau dọn quần áo bẩn.
“Cậu cứ đưa cho phòng giặt đi, tiện dân sẽ giặt.”
Nhậm Dật Phi căng mặt không nói lời nào. Giấy trên mặt sắp khô, hắn có hành động gì quá mức thì sẽ không tốt.
Lúc trở về phòng, Nhậm Dật Phi vội vàng dùng nhựa cây xử lý “màng giấy”, để nó có thể dính chặt hơn.
Đây chính là phiền toái của huyễn diễn. Nếu muốn dùng thứ gì đó làm môi giới, thứ kia chỉ có thể là trang giấy mà thôi.
Xử lý thứ trên mặt xong rồi, Nhậm Dật Phi mới mở cửa xuống lầu. Người kia đang đẩy xe đẩy nhỏ chờ hắn, vẻ mặt không kiên nhẫn.
Hai người bọn họ đi ra khỏi hang ổ tầng hai. Mới đi được vài bước, đột nhiên đối phương quay sang hỏi Nhậm Dật Phi: “Sao tôi cứ cảm thấy hôm nay cậu kỳ… kỳ…” Đôi mắt cậu ta dần dại ra.
“Tôi là Cốc Thành, bạn của cậu, có hiểu không?” Đồng tử Nhậm Dật Phi biến thành một màu đỏ tươi.
“Hiểu.” Đối phương ngơ ngác đáp lời.
Tầng một có một nơi chuyên thu khối lập phương, người làm việc là hai công dân. Bọn họ vừa thấy hai dinh dân đi đến liền cung kính đứng dậy rồi mở cửa.
Đương nhiên, vì làm việc ở vị trí này nên điều kiện sinh hoạt của công dân tốt hơn đám người khác rất nhiều. Chất liệu quần áo tốt hơn, màu da sáng hơn, trên mặt còn mang theo kiêu ngạo nhàn nhạt.
Chẳng qua không phải kiêu ngạo với “giai cấp cao”.
Hai công dân phụ trách thu thập khối lập phương đen kéo tới một cái rương chứa đầy khối lập phương, đặt lên đầu xe đẩy gỗ.
“Đại nhân, đây là thu hoạch hôm nay.”
Công dân cẩn trọng dè dặt từng chút một, binh dân bên cạnh chỉ cao ngạo nâng cằm, lãnh đạm đáp một tiếng: “Ừ.”
Rốt cuộc Nhậm Dật Phi cũng gặp bộ dáng khối lập phương đen trong truyền thuyết. Đó là một khối lập phương nhỏ bằng móng tay cái, không một khe hở, nhưng đúng là hình lập phương.
Hắn cầm một cái xem thử. Thứ này không làm bằng kim loại, vậy mà còn nặng hơn thỏi vàng.
Nhậm Dật Phi tò mò không biết sử dụng nó ra sao, kết quả binh dân đi cùng hắn cũng không biết. Bọn họ chỉ làm tay chân cho quý tộc, không tốt hơn công dân là mấy.
Chuyện binh dân khẳng định duy nhất chính là thức ăn sinh hoạt, quần áo linh tinh và nhiều đồ vật khác đều có được nhờ khối lập phương đen. Sau đó vật tư phát xuống từng tầng một, lúc phát tới tầng cuối thì vừa vặn không dư lại chút gì.
Công dân cực khổ ra ngoài tìm kiếm khối lập phương, cuối cùng chỉ nhận được chút đồ, trong khi người tầng trên mở ra vật tư thôi là đã có thể lấy hết.
Trang thiết bị, kiến thức, vật tư đều bị độc chiếm, hơn nữa đã ăn sâu bén rễ vào tư tưởng ổ kiên từ lâu… Tạo thành tình huống chia rẽ hoàn toàn như bây giờ.
Có vẻ phó bản giống chế độ phong kiến, tài phiệt hoặc cực đoan hóa học phiệt, không giống bộ dáng phát triển từ tự nhiên xa xưa.
Cảm giác không ổn rất mạnh, nhưng cảm giác này không giống kiểu phó bản “Cô Đảo”.
Nhậm Dật Phi cố gắng động não suy xét, hắn đã nghĩ đến bộ phim xuyên thư nào đó, thậm chí là thế giới của The Truman Show.
Nhậm Dật Phi cúi đầu nhìn khối lập phương đen. Nó rất nặng, một cái nhỏ đã nặng đến ba bốn kilogram.
Hắn ngẩng đầu, lập tức nhìn thấy một hàng công dân thu hoạch không ít khối lập phương.
Công dân mang khối lập phương đến, cười nịnh nọt với người thu thập: “Cậu xem tôi tìm được thêm hai khối, có thể đổi chút thuốc men không?”
“Biết rồi biết rồi, hai khối đúng không. Số hiệu là gì?”
Đối phương nhanh chóng nói ra số công dân, sáu chữ số.
Là số trên thẻ gỗ? Nhậm Dật Phi suy nghĩ.
Công dân thu thập khối lập phương mở vở ghi chép: “Đi ra sau kia nhận thuốc, người tiếp theo.”
Nơi thu thập khối lập phương không có gì để xem, hai người Nhậm Dật Phi đẩy xe đẩy rời khỏi. Chẳng qua rương đồ vật quá nặng, bánh xe còn làm bằng gỗ, bọn họ đẩy đi cũng không nhanh.
Suốt đường đi, binh dân kế bên lại bị tăng mạnh ảo giác, cậu ta nói hết những gì mình biết cho Nhậm Dật Phi. Mà trang giấy trên mặt Nhậm Dật Phi đã khô hoàn toàn nên hắn càng không nói chuyện, tránh cho nó rơi xuống.
Bọn họ đi qua tầng hai rồi tiến lên tầng ba. Ai ngờ tầng ba không phải địa điểm đến. Tầng này là phòng sinh và phòng nuôi trẻ.
Tầng bốn mới là điểm đến.
Bọn họ phải đi qua hành lang ngắn mới lên được tầng bốn. Nhậm Dật Phi trông thấy dãy phòng hai bên có mấy sản phụ. Nhìn bộ dáng gian nan của các cô, giống như đã sắp sinh.
Hắn phát hiện một vài công dân, một vài binh dân tai nhọn, chỉ riêng quý tộc mang cánh là không thấy.
Ngoài cửa có vài người đàn ông đang đứng canh chừng, thỉnh thoảng đưa thức ăn vào trong, có lẽ là chồng các thai phụ. Người làm thế đa số là công dân. Bọn họ gầy gò ốm yếu, thai phụ trong phòng cũng không khá hơn chồng mình.
Công dân đều bị suy dinh dưỡng nghiêm trọng, phần thịt vuông vức chỉ đủ để bọn họ sống sót.
Đi qua hành lang uốn lượn, có thể nhìn thấy cầu thang xoắn ốc ở chính giữa tầng ba. Cửa cầu thang có hai binh dân cường tráng canh giữ, sau khi kiểm tra thân phận mới được lên tầng bốn.
Đang chuẩn bị đi lên, Nhậm Dật Phi nghe thấy tiếng khóc trẻ con ở hành lang ban nãy.
Hắn cũng không để bụng. Đợi kiểm tra xong bảng số, hai người mới đẩy xe đẩy lên tầng bốn.
Vừa đến nơi, bầu không khí đột nhiên khẩn trương. Binh dân phía trước vẫn luôn nói giỡn một đường chợt cúi đầu, không dám mở miệng.
Hai bên lối đi đều là binh dân được trang bị vũ trang đầy đủ. Người quản lý nâng mắt liếc nhìn hai người tới, phất phất tay, tỏ ý bọn họ có thể đi vào.
Binh dân đẩy xe quen cửa quen nẻo, cậu ta đẩy xe thẳng đến vị trí trung tâm.
Trung tâm là một căn phòng hình trụ vừa cao vừa lớn. Phía trong không có thực vật chiếu sáng hay quặng sắt phát sáng, thế nhưng vẫn sáng sủa như cũ —— Vì có đèn điện, một trong những thứ đại diện cho nền văn minh hiện đại.
Tất cả người đi lại đều là binh dân. Bọn họ đứng trước từng hàng máy móc, không trung hiện lên điểm sáng.
“Đây là thạch năng lượng hôm nay.” Binh dân cung kính kéo rương xuống đất, ngay cả cửa chính cũng chưa bước vào, lập tức đẩy xe đi khỏi.
Toàn bộ hành trình Nhậm Dật Phi đều như người chết, hắn yên lặng đi theo binh dân, cậu ta làm gì thì mình làm nấy.
Nhậm Dật Phi cúi đầu mím môi, khó khăn kiềm chế khiếp sợ.
Màn hình sáng, chuyển nhập ảo, hình ảnh lập thể…
Nền văn minh vật chất của phó bản này dừng lại ở xã hội nguyên thủy, thế nhưng đã xuất hiện thứ tương tự máy tính?!
Hắn chỉ thoáng nhìn qua, thế nhưng với màn hình sáng đó, cách nhập tư liệu đó, đúng thật là máy tính. Mặt khác, trước khi Nhậm Dật Phi đến thì nó đã là một sản phẩm cao cấp vượt xa nền văn minh thế giới.
Rõ ràng nhóm công dân dựa vào lao động chân tay kém năng suất để tìm kiếm thứ duy trì sự sống, trình độ sinh hoạt còn không bằng nông nô trước giải phóng. Vậy mà người ở tầng trên đã dùng tới máy tính rồi ư?
“Quý tộc đang ở đâu?” Nhậm Dật Phi hỏi “người bạn” đang bị ảo thuật khống chế. Hắn vốn cho rằng “quý tộc” là người thống trị và hưởng lợi tất cả. Song khối lập phương và vật tư sinh ra sau đó lại do binh dân khống chế.
Vi diệu thật.
Nhậm Dật Phi không khỏi nhớ tới chế độ Mạc phủ Nhật Bản, khi đó tướng quân mới là người đứng đầu chính quyền, Thiên hoàng chỉ làm bù nhìn mà thôi.
“Tầng năm và tầng sáu.” Binh dân ngơ ngác đáp.
“Bọn họ không làm việc à?”
“Đương nhiên quý tộc không cần làm việc. Mỗi ngày bọn họ chỉ cần ăn chơi phóng túng, hưởng thụ những gì tốt nhất.” Cậu ta nói như chuyện đương nhiên. Xem thái độ đối phương, Nhậm Dật Phi biết có lẽ đây chính là suy nghĩ của tất cả mọi người.
Quý tộc không cần làm việc, chỉ cần ăn chơi phóng túng. Chà, nghe khá hay ho mà nhỉ.
Trên đường trở về, Nhậm Dật Phi hủy bỏ ảo thuật với người nọ, đại não cậu ta sẽ tự động bổ sung những chỗ trống bị thiếu.
Bọn họ về lại tầng hai, Nhậm Dật Phi cũng về phòng ở của “Cốc Thành”.
Bây giờ hắn mới có thời gian “dọn dẹp” một lượt. Nhậm Dật Phi tìm thấy mấy quyển sách mà “Giang” mong muốn đọc xem, đổi sang binh dân này thì không thèm quý trọng. Gã tùy ý vứt dưới mặt đất, làm đồ lót góc bàn.
Cuốn sách thứ nhất là một câu chuyện thần thoại.
Thần linh chọn bọn họ từ trong các loài động vật hoang dã, chấp nhận bọn họ là người được chúa trời lựa chọn, ban cho bọn họ chỗ ở ấm áp, sức khỏe và thức ăn dồi dào.
Quý tộc là hậu duệ trực tiếp của thần linh. Quý tộc có trách nhiệm câu thông thần linh, ban phước cho bộ tộc và kéo dài tộc đàn.
Tùy vào đặc điểm cơ thể, những người còn lại được chia làm binh dân và công dân. Bọn họ đều tồn tại để phục vụ cho quý tộc.
Nhậm Dật Phi không chắc thần thoại này là do quý tộc thiết lập địa vị chính mình hay đã được thay đổi dựa vào “sự thật” nào đó trong quá khứ.
Có thể chia câu chuyện thần thoại thành ba loại.
Một loại là nhu cầu con người. Thứ bọn họ nhìn thấy nhưng không thể hiểu, thứ bọn họ mong muốn nhưng không thể có khiến họ viết thành truyền thuyết thần thoại, chẳng hạn Hậu Nghệ bắn rơi mặt trời, Hằng Nga bay lên cung trăng.
Loại thứ hai có liên quan đến lịch sử, vì muốn ca ngợi một người hoặc một sự việc, chẳng hạn Đại Vũ trị thủy, Thần Nông nếm trăm cây thuốc.
Loại cuối cùng là người thống trị truyền bá vì muốn đảm bảo địa vị chính mình. Bọn họ có thể tạo nên thần thoại mới, hoặc thêm bớt vào thần thoại ban đầu.
Như chế độ đẳng cấp Varna và thần thoại được kết hợp đặc biệt.
Nhậm Dật Phi không biết thần thoại mà sách đề cập thuộc loại nào, hay là thuộc cả ba.
Sau khi đọc hết quyển sách thần thoại, vừa vặn ngoài kia bắt đầu phân phối thức ăn tối.
Hắn thay trang giấy mặt nạ mới, đổi thành gương mặt Cốc Thành rồi mới xuống lầu.
Thức ăn không phải miếng thịt vuông mà là bánh mì thô, thịt thăn chiên và canh rau. Binh dân lần lượt tập trung hưởng thụ bữa tối, ăn xong thì bọn họ ném mâm đồ ăn sang một bên, đợi thu dọn một thể.
Nhậm Dật Phi sợ dạ dày “Giang” không tốt, không thể tiêu hóa thức ăn này. Thế nên cuối cùng hắn chỉ ăn vài phần bánh mì xé nhỏ, húp chút nước canh và thịt thăn, còn lại đều bỏ đi.
Chất lượng bữa tối ở mức trung bình, chẳng qua phần ăn vừa đủ, một vài người không ăn vô thì bỏ, cũng không thấy ai nói gì.
Công dân cần chất và lượng, trong khi “lượng” của binh dân đã giải quyết thì “chất” lại chưa đủ. Chắc chắn quý tộc tầng trên có cả lượng lẫn chất.
Lúc sau, mãi đến 11 giờ, Nhậm Dật Phi vẫn chưa ngủ được, trong đầu hắn chỉ có một chuyện duy nhất: Làm sao để tiến vào thế giới quý tộc, tìm tòi đến cùng đây.
Chuyện gì đã xảy ra với những sản phẩm của nền văn minh cao cấp?
Quý tộc thật sự là giai cấp cao nhất sao?
Khối lập phương đen là gì, nó đến từ đâu, có ích lợi gì?
Nhậm Dật Phi có quá nhiều thắc mắc cần giải đáp.
Tất cả dị thường đều đang đợi một chân tướng rõ ràng hoàn chỉnh. Không phải chỉ vì hắn tò mò muốn biết mà còn vì Giang không cam lòng, không cam lòng tương lai bị định đoạt ngay lúc vừa sinh ra.
Nhất định Nhậm Dật Phi phải biết hết chân tướng.
11 giờ, tin tức đổi mới: [Đêm thứ nhất: Kiến đực.]