Tháng Ngày Tôi Ngụy Trang NPC Trong Trò Chơi Sinh Tồn

Quyển 6 - Chương 145: Ổ Kiến



“Nữ hoàng” có đầu con người, thân thể mập mạp hệt như sâu róm, da thịt toàn thân lúc nhúc chen chúc, hơi thở vừa yếu ớt vừa mỏng manh, trong miệng còn không ngừng rên rỉ “Cho ta thức ăn, cho ta thức ăn”.

Phía trên thân thể mập mạp gắn rất nhiều ống dẫn chằng chịt, bên trong là chất lỏng màu lam đang lưu chuyển.

Xem hướng chảy của chất lỏng, chúng tập trung về một vật có dạng hình bầu dục, trông không khác nào bình khí nén. Tầng ngoài cùng có một thứ giống như đèn nhắc nhở, giữa năm ô vuông chỉ có hai ô là sáng đèn.

Đây là cái gì mà có thể hấp thụ chất dinh dưỡng từ thân thể nữ hoàng đang sống sờ sờ?

Salman cẩn thận quan sát đối phương để nghiên cứu cách cấu tạo sinh lý.

Thoạt nhìn nữ hoàng rất đau đớn nhưng tầm mắt lại không có tiêu cự, chỉ mông lung mịt mờ nhìn vào khoảng không, thậm chí hơi si ngốc, không biết đã từng trải qua những gì.

Đây là lần đầu tiên Salman nhìn thấy nữ hoàng. Có vẻ cô ta không đẻ trứng nhưng lại sản sinh ra thứ khác. Hắn dời tầm mắt đến mấy loại bình chứa có hình dạng hình bầu dục bên kia.

Nhậm Dật Phi đã đi qua đó, hắn tới gần quả cầu thủy tinh trong suốt.

Tầng thứ sáu rất cao, chỗ cao nhất đến hơn mười mét. Thậm chí bên ngoài quả cầu thủy tinh còn dựng một cái thang để quan sát mọi nhất cử nhất động của nữ hoàng.

Trần nhà dốc thành hình chóp, phía trên không có tầng bảy.

Nơi này đặt rất nhiều thiết bị và dụng cụ thí nghiệm, một vài thiết bị gắn trên người nữ hoàng, dường như đang kiểm tra và đo lường trạng thái cơ thể cô. Một vài thiết bị còn lại thì rút chất lỏng xanh lam ra bên ngoài.

Chính giữa gian phòng là quả cầu thủy tinh chứa “nữ hoàng”.

Không hổ gọi là ổ kiến, nữ hoàng quả rất kích thích thị giác, khiến người khác liên tưởng tới mối chúa khổng lồ.

“Đây là cái gì nhỉ?” Nhậm Dật Phi tò mò muốn rút một ống dẫn ra xem, ai ngờ nó không chút động đậy. Hắn hơi suy nghĩ, cảm thấy ống dẫn muốn làm khó mình nên càng muốn rút hơn.

Vì vậy Nhậm Dật Phi quyết định cắt bỏ ống dẫn.

Chất lỏng màu lam còn chưa kịp rơi xuống mặt đất thì đã biến thành một làn sương khói xanh nhạt, sau đó tỏa ra bốn phía. Trong không khí lập tức tỏa ra mùi hương kỳ lạ khiến con người không khỏi nóng nảy.

“Cậu!” Salman đã che đi mũi miệng, hắn nhìn bộ dáng Nhậm Dật Phi không khác nào một tên ngu ngốc không biết suy nghĩ.

Không biết cái này là thứ gì, càng không rõ cách dùng ra sao mà cũng dám động vào, chẳng lẽ muốn tìm chết?

Đương nhiên không phải Nhậm Dật Phi muốn tìm đường chết. Chẳng qua hắn đang ôm một loại tâm lý đánh cược. Hôm nay trời xui đất khiến thế nào để Nhậm Dật Phi vào được tầng sáu, sau này hắn muốn trở lại sẽ rất khó khăn, không phải chỉ có thể đánh cuộc một lần thôi sao?

Thật ra dây leo đã bám chặt vách tường, nhiều nhất ba phút là có thể phá vỡ. Nhậm Dật Phi đã tính toán đường lui xong xuôi.

Hắn vươn tay thắt nút chết cho ống dẫn, thế nên trước đó ống dẫn chỉ nhỏ hai giọt, Nhậm Dật Phi cũng không cảm giác được có gì không đúng, ngoại trừ có hơi thơm và dường như thân thể cũng hơi hơi nóng lên.

Nhìn vẻ mặt không dễ coi của Salman, Nhậm Dật Phi cười hỏi: “Vật tư ổ kiến đến từ đâu, có quan hệ gì với khối lập phương đen mà công dân tìm được?”

Salman cười nhạo: “Vì sao tôi phải nói cho cậu biết?”

Từ trước đến giờ, Salman luôn là một người chơi đạo đức giả. Hắn cực kỳ ôn hòa và lễ độ với tất cả thành phần người chơi. Nhưng không biết hôm nay xảy ra chuyện gì, hắn cứ cảm thấy người chơi này đang cố ý chọc tức hắn.

Salman không thể chấp nhận ai đó đùa giỡn mình.

À, ngoại trừ A Phi nhà hắn, người ta gọi đó là tình thú.

“Không đánh thì không chịu làm quen hả.” Nhậm Dật Phi tiếp tục bỡn cợt, “Muốn hợp tác với tôi không? Tôi rất có thành ý với anh mà.”

Nhậm Dật Phi chân tình thật ý được như vậy, một khi đã lừa gạt người khác thì cũng giống như đang lừa gạt chính mình —— Đúng vậy, tôi là người chơi nè, hiện tại là binh dân, tôi đến để giúp đỡ anh chứ không hề mang ý xấu.

“Muốn biết sao?” Rốt cuộc Salman cũng mỉm cười đáp lời, hắn tươi cười càng đẹp mắt hơn Nhậm Dật Phi, “Ở lại đi, ở lại mấy hôm, sớm muộn gì cậu cũng sẽ biết thôi?” Đương nhiên, còn việc “ở lại” thế nào thì Salman không nói.

“Ồ, phận làm khách may mắn như vậy? Tôi có thể…” Nhậm Dật Phi chưa kịp nói hết câu, đột nhiên hắn biến sắc rồi lăn một vòng tại chỗ.

Súng ống trong suốt xuất hiện trong tay Salman, tia chớp màu vàng kim lóe lên ánh điện xanh, chớp mắt đã phóng tới đánh trúng nơi Nhậm Dật Phi vừa lăn, mặt đất không biết xây dựng bằng chất liệu gì lập tức vỡ vụn thành hố.

“Nói chuyện bình thường đi, sao lại tức giận rồi? Tức giận là không tốt đâu.”

Đến lúc này rồi mà Nhậm Dật Phi vẫn không quên trêu chọc Salman. Hắn thuận tay bắn ra ba mũi tên, chỉ chậm hơn Salman một chút. Có thể thấy Nhậm Dật Phi cũng đã sớm phòng bị đối phương, cả hai đều là hồ ly ngàn năm.

Hai người bọn họ quả là tấm gương điển hình của đồng hương Hoang Vu Chi Giác gặp nhau. 

Người chơi bánh ngọt có rất nhiều đạo cụ, át chủ bài cũng nhiều, anh ta sẽ không chết được.

Vì nghĩ vậy nên Nhậm Dật Phi không hề cảm thấy có gì nặng nề. Đây không phải lần đầu hai người gặp nhau, đương nhiên hắn hiểu rõ sức chiến đấu Salman thế nào.

Một chút công kích của Nhậm Dật Phi mà thôi, cùng lắm chỉ làm hắn bị thương cho có.

Ba mũi tên tương ứng với ba vị trí: giữa chân mày, yết hầu và trái tim Salman. Hắn bắn điện quang giải quyết một mũi tên, cả người khéo léo lách qua tránh đi hai cái còn lại.

Không ngờ dường như mũi tên có năng lực truy đuổi con mồi, dù Salman phản ứng rất nhanh nhưng cổ hắn vẫn bị mũi tên trượt ngang, cuối cùng hơi rướm máu.

Quả nhiên là bị thương cho có, Nhậm Dật Phi huýt sáo: “Màu đỏ đúng là cực kỳ xứng đôi với người đẹp.”

Salman duỗi tay lau máu trên cổ, sắc mặt khó coi không nói nên lời. Hắn vươn tay bắn ra một đoàn điện quang màu tím, Nhậm Dật Phi lập tức dùng dây leo ngăn cản, chính mình né tránh công kích, ngoài miệng vẫn không chịu buông tha: “Tức giận làm gì chứ? Như vậy không phải rất tốt hả? Thì thêm một vết thương cho NPC không phải nghi ngờ anh.”

Đột nhiên Salman cảm thấy rất kỳ quái, thật giống như người nọ quen biết hắn vậy. Đương nhiên không phải đối phương quen biết nhân vật nguyên chủ của Salman mà là quen biết bản thân hắn. Loại cảm giác quen thuộc này khiến hắn không tránh khỏi quái dị.

“Có phải cậu biết tôi là ai không?”

“Tôi biết anh là người chơi.” Nhậm Dật Phi mỉm cười tủm tỉm. Người lui đến ven tường, sau đó nhảy lên nhẹ nhàng.

Không biết vách tường đã bị dây leo chằng chịt xâm nhập tự khi nào. Nó vỡ vụn trong không khí, lộ ra một lỗ trống cao bằng một người. Nhậm Dật Phi đứng ở giữa lỗ trống, hắn cũng đứng ngược sáng.

Ánh trăng biếng nhác phủ xuống thân thể Nhậm Dật Phi, cuối cùng rơi vào gian phòng.

Trăng bạc lạnh lẽo tượng trưng cho trói buộc bị phá vỡ, bóng đen ngược sáng của chàng hiệp khách, áo khoác bị gió đêm thổi vù vù, mái tóc cũng bị thổi cho rối tung.

Thoạt nhìn người nọ không khác nào diễn viên của sân khấu kịch xưa. Hắn đứng trên sân khấu hoàn mỹ, sắm vai một vị anh hùng cứu thế, cướp của người giàu chia cho dân nghèo.

“Người chơi khó tính, hẹn gặp lại, người đẹp.”

Salman đen mặt nhìn người chơi trước mắt lộ ra nụ cười khiêu khích rồi nhảy xuống, bóng dáng biến mất giữa ánh trăng.

Hắn chạy tới nhìn xem, bên dưới trống rỗng không có thứ gì, chỉ có một chút dây leo mềm mại bị đứt gãy.

Lúc này ở tầng dưới, thanh âm nhóm binh dân cạy cửa vang lên liên tục.

Đây là một đêm không ngủ đã được định trước. Kẻ xâm nhập làm kinh động nhóm quý tộc, kinh động đội binh dân tuần tra, đồng thời làm ảnh hưởng đến những binh dân khác vốn dĩ đang say ngủ.

Tất cả binh dân phụ trách nhiệm vụ tuần tra đều bị điều động đi kiểm tra toàn bộ tầng hai.

“Ầm ầm ầm!”

Cửa gỗ mở, “Cốc Thành” đang ngái ngủ xoa xoa đôi mắt rồi hé cửa nhìn: “Có chuyện gì?”

Trên mặt hắn vẫn còn in hoa văn gối ngủ.

Không riêng gì Cốc Thành, binh dân của gian phòng bên cạnh hắn cũng bị gõ vang, mọi người đều không biết lý do.

“Mở cửa, kiểm tra.” Đội tuần tra đen mặt u ám.

“Cốc Thành” ngây người: “Cái, cái gì? Làm sao vậy?”

“Có kẻ xâm nhập quấy rầy và làm thương tổn đến các vị quý tộc, là binh dân, có người nhìn thấy hắn chạy xuống đây.” Người kiểm tra nói, “Chúng tôi không nghi ngờ ai cả, chỉ muốn kiểm tra tất cả các phòng.”

“Có chuyện này thật ư?!” Cốc Thành nghe vậy không khỏi khiếp sợ, hắn lập tức mở toang cửa phòng, “Mau mau kiểm tra, chẳng lẽ người kia lẻn vào sào huyệt của chúng ta rồi?”

Trông vẻ kinh sợ của Cốc Thành, đội trưởng đội tuần tra không nhịn được nhíu mày suy nghĩ.

Yêu cầu đầu tiên dành cho binh dân là phải mạnh mẽ. Người không có năng lực và nhát gan sẽ làm người khác theo bản năng khinh thường.

Phòng ở rất rộng, bọn họ kiểm tra sơ qua gian phòng của Cốc Thành. Đương nhiên đội tuần tra không tìm thấy cái gì, đây chỉ là một gian phòng bình thường của một binh dân bình thường mà thôi.

Người kiểm tra còn thuận tay sờ soạng chăn gối.

Bởi vì vừa mới rời khỏi giường nên giường ngủ Cốc Thành hơi lộn xộn, trên chăn gối còn lưu lại hơi ấm.

Chỉ có binh dân dẫn đầu là cảm giác có chút không đúng. Hắn ngửi ngửi khắp nơi: “Phòng của cậu…”

Thanh niên ngửi được một mùi hương nhàn nhạt như có như không. Quá nhạt, tựa như ảo giác thoáng qua.

Cốc Thành, cũng chính là Nhậm Dật Phi lập tức lộ ra biểu tình khó hiểu. Một tay hắn thò ra phía sau, trên đầu ngón tay xuất hiện thẻ đạo cụ.

“Lão đại! Tìm được rồi!” Một binh dân từ bên ngoài vọt vào.

“Cái gì?” Binh dân kiểm tra phòng ở quay đầu, “Đã tìm được kẻ hiềm nghi?”

“Đúng vậy, còn có, còn còn một cái áo khoác, hắn…” Bởi vì chạy quá vội vàng nên binh dân nọ nói một câu liền thở dốc một câu, nói chuyện đứt quãng không nghe được cái gì.

“Nói mau!” Đội trưởng đội tuần tra nôn nóng.

“Hắn ở bên kia… Bị…”

“Để tôi tự đi xem.” Đương nhiên đội trưởng đội tuần tra không đợi được nữa, hắn trực tiếp lao ra bên ngoài.

Đám binh dân còn lại vừa thấy lão đại đi mất, bọn họ cũng rời khỏi phòng Cốc Thành: “Không có việc gì, cậu tiếp tục ngủ đi.”

Tiếp tục ngủ là chuyện không thể nào, dù sao Nhậm Dật Phi vốn cũng không ngủ. Nhưng hắn vẫn gật gật đầu cho có lệ, sau đó nhìn bọn họ rời đi rồi mới đóng cửa.

Đợi vài phút sau không còn động tĩnh gì, Nhậm Dật Phi mới đi đến thùng rượu. Hắn duỗi tay cầm lấy một cái ống dài năm sáu centimet, hai đầu đều thắt nút chết.

Đây là ống dẫn mà Nhậm Dật Phi lấy từ lầu sáu, đúng là ống dẫn hắn cắt bỏ, bên trong chứa chất lỏng xanh lam được lấy ra từ cơ thể nữ hoàng.

Tuy đêm nay tiêu hao một quỷ bài và năm mũi tên nhưng thu hoạch rất ngoài ý muốn.

“Hơn nữa, có phải cơ thể Giang có vấn đề gì hay không?” Nhậm Dật Phi nhìn miệng vết thương trên đầu ngón tay mình.

Máu của quý tộc chắc chắn không có vấn đề, còn lại là máu mà hắn nhỏ xuống. Xem ra vấn đề chỉ có thể ở “Giang”.

Lần thứ hai thành công?

Thật ra là giả.

Nhậm Dật Phi lợi dụng dây leo để lấy máu của một binh dân đang hôn mê trên đất. Hắn không biết có lừa được Salman hay không, Nhậm Dật Phi biết người kia lúc nào cũng rất cẩn thận.

“Nếu nói Giang là quý tộc bị đày xuống, trên lưng cậu ta lại không hề có vết thương bị cắt cánh. Đừng nói “Giang” là quý tộc trời sinh tàn tật nhé?” Nhậm Dật Phi không nhịn được tưởng tượng.

“Lần nào vai diễn của mình cũng đều có vấn đề. Có phải phó bản nhắm vào mình không?” Nhậm Dật Phi thở dài, hắn nghĩ đến người chơi bánh ngọt làm việc trong phòng thí nghiệm, hơn nữa thân phận anh ta còn không thấp.

“May mắn thật đó, thì ra Âu khí cũng có thể ảnh hưởng đến lựa chọn nhận vật sao?”

Nhớ đến những nhân vật mình đã từng sắm vai, ngoại trừ thiếu niên “A Phi” được mọi người thiên vị lúc đầu, sau đó…

Tống Bác Chi mù lòa còn bị Boss theo dõi, Hạc Quân rơi vào mối quan hệ bùng binh nguy hiểm, Cố Tinh Dã thì còn tốt chút, cuối cùng gặp phải phó bản hoàn toàn mang ác ý với ngụy trang giả, Tinh Hồng Nữ Vu thì càng không cần phải nói, NPC lẫn người chơi đều đuổi theo đánh hắn.

Nghĩ tới đây, Nhậm Dật Phi càng muốn rơi nước mắt.

Hay là hắn cầm tinh mệnh phi tù*?

*Ngôn ngữ mạng, chỉ điềm xui xẻo, trái với Âu hoàng.

Phi tù thì phi tù, Nhậm Dật Phi tốt bụng sẽ không giận chó đánh mèo lên người Salman, thậm chí còn có chút quan tâm anh ta: Không biết lúc này người chơi bánh ngọt đang làm gì nhỉ, anh ta có bị đám NPC nghi ngờ gì không?

“Khụ khụ khụ…” Salman trên giường đang ho khan không ngừng. Hắn bị thương quá nặng, thế nên cả người băng bó không khác nào xác ướp. Nhóm binh dân học y phụ trách chăm sóc cho Salman.

Nếu nhóm binh dân phá cửa muộn thêm hai phút, chắc chắn đám con tin đáng thương đang nằm dưới vũng máu sẽ không thể cứu kịp.

Salman chính là kiểu người chơi có thể tàn nhẫn với người khác, cũng có thể tàn nhẫn với chính mình. Nhậm Dật Phi tặng hắn một nhát chém không sâu lắm ở cổ, hắn lại tiện tay phá đứt một cái động mạch nhỏ cho ra trò.

Đương nhiên là Salman đợi đến khi nghe thấy động tĩnh từ NPC, sau khi tính toán thời gian kỹ lưỡng thì hắn mới ra tay.

Hắn chỉ muốn giữ lòng tin của bọn họ chứ không muốn tìm chết làm gì.

Khổ nhục kế thành công hoàn hảo, không có bất kỳ binh dân nào nghi ngờ Salman. Bọn họ còn ép hắn phải chịu an ủi, hơn nữa vội vàng chạy đi tìm những loại thuốc tốt nhất.

Không biết đó là cái gì, nhưng nó có công dụng tương tự băng vải cầm máu của hệ thống. Sau khi bôi lên không lâu, miệng vết thương sẽ bắt đầu khép đi với tốc độ nhanh.

Xem ra lại là công nghệ vượt bậc.

Salman đã sớm nghi ngờ phó bản này tồn tại thêm một nền văn minh cấp cao. Hơn nữa nền văn minh kia còn dùng một cách nào đó khống chế và giám sát toàn bộ hành động ở nơi này.

Chứng cứ hiện tại càng ngày càng nhiều, mà nghi vấn chưa được giải đáp trong lòng hắn càng không ít bớt.

Vì vậy Salman không thể vứt bỏ ưu thế của nhân vật rồi bại lộ thân phận người chơi được.

Ngụy trang giả tượng trưng cho cái gì? Tượng trưng cho ưu thế về tin tức.

Khó có dịp gặp được một nhân vật lãnh đạm ít nói, còn mắc bệnh khiết phích, Salman cũng muốn thử xem cảm giác của ngụy trang giả. Hắn muốn thông qua cách này để hiểu người nào đó nhiều hơn.

Salman nghiêng đầu nhìn trăng tròn vằng vặc bên ngoài và lắng nghe thanh âm hỗn loạn bên dưới. Hắn trầm mặc.

Người nào đó, bây giờ đang ở đâu?

Có phải em ấy cũng đang nhìn vầng trăng giống mình không?

___

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.