Tháng Ngày Tôi Ngụy Trang NPC Trong Trò Chơi Sinh Tồn

Quyển 7 - Chương 182: Trò Chơi Nhỏ



Trước mắt không biết đội ngũ của chính phủ có tìm được Nhậm Dật Phi hay không, nhưng mà chuyện hai tác giả văn học mạng cùng lấy chung một đề tài hư cấu, bắt đầu sáng tác truyện đúng là tin tức rất khiến người khác tò mò.

Tiểu thuyết tự chọn đề tài không hiếm gặp, song một đề tài thuê viết hai bộ thì khá hiếm thấy.

Đặc biệt hai đại thần kia còn sở hữu mấy vạn người hâm mộ trung thành, bọn họ vừa ra bản giới thiệu là liền có người ùa vào, gõ chữ hò hét suýt sập trang web. Chỉ bằng nửa buổi tối, tin nhắn bên dưới đã nhảy sang con số thứ tư.

“Nghe nói kim chủ bỏ không ít tiền. Đây là nhà giàu mới nổi từ đâu đến vậy? Còn có thể khiến hai con bồ câu ra bản thảo lúc màn đêm vừa buông?” Các độc giả bàn luận sôi nổi.

Hai vị đại thần văn học mạng, một người là thái giám đào hố thành nghiện xong để đó, một người thỉnh thoảng biến mất vô tung vô ảnh, hay lên núi tu hành. Nếu không phải truyện của bọn họ đọc rất hợp khẩu vị, đám độc giả đã sớm góp tiền thuê sát thủ rồi chôn cất bọn họ một lượt.

“Phải có tiền biết không, nói bao dưỡng là bao dưỡng lập tức.” Độc giả không ngừng kêu gào, “Lần này mua đề tài tự chọn, chắc chị ta không đào hố xong bỏ ngang đâu ha?”

Vì quyền lực đồng tiền đáng kính, hai tác giả đã viết xong dàn ý chi tiết trong một giờ. Con đẻ một người vừa đẹp vừa mạnh nhưng bị ném vào thế giới vô hạn lưu thăng cấp ăn hành, con đẻ người còn lại là đại lão học bá, vào trò chơi đặt tay lên ngực nằm làm cá mặn.

Chẳng qua đề tài sáng tác của hai người đều giống nhau, toàn bộ rập khuôn “trò chơi nhỏ giải trí”, ngay cả mấy phó bản bên trong đều sao chép trực tiếp từ “trò chơi nhỏ”.

Tên truyện cũng được sửa lại —— “Đoàn tàu tuyệt vọng”.

“Đoàn tàu tuyệt vọng”, người chơi tiến vào trò chơi nhỏ vừa thấy liền hiểu.

“Hảo xung ti, thế này được luôn à? Tiêu đề viết mấy chữ “Truyện dựa trên tưởng tượng hư cấu, nếu có gì tương đồng thì chỉ do trùng hợp mà thôi” là có thể lách luật? Khác nào trò đùa không?”

“Quan trọng trò chơi nhỏ có tính là hắn lợi dụng internet để chui quy tắc không nhỉ?” Ý tưởng đều sao chép sạch sẽ mà? Bắt nạt trò chơi nhỏ không chịu xin bản quyền ư?

Tóm lại, tin tức giật gân vừa xuất hiện, đám người chơi trong đoàn tàu tuyệt vọng đều bị dọa choáng váng.

Chuyện đó lập tức được người chơi chuyển tiếp lẫn nhau vào diễn đàn trong nửa giờ, sau đó lan truyền không khác nào virus, một người hai người ba người, tất cả diễn đàn người chơi đều biết chuyện.

“Thật hay giả?”

“Thật sự, cậu có thể đi xem… Đm, đúng là kẻ có tiền, thẳng tay vung tiền mở đường. Nhưng mà hắn làm vậy để làm gì? Hắn muốn tập hợp người chơi hay muốn hấp dẫn sự chú ý của thế lực nào đó?”

“Hắn không sợ thất bại rồi bị mạt sát à? Dũng cảm vãi.”

Thú thật trước kia bọn họ từng nghĩ tới biện pháp trốn chui quy tắc, làm lộ thông tin thế giới vô hạn lưu ra ngoài. Nhiều người nhóm củi thì lửa to, mọi người cùng nhau suy nghĩ, nhất định có thể chơi chết đoàn tàu tuyệt vọng.

Có điều chấp nhận mạo hiểm thì phải trả giá bằng mạng sống, đương nhiên đám người chơi không dám làm bậy. Ý định đó chỉ thoáng dừng lại đôi chút, cuối cùng vẫn bị hiện thực đánh tan thành khói mây. Lúc sau mới nói, người này từ đâu chạy lên phất cờ giật giải.

“Lá gan to vl, rốt cuộc hắn là ai?”

Nhìn tin nhắn bàn luận xôn xao nhảy tới nhảy lui trên diễn đàn, Nhậm Dật Phi im lặng không hé răng. 11 giờ, hắn chờ tin tức đổi mới từ thẻ bài thân phận.

Cứ xem như đãi ngộ cuối cùng mà mẹ kế Hoang Vu Chi Giác dành cho đám con chồng là người chơi. Nó giúp bọn họ tìm ra tay chân trò chơi nhỏ rồi lần theo manh mối, bọn họ xử lý luôn bản thể của trò chơi vô hạn thì càng tốt.

Thẻ bài thân phận nóng lên.

[Đêm thứ ba: Tú tài tự cao tự đại thi trượt.]

[41 người chơi tử vong, quỷ giải khóa 41 phần 99 phong ấn.]

Hừ, đây là lần đầu tiên Nhậm Dật Phi gặp tin tức dài và có nhiều thông tin nhắc nhở như vậy, cũng là lần đầu tiên hắn thấy Hoang Vu Chi Giác rất “người chơi”. Bình thường trước kia, mỗi lần nó đưa ra nhắc nhở đều không khác gì ném người chơi lọt vào sương mù, tin tức chưa từng rõ ràng giống hiện tại.

Tin tức đầu tiên là “chó trông cửa”, ám chỉ quỷ là người quản lý tay chân chứ không nắm quyền lực thật sự.

Tin tức thứ hai là “còi đen”, nhắc nhở người nọ giữ quyền lực nhất định, có thể tham gia đánh giá kết quả màn chơi. Hơn nữa đánh giá của “quỷ” không hề công bằng. 

Bây giờ ngay cả “tú tài tự cao tự đại thi trượt” cũng xuất hiện nốt. Mấy chữ phía trước mang theo cảm xúc cá nhân nên tạm thời không đề cập, hai chữ đằng sau mới chính là manh mối then chốt. Quả thật Hoang Vu Chi Giác đang vỗ vai người chơi, vừa vỗ vừa chỉ tay sang một hướng: Là hắn là hắn, quỷ chính là hắn.

So với xã hội hiện đại, tú tài thi trượt đồng nghĩa với việc học sinh không thi đậu đại học.

Nhắc nhở quá lộ liễu, phạm vi điều tra lập tức thu hẹp một vòng.

Hơn nữa Nhậm Dật Phi còn một tin tức lợi thế mà người khác không có, đó là mối quan hệ vi diệu giữa Hà Tuấn và quản lý trò chơi. Cho nên việc kiểm tra của hắn càng thêm dễ dàng, cứ tra tìm bạn cũ Hà Tuấn là được.

Tìm người lớn tuổi hơn Hà Tuấn, tên phát âm “xing”, từng là nam sinh thi trượt đại học.

Nhậm Dật Phi suy nghĩ một hồi rồi mở ra hòm thư.

Sáng hôm sau.

“Á!” Tiểu Ngụy cầm tài liệu vào cửa đột nhiên hoảng sợ kêu lên. Một đêm không gặp, ông chủ nhà mình không khác gì bị yêu tinh hút máu. Tròng trắng mắt giám đốc giăng kín tơ máu, bọng mắt xám xịt, đôi mắt vô thần, gương mặt còn trắng bệch.

“Cậu đến rồi à?” Nhậm Dật Phi nương theo động tác vươn tay lười nhác, hắn há miệng ngáp một cái chảy cả nước mắt.

“Tổng giám đốc, ngài…?” Điền vào chỗ trống, ngài bị nữ yêu tinh tới tìm sao?

Nhìn biểu tình đối phương liền biết trong đầu không nghĩ thứ gì tốt, Nhậm Dật Phi lạnh lùng liếc cậu ta: “Ngủ không quen giường, đừng tỏ vẻ ngạc nhiên.”

“Vâng vâng, để tôi gọi giúp ngài bữa sáng.”

“Kiểu Trung Quốc, sẵn tiện thêm một ly cà phê.”

Đợi trợ lý Tiểu Ngụy mua bữa sáng trở về, Nhậm Dật Phi đã tắm rửa xong xuôi. Mái tóc hắn vẫn chưa khô hẳn nhưng lưng eo lại ngồi thẳng tắp, tay cầm một ly cà phê nóng, mắt nhìn máy tính chằm chằm, dường như đang xử lý văn kiện.

Nhậm Dật Phi không còn cảm giác tiều tụy lúc sớm, tuy rằng đáy mắt hơi xanh nhưng trông qua vẫn là hình ảnh tổng tài tinh anh mỗi ngày.

Hắn xem thông tin mà hacker gửi đến hai giờ sáng nhưng không phát hiện có gì khác lạ.

Mặc dù Hà Tuấn là con riêng nhưng anh ta được nuôi dưỡng dưới danh nghĩa cậu mợ ruột. Đa số mọi người xung quanh đều không biết chuyện nên Hà Tuấn không bị bắt nạt vì thân phận con riêng.

Hơn nữa mỗi năm, Chung lão gia sẽ gửi phí nuôi dưỡng bí mật cho Hà Tuấn. Cậu ruột anh ta cầm một phần, phần còn lại để cho anh ta nên Hà Tuấn sống không đến nỗi thiếu ăn thiếu mặc. 

Về vấn đề tình cảm gia đình, có lẽ Hà Tuấn chịu chút tủi thân. Mẹ anh ta mất sớm, cha ruột còn không bằng đã chết, cậu mợ nuôi anh ta lớn lên vì ân tình. Dù sao Hà Tuấn cũng không thể trông cậy vào bọn họ như cha mẹ ruột. 

Dựa vào thông tin tài liệu, tuy Hà Tuấn hơi tiêu cực và nhạy cảm nhưng anh ta không giống người sẽ đi sai lối. Nhìn chung đối phương vẫn là một chàng trai bình thường, nếu không có gì ngoài ý muốn xảy ra, có thể Hà Tuấn sẽ sống tiếp một đời bình phàm như thế.

“Trong này không có thứ mình muốn tìm, không có người phát âm xing, người cùng tuổi đặc biệt cũng không.”

Nhậm Dật Phi quyết định chuyển cho hacker nửa số tiền còn lại, để người nọ gửi nửa tài liệu sau cùng qua hòm thư. Đối phương vừa thông báo chuyển xong thì Tiểu Ngụy đi vào.

“Sao lại không có?” Nhậm Dật Phi xoa xoa huyệt thái dương, hắn đọc kỹ tài liệu thêm lần nữa. Nhậm Dật Phi tìm từ khóa liên quan đến phát âm “xing” và “đại ca”, song cuối cùng vẫn không thu hoạch được gì.

“Hình đại ca này chui ra từ bụi chuối hay khe đá nào vậy?”

Nhậm Dật Phi vốn nghĩ nửa tài liệu phía sau sẽ cho hắn tin tức gì quan trọng, ai ngờ nó không khác gì nửa tài liệu lúc đầu. Từ trên xuống dưới đều liên quan đến quá trình trưởng thành của Hà Tuấn, chỉ ngoại trừ…

“Anh ta xuất hiện ở nhà họ Chung và trở thành hộ lý của Chung thái gia như thế nào? Hà Tuấn bị người tìm đến, hay là anh ta chủ động đến?”

Kỳ lạ, bởi vì cha nguyên chủ vẫn luôn bí mật gửi tiền nên trên lý thuyết mà nói, Hà Tuấn không thể biết cha ruột chính mình là ai mới phải.

“Dường như mọi thay đổi bắt đầu từ một tháng trước, khi đó cũng vừa lúc trò chơi nhỏ xuất hiện.”

Đột nhiên Hà Tuấn xin nghỉ làm công việc hiện tại để vào Chung gia làm hộ lý chăm sóc sức khỏe. Ở bên kia, trò chơi nhỏ tôm tép kéo lớp người chơi đầu tiên vào đoàn tàu.

“Có khi nào Hà Tuấn và Hình đại ca quen nhau trong trò chơi không?”

Nghĩ đến đây, Nhậm Dật phi lại tra xem tài liệu một tháng gần nhất của Hà Tuấn. Hắn đọc đi đọc lại từng câu từng chữ, cân nhắc từng câu từng chữ, rốt cuộc phát hiện chút manh mối trong bản ghi chú:

“Hôm nay mình làm một chuyện thật đáng sợ. Thật xin lỗi, thật xin lỗi.”

“Có lẽ là tự làm tự chịu. May mắn còn có anh ấy, dường như anh ấy không đáng sợ như vậy.”

“Trên đời này sẽ có thứ gì tồn tại vì mình không? Có chứ.”

“Biết được vài chuyện ngoài ý muốn. Mình muốn đi gặp người kia một lần, mình không cam tâm.”

“Gặp được cậu ta rồi, thoạt nhìn một nhà bọn họ hạnh phúc quá nhỉ. Mình làm sao thế này, khó chịu thật.”



Không biết vì anh ta không dám nhắc về trò chơi hay sao, Hà Tuấn chỉ để lại vài dòng ghi chú mơ hồ.

Người biết rõ tình huống câu chuyện thì mới đọc hiểu được ghi chú. Đổi lại là người không hiểu gì vào xem, chắc chắn đối phương sẽ không hiểu nổi.

“Cho nên tiến vào thế giới vô hạn rồi Hà Tuấn mới biết thân phận mình? Vậy “thật xin lỗi” kia có ý gì? Chuyện đáng sợ là chuyện gì? Chắc không phải anh ta thả thế giới trò chơi ra đâu nhỉ?”

Nhậm Dật Phi âm thầm ghi nhớ nghi hoặc của mình rồi đọc tiếp.

Theo ghi chú, sau khi trải qua vài màn chơi nhỏ đáng sợ thì tâm lý Hà Tuấn cũng dần thay đổi. Lúc này người kia vẫn luôn giúp đỡ anh ta, đồng hành cùng anh ta vượt qua những chuyến “phiêu lưu” thú vị. (trích nhật ký)

Bởi vì sự xuất hiện của người nọ mà Hà Tuấn không còn cảm nhận được sự tàn nhẫn và đáng sợ đến từ phó bản, quan hệ hai người nhanh chóng phát triển tốt đẹp.

Qua mấy ngày ngắn ngủi, Hà Tuấn đã hoàn toàn tin tưởng đối phương.

Chẳng qua sự giúp đỡ và đồng hành của người kia cũng không thể giúp Hà Tuấn đạt được đặc quyền.

Chỉ cần vào trò chơi thì sẽ có nguy hiểm mất mạng, ngay cả người quản lý cũng không thay đổi được luật thép.

Cuối cùng người kia không thể cùng Hà Tuấn tiến vào trò chơi, có lẽ vì bản thân trò chơi phát hiện hành vi thổi còi đen của gã. Thế là Hà Tuấn phải bắt đầu tháng ngày tự thân vượt qua trò chơi vô hạn.

Nếu cứ mãi ngồi yên làm người được đút cơm, Hà Tuấn sẽ biết trước nội dung phó bản (bí mật lộ ra trong ghi chú), song anh ta vẫn rất sợ hãi mỗi khi màn chơi bắt đầu.

Dẫn đến lần đầu tiên Hà Tuấn tính kế kéo người khác vào trò chơi để được miễn chơi —— Mặc dù không nói ra, thế nhưng trong lời nói anh ta đều mang theo ý hối lỗi giả dối.

Sau này chuyện hãm hại người khác càng thuận tay hơn, một ngày nào đó Hà Tuấn chợt viết: Đột nhiên cảm thấy thật nhẹ nhàng, ánh mặt trời thật đẹp. 

Nhưng rồi sang ngày mai, cũng chính là hôm trước, Hà Tuấn ghi chú: Làm sao bây giờ?

Nhậm Dật Phi đoán anh ta đang ám chỉ chuyện gài bẫy nguyên chủ. Có điều từ nhỏ đến lớn, Hà Tuấn rất để ý hình tượng chính mình, cho dù là nhật ký bản thân thì anh ta cũng sẽ xây dựng bộ dáng người thường vô hại. Rốt cuộc ai đó có xem thì vẫn chẳng hiểu gì.

Bởi vì là người giả tạo cố tỏ vẻ bạc nhược nên tin tức hữu ích trong ghi chú Hà Tuấn không quá nhiều, không ít nội dung cần Nhậm Dật Phi liên hệ thực tế rồi mới phỏng đoán.

Bỏ đi cảm xúc ghen ghét lẫn không cam lòng mà anh ta không thể hưởng thụ giống “Chung Lam”, bỏ cả ấn tượng tốt của Hà Tuấn với người luôn giúp đỡ anh ta nữa, tin tức còn lại mới là tin tức hữu dụng.

“Đáng tiếc không tìm được thân phận “Hình đại ca”.” Nhậm Dật Phi thở dài.

Nhưng cũng không phải không có thu hoạch.

Ít nhất Nhậm Dật Phi đã biết một thông tin, đó là cho dù đối phương có là quản lý đi nữa thì vẫn phải chơi trò chơi, nếu không sẽ không có vài lần giúp đỡ Hà Tuấn, cũng sẽ không để ý điểm tích lũy linh tinh giống như người chơi bình thường.

Ngoài ra, người nọ có ảnh hưởng hữu hạn đối với phó bản.

Có lẽ người quản lý càng hưởng nhiều ưu thế so với người chơi bình thường, chẳng hạn biết được nội dung cụ thể trong phó bản tiếp theo đại loại. Song xét về bản chất, gã vẫn là một trong số người chơi.

“Quỷ mà là quản lý luôn nấp sau màn thì đương nhiên không ai tìm nổi gã. Ngược lại nếu đối phương cũng là một người chơi, mọi chuyện liền dễ giải quyết.”

Đợi uống hết cốc cà phê và ăn xong bữa sáng, nhóm nhân viên bắt đầu lần lượt đến công ty. Nhậm Dật Phi mở xem tin tức hằng ngày.

“Ai?!”

Vạn lần không ngờ tin tức giật tít chính là: “Mã mời đáng sợ”, virus bí ẩn tàn sát điện thoại di động người dùng đẫm máu, hơn mấy trăm nghìn người dùng trên cả nước bị gửi mã mời vào hòm thư.

Thậm chí còn có luôn tiêu đề: Một giây tùy hứng của bạn đều có khả năng giúp bạn mua di động mới.

“Tiêu đề dậy sóng thậ…” Nhậm Dật Phi đang bận thưởng thức thành quả chính mình, đột nhiên cửa phòng làm việc bị người thô bạo đẩy ra. Hắn lập tức tắt đi trang web, gương mặt lạnh lùng khó chịu “Làm gì vậy? Vì sao không gõ cửa phòng?”

Trợ lý Tiểu Ngụy không thể ngăn cản đối phương, cậu ta chỉ có thể trơ mắt cầu nguyện cho ông chủ.

“Có phải con đã biết gì rồi không?” Chung lão gia ném một cuốn sổ nhật ký lên bàn, mặt mũi ông đỏ bừng, không khác nào một con heo đang sôi máu nổi giận.

Nhậm Dật Phi cúi đầu nhìn thoáng qua trang giấy, phía trên viết mấy chữ: Cậu ta hận tôi, hận không thể khiến tôi biến mất khỏi thế giới.

Chậc, cái kiểu văn phong giả tạo này…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.