Tháng Ngày Tôi Ngụy Trang NPC Trong Trò Chơi Sinh Tồn

Quyển 7 - Chương 185: Trò Chơi Nhỏ



Nhậm Dật Phi nói rất nhỏ, nhưng không ngăn được lỗ tai những người chơi khác.

“Thế mà là giáp cốt văn?” Các người chơi đều kinh ngạc vì độ nham hiểm của trò chơi nhỏ. Ngoại trừ ngành nghề chuyên môn làm việc liên quan đến tiếng Hán cổ, thời buổi này ai còn học giáp cốt văn?!

Tuy nói tiếng Trung là một bước đơn giản hóa chữ tượng hình, song cái này là đơn giản hóa biết bao nhiêu lần hả hả?

Khốn nạn thật, sao có thể bắt bọn họ nhận ra ông cố ông cao là giáp cốt văn thông qua đứa cháu cố là chữ giản thể đáng thương đây? Nếu có đôi mắt đó thì đau lưng làm nhân viên văn phòng làm gì nữa, cứ đi nhìn xem DNA di truyền không phải tốt hơn à?

“Hoắc (霍)! từ giáp cốt ban đầu của hoắc… Chậc, hoắc chứ gì! Các cô cậu xem mưa bên trên, chim ở dưới, có phải vừa nhìn liền biết không? Đi ra ngoài đừng nói là học trò của tôi giùm, đến từ này mà cũng không biết, quá mất mặt!”

Giáo viên vỗ bảng đen, bộ dáng “mắng nhiếc vì học trò, người đau lòng là kẻ cầm phấn”: “Thôi thôi, đề này không ai trả lời, bỏ qua, đề khác.”

Đám người chơi bên dưới ồn ào xôn xao, giáo viên phía trên không thèm quan tâm, cứ qua một phút lại đổi một đề, không có ai đáp lời thì lập tức xóa bỏ. Cứ như vậy, nhóm người chơi thay đổi ba bốn đề liên tiếp.

Rốt cuộc có người chơi không nhịn được nữa, cậu ta rút đạo cụ xông lên: “Hoặc là bà chết, hoặc là tôi sống!”

Ầm!

Giáo viên tức giận, vừa giơ tay liền đập người chơi lên tường, không khác gì đập một con ruồi bọ: “Trong lúc đang nghe giảng, sao có thể tùy tiện rời khỏi chỗ ngồi chạy lung tung?!”

Thân thể người nọ lõm thật sâu vào gạch tường vụn vỡ, đương nhiên đã chết, cậu ta dùng mạng sống bản thân để chứng minh cho người chơi khác thấy kết quả từ một hành động sai lầm.

Giờ phút này, phòng học cực kỳ an tĩnh.

“Các cô cậu nên biết mình là học sinh yếu, lúc nào cũng lãng phí thời gian, ngồi trong lớp thì loay hoay vô nghĩa. Phải biết rằng thời gian của tôi là vàng là bạc, tôi còn nhiệm vụ hoàn thành cho xong 45 hình vẽ, đừng lãng phí thời gian quý giá của tôi có được không?”

Giáo viên NPC tỏ vẻ chân thành: “Không muốn học thì cứ yên lặng gục đầu xuống bàn mà ngủ. 45 phút kết thúc, tôi xong công việc sẽ xoay người đi ngay, không làm chậm trễ một giây một phút nào của các cô cậu. Chúng ta vẫn nên tôn trọng nhau ít nhiều, hiểu chứ?”

Chơi qua mấy màn chơi, đây là lần đầu tiên Nhậm Dật Phi gặp được một NPC có cá tính đặc biệt như vậy, giống hệt nhân viên văn phòng nôn nóng tan tầm, mỗi ánh nhìn đều viết to “chết sớm siêu sinh sớm, đừng lãng phí thời gian tôi về nhà xem phim”.

Đương nhiên, chỉ riêng hắn là người có tâm tình ngồi yên phân tích NPC, đám người chơi xung quanh đều đang bận hoảng loạn vì cái chết đột ngột của thanh niên người chơi xấu số.

Nhìn chằm chằm quỷ xui xẻo bị đập kẹt cứng vào vách tường, bọn họ nuốt nước miếng: Mặc dù chết sớm chết muộn đều sẽ chết, nhưng bọn họ không thích cách chết như thế đâu.

“Làm sao bây giờ? Chúng ta chết chắc rồi ư?” Người chơi tuyệt vọng vò tóc. Đề bài cho không biết lời giải, giờ quay sang đánh thì cũng đánh không lại. Chỉ sợ một ván này không có người thoát ra.

“Di chúc tôi lập ở nhà đã có tác dụng rồi.”

Cảm giác vô vọng phủ kín gian phòng học, thậm chí ngay cả người chơi chơi được mười ngày đã chuẩn bị xong tâm lý tử vong, lúc đối mặt với con đường chết duy nhất, tâm tình bọn họ vẫn phức tạp dị thường.

“Không.” Đột nhiên Nhậm Dật Phi ngẩng đầu, “Có lẽ vẫn còn hy vọng.”

Người chơi bốn phía đều kinh ngạc nhìn hắn: “Anh biết giáp cốt văn?”

Nhậm Dật Phi lắc đầu, hắn lấy điện thoại di động ra và làm một chuyện khiến bọn họ không dám nghĩ tới: Nhậm Dật Phi mua một đạo cụ, đó là một sợi dây tơ hồng. 

“Thân là học sinh, tất nhiên không được phép tùy tiện rời khỏi chỗ ngồi, công kích giáo viên sẽ chịu phản kích, vậy vừa không rời khỏi chỗ ngồi và vừa không chủ động công kích thì sao?”

Mấy người chơi ngồi quanh còn chưa kịp suy nghĩ cẩn thận, bọn họ liền nhìn thấy hắn sử dụng đạo cụ: Dây tơ hồng phát ra ánh sáng đỏ bắt mắt, một đầu “vèo” một cái kéo dài trói chặt cổ tay NPC giáo viên, một đầu quay lại trói chặt cổ tay Nhậm Dật Phi.

“Dây tơ hồng sinh tử đồng tâm, mười điểm tích lũy.” Trong một phó bản, có thể tùy ý trói buộc một người rồi đồng sinh cộng tử với người đó.

NPC giáo viên chưa bao giờ chơi trò dây trói play ở nơi công cộng, cô cảm thấy cả người đều không được thoải mái.

“Cô ơi, nếu không thể sống cùng nhau thì chúng ta cùng chết được không?” Nhậm Dật Phi nhìn giáo viên bị dọa cho ngốc mặt trên bục giảng, hắn nghiêng đầu, “Không ai cấm tình yêu cô trò ta đâu nhỉ?”

Tình yêu con mẹ nó cô trò, anh uy hiếp giáo viên thì có!

Đúng như bọn họ nghĩ, Nhậm Dật Phi đang đe dọa giáo viên. Sau khi trải qua một màn chơi, hắn phát hiện NPC trong trò chơi này cũng có bản năng vì lợi tránh hại. Như vậy, có khi nào bọn họ sẽ bị người chơi uy hiếp không?

Nhậm Dật Phi lạnh lùng nhìn giáo viên đang đứng cứng đờ phía trước: “Em với cô tình sâu ý đậm, dù không sinh cùng ngày cùng tháng cùng năm nhưng nguyện chết cùng ngày cùng tháng cùng năm. Cô cảm động không ạ?”

Không dám động đậy, không dám động đậy.

Sắc mặt giáo viên trắng bệch, cô trợn mắt nhìn dây tơ hồng trói chặt cổ tay: “Cậu muốn tôi giúp cậu? Không thể nào, ít nhất, không thể giúp hoàn toàn… Đây là trái với quy tắc trò chơi.”

Đúng chứ? Xem ra còn có chút hạn chế.

Nhậm Dật Phi hơi suy tư: “Nếu không thì cô vẽ hình rõ ràng một chút, đừng vẽ trừu tượng. Tốt nhất là hình vẽ vừa thấy liền hiểu?”

Giáo viên sửng sốt, theo bản năng hỏi lại: “Hình vẽ của tôi còn chưa đủ có thần ư?”

Nhìn ánh mắt tràn ngập nghi ngờ thành thật của đối phương, Nhậm Dật Phi:… Đừng nói cô mang lăng kính gì với hoa tay vẽ bùa ma quỷ đó nhé?

“Vậy cô giảng giải cẩn thận hơn nữa?” Cẩn thận đến mức vừa nghe đã biết thế nào là thế nào.”

Không thể giúp hoàn toàn… Đồng nghĩa với việc vẫn có thể giúp người chơi trong giới hạn nhất định đúng không? Nếu không vẽ chi tiết được thì cứ giải thích cẩn thận đi, Nhậm Dật Phi không bắt bẻ.

Hắn không muốn ép NPC quá mức vì có câu tức nước vỡ bờ. Dù sao Nhậm Dật Phi chỉ muốn tranh thủ chút lợi ích, mong đối phương sẽ không để bụng.

Không, để bụng, rất để bụng là đằng khác, NPC giáo viên nhìn chằm chằm hắn. Nhậm Dật Phi cũng không sợ, mặt hắn dán mấy tấm thép dày, cứ để người nọ nhìn ngắm tùy ý.

Sau một lúc lâu, rốt cuộc giáo viên đành đầu hàng: “Được”. Để không cùng đồng sinh cộng tử, NPC quyết định thông đồng làm bậy.

Bảy người chơi khác đều thay đổi biểu tình, dường như bọn họ rất muốn hét lên: Còn có thể như thế? Sao tôi lại không nghĩ ra? Chẳng lẽ vì tôi ngại mất mặt?

“Cái này.” Giáo viên chỉ vào một hình vẽ, thoạt nhìn rất giống một cái gậy gỗ đầu tròn xách theo một cái gậy gỗ đầu tròn nhỏ hơn, “Đây là một người đang ôm một đứa nhỏ. Nghĩa gốc liên quan đến “dạy dỗ” và “chăm sóc”.”

Sau đó cô ngậm chặt miệng.

Trán NPC giáo viên đổ mồ hôi lạnh ròng ròng, ánh mắt cô không ngừng phát tín hiệu từ chối: Cố gắng lắm rồi, ép thêm cũng vô dụng.

Nhậm Dật Phi không hề làm khó đối phương, ngón tay hắn vẽ vẽ minh hoạ lên mặt bàn.

“Người ôm trẻ con chỉ một người chứ không có định ngữ khác phức tạp. Người đó không phải người xx hay nam nữ cụ thể, có khả năng là một bộ nhân.”

Nhậm Dật Phi lại nhìn hình vẽ đứa nhỏ có cái đầu hình tròn, thân thể bên dưới vươn ra bốn nhánh cây biểu thị tay chân, trông… khá giống từ “ngốc”. (呆)

Một phút sắp trôi qua, hắn thầm nói NPC không muốn chết thì phải giúp mình, hơn nữa vẫn còn nhiều cơ hội đoán thử. Nhậm Dật Phi không chút do dự buộc miệng thốt lên: “Bảo(保)! Bảo trong bảo hộ!”

“Chính xác!” Giáo viên trên bục giảng còn kích động hơn hắn, hành động công khai giúp đỡ người chơi khiến cô mang gánh nặng tâm lý không nhỏ.

“Bảo, nghĩa gốc là chăm sóc, dạy dỗ, sau này có thể thay thế cho bảo (褓) của tã lót em bé và bảo (堡) của thôn xóm bao quanh, biểu thị ý nghĩa bảo vệ các loại.”

Ba điểm đầu tiên đã có trong tay, bây giờ còn ba điểm cuối cùng, mình sẽ không phải cùng chết với cái tên người chơi này!

Giáo viên vui vẻ bắt đầu vẽ tiếp một hình khác.

Mà đôi mắt đám người chơi xung quanh đều muốn ửng đỏ. Nếu không phải quy tắc bắt buộc không được rời khỏi chỗ ngồi thì bọn họ đã sớm nhào đến ôm chân đại lão cọ điểm: Em~ đáng~ thương~ lắm, nhà em còn con thơ và mẹ già 80 tuổi, em thảm quá, cho em chút điểm đi mà.

“Người anh em à.” Người chơi hàng phía trước quay đầu mỉm cười với Nhậm Dật Phi, “Anh có hay chơi game không? Không dám giấu giếm, tôi là UP chủ trong khu trò chơi, không có trò chơi nào của tôi chơi không vui. Tôi sẽ cho anh lên đỉnh cao, cùng anh ăn gà rán, làm hết mọi chuyện mà anh muốn làm!”

“Ván này anh kéo tôi trước có được không?”

Nhậm Dật Phi còn chưa mở miệng, người chơi kế bên đã không đồng ý. Đối phương là một cô gái độ khoảng 25 26 tuổi: “Vị tiên sinh này, tôi vừa nhìn đã biết anh là doanh nhân thành đạt, chắc chắn thường xuyên xuất ngoại hoặc đối mặt với văn kiện đa ngôn ngữ.”

“Tôi thành thạo 5 ngôn ngữ, cũng thông thạo tiếng Pháp, tiếng Anh và tiếng Latinh. Từ đây về sau tôi sẽ là người chuyên phiên dịch cho anh. Mặc kệ lúc nào ở đâu, chỉ cần anh gửi tài liệu qua, tôi đang ngủ cũng sẽ ngồi dậy phiên dịch.”

Hết người này rồi lại tới người khác cố gắng khoe khoang năng lực chính mình, thậm chí thổi phồng bằng nhiều cách. Ban đầu chỉ là UP chủ và nữ hoàng ngôn ngữ, sau đó xuất hiện thêm quản lý tài nguyên giới giải trí và giám đốc điều hành tập đoàn hạng nhất.

Xoay thành một đống bòng bong… có hơi giả.

Tâm tư bọn họ rất rõ ràng: Ôm chân qua màn trước, chuyện khác về tính sau.

Mà Nhậm Dật Phi bị mọi người vây quanh cũng không rảnh bận tâm, toàn bộ sự chú ý của hắn đều đặt lên người NPC giáo viên trên bục giảng. Song thanh âm ồn ào bốn phía vẫn khiến Nhậm Dật Phi thấy phiền.

Vốn dĩ thính lực hắn được tăng mạnh, bảy loại âm thanh ríu ra ríu rít bên tai không khác nào Nhậm Dật Phi đang đứng giữa một nông trường lộn xộn cả vịt lẫn gà.

Cũng may hắn đã tập thành thói quen tập trung giữa tiếng ồn đám đông, phối hợp với ngôn ngữ khẩu hình, Nhậm Dật Phi có thể nghe hiểu lời NPC giải thích.

Song không tốt cho lắm.

Một cái chậu nước trên bảng, giáo viên cũng giảng là “một loại chậu nước dùng để rửa mặt”. Nhậm Dật Phi hoàn toàn không có manh mối gì, hắn đành phải phất tay: Đổi câu.

NPC giáo viên thở phì phò tức giận, cô hung hăng gõ bảng đen: “Là “dã” (也)! Dã trong chi hồ giả dã (之乎者也) đó trời! Rõ ràng thế mà cũng không nhận ra? Các cô cậu đúng là… Đúng là không bằng học sinh lớp một, không bằng học sinh tiểu học!”

Nhậm Dật Phi tốt xấu gì cũng học xong đại học:…

Ngưỡng cửa dành cho học sinh tiểu học bây giờ cao vậy à? Chúng nó còn biết giáp cốt văn?

Nhậm Dật Phi không thể hiểu nổi, rốt cuộc “chậu nước dùng để rửa mặt” đã xảy ra chuyện gì? Sao cuối cùng nó lại biến thành “dã”? Hai cái hoàn toàn không giống nhau, sâu lông hóa bươm bướm còn không thay đổi bằng.

Có lẽ vì quá tuyệt vọng với chỉ số IQ của hắn, NPC giáo viên trực tiếp vẽ hình hai ngọn lửa chất chồng lên nhau. Cô mở miệng: “Đây là…”

“Viêm (炎), viêm trong nóng bức, hai ngọn lửa chất chồng khiến lửa không ngừng bốc cháy, ngụ ý lửa rất lớn.” Hiếm khi gặp được một từ quen mắt, Nhậm Dật Phi lập tức đáp lời.

NPC giáo viên không nhịn được hừ lạnh: “Biết một cái “viêm” thì tự hào lắm à? Vậy chắc tôi đây phải bay lên trời sánh vai với mặt trời luôn nhỉ?”

Nhậm Dật Phi bình tĩnh trả treo: “Cô thích bay thì bay, em cũng đâu có cản.”

Không biết vị giáo viên này từng dạy học nơi nào, có phải vì cái miệng thâm độc nên ngoài hiện thực bị người ta đánh chết, sau đó xuất hiện ở đây không? Đúng là kiểu người hấp dẫn giá trị thù hận điển hình trong trò chơi.

Cùng lúc đó, NPC giáo viên trên bục giảng cũng thầm chửi hắn: Miệng người chơi này quá cay nghiệt, có phải hắn xuất hiện ở đây vì ngoài hiện thực bị mọi người tẩy chay không?

“Khụ.” NPC giáo viên híp mắt, “Cậu đủ 6 điểm kìa, đi được chưa?”

“Sao đi được? Em mua đạo cụ tốn điểm muốn chết, dù gì cũng phải kiếm lại chút điểm đã chứ?” Nhậm Dật Phi cò kè mặc cả, kết thúc như vậy à? Đương nhiên không có khả năng.

NPC giáo viên bị trói buộc cùng hắn, cô không còn cách nào, đành phải tặng thêm hai từ tượng hình cực kỳ đơn giản: Một từ là “tuyết” (雪), vẽ đám mây và bông tuyết. Từ còn lại là “nhai” (涯), bên trái vẽ dòng nước, bên phải vẽ vách núi.

Bởi vì quá dễ nên có người chơi muốn đoạt đáp, đáng tiếc đều bị Nhậm Dật Phi giành mở miệng nhanh hơn.

“Đi được chưa?” NPC giáo viên tức giận hỏi, 12 điểm tích lũy thì lời lãi đủ rồi, đừng muốn nhường một tấc lại tiến thêm một bước.

“Thì em đi được rồi, nhưng mà…” Nhậm Dật Phi chỉ vào những người chơi khác, “Bọn họ còn chưa đi được.”

Mấy người chơi vốn đang tuyệt vọng cúi đầu chợt ngẩng mặt lên, đôi mắt lập lòe hy vọng phát sáng, riêng ai đó là tái mặt không khác nào đầm lầy ở công viên giải trí: “Đừng có mà quá phận!”

“Cũng không tính quá phận.” Nhậm Dật Phi lạnh nhạt nói chuyện, “Một người chơi tử vong là hoàn thành chỉ tiêu thấp nhất, xem như chúng tôi đã lùi một bước.”

Hắn cố tình thăm dò NPC thử xem. Nhậm Dật Phi rất tò mò, hắn không biết phó bản có tồn tại chuyện chỉ tiêu tử vong thấp nhất hay không.

NPC giáo viên là người tính cách đơn thuần, gương mặt cô lập tức lộ ra biểu tình kinh ngạc “làm sao cậu lại biết”.

Ổn rồi.

Nhậm Dật Phi thầm nghĩ.

Xem ra quan hệ giữa NPC và trò chơi vô hạn này không giống phó bản của Hoang Vu Chi Giác. NPC ở hệ thống mẹ kế là do phó bản sinh thành. Trong khi đó, NPC nơi đây không khác nào nhân viên làm công chấm điểm, bọn họ có chỉ tiêu thấp nhất cho từng nhiệm vụ.

“Con người tôi vốn rất tò mò nên thấy trò đố chữ thì sẽ thích đoán già đoán non, lỡ đâu sai thêm mấy câu rồi về 0 điểm lần nữa, vậy không tốt lắm.”

Uy hiếp xong xuôi, Nhậm Dật Phi lại tươi cười làm người tốt, dẫn dắt NPC từng bước: “Chúng ta đều là người làm công, vì ông chủ vào sinh ra tử không đáng giá chút nào.”

Rõ ràng NPC bị hắn thuyết phục cho động tâm, nhưng cô vẫn có chút cấm kỵ: “Không được! Vì sao tôi phải giúp đỡ đám người này? Giúp đỡ bọn họ chỉ thiệt thòi chứ không có chỗ tốt, tôi điên rồi mới làm.”

Nhậm Dật Phi cúi đầu trầm mặc một giây, sau đó hắn ngẩng đầu lên: “Cô từng nghe “một con ngựa đau cả tàu bỏ con ngựa đau cỏ” chưa?”

“…” Bỏ mẹ cậu! Còn có lòng tặng ca dao tục ngữ cho tôi à? Mấy người chỉ là người chơi bèo nước gặp nhau, chẳng lẽ tình bạn bây giờ rẻ mạt thế hả? Gặp ai cũng bạn gặp ai cũng giúp, cậu cứ như vậy là độc thân tới khi trời tàn đất tận có biết không?

NPC giáo viên hơi há miệng, nhất thời không nói nên lời: Cô chưa từng gặp loại người nào mặt dày vô sỉ như cái tên người chơi này hết.

Bị một người chơi lợi dụng không tính, bây giờ còn bị một đám người chơi lợi dụng gián tiếp? Thế mà vẫn nhịn được thì còn chuyện gì trên đời không thể nhịn nữa đây?

“Một con ngựa đau cả tàu bỏ cỏ? Bầu ơi thương lấy bí cùng?” NPC giáo viên lạnh lùng cười nhạt, “Tôi chưa nghe bao giờ. Cậu đừng quá phận, có tin tôi và cậu đồng quy vu tận không?”

“Em không tin.” Nhậm Dật Phi lắc đầu, vẻ mặt bao dung, “Em biết cô giận em nên mới nói vậy.”

NPC giáo viên:…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.