Cao thủ so chiêu để phân cao thấp, chỉ cần xem một đoạn mở đầu là có thể đánh giá trình độ chung chung của đối phương. Niên Thiên Hỉ nghĩ mình đã đánh giá được trình độ Nhậm Dật Phi, chỉ sợ biểu hiện bên ngoài của hắn còn cao hơn video qua màn nhiều.
Trong phó bản, tin tức ảnh hưởng rất lớn đối với chuyện diễn xuất, sai một ly liền đi nghìn dặm, đây không phải nói giỡn.
Hiện tại đã có kịch bản chân chính, Niên Thiên Hỉ mới cảm nhận được khí chất đáng sợ trên người Nhậm Dật Phi.
Hắn biết thế giới này tồn tại thiên tài, trước kia Niên Thiên Hỉ vẫn luôn cho rằng chính mình là thiên tài, nhưng trưởng bối trong nhà lại nói với hắn:
“Con có tài năng, chẳng qua chỉ thiếu một chút nhạy bén. Tài năng và linh tính phải đi đôi với nhau, thiếu thứ nào trong hai cũng đều không được. Trong khi con và các anh chị em của con, người trước không thiếu cái này thì người sau lại thiếu cái kia. Thiên tài diễn xuất thực thụ là sự kết hợp bởi thiên phú và nỗ lực, bản thân bọn họ tự mang ma lực thần kỳ, chỉ cần xuất hiện trên màn ảnh, đôi mắt người khác liền không thể rời đi.”
Niên Thiên Hỉ rất không phục, hắn liều mạng học tập và rèn luyện chính mình điên cuồng, đều vì muốn trở thành “thiên tài” trăm năm hiếm gặp trong miệng trưởng bối.
Có điều bọn họ chỉ mỉm cười lắc đầu: “Một khi con gặp được, con sẽ hiểu lời ta. Loại người này không diễn xuất thì thôi, một khi tiếp xúc với kịch bản, bất kỳ chuyện gì cũng không thể ngăn cản ánh hào quang từ hắn, mọi người sẽ phát điên vì hắn.”
Niên Thiên Hỉ có một thói quen xấu, đó là lúc hồi hộp, hắn thường bất giác cắn móng tay.
Trước khi bắt đầu, Niên Thiên Hỉ cảm thấy kết quả so tài của mình và Nhậm Dật Phi sẽ là 5:5, có thể hắn còn cao hơn cậu ta một chút. Song đợi đến hiện tại, Niên Thiên Hỉ không chắc như thế nữa.
Hắn nhìn chằm chằm Nhậm Dật Phi di chuyển trên sân khấu, đối phương đã chào tạm biệt người đầu tiên, bây giờ sang phân cảnh đến cửa tiệm cầm đồ.
Nhân vật muốn chuộc lại quần áo mùa đông.
Lúc trời vào hè, thức ăn và đá lạnh đều cần tiền mua, tiền trong tay nhân vật bắt đầu không đủ. Người nọ quyết định đem vài bộ quần áo mùa đông của mình đi tiệm cầm. Bây giờ trời sang thu, ông tiết kiệm được chút tiền nên muốn chuộc lại.
Đợi tới ngày đông sang, đến lượt than đá và vải bông cần tiền, người nọ còn phải đi cầm quần áo mùa hè.
Ngày tháng của người nghèo chính là phải loay hoay thay đổi theo mùa như thế.
“Tam gia, khách quý khách quý, ngài muốn cầm cái gì?” Tiểu nhị đang ôm chổi lông gà quét dọn vệ sinh. Đối phương nhìn thấy Nhậm Dật Phi thì liền dừng lại.
Cậu ta nói lời khách khí qua loa, khẩu khí lại hơi trào phúng, khóe mắt hay đuôi lông mày đều mang theo vẻ hả hê vui sướng vì người nghèo gặp họa.
Nhậm Dật Phi càng thêm xấu hổ, nhưng rốt cuộc hắn vẫn ngẩng đầu đi vào. Nhậm Dật Phi vươn tay đặt vài đồng bạc lên bàn, sau đó cẩn thận rút ra một cái túi tiền nửa mới nửa cũ, lấy khế ước: “Đây, tiền, mang quần áo mùa đông của tôi đến đi.”
Tiểu nhị còn chưa kịp mở miệng, chủ cửa tiệm đang sửa sang đồ vật đột nhiên ló đầu ra, ông cười nói: “Chà, xem ngài thảm chưa kìa.”
Nhậm Dật Phi đỏ mặt không hé răng. Nếu đã lưu lạc đến mức mùa đông cầm quần áo ngày hè, mùa hè cầm quần áo ngày đông thì đương nhiên hắn không đủ tư cách “ngông” như lúc trước.
Chủ tiệm đang cười nhạo Nhậm Dật Phi.
Do bây giờ hắn không đủ tự tin, Nhậm Dật Phi không muốn tranh cãi làm gì.
Chủ tiệm ra ngoài đếm tiền, ông nhìn khế ước rồi gọi tiểu nhị đem quần áo bông tới, thuận miệng tán gẫu với Nhậm Dật Phi đôi câu: “Gần đây phát tài ở đâu à?”
Một tay hắn đang cầm lồng chim, tay kia không biết đặt đâu mới phải. Nhậm Dật Phi nở nụ cười gượng gạo: “Làm chút việc kiếm tiền.”
Chủ tiệm nghe vậy liền bật cười, đối phương híp mắt đánh giá hắn: “Nếu đổi thành ba mươi năm trước khi cha cậu còn sống, lúc nào cậu ra cửa cũng mang vàng đeo bạc, chắc chưa từng nghĩ đến một ngày sẽ rơi vào hoàn cảnh này đúng không?”
Bị nhắc về quá khứ bi ai, Nhậm Dật Phi càng thêm xấu hổ. Thấy tiểu nhị đã mang quần áo mùa đông tới, hắn cầm lấy kẹp dưới cánh tay rồi nghiêng mặt, đôi tay ôm quyền, cuối cùng vội vàng rời đi.
Nhậm Dật Phi đi xa vẫn còn nghe tiếng cười nói vang vọng từ cửa hiệu, người bị nói là hắn, người đang cười chính là bọn họ.
Sắc mặt Niên Thiên Hỉ bên dưới không khỏi cứng đờ. Một cảnh quay thoạt nhìn rất bình dân, dường như không mang chút diễn xuất chói mắt. Nhưng bởi vì quá bình dân thân thuộc, khán giả mới thấy được trình độ diễn xuất của diễn viên.
Mọi người thường nói nghệ thuật chia làm ba loại trình độ, diễn xuất cũng tương tự thế.
Trình độ thứ nhất là nhìn núi ra núi, nhìn sông ra sông. Hầu hết những người vừa bắt đầu sự nghiệp diễn xuất của mình đều đang bắt chước. Bọn họ không bắt chước người khác mà là bắt chước mọi người xung quanh, bắt chước cuộc sống sinh hoạt thường nhật, không ngừng chạy đi nhiều nơi học tập.
Trình độ thứ hai là nhìn núi không phải núi, nhìn sông không phải sông. Lúc này diễn viên đã đi qua giai đoạn bắt chước đơn giản nhất. Bọn họ chắt lọc từng yếu tố đắt giá và lồng ghép vào cách diễn, có thể nói là xuất phát từ cuộc sống, song cao cấp hơn cuộc sống.
Trình độ cuối cùng quan trọng nhất, chính là loại người Nhậm Dật Phi đang làm: Nhìn núi vẫn ra núi, nhìn sông vẫn ra sông.
Cách diễn xuất đó thường gặp trên người mấy diễn viên gạo cội đã diễn xuất cả đời, cũng học tập cả đời. Khán giả thấy bọn họ sắm vai tự nhiên, tự nhiên tới nỗi không có chút dấu vết đang “diễn”, liền cảm thấy trong cuộc sống thường ngày, chắc chắn bọn họ sẽ tìm được một người giống vậy.
Điểm đặc biệt của kiểu diễn viên gạo cội là một khi đối phương đã lên sân khấu, cho dù chỉ là chút biểu tình nhỏ nhặt thì cũng đủ dẫn dắt khán giả tiến vào bộ phim. Trước mặt Niên Thiên Hỉ liền có một người, quả thật giống y như đúc.
Nhậm Dật Phi rất đẹp, đáng lẽ phải hấp dẫn ánh mắt của mọi người. Chẳng qua lúc hắn khoanh tay giấu quần áo ngày đông, vẻ mặt đỏ bừng xấu hổ, Niên Thiên Hỉ không hề cảm nhận được cảm giác “xinh đẹp” bị mang theo vào vở kịch. Hẳn chỉ thấy một hậu nhân thế gia quyền quý rơi vào cảnh túng quẫn.
Niên Thiên Hỉ suy nghĩ nát óc cũng không hiểu nổi, tuổi tác người nọ vốn không lớn, vì sao lại tôi luyện kỹ thuật diễn thành ra như vậy? Đây không phải vấn đề thiên phú, đây là vấn đề kinh nghiệm!
Kể cả đối phương có tài giỏi đến đâu, dù thiên phú cậu ta có kinh người thế nào thì nếu không từng rèn luyện điên cuồng, Nhậm Dật Phi sẽ không đủ khả năng diễn ra loại tang thương của người đàn ông trung niên.
Cốt truyện tiếp theo là cảnh nhân vật ra khỏi tiệm cầm đồ, ông gặp được người lái buôn bán cá, chính là phân đoạn mà Niên Thiên Hỉ bị đạo diễn hô cắt.
Niên Thiên Hỉ nhìn chằm chằm Nhậm Dật Phi đang diễn không chớp mắt, hắn muốn biết đối phương diễn đoạn này kiểu gì, cũng muốn biết khuyết điểm của chính mình ở đâu.
Lúc này, Nhậm Dật Phi đã gặp người lái buôn. Người nọ gánh thùng gỗ, bên trong là cá vừa câu ở dưới sông.
Bởi vì cốt truyện là vô tình gặp phải, hai người bọn họ không cẩn thận va vào nhau, thùng gỗ văng nước làm ướt một góc áo của Nhậm Dật Phi,
“Ấy chết, cậu không nhìn đường sao?” Nhậm Dật Phi đang cầm lồng chim, một bên kẹp quần áo mùa đông, bây giờ còn phải xách thêm tà áo ướt nhẹp.
“Xin lỗi xin lỗi, vị gia này, ngài có muốn mua cá không? Cá vừa mới câu lên nên rất tươi, béo lắm cơ, ngài mang về nấu canh cá cũng được, nướng ăn cũng được, thái thái nhà ngài phải khen ngon đấy. Ngài có thể mua thêm một miếng đậu hủ rồi cắt nhỏ ra hầm chung, mùi vị không thể nào chê, người già hay trẻ con đều ăn được hết.”
Người lái buôn nhân cơ hội tìm cách bán cá, lời nói rành mạch rõ ràng, cái gì cá hầm đậu hủ, cái gì cá nướng mắm cà, giống như cá của anh ta chính là mỹ vị nhân gian.
Nhậm Dật Phi vốn không định để ý, ai ngờ nghe được mấy chữ người già trẻ con thì dừng chân: “Này, cá cậu bán thế nào?”
“Tôi có cá trích, cá trắm cỏ, cá chép…” Người bán thấy hắn định mua, anh ta lập tức hạ đòn gánh thấp xuống rồi đặt hai thùng gỗ lên đất, để Nhậm Dật Phi tự mình lựa chọn.
Hắn mua một con cá trích lớn bằng lòng bàn tay, Nhậm Dật Phi cò kè mặc cả một phen, dù bị người lái buôn châm chọc “nghèo còn trả giá” nhưng hắn vẫn mua, cốt truyện đến đây kết thúc.
Không ngờ đúng lúc đó, bên cạnh Nhậm Dật Phi chợt xuất hiện một người, đối phương chỉ vào cá trích trong tay Nhậm Dật Phi: “Tôi muốn mua cá này.”
Nhậm Dật Phi hơi dừng bước chân, người ở đâu nhảy vào kia vừa hỏi dứt lời, gã làm bộ mới nhìn thấy hắn: “Ô kìa, không phải tam gia hay sao? Với thân phận quyền quý của ngài, sao ngài còn tự thân ra ngoài mua cá?”
“Thay đổi kịch bản?” Trong kịch bản không có đoạn nhân vật khác xuất hiện.
Dường như Niên Thiên Hỉ thoáng hiểu ra chuyện gì, đây là do thứ khác nhúng tay. Có điều hắn rất tò mò, không biết Nhậm Dật Phi sẽ làm sao ứng diễn.
Nhìn người đến hào phóng ném mấy đồng bạc, quần áo trên người cũng là hàng hiệu, có vẻ không thiếu tiền, người lái buôn lập tức quay đầu kêu: “Nhầm rồi nhầm rồi, cá trích của ngài phải hai đồng mới đúng.”
Cậu ta thấy tiền sáng mắt nên muốn trở mặt tại chỗ.
Nhậm Dật Phi đỏ mặt, cố gắng giải thích: “Sao cậu vô lý như thế chứ, nước miếng nhổ ra còn muốn nuốt lại! Cá này không phải do cậu nuôi, thức ăn của nó không phải do cậu bón, cậu chỉ cần bỏ ra chút sức lực mà cũng có mặt mũi đi đòi hai đồng ư?”
“Không cần biết ngài nói thế nào, hoặc là ngài bỏ ra hai đồng cầm đi, hoặc là ngài nhường cá cho vị gia đó.” Người lái buôn thuận đà leo lên, vì thêm một đồng tiền nên bỏ cả đạo đức nghề nghiệp.
Nhìn bộ dạng xảo trá của người lái buôn, thêm cả thanh niên hả hê đứng bên cạnh xem kịch, Nhậm Dật Phi chỉ cảm thấy đầu óc bốc khói vì tức giận.
Hắn lấy ra một đồng tiền làm bộ muốn đập, nhưng mà cuộc sống nghèo túng ngăn cản Nhậm Dật Phi. Do dự một hồi, cuối cùng hắn cắn răng rút một đồng bạc, còn lại nhét trở vào trong túi.
Nhậm Dật Phi hung hăng quăng đồng tiền vào trong thùng gỗ: “Giữ lấy, gia đây thưởng cậu tiền!”
Một đoạn này chỉ diễn nửa phút nhưng biểu tình hắn đã thay đổi mấy lần. Nhậm Dật Phi nhẫn nại, áp chế, rốt cuộc áp chế không được thì bùng nổ, ở giữa mỗi lần đều có đấu tranh nội tâm phức tạp.
Tuy là kịch bản được thêm vào đột ngột song Nhậm Dật Phi đã kết nối nó rất tốt, không khác nào phân cảnh trong kịch bản gốc.
“Mình thua rồi.” Niên Thiên Hỉ tự giễu. Nếu đổi lại là hắn, kịch bản từ đâu đột nhiên chen ngang, Niên Thiên Hỉ sẽ không xử lý tự nhiên như Nhậm Dật Phi được.
“Nỗ lực lâu đến vậy, cúi đầu khom lưng chỉ vì muốn sống sót, thật sự không cam lòng chút nào.” Đôi mắt Niên Thiên Hỉ đỏ ngầu.
Sống chết trước mặt, hắn mới biết công bằng và nguyên tắc gì gì đó đều có thể tạm gác sang một bên. Niên Thiên Hỉ chuyển mắt về phía đám NPC khác: Không, có lẽ vẫn còn hy vọng, trò chơi nhỏ rất muốn có được người chơi cao thủ, nó là trọng tài, cũng là người chơi…
Giống như chứng minh suy nghĩ của hắn, Nhậm Dật Phi vừa mới cầm cá và xách theo dây thừng chuẩn bị rời đi, đột nhiên đạo diễn đứng lên rồi lớn tiếng hô “cắt”.
Thanh âm đ*o diễn là tiếng ồn cắt ngang tình tiết câu chuyện, cũng phá hủy bầu không khí mà Nhậm Dật Phi cất công tạo nên. Hắn nâng mắt, thoạt nhìn không thể che giấu gai nhọn chính mình: Thời gian này quá mức trùng hợp.
Niên Thiên Hỉ chậm rãi đứng dậy, kịch bản trong tay đều bị móng tay hắn cào nát. Vui sướng chộn rộn khó tả, khóe miệng căng chặt của Niên Thiên Hỉ sắp khống chế không được: Không sớm không muộn, Nhậm Dật Phi thua hắn một giây.
Một giây mấu chốt, quyết định chuyện sinh tử.
“Năng lực xuất sắc thì thế nào? Một mình cậu ta có thể chống chọi với toàn bộ hoàn cảnh sao?” Niên Thiên Hỉ thầm nghĩ, “Giới giải trí chưa bao giờ thiếu chuyện này, người có năng lực vẫn sẽ bị người có bối cảnh áp chế.”
“Cậu ta đã quen với quy tắc ngầm từ lâu rồi đúng không, nước trong quá ắt không có cá.” Niên Thiên Hỉ tự nói, cảm giác chột dạ cũng dần tiêu tan.
Hắn không thay đổi được hoàn cảnh chống lưng tốt, Niên Thiên Hỉ càng không muốn thay đổi.
Sau một hồi trầm mặc thật lâu, Nhậm Dật Phi thẳng tay ném cá sống về lại thùng gỗ. Hắn vươn tay kia vuốt hết tóc mái ra sau đầu, biểu tình và ánh mắt bình tĩnh đến đáng sợ.
Nhậm Dật Phi nhìn về phía Niên Thiên Hỉ, đối phương vội vàng né tránh tầm mắt hắn, không dám nhìn thẳng Nhậm Dật Phi.
Trong lòng hai người bọn họ tự biết kết quả rõ ràng, mọi người chỉ đang giả ngây giả dại.
“Kết quả có rồi.” NPC sắm vai đạo diễn đi qua, nụ cười trên mặt cực kỳ dối trá, “Người chơi vừa thiếu một giây, tiếc quá đi mất, cậu chỉ thua một giây.”
“Thật ra cậu cũng rất ưu tú, đáng tiếc, đáng tiếc.”
“Cậu nhận thua đi.” Phó đạo diễn ở bên cạnh chen ngang.
“Đúng thế, thua thì phải nhận.”
Nhậm Dật Phi nhìn những người còn lại, đặc biệt là Niên Thiên Hỉ đang không dám nhìn mình. Thanh âm hắn đè xuống cực thấp, chẳng khác nào mây đen cuồn cuộn trước giông bão: “Các người cũng cảm thấy tôi diễn không tốt? Cho nên đồng tình kết quả này đúng không?”
“Đồng tình đồng tình.” Đám NPC lúc trước cầm máy quay, trợ lý ánh sáng vân vân đều cười hi hi ha ha, “Chúng tôi thấy hết đó, cậu diễn không giống kịch bản gì cả, cậu không sửa thoại mà là sửa kịch bản.”
“Đúng vậy, lời thoại cậu sửa ban đầu đó, nói cái gì bị quạ đen vứt bỏ. Ai bị quạ đen vứt bỏ? Đúng là tào lao.”
Một đám người vây quanh cười nhạo Nhậm Dật Phi, giống như người nhìn xem say mê lúc trước vốn không phải bọn họ.
Niên Thiên Hỉ muốn nói lại thôi, thân là một diễn viên, hắn cũng có sự kiêu hãnh riêng mình. Niên Thiên Hỉ sẽ không thừa nhận hắn thất bại.
Huống chi tình huống bây giờ còn rất đặc biệt, người thất bại sẽ phải tử vong, tử vong hoàn toàn.
Nếu có thể sống tạm thì tội gì lại muốn chết?
Giả sử Niên Thiên Hỉ là kiểu người thà chết chứ không chịu khuất phục, hắn sẽ không xuất hiện ở đây, trở thành gai nhọn sắc bén chuyên môn đối phó với người chơi Hoang Vu Chi Giác.
Sự kiêu ngạo của một diễn viên và mạng sống bọn họ, hai chọn một, còn cần Niên Thiên Hỉ mở miệng chọn sao?
“Cậu thua rồi.” Niên Thiên Hỉ hít sâu một hơi, “Cậu thua thật, rõ như ban ngày.”