Không lâu sau, đoạn băng ghi hình của siêu thị truyền tới máy tính bọn họ.
Tầm 7 giờ 50 phút buổi chiều, nhân viên tiệm sách Trương Việt xuất hiện trong video, trên tay cậu ta cầm một tờ giấy, nhìn là biết ngay có kế hoạch đến mua đồ rõ ràng.
Người nọ mua rất nhiều đồ dùng sinh hoạt, sau đó mua chút mì gói, đồ ăn vặt, đồng thời hỏi nhân viên cửa hàng lá trà ở đâu, cuối cùng khi rời đi còn mua rượu trái cây.
“Không phải anh ta.” Nhậm Dật Phi nói, “Nhìn chiều dài đơn mua sắm, đây là danh sách mua sắm của ba người. Hơn nữa lúc người này đi ngang qua khu bán trà, đôi mắt anh ta vẫn luôn dán lên kệ hàng cà phê. Bình thường những người thích uống trà sẽ không như thế. Cho nên anh ta mua giùm người khác.”
Mấy người còn lại gật đầu, bọn họ đồng ý kết luận của hắn.
Lại loại trừ thêm một người, cuối cùng còn hai người: Chủ cửa hàng Giang Đông và nhân viên cửa hàng đến công ty Chung Lam làm nhân viên chuyển phát nhanh, Lý Ngọc.
Nhậm Dật Phi nghiêng về chủ cửa hàng Giang Đông nhiều hơn.
Hắn từng có kinh nghiệm tiếp xúc vài lần với “quỷ”. Trong màn chơi mà Hà Tuấn chết, bọn họ gián tiếp đánh nhau một hồi, lúc đó Nhậm Dật Phi liền cảm thấy “quỷ” này không quyết đoán, thậm chí rất dễ bị dọa cho sợ hãi.
Sau đó, “quỷ” lợi dụng Hình Minh để đưa sổ nhật ký cho Nhậm Dật Phi, thoạt nhìn thủ đoạn càng hèn hạ, ném vào phim cung đấu chắc chắn không sống nổi tới tập thứ ba.
Tiếp theo nữa chính là hôm nay, không đúng, lúc này đã hơn một giờ, hẳn phải xem như ngày hôm qua. Hôm qua còn chưa kịp gặp mặt thì đối phương liền bỏ chạy trối chết.
Một người như thế sẽ đích thân đến công ty để tìm Nhậm Dật Phi sao?
Không, gã sẽ không.
Hơn nữa, dù Hà Tuấn có “trà xanh” đến đâu thì anh ta cũng là một người đàn ông trưởng thành, bắt Hà Tuấn kêu một người cùng tuổi hoặc nhỏ tuổi hơn mình là “Hình đại ca”, có lẽ anh ta không thể mở miệng nổi.
Bởi vì liên quan đến hoàn cảnh trưởng thành, những người lớn tuổi có lăng kính “ba” đặc biệt đối với Hà Tuấn, anh ta càng dễ bị người thoạt nhìn trầm ổn trưởng thành tác động.
Ông chủ Giang Đông càng phù hợp.
Lúc trước Nhậm Dật Phi chưa dám kết luận vội vì nhân viên cửa hàng Trương Việt cũng phù hợp điều kiện. Đối phương lớn tuổi hơn Hà Tuấn nhiều, nhìn qua có vẻ hào hoa phong nhã.
Song hiện tại đã loại bỏ Trương Việt, người còn lại chính là ông chủ tiệm sách.
“Bây giờ chỉ cần đợi người dân gọi điện thoại báo tin nữa thôi, dù sao một trăm vạn cũng rất hấp dẫn.”
Đối tượng hiềm nghi đã được xác định, hiện tại chờ mỗi lực lượng quần chúng ra tay. Nhậm Dật Phi vào phòng vệ sinh rửa mặt bằng nước lạnh, lúc ra ngoài thì thấy Salman đang dựa lưng vào tường đợi hắn.
“Nghĩ xong cách đối phó trò chơi nhỏ chưa?”
Nhậm Dật Phi gật gật đầu, được mấy giây lại lắc lắc đầu: “Cụ thể thế nào rất khó nói, nhưng mà tôi đã có kế hoạch.” Salman biết trên người Nhậm Dật Phi có rất nhiều bí mật, chẳng qua mỗi người đều có bí mật thuộc về riêng mình. Cùng lắm Salman chỉ lắm miệng hỏi một câu.
Quỷ không đáng sợ, trò chơi nhỏ sau lưng gã mới có chút phiền toái.
Lúc đó Salman số liệu hóa trò chơi nhỏ vì hắn đang ở trong trò chơi, hơn nữa còn có đạo cụ môi giới. Đợi rời khỏi đoàn tàu tuyệt vọng, Salman cũng không biết phải đối phó nó thế nào.
Khiêu chiến quỷ sau khi xác nhận nó cần người chơi đã chỉ ra quỷ tự mình khiêu chiến, những người khác không được can thiệp, chuyện này chỉ có thể để Nhậm Dật Phi suy nghĩ tính toán.
Dù Salman lo lắng ra sao đi nữa thì hắn cũng không thể chạy ra khiêu chiến thay cho A Phi.
“Anh trở về nhớ chuẩn bị một vài đạo cụ bảo vệ tính mạng.” Nhậm Dật Phi biết Salman lo lắng, có điều hắn không quá để ý tình huống chính mình. Cùng lắm thì thất bại, song Nhậm Dật Phi cũng sẽ không chết đi. Chỉ có hoàn cảnh Salman bây giờ là không quá an toàn.
Hắn viết bốn chữ vào lòng bàn tay Salman: hwzj (Hoang Vu Chi Giác).
Salman có thể số liệu hóa trò chơi nhỏ, như vậy lỡ hắn số liệu hóa Hoang Vu Chi Giác được thì sao? Salman nắm giữ một vũ khí trí mạng, cho dù hắn có ý định đó hay không, Hoang Vu Chi Giác vẫn sẽ cực kỳ kiêng kỵ hắn.
Đứng trên lập trường Hoang Vu Chi Giác, sự tồn tại của Salman chính là một loại uy hiếp.
Salman từ bỏ vũ khí giết chóc không khác nào tướng quân trao lại quân quyền, như thế hắn sẽ trở về cuộc sống bình thường trước đây, chuyện sống chết nằm trong tay kẻ khác.
Hoặc là Salman một bước không lùi, cuối cùng bị Hoang Vu Chi Giác xem như nhóm đối tượng phải thanh trừ đầu tiên, từ đây về sau không phải cậu chết thì là tôi mất mạng, quan hệ đôi bên căng thẳng vi diệu.
“Nếu là em thì sao?” Trầm mặc chốc lát, đột nhiên Salman quay sang hỏi Nhậm Dật Phi.
“Không có kiếm và có kiếm nhưng không dùng là hai chuyện khác nhau.” Nhậm Dật Phi mượn lời đại lão nào đó đáp.
Đừng nói giỡn, đương nhiên con át chủ bài phải trong tay mình, cho dù ở đâu đi nữa thì sức mạnh vẫn luôn đến từ nòng súng.
“Rất vui khi chúng ta lại có thêm một điểm giống nhau.” Salman khẽ cười, hắn rất sợ Nhậm Dật Phi khuyên hắn thỏa hiệp —— Mặc dù khả năng này vô cùng nhỏ.
“A Phi, em không cảm thấy chúng ta rất ăn…”
“Reng.” Salman còn chưa kịp nói xong chữ “ý”, tiếng chuông điện thoại chợt vang lên đánh vỡ bầu không khí hai người.
Nhậm Dật Phi quay đầu nghe điện thoại: “A lô, An tiểu thư?”
“À… Chung tiên sinh?”
“Ừm.” Thanh âm Nhậm Dật Phi lãnh đạm lẫn khách khí, “Xin hỏi An tiểu thư có chuyện gì không?”
Hắn vừa nói dứt câu, Nhậm Dật Phi liền nghe An tiểu thư ở đầu dây bên kia đè thấp giọng oán hận với người nào đó: “Cái thằng quỷ sứ, giờ này mà kêu chị đi gọi điện thoại, người khác hiểu lầm làm sao bây giờ?”
Cô nói xong thì buông ngón tay ra, thanh âm lập tức rõ ràng trở lại: “Thật ra là em trai tôi ——”
An tiểu thư bỗng bị người bịt miệng, bên kia đổi thành giọng nói của một thanh niên có hơi khẩn trương: “Khụ, tôi, là tôi. Sao, sao lúc tôi ra ngoài không nhìn thấy anh vậy?”
Nhậm Dật Phi nhướng mày: “Cậu vẫn ổn?”
“Vẫn ổn.”
“Ừ.” Nhậm Dật Phi hỏi, “Cậu ra ngoài khi nào?”
“Vẫn là giờ đó, nhưng mà lúc ra ngoài tôi không xuất hiện trên xe, mở mắt một cái đã trở về nhà. Chị tôi nói là nhìn thấy tôi nằm trên sàn nhà. Anh biết xảy ra chuyện gì không?”
“Tôi giống cậu.” Nhậm Dật Phi nói dối không chớp mắt, “Có lẽ đã xảy ra chuyện gì mà chúng ta không biết.”
“À.” Người bên kia tạm dừng thật lâu, không biết là đang suy nghĩ cái gì.
Nhậm Dật Phi nhìn đồng hồ, hiện tại đã hơn hai giờ sáng: “Nếu không có chuyện gì khác thì tôi cúp máy đây.”
“A a, đợi một chút. Khụ, anh có rảnh không? Không không, tôi muốn hỏi là, khi nào anh có thời gian rảnh? Chúng ta cùng ăn một bữa cơm nha? Đừng hiểu lầm, tôi chỉ muốn cảm ơn anh, không có ý gì khác, thật sự.”
Nhậm Dật Phi hơi nhíu mày, hắn vừa muốn mở miệng nói chuyện thì Salman đột nhiên dựa lại đây. Hắn gác cằm lên vai Nhậm Dật Phi, rõ ràng không ngủ nhưng trong miệng lại phát ra thanh âm mơ màng vì bị người quấy rầy giấc ngủ: “Lam, ai tìm anh giờ này vậy?”
Người bên kia giật mình không khác nào bị dây điện chích một cái: “Ai đó? Ý tôi là, không phải mấy hôm trước anh và chị tôi xem mắt không thành sao? Anh đây là?”
“Người nọ giống cậu, là người bạn tôi quen được “trên xe”.” Nhậm Dật Phi nghiêng đầu cảnh cáo người đang đu trên người hắn như khỉ: Đừng nghịch.
Salman làm động tác kéo khóa, khóe miệng lại nhẹ nhàng cong cong.
Dường như thanh niên trẻ nhận ra thái độ mình không đúng cho lắm: “Tôi không có ý gì, thật xin lỗi.”
“Không sao, đã trễ rồi, cậu mau đi ngủ đi.”
Nhậm Dật Phi cúp điện thoại, hắn vừa quay đầu liền nhìn thấy gương mặt tươi cười không vui của Salman: “Giọng điệu dịu dàng quá à, chỉ sợ tối nay đứa nhỏ kia mất ngủ.”
“Anh thích giọng điệu này lắm sao?” Nhậm Dật Phi kéo kéo cà vạt cổ áo, hắn đến gần Salman, dường như chóp mũi muốn đụng vào chóp mũi.
Salman ngừng thở.
Trong thế giới này, chiều cao bọn họ không chênh lệch quá nhiều, có điều thoạt nhìn Nhậm Dật Phi trưởng thành chín chắn hơn hắn, khí chất cũng mạnh mẽ áp đảo. Khi A Phi nhìn chăm chú một người, đôi mắt sâu thẳm không khác nào biển tình khiến lòng người mê muội.
Salman bị “biển tình” này choáng váng đầu óc, hắn không nhịn được vươn tay, chuẩn bị ôm lấy vòng eo mềm dẻo của đối phương.
“Tìm thấy rồi!… Khụ, cái cái kia, hai vị tiếp tục đi.” Tiểu Vệ mang theo cảm xúc kích động từ ngoài lao tới chợt nhanh nhẹn lùi về. Cậu ta lùi được hai bước thì quay đầu, xấu hổ nhỏ giọng thì thầm: “Ngại quá, nhưng mà các anh nhanh lên chút giúp em nha.”
Nhậm Dật Phi:…
Quần chúng báo tin, hơn nữa còn tặng kèm một đoạn băng ghi hình, trong video đúng là ba người đang lẩn trốn.
“Quan trọng là gã.” Nhậm Dật Phi chỉ vào chủ cửa hàng Giang Đông, hắn nói ra phán đoán chính mình. Ngoại trừ một vài chuyện không thể tiết lộ thì cái gì nói được, Nhậm Dật Phi đều nói hết.
Thông tin truyền lên bên trên rất nhanh.
“Tôi phải xin chỉ thị vì nơi đó khá phức tạp, nhân viên liên quan cũng nhiều.” Đội trưởng lớn tuổi lắc đầu, “Đó là một trường học đặc biệt.”
Không sai, ba người đang truy nã chạy vào một trường học đặc biệt, bên trong có rất nhiều học sinh ở nội trú.
Mặc dù trước mắt không biết bọn họ nắm giữ cái gì, song nếu lựa chọn chạy tới nơi này, chắc chắn ba người đã tính toán xong chuyện bắt cóc học sinh.
Khoảng năm phút sau, đội trưởng lớn tuổi cầm một chiếc điện thoại đi tới, ông đưa cho Nhậm Dật Phi nghe máy: “Lãnh đạo gọi điện.” Căn phòng nhỏ vốn dĩ đang rối loạn đột nhiên cực kỳ an tĩnh, mọi người đều hít thở chậm lại nhìn chằm chằm di động.
Nhậm Dật Phi sửng sốt một giây.
“Đồng chí Tiểu Chung.” Bên kia truyền tới một giọng nam ôn hòa, “Chúng tôi đã biết tình huống bên đó. Ý của chúng tôi chính là chỉ cần tốt cho xã hội, cậu không phải sợ hãi, chúng tôi sẽ hỗ trợ hết mình.”
“Đừng lấy nó làm gánh nặng áp lực bản thân, cậu đã làm rất tốt. Cứ to gan lớn mật đi làm thôi, quốc gia ủng hộ cậu.”
Nhậm Dật Phi lẳng lặng lắng nghe, cuối cùng đáp lời: “Vâng.”
Bộ máy lớn và phức tạp mang tên quốc gia bắt đầu làm việc, hiệu quả nhanh chóng ngoài dự đoán. Trong vòng mười phút, tất cả ban ngành đều phối hợp cùng hành động bọn họ.
Đoạn đường đi đến trường học đặc biệt được bố trí nhiều chướng ngại vật, hơn nữa huy động cảnh sát giao thông đứng gác. Các tay súng bắn tỉa được tập kết trong thời gian ngắn, thậm chí tổ chuyên gia đàm phán đang ở thành phố khác cũng lập tức chạy qua.
Chuyện này không thể càng thêm chậm trễ, đám người Nhậm Dật Phi bắt đầu lái xe xuất phát.
Tiểu Vệ ở trên xe vừa sốt ruột vừa hưng phấn, đây là lần đầu tiên cậu ta tham gia nhiệm vụ thế này. Thanh niên trẻ tuổi còn lại thoạt nhìn chín chắn hơn nhiều, nếu không phải đôi tay đang nắm chặt căng thẳng thì sẽ không đoán ra tâm tình thật sự.
Nhậm Dật Phi yên lặng nhìn không trung, hiện tại bầu trời đêm rộng lớn không có ánh trăng, cũng không có sao trời, chẳng khác nào bị một tầng sương đen bao phủ.
Xe ô tô chạy vào vị trí mục tiêu, đây là một khu phố cũ đang phá bỏ và di dời phân nửa.
Ba giờ, khu phố tĩnh mịch không chút tiếng động, đúng là lúc mọi người chìm vào giấc ngủ sâu.
Cửa trường học đã bị cạy mở, bảo vệ nằm sấp trên bàn, không biết khi nào bị người đánh hôn mê.
Lúc đám người Nhậm Dật Phi đến nơi, khu dạy học và khu nghỉ ngơi bên trong là một mảnh đen nhánh. Tổ bộ đội đặc chủng được huấn luyện chuyên nghiệp lặng lẽ lách vào như những cái bóng, bọn họ chờ đợi mệnh lệnh cấp trên.
“Giờ này mọi người đều đang ngủ.” Người phụ trách hành động lần này cau mày, “Trước tiên xác định vị trí mục tiêu.”
Bọn họ mang theo cảnh khuyển, những chiến sĩ có thể ngửi được mùi vị của kẻ phạm tội cách tận mấy dặm. Đám người xác định hướng đi của ba người kia rất nhanh, mục tiêu ở ký túc xá học sinh đặc biệt. Tất cả mọi người cùng hít hà một hơi, rốt cuộc chuyện bọn họ lo lắng nhất vẫn đến.
“Đi lên xem xét, xác định vị trí cụ thể của mục tiêu.” Người xuất phát hiện tại là tổ bộ đội đặc chủng với kỹ năng chuyên nghiệp và thân thủ nhanh nhẹn.
Nhậm Dật Phi nhìn bọn họ không khác nào mèo nhỏ nhảy tường, trong chớp mắt đã biến mất khỏi mấy thang lầu, hắn vươn tay xoa xoa huyệt thái dương. Trời đã khuya nhưng Nhậm Dật Phi lại không hề buồn ngủ, hắn chỉ cảm thấy có chút mỏi mệt.
Thời gian trôi qua từng phút từng giây, tích tắc, kim giây di chuyển cực kỳ chậm chạp.
“602.” Bên trên truyền xuống tin tức, có một tin tốt và một tin xấu.
Tin tốt là bọn họ không mang vũ khí nóng, cũng không có vũ khí sát thương quy mô lớn như bom đạn linh tinh. Tin xấu là bốn đứa nhỏ đang ngủ trong phòng 602 đã bị bắt làm con tin.
“Chúng tôi sẽ lên nói chuyện với họ. Bên kia, mang học sinh và giáo viên khác xuống dưới.”
“Tôi cũng đi.” Nhậm Dật Phi lên tiếng, ánh mắt hắn cực kỳ kiên định, “Gã rất hận tôi, có lẽ nhìn thấy tôi sẽ mất khống chế cảm xúc, đúng là cơ hội tốt cho các anh hành động.”
Nhậm Dật Phi lên lầu, bên cạnh hắn có cả Salman. Ba người trong hiệu sách dùng dao găm chỉ vào bốn đứa nhỏ đang sợ hãi co ro, bọn họ không biết vì sao mình lại bại lộ.
“Là chúng mày!” Ba người trông thấy Nhậm Dật Phi và Salman, thậm chí liếc mắt một cái đã nhận ra đối phương, “Chúng mày dám tìm chính phủ hợp tác? Chúng mày… Không sợ chết sao?”
“Sợ chết sẽ không xuất hiện ở nơi này.” Nhậm Dật Phi mỉm cười, “Tôi không giống các anh, tôi luôn luôn bằng lòng tin tưởng quốc gia tôi vô điều kiện.”
Nói rồi hắn nhìn về phía hai nhân viên cửa hàng: “Tôi biết các anh bị uy hiếp.”
Hai nhân viên theo bản năng liếc sang chủ cửa tiệm Giang Đông.
Quỷ đã bại lộ, chỉ cần Nhậm Dật Phi hô lên cái tên gã, thế giới này lập tức kết thúc.
“Hà Tuấn rất nhớ anh.” Hắn bình tĩnh quan sát chủ tiệm sách, đồng thời chú ý đến biểu tình không thể khống chế của đối phương, “Xin chào X tiên sinh, quỷ, chủ tiệm sách Giang Đông.”