Trong “cuộc trò chuyện” của em gái nguyên chủ, cô bé và hai người bạn chung phòng vẫn luôn chơi cùng nhau, đúng là hoa khôi Hương Tuyết và nữ sinh Tiểu Mẫn. Trong phòng còn một nữ sinh khác, chẳng qua số lần cô xuất hiện không nhiều, là một nữ sinh rất ít nói và có thành tích học tập tốt.
Bởi vì Hàn Phỉ Phỉ gọi cô là “học bá kiệm lời như vàng”.
Chuyện này không ngoài dự đoán Nhậm Dật Phi. Nếu không chung phòng ngủ hoặc có quan hệ thân cận, cô bé sẽ rất khó biết được thông tin “thư mời của giáo bá bị từ chối”.
Thứ làm hắn tò mò hơn hết là ai lan truyền thông tin Hàn Phỉ Phỉ mang thai ra ngoài? Ai là người đổ dầu vào lửa cho những lời đồn đằng sau?
Chắc chắn lúc trước, lời đồn trong trường đã rất gay gắt nên cô bé mới bị buộc thôi học, thậm chí lựa chọn nhảy lầu tự sát.
Có điều vì sao nguyên chủ lại quan tâm tổ chức xã hội đen ở gần trường Giang Thành? Dường như em gái cậu ta chưa từng xuất hiện cùng đám người này bao giờ, lần xuất hiện chung duy nhất chính là tin đồn trên diễn đàn trường, nói Hàn Phỉ Phỉ kết giao với bạn trai ngoài xã hội.
Đương nhiên đây là tin nhảm bị đồn thổi, sinh hoạt thường ngày của thiếu nữ rất đơn thuần, cô bé chỉ yêu thầm một người, hơn nữa còn không dám nói ra.
Cuộc đời Hàn Phỉ Phỉ đột nhiên thay đổi, tất cả xuất phát từ tấm thiệp mời đó.
Đôi mắt Nhậm Dật Phi nhìn vào màn hình máy tính tối đen vì ngừng chuột đã lâu, bên trên phản chiếu bóng dáng một nam sinh trẻ tuổi. Cách thời không, bọn họ đối diện nhau, giống như bắt gặp chính mình vặn vẹo xuyên qua một tầng gương.
Nếu hắn cũng có một người em gái, lúc chưa sinh ra đã ở bên nhau, lúc sinh ra rồi cũng ở bên nhau, ở bên nhau từ khi còn rất nhỏ, lớn lên vẫn luôn liên lạc, tình cảm và máu mủ như gắn liền một chỗ.
Nhưng rồi một ngày nọ, bỗng nhiên cô bé bị người khác hại chết, trong khi pháp luật lại không có cách nào định tội được kẻ ác, Nhậm Dật Phi sẽ làm thế nào đây?
Đêm đã khuya, hắn tắt đi laptop, sau đó nằm nhớ lại từng thông tin trong tài khoản mạng và lời đồn trên diễn đàn.
Nhậm Dật Phi đã có được phân nửa mảnh ghép của trò chơi ghép hình, nửa còn lại đang giấu trong túi đựng nhỏ màu đen, giấu trong cuộc trò chuyện giữa các học sinh trong lớp.
Chỉ cần tìm ra manh mối then chốt, chân tướng mọi chuyện liền xuất hiện trước mặt.
Đến lúc đó… Chính tay hắn sẽ đưa tiễn bọn họ, xuống địa ngục.
Salman vẫn luôn chờ đợi tin tức gợi ý của Hoang Vu Chi Giác, trong khi bạn cùng phòng hắn đã đi ngủ từ lâu. Người nọ nhắm mắt nằm ngay ngắn, chân mày cau chặt.
Cứ nghĩ đến đây chính là Sơn Xuyên phiên bản trong quá khứ, Salman lập tức cảm nhận được hơi thở u ám bám quanh người cậu ta, không khác nào rắn độc bị chọc giận đang âm thầm ẩn nấp, một khi ra tay sẽ tấn công điểm trí mạng đối phương.
11 giờ, Hoang Vu Chi Giác đưa tới tin tức:
[Đêm thứ nhất: Quân cờ.]
Không có người chơi tử vong.
Salman nhíu mi, tin tức nhắc nhở không rõ ràng chút nào, đương nhiên làm người ta không sờ được manh mối. Chẳng lẽ nó ám chỉ người nào đó đã bị lợi dụng?
Hắn ôm theo nghi ngờ rồi chậm rãi chìm vào giấc ngủ. Lúc Salman đã hít thở vững vàng, Nhậm Dật Phi ở bên kia lại đột ngột mở mắt, hắn nhìn thẳng trần nhà trong bóng đêm.
Nếu người nằm đó không phải Salman mà là một NPC, Nhậm Dật Phi sẽ dùng huyễn diễn tạo ảo ảnh bản thân đang nằm đây, sau đó lẻn ra ngoài thăm dò tin tức. Nhưng mà Salman quá nhạy bén.
“Không sao, bây giờ chỉ mới ngày đầu tiên.” Nhậm Dật Phi lại lần nữa nhắm mắt.
Salman thức dậy vào khoảng sáu giờ, trời bên ngoài sáng hẳn. Có điều bạn cùng phòng ở giường bên thì dậy sớm hơn hắn, chăn gối người nọ đã xếp thành hình vuông, đồ ngủ cũng được xếp chỉnh tề chất chồng lên nhau, đặt bên cạnh gối ngủ.
Đồng thời đèn phòng tắm đang bật.
Hiện tại Nhậm Dật Phi đang ở trong phòng tắm song không phải mới vào, hắn đã đứng nơi này một lúc.
Nhậm Dật Phi cầm một tập vở nhỏ được lấy từ túi đen. Tập vở lớn bằng lòng bàn tay, độ dày khoảng một đốt tay, bên trong ghi lại chi tiết về đặc điểm tính cách, sở thích và nhược điểm của hơn 30 học sinh.
Công tác chuẩn bị đủ chu đáo tỉ mỉ.
Đồng thời túi đen còn đựng một tờ báo cũ, đây là tờ báo ba năm về trước ở một thành phố khác.
Hắn đọc qua một lượt, tất cả đều là tin tức thời sự trong năm, chẳng hạn như vấn đề an toàn thực phẩm của thương hiệu nào đó, tai nạn giao thông ở địa điểm nào đó, điều luật mới được ban hành vào một ngày nào đó… Điểm đặc biệt duy nhất chính là, các vụ án giết người hàng loạt lúc ấy rất có tiếng vang.
Nạn nhân đều là những cô gái xinh đẹp trẻ tuổi, các cô bị sát hại rồi chế tạo thành búp bê.
Nói thật, lúc Nhậm Dật Phi nhìn thấy tin tức liên hoàn án trên báo, hắn không nhịn được kinh ngạc một phen. Nếu Nhậm Dật Phi mang theo sư rối gỗ vào phó bản, nói không chừng Trịnh Huy sẽ rất vui vì gặp được đồng loại.
Nhưng mà tin tức này thì liên quan gì đến tình huống lúc bấy giờ? Liên hoàn án năm xưa đã được người phá giải, thậm chí còn cứu một cô gái thành công, dù sao nó cũng đã trở thành cát bụi của lịch sử.
Tiếng động Salman vừa tỉnh dậy đánh tan suy nghĩ Nhậm Dật Phi, hắn lập tức ấn xả nước bồn cầu rồi đi tới phía trước bồn rửa mặt để đánh răng rửa mặt.
Vài phút sau, Nhậm Dật Phi đi ra khỏi phòng tắm, hắn gật đầu với Salman xem như chào hỏi, cuối cùng về ngồi ở mép giường sắp xếp lại đồ dùng cá nhân.
Salman đã thay quần áo xong, hắn chậm rãi nhìn người nọ một cái rồi mới đi vào phòng tắm.
Phòng tắm vẫn còn mang theo hơi nước. Salman nhìn thoáng qua xung quanh, sau đó đột nhiên hắn nhón chân, duỗi tay chạm vào bóng đèn.
Bóng đèn rất nóng, chứng tỏ không phải dây tóc bóng đèn mới thiêu đốt gần đây mà là đã thiêu đốt được một thời gian. Bạn cùng phòng ở lâu trong phòng tắm như vậy, sẽ không phải vì cậu ta đang bị táo bón, chậc, không biết người nọ có bí mật gì không muốn cho ai biết.
Nhậm Dật Phi sắp xếp túi đen xong, hắn tranh thủ thời gian mở xem điện thoại di động. Điện thoại di động này không cài đặt mật khẩu, Nhậm Dật Phi có thể mở ra trực tiếp, pin hiển thị cũng đầy.
Về cơ bản thì điện thoại không có thông tin gì, ngay cả danh bạ điện thoại cũng hoàn toàn trống không, ngoại trừ một ứng dụng có người.
Bên trong có ba người: “Nghệ thuật gia”, “cây trúc đào” và “người làm giáo dục”.
Phía trên không thấy lịch sử trò chuyện, dường như đã bị nguyên chủ xóa bỏ, chỉ có tin nhắn mới là vẫn còn nguyên vẹn. Đúng vậy, hôm qua ba người này đều nhắn cho Hạ Xuyên.
“Cảm ơn H, tôi đã nhìn thấy món quà đó rồi, đúng là cực kỳ mê người, dù ở trong bóng đêm song vẫn lấp lánh phát sáng. Làn da mịn màng và đôi môi đỏ xinh đáng yêu như búp bê ấy nhỉ. Mong đợi quá đi thôi, có lẽ sẽ là tác phẩm thành công nhất của tôi.” Người gửi: “Nghệ thuật gia”.
“A a a đáng ghét quá, dùng vẻ mặt ngây thơ để nói mấy lời buồn nôn, muốn giẫm đạp lên tính cách tốt bụng mà tôi xây dựng hả, con đĩ này! Không biết làm thế nào mới có thể dạy cho nhỏ đó một bài học, kinh tởm.” – “Cây trúc đào”.
“Mệt mỏi ghê, rõ ràng ra ngoài chơi, cũng là lần du lịch cuối cùng nhưng vẫn thật phiền phức. Tủi thân.jpg.” – “Người làm giáo dục”.
Nhậm Dật Phi: “…”
Lượng tin tức trong ba tin nhắn này thật lớn. Rốt cuộc nguyên chủ đã bố trí cái gì rồi?
Dùng một chiếc điện thoại di động khác để liên lạc với ba người trên mạng, hơn nữa có vẻ như nguyên chủ sử dụng từng tính cách khác nhau để tiếp cận bọn họ, vì sao cậu ta lại làm thế? Có khi nào ba người đó là một bộ phận quan trọng trong kế hoạch mà Hạ Xuyên tính toán không?
Tất cả những gì nguyên chủ làm đều vì muốn báo thù, vậy nên đương nhiên bọn họ có liên quan đến hành động lần này.
Ra ngoài chơi, lần du lịch cuối cùng, người làm giáo dục, kết hợp ba chi tiết liền đoán ra danh tính của người làm giáo dục, đúng là cô Vương trong đội ngũ học sinh.
Lại nói, sơ yếu lý lịch từng nhắc nguyên chủ gây ảnh hưởng tới nơi du lịch mà cô Vương quyết định, làm thôn Ngô Đồng xuất hiện trong danh sách lựa chọn của cô. Khi đó Nhậm Dật Phi còn nghĩ Hạ Xuyên có sức ảnh hưởng vì cậu ta là “học sinh cưng”, xem ra hắn đã đánh giá thấp nguyên chủ.
“Cây trúc đào”, xinh đẹp nhưng có độc, không rõ thân phận.
“Nghệ thuật gia”, cách nói chuyện nguy hiểm giống biến thái cực kỳ, thân phận cũng không rõ.
Nhậm Dật Phi có chút rối rắm, hắn không biết nguyên chủ dùng thân phận gì để tiếp cận ba người? Thường ngày bọn họ vẫn nói chuyện với giọng điệu như nhau sao?
Vì muốn có nhiều tin tức hơn, Nhậm Dật Phi bắt buộc phải giao lưu với ba người bọn họ.
“Tôi rất vui vì cậu thích nó.” Nhậm Dật Phi thử trả lời thăm dò “nghệ thuật gia”. Hắn giả sử bản thân là một người bí ẩn, mạnh mẽ, mang trong mình tính chất biến thái nào đó.
“Đúng đúng, loại người này đúng là quá buồn nôn!” Bởi vì cây trúc đào dùng giọng điệu oán giận như với bạn thân nên Nhậm Dật Phi giả sử mình là một thiếu nữ bằng tuổi, có thể cùng khuê mật kể lể trò chuyện.
Cuối cùng hắn nhìn về người làm giáo dục. Dưới tình huống đã biết thân phận người làm giáo dục, lại xem giọng điệu tâm sự làm nũng của cô Vương, Nhậm Dật Phi có thể tưởng tượng, dường như cô rất tin tưởng người bạn bí ẩn ở bên kia trang mạng.
Một người đàn ông chín chắn trầm ổn, hơn nữa sự nghiệp thành đạt, khiến người khác có cảm giác an toàn tuyệt đối.
“Nhớ chăm sóc chính mình thật tốt, đợi đến lúc trở về thì tặng bản thân một khoảng thời gian nghỉ ngơi.” Nhậm Dật Phi gửi tin nhắn qua.
“Cạch.” Then cửa phòng tắm chuyển động, hắn lập tức cất điện thoại vào trong túi đen, sau đó làm như không có việc gì mà tiếp tục kiểm tra đồ vật cá nhân trong túi đã đủ hay chưa.
Cửa phòng tắm hoàn toàn mở rộng, Salman đi ra khỏi phòng, hắn liếc nhìn bạn cùng phòng một cái. Người nọ đang yên lặng cúi đầu sắp xếp đồ dùng, thoạt nhìn giống như một học sinh ngoan.
Lúc hai người ra ngoài, rất nhiều người trong đoàn du lịch vẫn chưa di chuyển. Có điều bữa sáng trong bếp đã được chuẩn bị xong, bọn họ có thể tự do gọi món ăn yêu thích. Phí bữa sáng tính chung với phí ăn ở.
Nhậm Dật Phi muốn gọi bánh bao hấp với sữa đậu nành, rốt cuộc lời nói ra lại là: “Lấy vài món có sẵn đi.”
Chẳng hạn nguyên chủ không thích ăn mấy thứ này, hắn còn có thể viện cớ gọi đại vì đói bụng nên không muốn chờ đợi.
Chẳng qua xem biểu hiện của đám học sinh đang lục tục đến đây, bọn họ không quan tâm Nhậm Dật Phi cho lắm, càng không có hứng thú với việc hắn ăn gì.
“Ở đây muỗi con mẹ nó nhiều vãi.” Lưu Kim Kiệt ôm cánh tay đi vào từ bên ngoài, đi chung cậu ta còn có nam sinh da ngăm đen và Trì Ba. Trì Ba nghiện thuốc vẫn luôn sờ sờ miệng.
“Ui, các cậu đều dậy sớm vậy hả?” Một lát sau, hoa khôi Hương Tuyết và Tiểu Mẫn cũng tới. Tiểu Mẫn chào hỏi mọi người, nam sinh đều đáp lời cô, nhóm nữ sinh thì không muốn nói chuyện với Tiểu Mẫn, hoa khôi đứng bên cạnh chỉ mỉm cười thẹn thùng.
“Tách.” Tiếng bấm máy từ đâu vang lên, đám học sinh còn tưởng rằng nam sinh yêu thích chuyện kinh dị chụp ảnh. Ai ngờ người tới là một người đàn ông tóc xoăn đội mũ ngư dân, anh ta đang cầm máy ảnh số chụp hình hoa khôi.
“Này! Đừng chụp ảnh người khác khi chưa được người ta cho phép chứ.” Có nữ sinh ở bàn khác đứng lên.
“Ngại quá, tôi lập tức xóa ngay.” Người nọ xấu hổ vỗ đầu, cuối cùng đi qua ngồi riêng một góc trong ánh mắt tức giận của mọi người.
Nhậm Dật Phi nhìn lướt qua đối phương.
Đám học sinh lần lượt đến phòng bếp, rất nhanh đã ngồi kín xung quanh. Chỉ còn bàn ăn của Nhậm Dật Phi với Salman bên này, bên kia có bàn ăn hoa khôi là vẫn dư ghế trống, vì vậy nhà nghỉ liền đặt thêm hai bàn vuông ở sân cạnh phòng bếp.
“Các cậu định đi chơi nơi nào trước? Tôi đã tra đường đi, đi thế này nhanh nhất nè.”
“Nhưng mà đi như thế sẽ bỏ lỡ giếng bát quái mất, chi bằng chúng ta đi đường vòng đi?” Đám học sinh vừa ăn sáng vừa nói kế hoạch mình.
Điểm hấp dẫn ở thôn cổ chính là các “truyền thuyết kinh dị”, chẳng hạn như gần bên thôn có một cái “lâu đài quả phụ” rất nổi tiếng, đúng là căn phòng cũ của những chủ nhân trên cổng thờ trinh tiết.
Ừ, hoặc là nói mộ của đám xác sống càng thích hợp hơn. Bởi vì sau khi các thiếu nữ đi vào, các cô đừng nghĩ đến chuyện có thể trở ra, nhất là những quả phụ không có con cái. Đây là một nơi cấm kỵ không cho người ngoài tiến vào.
Tham quan xong lâu đài quả phụ thì có thể đến từ đường địa phương, giếng cổ, mấy tòa nhà bỏ hoang vân vân, tất cả đều là kiến trúc xây dựng có người chết vài trăm năm trước, chúng tự mang âm khí âm trầm, ngay cả mùa hè lớn nhất năm thì vẫn làm người ta ớn lạnh từ bàn chân trở lên.
Đương nhiên, có vẻ rất nhiều người muốn đi xem cây đào trăm năm nhất. Đây là loài cây cổ trong truyền thuyết, nghe nói thu hút số đào hoa. Mặc dù lúc này không phải mùa hoa đào song khung cảnh xung quanh cây đào không tồi, rất thích hợp để mọi người chụp ảnh.
Có rất nhiều địa điểm du lịch ở bên trong thôn nhỏ, nói chung đủ cho bọn họ đi tham quan cả ngày.
Kế hoạch của đoàn người là 4 giờ hơn trở về, về đến thành phố là 11 giờ tối, sau đó từng người về nhà mình. Chuyến du lịch vỏn vẹn một ngày đến đây kết thúc.
Nếu nguyên chủ có kế hoạch gì đó, hắn cần phải hành động trước 4 giờ chiều nay.
Chẳng qua, chắc chắn phó bản sẽ không cho phép bọn họ rời khỏi phạm vi xảy ra câu chuyện. Nhậm Dật Phi nghi ngờ, cho dù hiện tại hắn không làm gì hết thì cũng sẽ xuất hiện chuyện ngoài ý muốn khiến bọn họ ở lại.
“Xin chào, tôi có thể ngồi ở đây không?” Trong lúc ăn, nhà bếp lại xuất hiện một vị khách lạ. Đó là một cô gái xinh đẹp trí thức, vẻ ngoài hơn hai mươi tuổi, mang theo cảm giác nhiệt tình đặc biệt. Cô chào hỏi hoa khôi và các học sinh: “Nghe nói hôm qua có một lớp học đến đây du lịch, thì ra là các em à?”
“Vâng, chị là?” Hương Tuyết chần chừ hỏi lại.
“Xem tôi này.” Cô gái ngượng ngùng đáp, “Tôi ở đây mấy hôm rồi, đến thôn để sưu tầm phong tục tập quán.”
Nghe vậy, đám người mới chú ý thấy cô gái đang mang một bảng kẹp giấy và một chiếc túi đựng tranh.
“Chị ơi, chỗ này vẫn còn ghế trống.” Tiểu Mẫn vừa cười mời cô vừa tò mò công việc nữ thanh niên, “Chị là họa sĩ ạ?”
“Ha ha, không hẳn, tôi chỉ là người vẽ tranh minh họa nhỏ bé thôi.” Cô gái ngồi xuống rồi chủ động đưa bảng kẹp tranh cho các nữ sinh xem.
Trên đó là một vài bức tranh phong cảnh xinh đẹp nhưng lại rất quỷ dị, một nửa vẽ hiện thực, một nửa vẽ ảo ảnh, còn có điểm nhấn đột phá hai chiều không gian.
“Cũng không phải.” Cô gái cười đáp, “Chỉ cần là thứ xinh đẹp thì tôi đều sẽ vẽ, ừm, tôi muốn giữ lại những thứ xinh đẹp trên thế giới này.”
“Mới sáng sớm đã nhao nhao ầm ĩ.” Một thanh âm mang theo làn khí lạnh phá vỡ cuộc trò chuyện trong bếp. Người đến là một thanh niên trẻ xăm trổ hai tay, đầu đinh, mặc áo bó đen, trông khá điển trai nhưng trên người lại mang khí chất dữ tợn.
Anh ta vừa xuất hiện, nhóm học sinh đang líu lo không ngừng lập tức yên lặng như bị áp chế huyết mạch, một đám người không ai dám lên tiếng.
Thanh niên xăm trổ đi ngang qua bọn họ, sau đó nói đầu bếp lấy cho một tô bún: “Thêm một quả trứng luộc, nhiều thịt băm chút.”
“Được.” Đầu bếp cũng không ngại anh ta, khi xoay người liền lấy một nắm bún.
Nhậm Dật Phi đang ăn bánh bao thì hơi nâng mi mắt. Lúc người nọ đi lướt qua đám người, hắn chợt ngửi thấy mùi hương đặc biệt của gỗ đàn hương.
Là người chơi Hoang Vu Chi Giác?
___
Hiện tại A Phi đã ngửi được “linh hồn kẻ mạnh” của 4 người, theo thứ tự là: Lâm Quan Nguyệt (mùi kẹo đắng caramel), Trần Thâm (mùi rượu mạnh), Kha Bắc (mùi anh túc), người chơi xăm trổ (mùi gỗ đàn hương). Hỏi, các chị nghĩ người chơi xăm trổ là ai?