Người đàn ông cầm máy ảnh đơn vẫn còn trộm nhìn hoa khôi, trong khi hoa khôi thì lại đang trò chuyện vui vẻ với họa sĩ tranh minh họa.
Hương Tuyết nói cô học mỹ thuật, hơn nữa đã thi đậu vào một học viện nghệ thuật, cô hy vọng họa sĩ tranh minh họa sẽ cho mình một vài lời khuyên.
Nhậm Dật Phi với thính giác nhạy bén lập tức nghe thấy, hình ảnh con dao rọc giấy rỉ sắt chợt lóe lên trong đầu, đồng thời bên trên con dao còn có dấu vết gọt bút chì để lại.
Hắn ngậm ống hút, sữa đậu nành trượt xuống cổ họng nhưng không cảm nhận được mùi vị gì đặc biệt.
Dường như Nhậm Dật Phi đã đoán ra món quà nguyên chủ tặng “nghệ thuật gia” là gì. Chẳng qua hắn không biết chính xác người nào mới là “nghệ thuật gia”.
Nhậm Dật Phi tự nhiên rút điện thoại di động, ngón tay ấn mở xem dự báo thời tiết. Bởi vì hắn di chuyển đến thôn Ngô Đồng nên vị trí định vị cũng đã thay đổi, thời tiết dự báo là thời tiết nơi này.
Đêm nay, sắp có cơn dông.
Cô Vương đi đến phòng bếp rồi nói với đoàn học sinh trước mặt: “Để đảm bảo an toàn, cô đề nghị các bạn nên đi cùng nhau suốt chuyến tham quan. Dù sao đây cũng là một nơi xa lạ, thậm chí từ xa xưa thôn xóm đã tồn tại nhiều nguy hiểm tiềm tàng khó lòng nhận thấy.”
Đám học sinh nói vâng theo lẽ thường, thanh âm yếu ớt có lệ.
“Vậy chúng ta xác nhận trước đi, bạn nào sẽ tổ đội với bạn nào. Khi không thể liên lạc với một người trong nhóm thì cô sẽ tìm người còn lại.” Cô Vương nói.
Nhóm học sinh cảm thấy hơi không kiên nhẫn. Bọn họ nghĩ mình đã trưởng thành, đương nhiên có thể tự do quyết định hành trình di chuyển của bản thân, có điều vì vẫn còn là học sinh nên lại theo thói quen nghe theo lời giáo viên.
Mặc dù không tình nguyện chút nào, rốt cuộc đám học sinh vẫn lần lượt đi lên báo tên người còn lại trong nhóm.
Hoa khôi Hương Tuyết và Tiểu Mẫn chung nhóm, nam sinh da ngăm đen và Trì Ba đăng ký tên, song Trì Ba cứ lơ lễnh đâu đâu. Bởi vì cậu ta đang lên cơn thèm thuốc nhưng lại tìm không thấy gói thuốc.
“Không thì lát nữa tao với mày đi mua?”
Trì Ba gãi gãi đầu: “Sáng ra tao đi xem thử rồi, ở đây không bán.”
Thuốc lá.
Nhậm Dật Phi nhớ tới gói thuốc đựng trong túi đen, chẳng qua hiện tại hắn còn chưa đoán được mục đích Hạ Xuyên muốn sử dụng.
“Giang Thiếu Ba, còn em?” Đột nhiên cô Vương hỏi Salman.
Đám học sinh đều nghĩ chắc chắn hắn sẽ lựa chọn trở thành vệ sĩ cho nhóm người hoa khôi, không ngờ Salman lại chỉ tay về phía Nhậm Dật Phi đang vùi đầu uống sữa đậu nành: “Cậu ta.”
Sơn Xuyên một trong Thập Đại, người kích hoạt nhiệm vụ phó bản.
“Hạ Xuyên, em thì sao?” Cô Vương hỏi Nhậm Dật Phi.
Nhậm Dật Phi ngẩng đầu nhìn Salman, sau đó hắn gật đầu không nói lời nào: So với NPC, tỷ lệ bại lộ thân phận người chơi khi ở cùng Salman càng thấp.
“Đợi đã, thêm em nữa cô ơi.” Người nói chuyện chính là Lưu Kim Kiệt vẫn luôn nhắm vào Nhậm Dật Phi lúc trước. Cậu ta nhe răng cười nham hiểm, đôi mắt chuyển động qua lại, nhìn không giống như suy nghĩ chuyện gì tốt lành.
“À, Lưu Kim Kiệt.” Cô Vương ghi cái tên này, “Vậy các bạn ba người một nhóm nhé.”
“Ba người quá đông.” Salman lười biếng mở miệng.
Cô Vương nhìn sang Nhậm Dật Phi. Nhậm Dật Phi trầm mặc một lúc lâu mới đáp: “Em cũng nghĩ vậy.”
Nói xong, hắn lập tức chuyển mắt về lại trên đĩa ăn. Xuất hiện thêm một thứ không thể kiểm soát, mọi chuyện càng trở nên phức tạp.
Cuối cùng Lưu Kim Kiệt đi cùng nhóm nam sinh da ngăm đen, cậu ta hung ác nhìn Nhậm Dật Phi chằm chằm. Trong khi Nhậm Dật Phi thì bận tháo kính xuống, hắn chậm rãi lấy khăn lau để lau mắt kính.
Salman nhìn Nhậm Dật Phi lau mắt kính cẩn trọng như mắc chứng cưỡng chế. Thoạt nhìn hành động của hắn không khác nào ngốc mặt ngẩn người, nhưng thật ra đây chính là thói quen mỗi khi Nhậm Dật Phi suy nghĩ. Lưu Kim Kiệt cứ nhảy lên nhảy xuống khiêu khích tìm đường chết, chưa chắc cậu ta sẽ không trở thành mục tiêu.
Chìa khóa xe điện tử điều khiển từ xa, dao rọc giấy rỉ sắt, thuốc lá, “món quà” theo lời nghệ thuật gia…
Nhậm Dật Phi thoáng bắt được ý nghĩ của nguyên chủ. Song vì hắn là kiểu người không thích mơ mơ hồ hồ, một khi đã muốn ra tay làm chuyện gì nghiêm túc thì phải biết đầu đuôi câu chuyện, có chính xác bao nhiêu người tham gia.
Một lát sau ăn xong bữa sáng, sóng ngầm đã bắt đầu dao động. Đến khoảng tám giờ, đám người lần lượt rời khỏi nhà nghỉ. Hôm nay bầu trời đầy mây, nhìn chung là thời tiết rất tốt để ra ngoài du lịch.
Hai người Nhậm Dật Phi rời đi sớm nhất, bởi vì bọn họ là hai người ăn sáng xong nhanh nhất.
Quầy lễ tân nhà nghỉ có cung cấp bản đồ thôn Ngô Đồng, bên trên đánh dấu từng địa điểm tham quan cụ thể. Hai người lấy một tấm bản đồ rồi đi qua tường xây bình phong, sau đó ra cửa nhà nghỉ.
Bởi vì địa điểm du lịch nằm rải rác khắp nơi nên bản đồ cung cấp 3 tuyến đường cho du khách, nếu muốn tham quan toàn bộ danh lam thắng cảnh thì phải đi tuyến đường dài nhất.
“Đi tuyến nào?” Nhậm Dật Phi hỏi Salman.
“Cậu quyết định đi.” Salman tỏ ra không thèm để ý. Nội dung phó bản vẫn chưa bắt đầu, đi nơi nào thì cũng như nhau.
Salman trong phó bản không “đáng yêu” như Salman ở Hoang Vu Chi Giác gì cả, trên mặt anh ta luôn là vẻ kiêu ngạo “cách xa tôi ra chút.”
Xem nội dung trong tập vở nhỏ, thái độ kiêu ngạo của giáo bá rất ấu trĩ và ấu trĩ theo kiểu thiếu niên phản nghịch, cũng không có tật xấu thích bài xích mọi người. Nếu đây là một cuộc thi diễn xuất, chắc chắn Salman đã OOC và bị loại ngay từ vòng giữ xe.
“Chúng ta đi giếng bát quái trước? Vừa lúc ở gần đây.” Nhậm Dật Phi vừa đi vừa nói chuyện, một tay hắn mở xem bản đồ, một tay bấm điện thoại, giống như đang tra xem địa điểm du lịch này có câu chuyện gì thú vị.
Thật ra Nhậm Dật Phi đã xem hết các câu chuyện của từng điểm tham quan, thậm chí hắn đọc qua một lần liền nhớ rất kỹ. Nhậm Dật Phi mở điện thoại, người liên lạc bí ẩn trên mạng đã gửi tin nhắn qua.
“Thứ xinh đẹp không chỉ hấp dẫn mỗi ong bướm kiếm tìm, thỉnh thoảng nó cũng sẽ hấp dẫn cả con rệp. Đúng là chịu đựng đồ ngu này quá đủ. Xem ra tôi cần phải dọn dẹp xung quanh một lượt thôi, để mấy thứ dơ bẩn đó trở về nơi dơ bẩn vốn có.” Người gửi là “nghệ thuật gia”.
“Tôi phải thừa nhận một chuyện rằng, lời khen ngợi sẽ làm tâm tình con người ta vui sướng. Nếu bên cạnh không có một kẻ đáng ghét thì tốt rồi.” – Cây trúc đào.
Về phần người làm giáo dục, tạm thời chưa có tin nhắn hồi đáp.
Nhậm Dật Phi không trả lời, hắn tắt điện thoại di động rồi tiếp tục đi về hướng giếng cổ.
Hai người bọn họ đều là người ít nói, cho dù một trước một sau di chuyển thì không khí xung quanh vẫn không khác gì lớp băng mỏng giữa trời đông giá rét. Ngược lại nhóm học sinh khác thì không hề giống vậy, bọn họ lướt qua Salman và Nhậm Dật Phi giống hệt như cơn gió, hơn nữa vừa đi vừa thảo luận xem nên đi chỗ nào trước rồi đến chỗ nào sau, có vẻ rất hoạt bát.
Hai người Nhậm Dật Phi im lặng nhìn nhóm học sinh kia chạy tới, sau đó cả hai tiếp tục im lặng đi thẳng một đường tới khu vực giếng bát quái.
Bọn họ đều rất thong dong, mặc dù có rất nhiều chuyện muốn làm nhưng ngoài mặt vẫn giữ nguyên vẻ nghiêm túc bình tĩnh, nhìn qua rất giống nhóm du khách bình thường đi quan sát giếng bát quái.
Đây không phải loại giếng nhỏ chỉ đủ cho một người chui xuống thông thường mà là loại giếng nước lớn, ánh mặt trời chiếu vào miệng giếng, dường như còn có thể trông thấy loài rùa bơi chầm chậm ngang qua.
“Đó chính là giếng long vương.” Bà lão đang múc nước giặt quần áo cạnh giếng chợt mở miệng. Bà búi tóc, mái tóc được cố định bằng một cây trâm gỗ đàn hương màu xanh lục, người mặc quần áo màu than chì cài khuy, phong cách phù hợp với thôn cổ.
Thôn Ngô Đồng có hơi khác biệt so với các địa điểm du lịch khác. Thôn này là thôn người sống, những nơi tham quan mà du khách muốn xem đều là đồ dùng hằng ngày của các thôn dân.
Bọn họ phơi hạt thóc ở lâu đài quả phụ, múc nước giặt quần áo ở giếng bát quái, ngồi đánh cờ dưới cây đào trăm năm. Phí tham quan của du khách là nguồn thu nhập ngoài ý muốn, chẳng qua thôn dân cũng không đặt hết phí sinh hoạt một năm lên trên người du khách bên ngoài.
“Các cậu là khách đến chơi nhỉ. Mấy ngày nay nhiều du khách đến quá, thật là náo nhiệt mà.” Cụ bà hơi vui vẻ, “Thanh niên trong thôn đều đã ra ngoài làm việc, lâu lắm rồi ta không gặp nhiều thanh niên trẻ tuổi như vậy.”
Bà cũng không ghét bỏ hai người vì nửa ngày mới trả lời một câu. Cụ bà nói rất nhiều, mãi đến khi đã giặt sạch quần áo.
Cuối cùng bà ôm thùng gỗ nhỏ rời đi, dưới ống quần dài rộng lộ ra hai đầu mũi nhọn nhỏ.
Bây giờ Nhậm Dật Phi mới để ý tư thế đi đường của cụ bà khá kỳ lạ: Trông bà khoảng chừng bảy tám mươi tuổi, thời gian sinh ra rơi vào giai đoạn đất nước giải phóng, vì sao vẫn còn hủ tục bó chân?
Hắn nhìn theo cụ bà tới gần một cái sân nhỏ, cửa sân mở ra, bên trong xuất hiện gương mặt của một cô bé. Có điều cô bé chỉ tò mò nhìn thêm một chút, rốt cuộc cửa lớn liền đóng lại.
Nhậm Dật Phi không nghĩ người nơi này vẫn còn giữ tư tưởng thời phong kiến, bắt phụ nữ phải đi chân bó.
Nếu thật sự có chuyện như thế thì đã đủ làm mạng xã hội ồn ào một trận. Hơn nữa các bé gái lớn lên sẽ phải đi học, loại chuyện bó chân mà bị người khác phát hiện ra, ba mẹ các cô bé sẽ bị cho rằng ngược đãi con trẻ.
Nhưng mà không khí nơi này thiên hướng bảo thủ thật.
Ở khu vực kinh tế kém phát triển, người già nắm giữ tư liệu sản xuất, những thanh niên thậm chí nữ thanh niên sẽ ít có cơ hội làm việc kiếm tiền, tất nhiên là tư tưởng người dân cũng có phần truyền thống và bảo thủ.
Nguyên chủ chọn thôn này du lịch, chẳng lẽ cậu ta có mục đích gì đặc biệt sao?
Hai người đi dọc theo khu vực giếng cổ, bọn họ đến địa điểm tham quan thứ hai là nơi người dân địa phương trồng dâu nuôi tằm, nghe nói tổ tiên bao đời đều là người nuôi tằm. Du khách có thể xem phương pháp người cổ đại nuôi tằm dệt vải.
Bọn họ còn có thể mua một ít vải dệt ở nơi đó, đây là một trong các loại đặc sản địa phương.
Hai người yên lặng đi về hướng thôn dân nuôi tằm mà không trao đổi gì. Nhậm Dật Phi cúi đầu xem điện thoại, hắn đọc hết tất cả bài viết trên diễn đàn trường từ lúc trước và sau thời gian em gái nguyên chủ tự sát.
Tin tức lớn như thế, đương nhiên không có khả năng học sinh không bàn luận cái gì. Dù sao trong mười lời đồn trên mạng, nhất định có trộn lẫn một câu là sự thật.
Đoàn người sẽ về thành phố vào lúc bốn giờ chiều, thông tin này không khác nào một câu thần chú, buộc Nhậm Dật Phi phải điên cuồng tìm kiếm manh mối. Nhưng hắn muốn tỏ vẻ chính mình hiện tại đang rất bình tĩnh, ai nhìn cũng nghĩ đúng là một du khách nhàn hạ.
Cách túi quần, Nhậm Dật Phi chạm vào chìa khóa điện tử ở phía trong. Nếu vạn bất đắc dĩ không thể thay đổi tình huống, hắn sẽ thử một lần.
“Có vẻ cậu không hứng thú với du lịch.” Lần đầu tiên Salman đánh vỡ bầu không khí trầm mặc của hai người.
“Đây không phải địa điểm tôi đã chọn, quá mức bảo thủ, khắp nơi luôn tràn ngập hơi thở mốc meo.” Nhậm Dật Phi nhẹ giọng đáp.
Salman không nói gì. Bởi vì hắn cảm giác thứ gì đó giống như trực giác đang nhắc nhở Salman nên để ý bạn cùng phòng nhiều hơn. Có khả năng vì người nọ từng là quá khứ của một người chơi Hoang Vu Chi Giác, thế nên Salman mới có linh cảm này?
Nơi trồng dâu nuôi tằm cách đó không xa, hiện tại do một cặp phụ nữ quản lý. Bọn họ còn tuyển hai công nhân làm việc, bây giờ vẫn trồng dâu và nuôi tằm theo phương pháp cổ truyền.
Nhậm Dật Phi nhìn sơ qua, tất cả đều là bản ghi chép và giới thiệu công cụ nuôi tằm. Chẳng qua vì hắn cũng làm được phương pháp này nên không hứng thú lắm, tay vẫn cầm khư khư điện thoại di động.
Trồng dâu nuôi tằm theo phương pháp cổ truyền không có gì đáng để ca ngợi, ngoại trừ việc nó là truyền thống. Nó không thể giúp gia tăng sản lượng sản phẩm, không thể cải thiện chất lượng tơ tằm, cho dù quan sát ở góc độ nào thì bọn họ nên tham khảo các phương pháp sản xuất khoa học sẽ tốt hơn.
Nói chung không tính trang thiết bị hiện đại không thể phá bỏ và những thứ phổ biến chung chung, một khi thương nhân bắt đầu nói chuyện, hãy cảnh giác cẩn thận. Bởi vì bọn họ sắp khiến chúng ta cam tâm tình nguyện chi tiền vì “chuyện xưa”.
Salman hỏi chuyện trong thôn, hắn nói mình là người yêu thích văn hóa dân tộc và những tin đồn quỷ dị. Ban đầu công nhân làm việc còn lạnh nhạt không muốn đáp lời, mãi cho đến khi Salman vung tiền mua ba tấm chăn lụa, một cái ba nghìn tệ.
Dưới năng lực đồng tiền, công nhân liền nhiệt tình rất nhiều.
“Chuyện đó hả, cậu hỏi tôi là hỏi đúng người rồi.” Công nhân tỏ vẻ thần bí, “Người trong thôn chúng tôi, sau tám giờ sẽ không ra cửa nữa. Nếu đi trên đường có người gọi tên thì nhất định không được quay đầu, cũng không được đáp lại.”
Nhậm Dật Phi và Salman đều im lặng nghe công nhân kể chuyện.
Đa số những ngôi làng cổ xưa đều sẽ có mấy câu chuyện truyền miệng kỳ bí, bởi vì không ít người đột tử. Mà lời đồn trong thôn Ngô Đồng lại càng nhiều hơn do bốn cổng thờ trinh tiết và lâu đài quả phụ.
Đương nhiên trong số đó, câu chuyện thần bí nhất vẫn là lâu đài quả phụ.
Công nhân nói thỉnh thoảng vào buổi tối, người dân sẽ nhìn thấy rất nhiều bóng người ở bên trong lâu đài, bọn họ đều là vong hồn của những quả phụ từng sống nơi đó, vì chết bên trong nên không chịu rời đi. Lúc làn sóng du lịch thôn cổ còn phổ biến, không ít người đến lâu đài thám hiểm, thử thách nửa đêm lẻn vào lâu đài quả phụ.
Vài người tình cờ trông thấy vong hồn các cô, song phần lớn bọn họ đều không thu hoạch được gì.
“Người địa phương chúng tôi đều đã từng gặp phải. Ông nội tôi nói rằng bởi vì nhiều người sống trong thôn, lại còn là thanh niên có dương khí mạnh nên chúng nó mới không dám ra ngoài.” Công nhân nói.
“Các cậu đừng không tin, lúc trước nơi này vẫn còn chưa khai phá, hàng ngày đều có phụ nữ thường xuyên chạy vào treo cổ. Đang yên đang lành, vài người đã lớn tuổi, tình cảm vợ chồng không đến nỗi nào, tự dưng lại bỏ chạy đi vào.”
Hai người Nhậm Dật Phi không hề hé răng, kỹ năng và đạo cụ trên người bọn họ đều xác nhận thế giới phó bản này không có yếu tố thần quái. Tất cả truyền thuyết kinh dị đều là do tâm lý sợ hãi của con người thêu dệt.
Ba tấm chăn lụa được đóng gói rất nhanh, Salman thanh toán tiền để các cô đưa đến nhà nghỉ du khách, sau đó tiếp tục cùng Nhậm Dật Phi xuất phát.
“Nếu cậu không hứng thú thì chúng ta trở về?” Đột nhiên Salman mở miệng, “Trông cậu như đang có việc bận.”
Nhậm Dật Phi cầm điện thoại: “Tôi không có việc bận. Hơn nữa nếu đã đến đây thì phải đi tham quan. Cậu có việc bận sao?”
“Không có.”
“À.”
Hai người lại lần nữa di chuyển, lúc này bọn họ sắp đi đến lâu đài quả phụ nổi tiếng nhất thôn cổ.