Tháng Ngày Tôi Ngụy Trang NPC Trong Trò Chơi Sinh Tồn

Quyển 8 - Chương 219: Chim Trong Lồng



“Gọi người đến thu dọn một chút đi.” Bác sĩ lắc đầu, xác nhận người đã chết.

Nhưng mà người thân Trì Ba không có đây, cho dù là cô Vương đi nữa thì cũng không thể lau sạch thi thể thiếu niên đang nằm trong bãi nôn, càng đừng hy vọng gì ở đám học sinh bên ngoài, bọn họ đã sắp bị dọa cho phát điên.

“Mẹ ơi, mẹ ơi.” Có người gọi điện thoại di động với người nhà, “Con sợ quá.”

“Tôi phải về nhà! Bây giờ phải về nhà ngay!” Bọn họ la hét chói tai, cả người vẫn luôn run rẩy.

Ban đầu bọn họ còn vô cùng hào hứng đi du lịch thôn cổ, nhưng chỉ trong thời gian một ngày, một bạn học đã chết, hai bạn học bị biến thái theo dõi, hiện tại đám người không thể trở về, tâm lý nhóm học sinh đều hoàn toàn đổ sụp.

Ngay cả Hương Tuyết và Tiểu Mẫn đang cào xé nhau cũng không ngờ đến hướng phát triển này. Rõ ràng là chuyến du lịch tốt nghiệp yên ổn, vì sao cuối cùng lại có người chết? Người nọ có bệnh gì chưa phát hiện ư? Đã học chung ba năm cấp ba, sao bọn họ không biết gì cả?

Tiểu Mẫn buông đôi tay đang túm tóc Hương Tuyết, cô cảm thấy chính mình cần không gian yên tĩnh.

Hương Tuyết ngơ ngác nhìn về phía gian phòng Trì Ba, đột nhiên nảy lên suy nghĩ: Mình vừa mới mất tích, dù sao cũng có thể rửa sạch hiềm nghi trên người mà đúng không?

Cô Vương nói bác sĩ ở lại, cô gọi 110 rồi báo cảnh sát tình huống ở nơi này, đồng thời tỏ vẻ có lẽ nguyên nhân cái chết do con người gây ra. Bây giờ cô Vương đã phong tỏa hiện trường, hy vọng bọn họ có thể đến nhanh chút.

“Cảnh sát sắp tới?” Nhậm Dật Phi nghe tiếng nói chuyện, hắn muốn đặt tay lên túi quần mấy lần song vẫn chọn từ bỏ. Tuy thôn xóm ít người, hiện tại còn đổ mưa, nhưng nói không chừng trên cầu đang có người vô tội. Ngộ nhỡ…

Bọn học sinh đều muốn về nhà ngay lập tức, bọn họ vây xung quanh cô Vương và tài xế xe buýt, người người chen nhau mở miệng nói chuyện.

“Đủ rồi!” Cô Vương vốn đã tâm phiền ý loạn rốt cuộc lạnh mặt, “Nơi đây không phải nhà các bạn, các bạn đừng nghĩ mình muốn cái gì là sẽ có cái nấy. Có người chết biết không? Trước khi cảnh sát đến nơi, ai cũng không thể đi!”

“Tôi không thể ở mãi nơi này được, nơi này chết người đó!”

Cô Vương nhìn xem sắc trời rồi thở dài một hơi: “Nếu các bạn không đợi ở đây thì đợi ở đâu? Bên ngoài vẫn còn mưa, giả sử các bạn mắc mưa rồi không may bị bệnh, không phải càng làm cho người thân lo lắng hả?”

“Hóa ra cô cũng biết chuyện mắc mưa sinh bệnh à, vậy mà lúc nãy còn muốn chúng tôi chạy đi tìm người. Làm giáo viên dễ dàng quá ha, chỉ cần thoải mái ra lệnh cho học sinh là được.”

Dường như giữa giáo viên dẫn đoàn và nhóm học sinh đã hình thành quan hệ đối lập, cô Vương cũng không biết nó xuất hiện bao giờ, nhưng cô có thể cảm nhận được sự ghét bỏ và bài xích tự đáy lòng bọn họ.

Những học sinh đang đứng dưới hành lang nhìn cô Vương bằng ánh mắt nghi kỵ, lời nói ra cũng là như thế.

“Chẳng qua chỉ là bỏ tiền thuê giáo viên, cô nghĩ rằng cô là ai chứ?”

Nhậm Dật Phi đứng ở trong góc, hắn rất muốn vỗ tay cho cốt truyện xuất sắc trước mặt. Quả nhiên lúc nguy hiểm mới sáng mắt ra, tính người thế nào sẽ phụ thuộc vào lựa chọn của từng người.

Mưa lớn tầm tã, nó đánh vào mái hiên như nốt nhạc diễn tấu. Dưới hoàn cảnh có âm nhạc làm đệm, Nhậm Dật Phi lấy ra một chai trước từ ba lô, hắn vừa uống vừa nhìn giáo viên và học sinh diễn kịch giằng co.

Không biết từ khi nào, mùi kẹo đắng caramel trong không khí chợt bị mùi gỗ đàn hương thoang thoảng xen lẫn. Nhậm Dật Phi quay lại, hắn nhìn thấy người đàn ông xăm trổ hôm qua, trong khi anh ta cũng đang nhìn chằm chằm vào hắn.

Trông như đối phương vô tình liếc ngang Nhậm Dật Phi mà thôi. Có điều, trực giác Nhậm Dật Phi mách bảo chắc chắn đối phương không phải chỉ tùy ý lướt nhìn.

“Người chơi kỳ lạ, anh ta không hợp với những người chơi khác, giống hệt như một du khách tham quan.” Nhậm Dật Phi quay đầu.

Đám học sinh vẫn còn bàn tán xôn xao về cái chết đột ngột của Trì Ba. Đây là lần đầu tiên nhóm thiếu niên cảm nhận được cái chết với khoảng cách rất gần, loại sợ hãi đó làm toàn thân bọn họ không khỏi ớn lạnh.

Vì sao con người lại sợ hãi thi thể đồng loại mình đến thế?

“Nếu cái chết của Trì Ba do con người gây nên, không phải chứng minh hung thủ đang ở xung quanh đây, bên cạnh chúng ta hay sao? Liệu chúng ta có thể trở thành người bị hại kế tiếp không?”

Thứ khiến người ta sợ hãi vốn không phải thi thể mà là ngụ ý nguy hiểm do thi thể ám chỉ, ngay cả bản thân đám học sinh cũng đang cận kề nguy hiểm chết người.

Không sợ hãi vì đối mặt với người chết, hình như bọn họ sợ hung thủ mới đúng?

Nhậm Dật Phi cúi đầu, đôi tay cầm chặt bên nhau tạo thành nắm tay. Mặc dù hắn trầm mặc không nói nhưng tay chân đều viết mấy chữ “sợ hãi”, thậm chí còn mang theo một loại phòng bị và bảo vệ theo bản năng.

Trong một đám học sinh nơi này, Nhậm Dật Phi tự nhiên đến nỗi không khác nào một tán lá giữa biển lá đầy đất, bình thường không có gì nổi bật.

Bọn học sinh gọi điện thoại cho người nhà không ngừng, bọn họ vừa oán giận vừa khóc lóc kể lể. Điện thoại của cô Vương suýt chút nữa bị phụ huynh gọi cháy. Thời gian chậm rãi trôi đi trong sốt ruột. 

Tí tách, tí tách, từng chuỗi giọt nước nối liền nhau rơi xuống từ ngói mái chìa. Mưa nhỏ lại rồi dần dần ngừng hẳn, nhưng mà bầu trời vẫn âm u như cũ. 

“Tạnh mưa rồi.” Học sinh dưới mái hiên đi ra sân trong rồi vươn tay. Thật ra trời vẫn còn đổ mưa nhưng lất phất, rất ít, ít đến mức bọn họ cảm thấy có thể về nhà ngay tức thì.

“Khi nào cảnh sát tới? Hôm nay chúng tôi có thể trở về không?” Đây vẫn là chủ đề học sinh quan tâm nhất.

Cô Vương cũng chú ý tình hình, cô gọi cho cảnh sát để hỏi bọn họ đã tới đâu.

“Cảnh sát sắp đến nơi rồi.” Cô Vương quay đầu, ánh mắt như ngọn lửa lướt qua đoàn học sinh, “Chờ cảnh sát lại đây, tất cả mọi chuyện đều sẽ kết thúc.”

Giống như cô đang thuyết phục chính mình, cũng thuyết phục bọn họ.

“Có ai muốn ra ngoài đón cảnh sát với cô, đồng thời giải thích chi tiết sự việc cho các chú cảnh sát không?” Cô Vương chuyển mắt nhìn các học sinh.

Chỉ có vài người nói muốn đi, mặc dù trời đã tạnh mưa hẳn nhưng bên ngoài vẫn tối đen như mực, đám người muốn ở lại nơi có nguồn sáng với người khác.

“Được.” Cô Vương đang chuẩn bị ra ngoài, đột nhiên cô nhìn qua Nhậm Dật Phi trong góc, “Hạ Xuyên cũng đi cùng nhé?”

Nhậm Dật Phi ngẩng đầu, bốn mắt chạm nhau, hắn đáp: “Vâng.”

Bọn họ cầm đèn ra ngoài, vì không có đèn pin cầm tay nên phải dùng đèn pin di động.

Thật ra xung quanh cũng không hẳn tối đen hoàn toàn, đám người có thể trông thấy đền thờ trinh tiết xa xa giữa màn đêm. Cô Vương chợt có cuộc gọi đến, cô nghe máy: “Alo? Các anh đã đến rồi? Các anh đến đâu vậy? …Ồ, đang chuẩn bị xuống xe?”

Cô đưa lưng về phía các học sinh, mấy học sinh xung phong nhận việc đều phấn chấn tinh thần: “Thật tốt quá.”

Nhậm Dật Phi nhìn bọn họ, bàn tay hắn tự nhiên buông xuống cạnh túi quần.

Nếu muốn ngăn cản mấy cảnh sát ngoài kia, lúc này chính là thời cơ tốt nhất. Cảnh sát là yếu tố ngoài ý muốn, bọn họ là chó săn còn hắn là hồ ly. Chó săn được huấn luyện để đuổi bắt hồ ly và chó sói, bọn họ sẽ phá hỏng kế hoạch Nhậm Dật Phi chuẩn bị.

Khả năng cao nguyên chủ để lại đồ vật trong túi vì muốn phá hỏng cầu treo bằng dây cáp, biến thôn xóm cổ trở thành một hòn đảo tách biệt. Nếu nguyên chủ vẫn còn ở đây, chắc chắn cậu ta cũng sẽ làm như thế.

Song ngay giây phút tay hắn chạm vào túi, Nhậm Dật Phi dừng lại.

Lúc giáo viên và cảnh sát trò chuyện qua điện thoại, thanh âm cô thay đổi cực kỳ vi diệu. Mặc dù đối phương cố gắng áp chế nhưng vẫn nghe ra cảm xúc kích động hơn trước đó vài phần.

Cảm xúc kích động này không phải vì chuyện cảnh sát đã đến nơi, mà là kích động vì nhìn con mồi đạp chân lên bẫy rập.

Nhậm Dật Phi tin tưởng phán đoán của bản thân, cho nên hắn không làm cái gì hết.

Rất nhanh lúc sau, cô Vương nói chuyện điện thoại xong. Cô quay đầu nhìn mấy học sinh: “Chúng ta đi thôi.”

Chẳng qua không cần đi quá xa, bọn họ vừa đi được vài bước, hai cảnh sát mặc đồng phục đi thành một hàng xuất hiện trong tầm mắt. Mũ trên đầu bọn họ bị ướt mưa.

Hiện tại mưa đã ngừng từ sớm, cũng không biết bọn họ đứng bao lâu mà mũ đội lại bị ướt một mảng không hề nhỏ.  

Cô Vương, cảnh sát, đợi đã… Các chi tiết chợt lướt qua ký ức hắn một vòng, Nhậm Dật Phi buông ngón tay co chặt ra.

Nếu hắn đoán không lầm thì cảnh sát đã đến thôn Ngô Đồng từ trước, ít nhất cũng sớm hơn mười phút, thậm chí có thể sớm hơn nữa. Cô Vương gọi điện thoại ban nãy là để thử đám học sinh bên cạnh.

Không, cô đang thử hắn thì đúng hơn —— Hạ Xuyên.

Bởi vì những người khác đều tự nguyện đi cùng, chỉ có Nhậm Dật Phi là cô hỏi ý ngay phút cuối.

Trong khi nguyên nhân cảnh sát chịu phối hợp, có lẽ vì cô Vương đã dùng ám hiệu đặc biệt nào đó, hoặc là lúc trước bọn họ đã trao đổi thương lượng xong.

Nếu vừa rồi Nhậm Dật Phi ấn nút kích hoạt, nói không chừng hắn đã bị bắt quả tang cả người lẫn vật. Đương nhiên lúc này cũng không hẳn khá hơn là bao, Nhậm Dật Phi xác định cô Vương nghi ngờ hắn.

Như vậy, vấn đề đến rồi.

Bởi vì cô Vương là “quỷ” nên biết chi tiết về cuộc đời nguyên chủ, hay cô vẫn là một NPC từng điều tra Hạ Xuyên, biết cậu ta và Hàn Phỉ Phỉ là hai anh em song sinh?

Không cần biết là loại tình huống nào, có phải hành động của cô ta ngụ ý giáo viên năm xưa từng phớt lờ người bị hại cầu cứu, bây giờ nhớ đến phải bảo vệ kẻ hãm hại hay không?

Ôi, đúng là một giáo viên vĩ đại.

“Chú cảnh sát!” Nam sinh cao lớn buột miệng thốt ra một tiếng “chú”. Thanh niên cảnh sát đối diện thoạt trông chỉ hơn hai mươi tuổi lập tức dở khóc dở cười. Có điều bọn họ cũng không nói cái gì, chỉ hỏi: “Các em có thể thuật lại tình huống cho chúng tôi không?”

“Dạ dạ.” Nam sinh nọ liên tục gật đầu, giống như tìm được người đáng tin.

Nhậm Dật Phi xen lẫn trong đám học sinh, ánh mắt mang theo vui sướng, hơn nữa hắn liên tục nâng mắt kính.

Hai vị cảnh sát vừa đi vừa hỏi chuyện. Nhóm học sinh mồm năm miệng mười kể chuyện mình được biết. Bởi vì tính cách Nhậm Dật Phi khá hướng nội nên khi nào cảnh sát hỏi, hắn mới lên tiếng đáp.

Nhậm Dật Phi thuật lại câu chuyện có trình tự rõ ràng hơn người khác một chút, thậm chí hắn nhắc đến nhiều chi tiết phía sau, tất cả thể hiện sự bình tĩnh lý trí của một học bá.

Tất nhiên, là một người ngoài cuộc không nhìn rõ câu chuyện toàn diện, lời nói của Nhậm Dật Phi vẫn chứa nhiều yếu tố cá nhân. Chẳng hạn như hắn sẽ vô tình nói rằng mình và Trì Ba không có bất kỳ tiếp xúc gì, để chứng minh bản thân vô tội.

Hai vị cảnh sát gồm một già một trẻ, song bọn họ đều là cảnh sát có kinh nghiệm phong phú, gặp qua không ít vụ án. Biểu hiện của Nhậm Dật Phi trong mắt bọn họ là một phản ứng cực kỳ bình thường.

Con người có đặc điểm theo lợi tránh hại, trong lời khai cũng sẽ chứa nhiều yếu tố nhằm bảo vệ mình, chúng đều cần cảnh sát phá án phân biệt cẩn thận.

“Nơi này chính là chỗ nghỉ tạm thời của chúng em…” Nhậm Dật Phi đang giới thiệu với hai vị cảnh sát, đột nhiên hướng đường đến đây phát ra một tiếng ầm vang, không giống tiếng sấm rền mà giống tiếng pháo hoa phát nổ.

Hắn hoảng sợ: “Sấm?”

Hai vị cảnh sát đã xoay người chạy về phía đầu đường. Cô Vương thấy bọn họ chạy nên đi theo, để lại mấy học sinh hai mặt nhìn nhau: “Chúng ta cũng đi đi?”

Bọn họ suy nghĩ chốc lát, cuối cùng quyết định theo xem là chuyện gì xảy ra. Mấy học sinh giơ điện thoại về hướng âm thanh rồi chạy thẳng một đường đến cầu treo dây cáp.

Cô Vương và hai cảnh sát đã đứng ở nơi đó, bọn họ vịn lan can ló đầu nhìn xem. Nhóm học sinh cũng đi qua. Lúc trông thấy cảnh tượng trước mặt, đám người lập tức kinh ngạc không nói nên lời.

Nhậm Dật Phi cầm điện thoại di động, khuỷu tay dựa lan can. Hắn co người khom lưng, thân thể hơi phát run.

Muốn nhìn nhưng lại rất sợ hãi, đó chính là trạng thái Nhậm Dật Phi lúc này.

Đúng rồi, trên người nguyên chủ còn có một thiết lập sợ độ cao, đương nhiên hắn không thể mắc sai lầm vào thời khắc quan trọng.

Nhậm Dật Phi thò tay còn lại vào túi quần, khăn tay bao lấy chìa khóa xe điện tử hình trứng.

Hắn nhanh chóng rút khăn tay ra, sau đó đưa tay vào lưng quần thả nhẹ. Đồ vật trong khăn tay trượt xuống theo ống quần rồi dừng ở trên giày. Cuối cùng Nhậm Dật Phi đá nhẹ một cái, chìa khóa xe điện tử lập tức rơi xuống vách núi, biến mất giữa màn đêm mênh mông.

Cô Vương bỗng nghiêng đầu. Trong bóng tối u ám, cô thoáng nhìn thấy từng bóng dáng học sinh đang vịn vào lan can.

Nhậm Dật Phi cũng đứng ở nơi đó. Hắn chú ý vị trí mà mặt cầu đứt gãy, gương mặt thiếu niên khó kìm nén cảm xúc kinh ngạc, hơn nữa còn không thể tin nổi mà lẩm bẩm: “Cầu, cầu gãy?”

Là em ấy? Không phải em ấy? Cô Vương lại có chút mơ hồ. 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.