*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Rốt cuộc thứ trong phòng ngủ là cái gì?
Là con người bị ảnh hưởng bởi sức mạnh tà ác sao?
Rõ ràng Nhậm Dật Phi đang đi dưới ánh nắng mặt trời giữa trưa nhưng tay chân hắn lại hơi lạnh cứng, cả người toát ra làn khí lạnh lẽo. Nhậm Dật Phi chưa từng chơi qua phó bản như vậy bao giờ, mới mở màn đã dồn dập nhiều chuyện nhằm áp đảo tinh thần hắn.
Đi một đường đến thẳng nhà ăn, người bên trong chen kín, hơi thở cuộc sống mà con người mang lại làm Nhậm Dật Phi thoáng cảm thấy yên lòng.
Hắn đi tới cửa sổ bán thức ăn trộn nóng, người ở đó khá nhiều, mọi người vừa cúi đầu lướt điện thoại vừa xếp hàng chờ đợi. Trong dãy sinh viên có người đang nói chuyện tự sát ban sáng, có điều vẫn là những lời trên diễn đàn trường như cũ, không có tin tức gì cụ thể hay mới hơn.
Không lâu sau, hàng học sinh phía trước đã đi hết, đến lượt Nhậm Dật Phi gọi món. Hắn chọn 5 món mặn trộn và 3 món chay trộn, món chay với bốn nguyên liệu là dưa leo, bắp cải bào sợi, giá đỗ, măng và đậu phụ sợi phơi khô. Món mặn còn lại là tôm lột vỏ, đậu hủ cá và trứng cút.
Thật ra Nhậm Dật Phi rất muốn gọi thêm chút thịt bò, mề vịt, ruột gan gì đó linh tinh. Nhưng cân nhắc nguyên chủ mới nhìn thấy hiện trường nhảy lầu lúc sáng, vì vậy không thích hợp cho lắm.
Tất cả thức ăn được đặt trong một cái giỏ tre nhỏ, bởi vì số lượng mỗi loại đều không quá nhiều nên 8 món gộp lại cũng bỏ vừa giỏ tre.
Giỏ tre nhỏ bị nhúng vào nước sôi, Nhậm Dật Phi trả tiền xong thì nhận được một cái thẻ gỗ, sau đó hắn đứng sang bên cạnh chờ cơm giống như hai sinh viên đằng trước.
“Xèo xèo.” Không biết bên trong đổ gì vào dầu sôi, mùi hương thơm phức lập tức lan ra khỏi cửa sổ. Mùi thức ăn lượn lờ ngay chóp mũi, gọi Nhậm Dật Phi đang bận ngẩn người trở về nhân gian.
Đầu bếp đứng trong cửa sổ bật lửa thật lớn để nấu nước sốt, thứ tự cho vào là dầu, muối, hành tây, tỏi nhuyễn, thịt lợn băm, tương đậu nành, dầu hào,… Tổng cộng hơn mười nguyên liệu.
Chờ thức ăn nấu chín được bỏ vào một cái chén inox, đầu bếp liền múc một muỗng nước sốt xối lên thức ăn nóng, tiếp theo dùng chiếc đũa khuấy nhanh và đều tay. Chỉ trong chốc lát, mấy món ăn nhạt nhẽo liền nhiều thêm một tầng nước sốt nâu phía trên, hơi nóng hầm hập, nhìn qua đã đói bụng.
“Muốn ăn cay thì tự thêm nhé.” Đầu bếp vừa nói vừa đặt thức ăn vào một cái khay sắt, xong xuôi mới lấy một bát cơm tẻ đặt cạnh bên.
Nhậm Dật Phi đợi một chút đã nhận được khay thức ăn nóng hổi. Hắn đi qua bên kia lấy thêm một phần canh rong biển trứng gà miễn phí.
Hiện tại là giờ ăn cao điểm, nhà ăn có rất nhiều người đi vào. Nhậm Dật Phi dạo qua một vòng mới tìm được vị trí còn trống ở trong góc. Hắn cầm đũa gắp một phần giá đỗ, giá đỗ thấm nước sốt vừa giòn vừa ngon, ăn với cơm không còn gì sánh bằng.
Nhưng mà Nhậm Dật Phi vẫn giả vờ thành bộ dáng chết lặng, thoạt nhìn tâm sự nặng nề, đương nhiên không có tâm trạng ăn uống.
“Ầm!” Cách hắn không xa, khay sắt của ai đó đột nhiên đập mạnh xuống bàn ăn, phát ra tiếng va chạm loảng xoảng. Nhà ăn lập tức an tĩnh vì tiếng động này, Nhậm Dật Phi cũng quay đầu nhìn sang.
Hắn nhìn thấy ba nam sinh đang ra sức đè một nam sinh lại. Một người ôm tay đối phương, một người ôm eo còn một người móc cổ. Mà nam sinh bị bọn họ đè cứng đang cực kỳ nóng nảy, gương mặt đỏ bừng, đôi mắt nhìn chằm chằm bên ngoài, không ngờ có thể kéo ba nam sinh kia đi tới trước mấy bước.
“Bỏ tôi ra, bỏ tôi ra, ở lại đây sẽ chết, tôi phải về nhà…” Nam sinh bị ôm chặt gào lên đau đớn, “Sẽ chết đó, chúng ta đều sẽ chết.”
Đám sinh viên ở khu vực trung tâm đã bưng khay cơm tản ra bốn phía, dường như nam sinh bị ngăn cản càng thêm điên cuồng, ba người còn lại vừa đè cậu ta vừa xin giúp đỡ, nói người khác đi gọi giảng viên của bọn họ.
Nhậm Dật Phi lấy “mắt kính ngụy trang” từ trong túi. Sau khi hắn đeo vào và xác định không có ai chú ý tới mình, đôi mắt sau gọng kính liền biến thành màu đỏ.
Nhìn từ góc độ Nhậm Dật Phi, đa số sinh viên đều mang năng lượng màu đỏ sậm, chỉ có vài người màu đỏ tươi, thậm chí số ít bắt đầu hơi chuyển vàng. Không biết trong số bọn họ, có bao nhiêu người là người chơi Hoang Vu Chi Giác.
Về phần sinh viên chính giữa bị bạn bè túm chặt, trông qua năng lượng cậu ta không có gì khác thường so với các sinh viên xung quanh. Tuy nhiên đại não của nam sinh hoạt động rất mạnh, xa xa cũng có thể nhìn thấy năng lượng cuộn trào như dung nham bùng nổ.
“Không biết là ngoại lệ hay đặc điểm đặc thù nữa.” Nhậm Dật Phi tháo mắt kính ra, hai mắt đã trở về một màu nâu sẫm.
Giảng viên của bốn nam sinh đã đi vào nhà ăn. Cũng không rõ đối phương nói gì với nam sinh kích động, cậu ta lập tức tìm lại được bình tĩnh. Trò vui vừa bắt đầu song đã vội tan cuộc.
Nhóm sinh viên ngồi xuống bàn tiếp tục ăn cơm. Nhậm Dật Phi cũng ngồi xuống bàn.
Chẳng qua mới ăn một được miếng thì phát hiện thức ăn đã nguội lạnh, dầu nổi lên lềnh bềnh không quá dễ coi —— Hắn vừa bỏ lỡ mất thời gian thức ăn nóng hổi nhất.
Nhậm Dật Phi:…
Lúc này không cần năng lực diễn xuất gì nữa hết, hắn bắt đầu hoảng hốt thật lòng.
Sau bữa cơm trưa, Nhậm Dật Phi cũng không trở về phòng ngủ mà đi quanh bên ngoài. Nơi hắn đi qua sẽ trở thành một bộ phận trong bản đồ hoạt động. Thậm chí Nhậm Dật Phi còn đi lên từng tầng của mấy tòa dạy học, chỉ vì để bản đồ ghi nhớ hành trình tỉ mỉ nhất có thể.
Sinh viên trong tòa dạy học đều đang lên lớp bình thường, bọn họ không quan tâm đến nam sinh đeo mắt kính mơ hồ thỉnh thoảng đi ngang hành lang.
Tác dụng của mắt kính ngụy trang là giảm bớt cảm giác tồn tại cho nhân vật sắm vai. Xét trong trường hợp thực tế, đối phương sẽ không quá chú ý tới người này, cho dù nhìn thấy thì sẽ quên rất nhanh, cũng không có ấn tượng.
Đối với một người đang cần tạo bản đồ hành trình như Nhậm Dật Phi mà nói, đây quả là một đạo cụ vô giá.
Có điều đạo cụ này cũng có điểm hạn chế, ví dụ như…
“Chính Nguyên? Sao cậu lại ở đây? Không phải cậu xin nghỉ học à?”
Nhậm Dật Phi xoay người, gương mặt lập tức hiện rõ vẻ luống cuống hoảng loạn: “Tôi, tôi ra ngoài đi dạo chút.” Đây chính là điểm hạn chế, bởi vì dường như người quen biết nguyên chủ sẽ không bị mắt kính ngụy trang làm ảnh hưởng.
Hắn biết hiện tại lớp nguyên chủ có một tiết ngữ văn, nhưng bọn họ không học ở tòa nghệ thuật mà học ở tòa giảng dạy chung. Vậy nên Nhậm Dật Phi đã cố ý tránh qua phòng học đó, không ngờ hắn sẽ gặp bạn cùng lớp chỗ này.
“Còn cậu?” Nhậm Dật Phi hỏi nữ sinh.
“À, vì tâm trạng tôi không thoải mái lắm nên ra ngoài đi dạo cho thư thả. Cậu có ổn không đó?”
Nhậm Dật Phi chỉ cười cười, chuyện còn lại để người nọ tự mình bổ não.
Nữ sinh nhìn xem bốn phía không người, cô liền ngồi xuống cầu thang hình chữ nhân: “Cậu có muốn ngồi đây một lát không? Nơi này rất thoải mái, dưới bóng râm tòa nhà, còn có gió mát mẻ.”
Nhậm Dật Phi suy nghĩ một lát rồi đi qua ngồi xuống, hắn ngồi cách cô ba cái bậc thang.
Nữ sinh cũng không nghĩ rằng ở đây mát mẻ thật, hình như cô có chuyện muốn nói.
Nhìn nếp nhăn trên chân mày thiếu nữ, có vẻ là một chuyện làm phiền cô thật lâu, thậm chí cảm xúc đã bị dồn nén tột cùng nên nữ sinh mới muốn tìm ai đó để tâm sự.
“Cậu từng nhìn thấy biển rộng bao giờ chưa?” Đột nhiên nữ sinh hỏi.
“Nhìn thấy rồi.” Nhậm Dật Phi đáp lời khô khan. Hắn ngồi trên bậc thang, đôi tay đặt lên đầu gối, mỗi tế bào trên người đều viết mấy chữ không được tự nhiên.
“Không phải là biển rộng bình thường, nó là kiểu biển rộng rất rất sâu, sâu thẳm không thấy đáy.” Nữ sinh nhấn mạnh đoạn sâu không thấy đáy, hơn nữa cô còn run lập cập, vươn tay quấn chặt áo khoác mình.
Nhậm Dật Phi suy nghĩ một hồi: “Tôi đã từng xem hình ảnh đại dương do tàu ngầm quay lại trong phim phóng sự, ở đó còn có rất nhiều động thực vật sáng lên đang sinh sống.”
“Ở đó không những chỉ có động thực vật sáng lên.” Nữ sinh yếu ớt đáp, sau đó cô quay đầu, “Tôi nhìn thấy cậu mua quyển sách kia, là “Công trình kiến trúc khó tin trong truyền thuyết”, cậu nhìn chằm chằm di tích Atlantis trong suy đoán thật lâu.”
Nhậm Dật Phi không khỏi biến sắc, biểu tình trống rỗng, hắn tránh đi tầm mắt đối phương: “Đọc, đọc tùy tiện.”
“Thật chăng?” Thiếu nữ nhìn Nhậm Dật Phi một hồi. Lúc đang muốn mở miệng nói gì, bỗng dưng nữ sinh đứng bật dậy rồi há miệng, khóe miệng co rút, mí mắt trên nhướng lên, đồng tử trợn to, đồng thời lông mày cũng nhướng lên thẳng tắp.
Sợ hãi, đây là một gương mặt sợ hãi.
Không những đối phương viết mấy chữ sợ hãi trên mặt mà tay chân thiếu nữ cũng đã làm ra tư thế chạy trốn theo bản năng, chẳng qua không hiểu sao cả người vẫn đứng yên tại chỗ.
Biểu cảm nữ sinh bắt đầu thay đổi, cô càng há to miệng, chân mày nhướng cao lên và làm xuất hiện nếp nhăn trên trán.
Tuy thiếu nữ cực kỳ sợ hãi nhưng cô lại không thể chống cự loại sợ hãi này, thậm chí ngay cả chạy trốn cũng không dám.
Nhậm Dật Phi quay đầu, hắn hoàn toàn không thấy bất kỳ thứ gì. Có lẽ đó là sinh mệnh mà chỉ nữ sinh mới có thể thấy, hoặc là đối phương mắc chứng hoang tưởng.
Nhậm Dật Phi nương theo động tác vươn tay lau kính để “nhìn” trạng thái năng lượng lưu động.
Năng lượng lưu động tại vị trí não bộ nữ sinh đang hoạt động mạnh mẽ hơn bao giờ hết. Nó giống như lốc xoáy xoay tròn, cạnh bên dần xuất hiện năng lượng màu cam.
“Một trong số yêu cầu lựa chọn là “năng lượng đại não hoạt động với tần số cao” sao?”
Không quá hai giây, Nhậm Dật Phi buông tay lau mắt kính, hắn đã quan sát xong trạng thái năng lượng trên người nữ sinh. Cuối cùng đối phương cũng có hành động kế tiếp.
“Nó tới.” Nữ sinh vừa nói xong câu này, cả người lập tức co rút vì hoảng sợ.
“Ai tới?” Nhậm Dật Phi hỏi cô, hắn muốn biết manh mối đặc biệt khác.
Thiếu nữ trợn trừng mắt, khóe mắt đều muốn nứt ra.
Rốt cuộc nữ sinh đã thấy thứ gì? Nhậm Dật Phi cực kỳ tò mò, hắn lại quay đầu lần nữa nhưng ở sau vẫn không có ai.
“Cái đó…” Nhậm Dật Phi còn chưa kịp nói, đối phương chợt xoay người bỏ chạy, trong khi sau lưng cô là một cái cầu thang hình nhân bằng đá.
“Đợi đã!” Hắn vươn tay muốn túm lấy nữ sinh.
Nhưng mà giống như thiếu nữ bị che mắt không thấy, cô vừa quay lưng chạy thì đã giẫm hụt lên không khí.
Nữ sinh bị mất cân bằng liền ngã nhào xuống cầu thang bằng đá cẩm thạch, cái ót đập mạnh vào góc vuông cầu thang, phát ra một tiếng vang thanh thúy…
“Sao có khả năng?” Nhậm Dật Phi cũng trợn tròn đôi mắt, hắn muốn tìm ra chút dấu vết “người ngoài” can thiệp, thế nhưng Nhậm Dật Phi chỉ có thể nhìn thấy thang lầu trống không.
Nữ sinh lăn từ trên lăn xuống, cô lăn thẳng một đường đến sàn đá cẩm thạch cuối cùng.
Nhậm Dật Phi vịn vào lan can nhìn thi thể nữ sinh. Thiếu nữ nằm ở nơi đó, đôi mắt trợn to hết cỡ, sau đầu chảy ra rất nhiều máu, trong khi khóe miệng lại cong thành một nụ cười quỷ dị.
Nhậm Dật Phi run lẩy bẩy lấy điện thoại di động, vẻ mặt không khỏi kinh hoàng lẫn sợ hãi, hai chân mềm nhũn gục xuống cạnh lan can. Hắn há to miệng, trong miệng phát ra âm rung rất nhỏ, yếu ớt đến nỗi sắp không nghe thấy tiếng: “Thầy cô, cứu, cứu mạng ——”
Chờ đến lúc chủ nhiệm lớp vội vã chạy sang đây, người nọ nhìn thấy Nhậm Dật Phi đổ mồ hôi đầy đầu ngã trên bậc thang, mặt cắt không còn một giọt máu và một học sinh khác nằm ở bên dưới, đã tử vong vài phút.
Nơi xa xa truyền tới tiếng xe cứu thương và tiếng còi cảnh báo của xe cảnh sát.
“Xảy ra chuyện gì?”
Hiện trường chỉ có hai người, là người chết và Nhậm Dật Phi.
Giảng viên, cảnh sát và đám sinh viên bên ngoài dải dây ngăn cách đều nhìn về phía hắn, bọn họ muốn biết hai người đã xảy ra chuyện gì.
“Cậu ấy lăn xuống dưới, cậu ấy nói “nó tới”, tôi không biết, không phải tôi, tôi không hề đụng vào cậu ấy. T-trời ơi, vì sao tôi lại gặp phải chuyện này?”
Vì quá đỗi sợ hãi nên Nhậm Dật Phi được hỏi một đằng trả lời một nẻo, lời nói đứt quãng không rõ ràng. Gương mặt hắn đã nhăn lại một chỗ, thân thể run rẩy không ngừng, hoảng loạn đến mức nước mắt chảy ra khỏi hốc mắt đang giăng kín tơ máu.
Nhìn Nhậm Dật Phi với trạng thái thần kinh căng thẳng, giảng viên và các cảnh sát vừa muốn tin tưởng hắn, song lại vừa ôm lòng nghi ngờ.
Cũng may là gần đó có camera ghi hình nên nó quay được toàn bộ sự việc. Mặc dù camera rửa sạch mọi hiềm nghi trên người Nhậm Dật Phi nhưng lại mang đến càng nhiều nghi vấn.
“Phương hướng kia không hề có bất kỳ thứ gì, vì sao cô bé này lại sợ hãi đến vậy, thậm chí sợ tới mức bước hụt chân lăn xuống cầu thang? Lại nói, chiều cao cầu thang chỉ hơn 3 mét một chút, cong hình cung, nói thế nào thì nữ sinh cũng không thể ngã chết…”
Nhìn vết máu phía dưới và hình người mà bút trắng vừa vẽ, sau đó lại nhớ tới nụ cười quỷ dị trên mặt người chết, cảnh sát phụ trách vụ án không nhịn được xoa tay: “Sao chỗ này lại lạnh như thế nhỉ?”
Giáo viên chủ nhiệm lớp đang phối hợp điều tra vừa lúc nghe thấy được, người nọ nói: “Cầu thang này nằm giữa hai tòa dạy học, cho dù mặt trời mọc ở hướng nào thì phần lớn vị trí đều nằm trong bóng râm, vậy nên nhiệt độ tương đối thấp.”
“Không phải nói chuyện đó, được rồi. Nữ sinh này có hay chơi cùng ai, hoặc có bạn cùng phòng ký túc xá gì không? Tôi muốn hỏi vài câu để hiểu biết tình huống.” Cảnh sát vừa dứt lời liền cho Nhậm Dật Phi về trước: Nếu sau này có việc cần thiết thì sẽ đến thông báo cậu ta.
Nhậm Dật Phi được thả, gương mặt lại không hề tươi cười, bước chân rời đi cũng bên nặng bên nhẹ, tâm trạng hoảng hốt và sợ sệt không thôi. Đợi đến lúc Nhậm Dật Phi đi xuống nơi nữ sinh kia từng đứng, hắn đột nhiên tỉnh táo.
Bên tai Nhậm Dật Phi truyền tới tiếng cười bén nhọn.
___
Ngủ ngon nghen mãi iuuuuuuuuuuuu