Tháng Ngày Tôi Ngụy Trang NPC Trong Trò Chơi Sinh Tồn

Quyển 9 - Chương 249: Thâm Lam



Sau khi uống thuốc đã hòa tan trong nước, lại kết hợp với không khí gian phòng yên tĩnh và giọng nói ôn hòa của vị bác sĩ, rất ít người có thể kiềm chế không nói ra dục vọng.

Bọn họ mang áp lực “Có phải mình bị bệnh tâm thần không? Mình bị quỷ đuổi kịp rồi sao” trên người lâu rồi, không nói ra không được.

Nỗi sợ hãi khi phải đương đầu trực tiếp với “sinh mệnh thần bí” làm nhiều người hoàn toàn sụp đổ.

Giữa tập thể sinh viên, “Trương Chính Nguyên” có khả năng mắc chứng tâm thần phân liệt không phải là trường hợp đặc biệt. Lúc sau còn có nhiều sinh viên với trạng thái tinh thần bất thường. Vài người vốn dĩ đã có bệnh, hiện tại bệnh tình càng thêm nghiêm trọng. Vài người ban đầu không có bệnh, bây giờ bị kích thích sinh bệnh.

Tinh thần những người khác vẫn xem như bình thường, chỉ có sinh viên từng tiếp xúc với “sinh mệnh thần bí” là lúc nào cũng trong trạng thái tinh thần khẩn trương, cực kỳ nhạy cảm.

Đối với loại tình huống này mà nói, thời gian ngắn sẽ không xuất hiện vấn đề gì, song thời gian dài thì không thể trụ nổi.

Vậy nên nhóm bác sĩ tâm lý nhận nhiệm vụ trong hoàn cảnh nguy nan đều cố gắng khuyên nhủ bệnh nhân, hơn nữa còn đề xuất nhiều biện pháp thư giãn nhằm giảm bớt áp lực tinh thần.

Bọn họ được điều động tới đây vì trường hợp khẩn cấp, bên trên rất coi trọng chuyện này.

Hễ là sinh viên từng tham dự nghi lễ, tất cả đều bị gọi tới kiểm tra qua một lượt. Nhóm bác sĩ sàng lọc và phân loại không ít sinh viên cảm giác được “sự tồn tại thần bí”. Bọn họ cùng chung một đặc điểm nhận dạng —— Cực kỳ có thiên phú trên phương diện nghệ thuật.

Chưa chắc đã đến trình độ thiên tài, nhưng nhất định nhạy bén hơn người bình thường rất nhiều.

Hiện tại người chú ý mọi chuyện không khỏi nghi ngờ hơn, “sự tồn tại thần bí” có gì thiên vị sinh viên nghệ thuật sao?

Số người chết hai hôm gần đây và sinh viên đột ngột hôn mê nằm viện hôm qua, đôi bên cộng vào đã lên con số 60 mấy người, trong đó sinh viên nghệ thuật chiếm hơn phân nửa. Tuy những người còn lại không phải sinh viên nghệ thuật nhưng trong cuộc sống thường ngày, bọn họ đều biểu hiện sự ưu tú về mặt nghệ thuật.

Thật ra chính phủ vốn không tin tất cả những lời sinh viên nói. Thậm chí ngay từ đầu, bọn họ còn nhận định chuyện này là “tà giáo” và “thôi miên” linh tinh.

Đợi sau một hồi truy hỏi, chính phủ phát hiện không ít sinh viên là người sống theo tín ngưỡng vô thần, từ trước tới giờ không tin tôn giáo. Có điều ngay cả bản thân những người theo thuyết vô thần như họ, khi nói đến ảo giác mà mình gặp phải, bọn họ vẫn không nhịn được run sợ.

“Có lẽ chỉ khi tự mình tiếp xúc qua thì mới hiểu được chăng?”

Nhậm Dật Phi rời khỏi hội trường, hắn đi tới thư viện. Bốn phía thư viện yên ắng vì rất ít người. Nhậm Dật Phi tìm một góc ngồi xuống, hắn nương sách che khuất tầm nhìn để lấy ra thẻ bài thân phận.

Chà, quá ghê gớm, chỉ một ngày hôm qua mà chết hơn mười mấy người chơi, lúc này số lượng người chơi tử vong đã nhảy lên con số 23.

Chẳng qua Nhậm Dật Phi vừa quậy một trận không lâu, chắc chắn số người chết hôm nay sẽ giảm thẳng một đường.

Còn có một tin tức đổi mới:

[Đêm thứ hai, thay đổi giới tính.]

Chứng rối loạn định dạng giới?

Là kiểu người có giới tính sinh học là nam nhưng bản dạng giới là nữ, hoặc giới tính sinh học là nữ nhưng bản dạng giới là nam.

Nhậm Dật Phi nhớ tới hình ảnh “quỷ” đóng giả làm nữ tư tế, trong lòng thầm nói có khả năng này thật. Cho nên lúc “quỷ” lựa chọn nhân vật sắm vai, có phải đối phương thiên về nữ giới không?

Nhưng nói không chừng người nọ muốn làm theo cách trái ngược, bản thân lựa chọn thân phận nam giới cũng nên.

Nhậm Dật Phi nâng mặt, mặc dù Hoang Vu Chi Giác đã đưa ra tin tức chính xác song muốn tìm ra một người như vậy bên trong đám đông, đương nhiên là chuyện không hề dễ dàng.

Có một danh sách thì tốt rồi, tốt nhất là danh sách thông tin càng chi tiết tỉ mỉ. Không may là hắn vừa mới quan sát xong, những “bác sĩ” kia chỉ nhập vào thông tin cá nhân, còn bản tóm tắt cuối cùng không phải chuyện mà bọn họ bận lòng.

Cho nên nếu muốn có được danh sách hoàn chỉnh, Nhậm Dật Phi phải hack hệ thống xem thao tác phía sau.

Giả sử Nhậm Dật Phi có thể tiến vào hệ thống trường học rồi lấy được danh sách sinh viên mà không động đến bất kỳ người nào, mọi chuyện không khó với hắn. Tuy nhiên, thiết lập nhân vật Trương Chính Nguyên vốn không phải cao thủ công nghệ.

“Ồ?” Đột nhiên Nhậm Dật Phi nghĩ tới một người.

“Mình ở bên này không tiện cho lắm, nhưng Salman thì có thể ha. Mình đánh cược anh ấy sẽ lẻn vào hệ thống trường học để xem danh sách sinh viên hôm nay kiểm tra.”

Kéo ai theo thì chẳng là kéo? Nhậm Dật Phi lập tức rút mở một cuốn vở trong cặp, sau đó xé mấy góc giấy lớn bằng hạt gạo xuống. Hắn vừa đưa tay ra, nó liền biến thành hai con muỗi nhỏ rồi vo ve bay mất.

Điều kiện môi trường ở trường học khá tốt, xung quanh nhiều nước, đầu hạ đã có muỗi. Nhậm Dật Phi cho hai con muỗi trà trộn bay vào, ai cũng không rảnh chớp mắt nhìn qua.

Lại nói, trường học có nhiều sinh viên và nhiều tòa ký túc xá như vậy, nếu tìm kiếm lung tung không có mục tiêu thì không khác nào mò kim đáy bể. Cho nên hắn đi tìm NPC phó chủ nhiệm còn lại: “Phó chủ nhiệm XX ở tòa ký túc xá nào ạ?”

Vì Nhậm Dật Phi đi thẳng vào vấn đề nên vô tình dọa phó chủ nhiệm bên kia giật mình nhảy dựng: “Cậu bình tĩnh đã mà, đừng làm chuyện gì dại dột nha.”

“Anh hiểu lầm rồi, em chỉ có chút việc muốn hỏi phó chủ nhiệm.”

Hắn phải cam đoan nhiều lần rằng mình sẽ không làm chuyện gì dại dột, rốt cuộc đối phương mới do dự nói ra địa chỉ và số phòng cụ thể. Mà cho dù người nọ không nói, Nhậm Dật Phi đi hỏi thăm người khác cũng sẽ hỏi ra thôi.

Đã biết thông tin tòa ký túc xá và phòng ở cụ thể, muỗi nhỏ bắt đầu xuất phát.

Nhậm Dật Phi ngồi trong thư viện, sách trong tay đang mở, có điều nửa ngày vẫn một tờ y nguyên, gương mặt u sầu như có chuyện nhọc lòng. Thật ra thứ đôi mắt hắn thấy vốn không phải hình ảnh thư viện, mà là hình ảnh muỗi nhỏ quay truyền tới. 

Vì một con mắt đại diện thị giác một con muỗi nên đôi khi sẽ có cảm giác nhiễu loạn khó chịu.

Hôm nay trường học mang tử khí âm trầm, có lẽ liên quan đến số sinh viên vắng bóng. Đa phần mọi người đều nằm trong phòng ngủ, Nhậm Dật Phi bắt gặp không ít nhân viên giao cơm chạy ra từ các quán ăn khác nhau.

Trường học đóng cổng, mấy anh trai giao cơm không thể tiến vào trong, cũng may là còn có sinh viên vừa học vừa làm hỗ trợ giúp việc.

Hai con muỗi bay vòng quanh tòa nhà thí nghiệm, bay qua sân bóng hình bầu dục, lại bay thêm ba bốn vòng cong mới đến được ký túc xá Salman.

Nhân vật Salman sắm vai là sinh viên năm tư sắp sửa tốt nghiệp, tầng đó dành cho sinh viên năm tư ở. Nghe nói lúc phó chủ nhiệm chuẩn bị tổ chức nghi lễ hiến tế, người nọ đã lấy lý do “cuộc vui cuối cùng trước lúc tốt nghiệp” để mời mọi người tham dự.

Lúc muỗi nhỏ bay vào, Nhậm Dật Phi phát hiện nơi đây vô cùng yên tĩnh, có thể nhìn thấy rất nhiều phòng ngủ trống không qua khe cửa chính. Đa số sinh viên đều đã dọn ra ngoài, hoặc là đi thực tập.

Chẳng qua Salman vẫn còn ở phòng ngủ. Anh ấy ở một mình, không nhìn thấy bạn cùng phòng nào khác.

Nhậm Dật Phi biết Salman nhạy bén, vì vậy sau khi muỗi nhỏ bay vào thì hắn lập tức tự tìm nơi để trốn, cũng không hành động thiếu suy nghĩ. 

Trong đó một con muỗi dừng lại ở vị trí trần nhà, nó cúi đầu là có thể thấy Salman đang ngồi trước máy tính, không biết bận nghiên cứu thứ gì. Anh uống coca ướp lạnh, thoạt nhìn không những không lo lắng hoàn cảnh bản thân mà còn rất thích ý.

Vì khoảng cách quá xa nên muỗi nhỏ không thấy màn hình máy tính, nó chỉ thấy thỉnh thoảng Salman sẽ cúi đầu nhìn điện thoại, đa phần thời gian thì ngồi gõ mật mã.

Máy tính trước mặt anh là máy tính để bàn, trông qua mới tinh, giống như vừa mua khoảng hai ngày này. Trên giá sách Salman là một cái laptop đang đóng, có thể thấy rất nhiều dấu vết từng được sử dụng.

Nhậm Dật Phi nghi ngờ ngày đầu Salman đến phó bản, người nọ đã mua ngay máy tính để bàn với cấu hình càng mạnh càng tốt.

Không vì cái gì cả, muốn xâm nhập máy tính người khác thì trước tiên máy tính của mình cũng phải có tốc độ tính toán sánh kịp. Cao thủ cao thủ cao cao thủ, chuyện giải mật mã linh tinh, đương nhiên máy tính cấu hình yếu không thể đỡ nổi.

Gõ mật mã là một chuyện vô cùng buồn chán, vô cùng nhạt nhẽo và vô cùng vô vị. Nhìn người khác gõ mật mã lại càng buồn chán, nhạt nhẽo và vô vị hơn, nhưng Nhậm Dật Phi nhịn.

Hắn có thể đoán được tính toán trong đầu Salman lúc này, chắc chắn anh đang đợi buổi kiểm tra sức khỏe kết thúc rồi mới thu thập toàn bộ tư liệu.

Rốt cuộc hơn nửa tiếng sau, Salman thay đổi động tác. Thời gian anh nhìn xem di động nhiều hơn mấy giây, sau đó bắt đầu thẳng lưng lên, nghiêm túc gõ máy làm việc.

Có vẻ buổi kiểm tra sức khỏe bên kia đã kết thúc rồi.

Giống như Nhậm Dật Phi suy đoán, lúc hắn điều khiển một con muỗi bay qua, Nhậm Dật Phi nhìn thấy nội dung trên di động. Các thành viên câu lạc bộ đang bàn tán trong nhóm tạo sau, bọn họ nói chuyện kiểm tra hôm nay đúng là khiến lòng người hốt hoảng.

Dường như nhiều người đang lo lắng chính mình sẽ bị tổ chức bí mật bắt đi nghiên cứu.

Đúng là lo bò trắng răng, nếu phía chính phủ có suy nghĩ thế thật thì bọn họ sẽ không gõ trống khua chiêng bắt đám sinh viên đi kiểm tra sức khỏe.

Salman cũng không tham gia cuộc thảo luận, anh đã phá ra một lỗ hổng hệ thống. 

Cứ như thế, Nhậm Dật Phi nhìn Salman tự xưng “doanh nhân hợp pháp” đột nhập hệ thống trường học với trình độ chuyên nghiệp mà anh sẽ không bao giờ có nếu không sở hữu mấy năm kinh nghiệm xâm lấn mạng lưới internet phi pháp. Thậm chí không lâu sau, Salman đã sờ đến cơ sở dữ liệu của lần kiểm tra lớn sáng này.

Thoạt nhìn phía chính phủ chia sinh viên tham dự ra làm ba nhóm.

Nhóm thứ nhất là người đã tử vong. Nhậm Dật Phi không khỏi kinh ngạc, hắn phát hiện số lượng người chơi tử vong cũng bị tính trong đó, chẳng qua cảm giác tồn tại của bọn họ rất thấp, gần như chỉ là một con số vỏn vẹn.

Nhóm thứ hai là sinh viên hôn mê và sinh viên cảm nhận được ảo giác. Kiểu người này cực kỳ nhạy cảm, rất có khả năng sẽ trở thành người bị hại tiếp theo.

Nhóm thứ ba là người hoàn toàn không có cảm giác gì, vừa không xuất hiện ảo giác vừa không đột nhiên đổ bệnh, các số liệu chỉ tiêu đều biểu hiện bình thường.

“Quỷ” đang ẩn nấp trong nhóm thứ hai và nhóm thứ ba, nhóm thứ ba có khả năng cao nhất.

Nhậm Dật Phi phân tích, “quỷ” lấy sinh mạng người khác và sinh mạng chính mình hiến tế vì mục đích quan trọng, hoặc vì người nọ là tín đồ điên cuồng.

Nhưng chắc chắn “quỷ” đã thất bại, thế nên mới có chấp niệm và sinh thành phó bản.

Tình huống thứ nhất, “quỷ” không đạt được mục đích ban đầu, như vậy đối phương biết rõ hiến tế không có bất kỳ tác dụng gì, chấp niệm của “quỷ” sẽ không xoay quanh nghi lễ hiến tế nữa.

Tình huống thứ hai, tín đồ cuồng nhiệt là “quỷ” không có được ước nguyện như ý, nhất định vì người nọ bị loại trừ khỏi kiểu sinh viên nhạy cảm với nghệ thuật. “Quỷ” không thể chịu nổi, tạo ra chấp niệm.

Còn có tình huống thứ ba, đó là tín đồ cuồng nhiệt là “quỷ” đạt ước nguyện như ý, cuối cùng gặp được thần linh mình. Nhưng mà không may “quỷ” như Diệp Công thích rồng*, lúc tiếp xúc trực tiếp với “sinh mệnh thần bí” chân chính thì lại muốn lùi bước.

*Điển tích Diệp Công hiếu rồng kể rằng: Từ nhỏ Diệp Công luôn nói rất thích rồng, mọi đồ đạc trong nhà đều khắc hình rồng. Rồng thật trên trời biết chuyện rất cảm động, bèn từ trên trời giáng xuống nhà Diệp Công. Diệp Công nhìn thấy rồng thật thì sợ hãi quay người bỏ chạy. Ví việc nói yêu thích say mê thứ gì nhưng trong lòng không như vậy, chỉ thích hình tượng thôi. 

Dưới loại tình huống này, “quỷ” không muốn chết, cho nên đối phương muốn kết thúc nghi lễ hiến tế.

Có điều lúc Nhậm Dật Phi tự mình chạy vào con đường màu xám và tiếp xúc với bóng dáng mà Salman lưu lại, hắn có thể chắc chắn “quỷ” không bị đóng ấn ký thành công, ngược lại linh hồn Salman bám vào nhân vật thì bị đóng ấn ký. Bởi vì Salman là đối tượng đánh dấu rất tốt, độ nhạy cảm và sức mạnh linh hồn đều phù hợp lựa chọn.

Xem ra, khả năng “quỷ” nằm trong nhóm thứ ba rất cao.

Sau khi âm thầm đưa ra kết luận, Nhậm Dật Phi điều khiển muỗi nhỏ chú tâm nhìn chằm chằm danh sách ba nhóm sinh viên.

Muỗi?

Salman chú ý thấy một con muỗi vằn đang bất động như ngủ đông phía trên đầu mình. Hắn lập tức do dự hai giây giữa việc đánh chết nó và không nên lãng phí thời gian.

“Tải xuống xong mà vẫn chưa bay đi thì đánh chết.”

Danh sách của chính phủ rất ngắn, không tính nhóm sinh viên đầu tiên thì còn dư khoảng một trăm sinh viên, trong đó một nửa đã hôn mê nằm viện.

Nhậm Dật Phi dùng đôi mắt muỗi nhỏ nhìn kỹ danh sách nhóm sinh viên thứ ba. Mỗi lần hắn đọc tên một người, Nhậm Dật Phi sẽ dùng biện pháp liên tưởng hoặc biện pháp ghi nhớ đặc thù để phân loại bọn họ.

Rất nhanh chỉ còn năm cái tên sau cùng, Nhậm Dật Phi vội vàng ghi nhớ.

Nhưng mà chúng vừa mới để lại ấn tượng trong đầu hắn, muỗi nhỏ đã bị người nào đó vươn tay đánh chết cái “bộp”. Nhậm Dật Phi lập tức che đi một con mắt.

Song hắn không có thời gian để tức giận. Nhậm Dật Phi nhanh tay rút ra điện thoại di động rồi mở ghi chú, bắt đầu gõ mấy cái tên ghi nhớ và thông tin cơ bản của từng người.

Tất cả đều là phương pháp ghi nhớ nội dung trong thời gian ngắn, để lâu hắn sẽ quên.

Nhậm Dật Phi nhìn lướt qua mấy mươi cái tên trên trang ghi chú, đợi hắn cảm thấy có vẻ đã đủ thì thở phào nhẹ nhõm một hơi. Rốt cuộc Nhậm Dật Phi mới có thời gian quan sát tình huống thông qua mắt muỗi nhỏ còn lại.

“A Phi?” Ở bên đó, Salman đang vân vê mảnh giấy nhỏ trên đầu ngón tay, hắn rơi vào trầm tư.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.